Tựa như trong giới tự nhiên có rất nhiều Hồn sủng, thời điểm chúng nó gặp phải nguy hiểm uy hiếp đến tính mạng sẽ liều mạng chém giết chỉ vì
mục đích sinh tồn.
Nhân loại cũng là một loại Hồn sủng, đồng dạng là đối mặt với thế giới tự nhiên đào thải, hoặc là tử vong uy hiếp sẽ
trở nên kiên cường, bất khuất, mạnh mẽ đấu tranh cho chính mình. Chiến
tranh bộc phát chính là thời khắc thử thách lòng dũng cảm và quyết tâm
của mọi người.
Bốn ngày sau, quân đoàn Tân Nguyệt trú đóng ở Đông Cuồng Lâm và Thiên Sơn quan ải bắt đầu rút về các tòa thành.
Tất cả mọi người phân ra quét dọn chiến trường, thanh trừ toàn bộ thế lực còn sót lại trong Tân Nguyệt Địa.
Một tháng sau, mọi người đã tin chắc không còn bất kỳ quân địch nào ẩn núp
trong lãnh thổ Tân Nguyệt Địa mới bắt đầu gầy dựng lại thành trì, dân
chúng cũng lục đục trở về quê hương.
Trong trận chiến này, Tân
Nguyệt Địa đã trả giá rất lớn, không những nhân lực tử vong trên quy mô
lớn, mà tài nguyên cũng tổn thất nghiêm trọng. Rất nhiều Hồn sủng sư tự
nguyện gia nhập vào đội quân thủ vệ đã hi sinh anh dũng.
Sau chiến loạn, số người còn sống sót không tới bốn thành.
Tân Nguyệt Địa giành độc lập và nhanh chóng phát triển, nhân tài xuất hiện lớp lớp, cường giả nhiều như mây.
Đánh một trận xong, Tân Nguyệt Địa trở nên tiêu điều, hoang vắng, khắp nơi toàn là thanh âm than khóc vì người thân tử trận.
Thế nhưng, mặc dù không khí thê lương, vắng lạnh, Tân Nguyệt Địa đã chứng
minh được giá trị của mình. Toàn bộ thế giới nhân loại sẽ phải nhìn lại
với cặp mắt khác xưa.
Tân Nguyệt Địa nhỏ bé chỉ tương đương với
một khối lãnh thổ địa cương cấp ba, số lượng nhân khẩu thưa thớt không
cần phải nói. Nhưng nơi này lại sản sinh ra một đám Hồn sủng sư ngông
nghênh mười phần, lấy thực lực chính mình đánh sụp liên minh tám thế lực lớn. Sau khi tin tức này truyền ra đã dẫn đến oanh động thật lớn, bản
đồ Tân Nguyệt Địa biến thành một thanh thiết kiếm nhuộm đầy máu tươi
chỉa thẳng tới Ô Bàn đại địa và Tranh Minh đại địa.
Lúc này đã
không còn bất kỳ thế lực nào dám đánh chủ ý lên khối lãnh thổ màu mỡ
này, thậm chí còn có tin đồn rất nhiều địa phương trong Tân Nguyệt Địa
vào ban đêm văng văng thanh âm quỷ hồn gào khóc.
Những tin tức
này chính là lời cảnh cáo tất cả những kẻ có ý định xâm nhập, liên minh
tám thế lực lớn cũng bởi vì coi thường khối thổ địa này, tham lam tài
nguyên phong phú mới biến thành một đám quỷ hồn chết thảm nơi đất khách
quê người.
Tân Nguyệt Địa trở thành vùng lãnh thổ nổi danh, đồng
thời cái tên Song Tà ma nhân - Sở Mộ cũng lan truyền ra khắp thế giới
nhân loại.
