"Ly Triển."
Đình Lan ngây dại, cặp mắt nhìn xuống Ly Triển phía dưới đã bắt đầu ướt át.
Thân ảnh Ly Triển dần dần biến mất trong vòng vây đám Hồn sủng tàn bạo. Bởi vì Ly Triển thi triển kỹ năng trì hoãn thời gian giúp cho Đình Lan chạy trốn đã khiến cho tất cả tù nhân tức giận, cả đám đồng loạt xông lên muốn bằm nát Ly Triển ra thành trăm mảnh.
Các loại kỹ năng phát ra quang mang rực rỡ, hai mươi mấy con Hồn sủng cùng nhau phát động công kích về phía Ly Triển và Hồn sủng của hắn.
Trong đó có không ít kỹ năng đã đạt đến uy lực cấp chín, thực lực bản thân Ly Triển cường thịnh trở lại cũng không có cách nào ngăn cản nổi thế công ào ạt như vậy.
"Ù ù ù ù !"
Cả khe vực chấn động kịch liệt như muốn nứt ra bất kỳ lúc nào, đông đảo kỹ năng đánh xuống đã hoàn toàn thôn phệ Ly Triển và ba con Hồn sủng vào trong làn sóng hủy diệt.
“Ầm ầm ầm !”
Một mảng núi đá bỗng nhiên rời ra lăn xuống khe sâu phát ra tiếng vang trầm thấp, trong lúc đó năng lượng xung kích vẫn không ngừng càn quét bốn phía.
Lực lượng công kích kinh khủng như thế, trừ phi phòng ngự đạt tới cấp chín hậu kỳ, nếu không căn bản không có cách nào sống sót.
Tiếng nổ vang ầm ầm muốn đánh thủng màng nhĩ Đình Lan, thậm tới nàng không còn nghe được thanh âm gì nữa. Lúc này vẻ mặt Đình Lan đã hoàn toàn ngây dại, cả người cứng ngắc như pho tượng băng.
Đình Lan làm sao cũng không nghĩ tới Ly Triển lại lừa gạt nàng như thế, hơn nữa kết quả lừa gạt nàng chính là người nam nhân này tự mình thừa nhận hết thảy cỗ lực lượng hủy diệt kia. Đây là một lời nói dối tàn khốc và đẹp đẽ thấu tận tâm can, trái tim nàng như đang vỡ vụn thành từng mảnh.
"Ha ha ha ha !"
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc dần dần giảm xuống, tiếng cuồng tiếu của đám tù nhân bắt đầu vang lên.
"Thật là một tên ngu xuẩn, trực tiếp đầu hàng không phải là yên ổn hơn sao !"
"Đúng vậy, ha ha, chính là một cô nàng mà thôi, nữ nhân lúc nào chẳng có? Thời điểm nên dứt khoát thì phải dứt khoát, cái tên tuổi trẻ này đầu óc có vấn đề, không biết cái gì gọi là không từ thủ đoạn."
Hiện ra trước mắt đám tù nhân là thi thể Ly Triển nằm dưới đống đá vụn, thanh âm cười nhạo vẫn vang lên không ngớt.
Ly Triển là tuyển thủ bậc thang thứ hai, thực lực xếp hạng thứ ba trong nhóm thanh niên đồng lứa tại Hồn Điện cho nên tiền đồ tươi sáng không thể đo lường nổi. Ngay cả đám tù nhân cũng biết chỉ cần cho hắn trưởng thành thêm mấy năm, có lẽ tuyển thủ này có thể giày xéo bọn họ dễ dàng, hơn nữa còn là chiến thắng tuyệt đối.
Chỉ tiếc là chấp niệm quá cứng ngắc rồi, mà điều đó tương đương với giao tính mạng của mình cho người khác.
Thật ra đám tù nhân này đã sớm quên sạch hai chữ đạo đức rồi, bọn họ sẽ không bao giờ quan tâm đến tính mạng con người. Vì vậy ở trong mắt đám người này, hành động xả thân cứu người của Ly Triển quả thực là cực kỳ ngu xuẩn.
Đám tù nhân cười cợt khiến cho Đình Lan tức giận run rẩy toàn thân, tức giận đã thiêu đốt lý trí của nàng triệt để.
"Các ngươi … cái đám ác đồ này, ta sẽ giết sạch các ngươi !"
Đình Lan gào lên bi thống.
Chú ngữ lập tức vang lên, lúc này Đình Lan đang muốn lao xuống giết mấy tên tù nhân không có nhân tính kia, muốn báo thù cho Ly Triển đã hi sinh vì mình.
Gã tù nhân cầm đầu thấy Đình Lan ở giữa không trung đang niệm chú ngữ, trong mắt hiện lên một tia đắc ý.
Hắn là người dẫn đầu cười nhạo Ly Triển, mục đích chính là vì kích thích Đình Lan ở trên không trung, làm cho nàng mất đi lý trí bay xuống chiến đấu.
Quả nhiên là nữ nhân này mất đi lý trí, nàng đã quên mất thực lực mình không có cách nào chống lại nhiều tù nhân như vậy.
"Vù vù vù !”
Bỗng nhiên một trận thanh âm kỳ lạ từ trên cao truyền xuống.
Một thân ảnh màu đen xẹt qua đỉnh đầu đám tù nhân và Hồn sủng lưu lại bóng ma hắc ám mờ nhạt.
Tất cả tù nhân ngẩng đầu lên chỉ kịp nhìn thấy một chùm lông đuôi màu trắng lướt qua, mà sinh vật tà dị kia đã hoàn toàn ẩn giấu trong bóng tối bên dưới sườn đồi, hành tung khó đoán.