Đề tài Dị Nhân hệ đột nhiên trở nên nóng bỏng, tất cả
mọi người đều hưng phấn đàm luận, suy đoán lai lịch vị cường giả thần bí này. Sở Mộ dẫn dắt Tân Nguyệt Địa quật khởi hiển nhiên trở thành tiêu
điểm cho mọi người chú ý.
Cường giả cấp lãnh tụ tổng cộng chỉ có
mấy người, trong cuộc chiến tranh này Sở Mộ đã đích thân giết chết hai
vị lãnh tụ. Kể từ đó hung danh của hắn nổi như cồn, cho dù là đám người
kia cố gắng bôi nhọ nhân phẩm hắn thế nào cũng không che giấu được sự
thật, hắn chính là cường giả khó lường nhất, thần bí nhất trong lịch sử
mấy trăm năm.
Hơn nữa, thực lực chân chính của hắn đã mạnh hơn phần lớn nhân vật lãnh tụ.
Chỉ cần có hắn bảo hộ Tân Nguyệt Địa một ngày, đừng hòng có người nào mơ tưởng chiếm đoạt khối thổ địa này.
Rất nhiều người nắm quyền đã nhận thấy được liên minh tám thế lực lớn thất
bại dẫn đến đủ loại hậu quả nghiêm trọng. Những phe phái trước đó vô
cùng mạnh mẽ bỗng nhiên sẽ bị thay thế một nhóm lớn người, cảm giác này
giống như mọi chuyện đột ngột phát sinh biến hóa chỉ trong một đêm.
Nhưng không một ai biết được nguyên nhân cụ thể xuất phát từ đâu.
Có người nói Tân Nguyệt Địa trải qua chiến tranh tẩy lễ đã trở thành hình
tượng tiêu biểu cho những vùng lãnh thổ độc lập, thậm chí còn có khả
năng phát triển thành thế lực thứ chín.
Nhưng đây chỉ là một số người suy đoán trong những lúc trà
dư tửu hậu, bởi vì hai đại hoàng tộc sẽ không cho Tân Nguyệt Địa có cơ
hội đi tới một bước này. Trừ phi Tân Nguyệt Địa có được lực lượng khiến
cho hai đại hoàng tộc kiêng kị.
Bên ngoài phong vân biến ảo, các thế lực lớn không ngừng rung chuyển kéo theo một loạt thay đổi trong thế giới nhân loại.
Một tháng sau đó, Tân Nguyệt Địa phát ra Phong Địa thủ lệnh.
Tân Nguyệt Địa sẽ phong bế thời gian một năm, không cho phép người ngoài
tiến vào Tân Nguyệt Địa, ai xâm phạm giết trước báo sau.
Cũng bởi vì một đạo Phong Sát lệnh này trực tiếp đẩy Tân Nguyệt Địa vào trong
bức màn thần bí. Tuy rằng rất nhiều người vô cùng nghi ngờ, nhưng không
có một ai dám mạo hiểm xông vào. Dù sao tấm gương tám thế lực lớn vẫn
còn sờ sờ ra đó.
Nhờ có Thổ hệ Hồn sủng hỗ trợ, các tòa thành gầy dựng lại với tốc độ cực nhanh.
Đến tháng thứ ba sau chiến tranh, Vạn Tượng thành đã khôi phục trạng thái yên lặng và trang nghiêm như trước kia.
Thời gian ba tháng cũng dần dần hòa tàn cảm xúc bi thương trong lòng người dân nơi này.
Đại đa số người lại bắt đầu hành trình tìm kiếm Hồn sủng mới, dần dần thoát khỏi tâm trạng buồn bã sau chiến tranh.
Vạn Tượng thành trở thành tín ngưỡng trong lòng người dân Tân Nguyệt Địa,
chỉ cần nó vẫn tồn tại sẽ giống như một liều thuốc trấn an tinh thần mọi người, không có đau khổ nào không thể qua.
Ba tháng trước, cả tòa thành vẫn còn tràn ngập khí tức tử vong và hủy diệt.
Ngày hôm nay, những núi thi thể và máu tanh đã được thanh tẩy sạch sẽ, Trữ
Mạn Nhi trồng lên đó những gốc đại thụ có tác dụng tinh lọc không khí.
Linh thụ trải dài trên đường phố, trên thân Linh thụ được khắc tên những
người anh hùng đã hi sinh trong trận chiến bảo vệ lãnh thổ, để cho người đời sau nhớ đến bọn họ và không lãng quên đoạn ký ức hào hùng này.
Trữ Mạn Nhi nói rằng tính mạng là một vòng tuần hoàn.
Sau khi tử vong sẽ tiến vào vòng luân hồi mới, trong quá trình đó không thể nào xác định điểm bắt đầu và kết thúc. Một người trước kia là vương giả có thể biến thành cô hồn dã quỷ trải qua cuộc đời mê mang, cô độc, giàu thành nghèo, hoặc thành dã thú súc vật... thứ gì cũng có.
Khắc
tên lên Linh thụ là để gợi nhớ ký ức khi bọn họ còn sống, cũng là giúp
cho người chết tìm được một nơi an nghỉ, chờ đợi vòng luân hồi mới bắt
đầu.
Trữ Mạn Nhi làm thế được rất nhiều người tán thành. Trong
khoảng thời gian sau đó, những tòa thành bị chiến tranh tàn phá lần lượt xuất hiện từng dãy Linh thụ.
Theo quá trình Linh thụ lớn lên, cánh hoa nở rộ, bay múa càng nhiều, nụ cười trên mặt Trữ Mạn Nhi dần dần rạng rỡ hơn.
Tất cả mọi người đều âm thầm cảm tạ vị tiên tử mỹ lệ này, nụ cười của nàng, nội tâm tinh khiết và nụ cười của nàng giúp cho bọn họ quên đi sầu não. Không biết từ lúc nào, Tân Nguyệt Địa đã thoát khỏi vỏ bọc đau thương
vì chiến tranh, trên đường phố lại xuất hiện trẻ con đùa giỡn, từng đôi
tình lữ dẫn nhau đi lịch lãm, trong Thú luyện trường lại vang lên thanh
âm chiến đấu hăng hái.
Đối với một nhóm người, trong cuộc đời
không cần phải trải qua quá trình mạo hiểm, ngày ngày chiến đấu. Bọn họ
cảm thấy bình thản sống qua ngày, vui vẻ bên người thân đã là hạnh phúc
nhất rồi.
"Ca ca, Giao Nhân cổ xưa rất lợi hại sao? Còn mạnh hơn quân đoàn chinh phạt?"
Trữ Mạn Nhi kéo kéo ống tay áo Sở Mộ, mở miệng hỏi.
"Có lẽ vậy !"
Sở Mộ cười nói.
"Có ca ca bảo vệ, nơi này sẽ rất an toàn đúng không ?"
Trữ Mạn Nhi lại hỏi tiếp.
"Ừ !"
Sở Mộ gật đầu khẳng định.
Bản thân Sở Mộ cũng không biết mình yêu mến khối lãnh thổ này từ lúc nào,
bất kể chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ dốc toàn lực ứng phó, tuyệt đối
không cho phép người khác xâm phạm. Cho dù đó là Nhân tộc, hay là Hải
tộc…
"Ca ca, có một thằng bé trai nãy giờ nhìn ngươi mãi !"
Trữ Mạn Nhi cười nói, ngón tay chỉ tới vị trí tường thành.
Sở Mộ quay đầu lại liền thấy một tiểu thiếu niên mặc khải giáp chuẩn Thánh vệ đứng ở nơi đó, bộ dạng rất muốn đi tới nhưng không có dũng khí cất
bước.
Sở Mộ có chút ấn tượng đối với tiểu thiếu niên này, chính
là cái tên được hắn cứu ra từ đống phế tích tại Băng thành. Sau đó đích
thân hắn tiến cử vào đội Thánh vệ dự bị.