Đám tù nhân thấy Đình Lan đã bị chọc giận muốn tiếp tục chiến đấu vốn đang mừng thầm, nhưng mà thân ảnh màu đen quỷ dị kia đã đạp không chạy đến trước mặt nàng.
Đình Lan liền dừng động tác lại, khuôn mặt cứng ngắc biểu tình rất phức tạp. Bởi vì nàng vô cùng kinh ngạc khi nhận ra gã nam tử vừa mới chạy đến nơi này.
Ánh mắt của hắn vẫn cứ hờ hững như thế, vẫn lấp lánh hữu thần như thế, đó là tinh thần trấn định và tĩnh táo đã trải qua trăm ngàn lần rèn luyện, không chuyện gì có thể dao động được hắn.
"Sở Thần."
Đình Lan dùng cặp mắt đỏ bừng nhìn tới Sở Mộ, tâm tình đang dao động kịch liệt làm cho nàng không biết nên nói cái gì.
"Bọn họ không phải đang cười Ly Triển ngu xuẩn, mà là cười ngươi."
Giọng nói Sở Mộ cực kỳ bén nhọn.
Đình Lan nghe thế cũng ngơ ngác hồi lâu, lời nói này giống như một thanh kiếm lạnh băng đâm vào trong đầu nàng, làm cho đầu óc nàng thanh tỉnh trong nháy mắt.
Nàng hiểu ý Sở Mộ, nhưng mà Ly Triển tử vong đã làm cho nàng không ngăn được cảm xúc của mình.
Đình Lan kinh nghiệm không bằng những Hồn sủng sư khác, quá trình nàng trưởng thành phần lớn là dựa vào các cuộc thi chính quy và đại hội thi đấu. Vì thế trên một phương diện nhất định, nàng không có cách nào thừa nhận nổi Thiên Hạ Quyết tàn khốc và đẫm máu tới mức này.
Cường giả ẩn giấu chênh lệch với Hồn sủng sư bình thườngchính là ở điểm này. Cường giả ẩn giấu cho dù lâm vào tình huống nào vẫn luôn giữ vững tĩnh táo, chỉ sợ trong lòng có oán giận đầy trời đi nữa, nhưng không bao giờ đánh mất bình tĩnh.
"Là ai?"
Đám tù nhân lập tức khóa mục tiêu là Sở Mộ cản trở trên bầu trời.
"Lại là một gã tuyển thủ, lần này không thể giết, nhất định phải bắt sống."
Thủ lĩnh tù nhân lớn tiếng nói.
"Yên tâm, nữ nhân kia cũng bảo đảm bắt sống luôn. Ha ha ha !"
Gã tù nhân cưỡi Dực hệ Hồn sủng cười phá lên.
Trong thời gian chọc giận Đình Lan thì gã tù nhân này đã kịp thời bay lên không trung rồi, lần àny Đình Lan đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
"Bọn chúng … chúng tới !"
Khuôn mặt Đình Lan ràn rụa nước mắt, thần sắc sợ hãi nhìn vào ba con Dực hệ Hồn sủng đang nhanh chóng bay tới.
"Ngươi có thể đối phó mấy con?"
Sở Mộ cũng không hoảng hốt, bình tĩnh hỏi Đình Lan.
"Có thể chu toàn một lúc, nhưng mà... nhưng mà bọn chúng nhiều người như vậy, Sở Thần, ngươi mau chạy đi, ngàn vạn lần không nên bị ta liên lụy. Ta không muốn có người chết nữa."
Lúc nãy Sở Mộ nói một câu nghiêm túc đã giúp cho Đình Lan hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng biết mình đã làm chuyện quá mức ngu xuẩn, mất lý trí lao xuống như vậy chẳng qua là vũ nhục Ly Triển hy sinh vì mình mà thôi. Ngoài ra không còn ý nghĩa nào khác.
Nếu Sở Mộ đã xuất hiện hiển nhiên sẽ không ngồi yên trơ mắt nhìn, nhưng khổ nỗi coi như là Sở Mộ cũng khó lòng đánh lại đám tù nhân kia. Vốn là Đình Lan biết thực lực Sở Mộ như thế nào, tuy rằng hắn có thể khiêu chiến vượt cấp nhưng thật ra còn không bằng Ly Triển.
Dĩ nhiên Đình Lan tin tưởng lấy năng lực Sở Mộ có thể mang nàng chạy trốn đám tù nhân truy kích. Vì thế hiện tại mau chóng thoát khỏi nơi này là lựa chọn sáng suốt nhất.
"Vậy thì ngươi đối phó ba con Dực hệ Hồn sủng kia." Sở Mộ nhàn nhạt nói.
"Nhưng mà..."
Đình Lan vẫn muốn tiếp tục khuyên nhủ Sở Mộ.
"Cứ làm theo lời ta nói là được."
Sở Mộ không có nhiều lời với Đình Lan, trực tiếp khống chế Dạ Lôi Mộng Thú quay ngược lại.
Ánh mắt Đình Lan thất thần nhìn theo bóng lưng Sở Mộ, hình ảnh nam tử này trong mắt nàng đột nhiên to lớn kỳ lạ. Hơn nữa, thái độ lạnh băng thế kia làm cho Đình Lan cực kỳ tò mò, phải làm thế nào để dung nhập sát khí vào trong chiến đấu nhuần nhuyễn như thế?
Chỉ cần tiến hành so sánh sẽ thấy ngay điểm tương phản rõ ràng, lúc này ánh mắt của hắn sắc bén và mãnh liệt hơn khi chiến đấu với Lạc Bành gấp mấy lần. Sát khí nồng nặc làm cho người ta không dám nhìn thẳng hắn, hắn phải trải qua bao nhiêu lần tàn sát và sinh tử tồn vong mới bồi dưỡng ra khí thế tàn sát cỡ này?