Lam Âm tướng mạo không bằng Diệp Khuynh Tư, mặc dù vóc người bóng
bỏng nhưng đây là vì nàng thích bại lộ thân thể. Nếu như Diệp Khuynh Tư
cũng ăn mặc như vậy, chỉ riêng cặp đùi thẳng tắp cũng đủ khiến cho Lam
Âm cảm thấy tự ti.
"Ngươi nghĩ mình là ai, thủ tịch sư huynh là nhân vật nào? Ngươi muốn gặp là gặp sao?"
Lữ Không Đồng tức giận nói.
Bản thân Lữ Không Đồng muốn gặp Lữ Phong Nam cũng rất khó khăn, thế mà tên
tiểu tử không biết từ từ đâu chạy tới này lại dám làm càn như vậy. Chẳng lẽ đệ tử thủ tịch Huyền Môn hạ giá vậy sao?
"Lữ Không Đồng, ngươi bình tĩnh một chút, vị này là bằng hữu của Diệp tiểu thư."
Lam Âm lo sợ Lữ Không Đồng làm ra sự tình mất lý trí, vội vàng giải thích.
"Cái gì mà Diệp tiểu thư, Huyền Môn chúng ta có họ Diệp sao? Tên này dám vũ
nhục thủ tịch sư huynh. Thật là quá đáng, ta nhất định phải giáo huấn
hắn."
Lữ Không Đồng nghe thế càng thêm tức giận, bộ dạng rõ ràng muốn ăn thua đủ với Sở Mộ.
"Ngươi... ngươi đúng là cố tình gây sự, hắn vũ nhục thủ tịch sư huynh khi nào? Lữ Không Đồng, ta và ngươi vốn không có quan hệ, ngươi còn không hiểu
sao?"
Lúc này Lam Âm cũng nổi giận, chỉ vào mặt tên kia mắng lớn.
Cái tên Lữ Không Đồng này nghĩ mình là cái quái gì, nàng đi với ai mắc mớ
gì tới hắn? Từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng thấy ai ngây thơ như vậy, thủ
đoạn bới móc cũng kém không thể tả.
Lữ Không Đồng bị Lam Âm mắng giận dữ đỏ cả mặt, thời điểm nhìn Sở Mộ càng thêm mấy phần ác ý.
Chỉ có điều Sở Mộ vốn không đặt Lữ Không Đồng vào trong mắt. Hắn vẫn bình thản đứng đó y như xem kịch vui.
Diệp Khuynh Tư là phu nhân của hắn, hiển nhiên không muốn ai dùng thủ đoạn
đùa bỡn nàng. Hơn nữa, hắn ghét nhất là hạng người thích bắt nạt kẻ yếu.
Sở Mộ đã nghe đủ loại hành vi của Lữ Phong Nam từ chỗ Vũ Sa, tên này y
thuật không bằng lại tìm cách hãm hại Diệp Khuynh Tư, để cho Diệp Khuynh Tư bị giam lỏng tại Thần Tông ba tháng. Nếu như nàng không trị lành lão tông chủ rất có thể vẫn còn bị giam giữ ở đâu đó.
Khoản này sổ
sách Sở Mộ nhất định phải tính trên người Lữ Phong Nam. Hôm nay tới
Huyền Môn cũng là vì chuyện này, Sở Mộ không muốn an phận, thời điểm cần xuất thủ nhất định phải tạo động tĩnh lớn một chút. Nếu không cái tên
kia còn không biết trời cao đất dày, ba lần bảy lượt gây phiền toái cho
Diệp Khuynh Tư.
"Hắc hắc, thật là náo nhiệt a...aa !"
Một vài đệ tử đi ngang qua nghe thấy tiếng ồn ào lập tức chạy tới vây quanh.
"Đây không phải là Lữ Không Đồng và Lam Âm sao? Bọn họ lăn tăn cái gì đó?"
"Ngốc quá, không nhìn thấy chính giữa bọn họ còn có một nam sao? Nhất định là Lam Âm và người nam kia thân mật bị Lữ Không Đồng bắt gặp. Ha ha, Lữ
Không Đồng là một tên nóng nảy, ngu xuẩn lại ưa sỉ diện, lần này có trò
hay để xem rồi."
Những đệ tử kia bắt đầu tụ lại bàn tán rôm rả,
lúc bình thường bọn họ suốt ngày chế thuốc, tu luyện nhàm chán. Đã gặp
phải loại sự tình tranh giành tình nhân kiểu này hiển nhiển là kích động không thôi, ít nhất nó cũng giúp cho cuộc sống khô khan có thêm vài
điểm vui thú.
"Tiểu tử, Liệt Sơn cốc, dám đến không?"
Lữ Không Đồng tiến lên chỉ tay vào mũi Sở Mộ, lập tức đưa ra đề nghị quyết đấu.
"Liệt Sơn cốc là địa phương nào?"
Sở Mộ nghi ngờ hỏi.
"Liệt Sơn cốc cũng không biết? Đây là địa phương đệ tử Huyền Môn thường xuyên tư đấu. Cho dù tạo ra động tĩnh lớn cũng sẽ không kinh động các sư
huynh tuần sơn."
Một gã thiếu niên mỏ nhọn nhanh nhẩu giải thích, rõ ràng là muốn hai người lập tức đánh nhau.
"Không dám sao? Không dám thì cút xa một chút, sau này nơi nào Lữ Không Đồng ta đi qua, ngươi tốt nhất chọn đường vòng."
Lữ Không Đồng cười khẩy nói.
"Ngươi không phải là đối thủ của ta, gọi Lữ Phong Nam ra đây."
Sở Mộ nói thẳng.
"Ngươi đúng là đề cao mình quá, còn muốn thủ tịch sư huynh xuất thủ? Thủ tịch
sư huynh dùng hai ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi."
Lữ Không Đồng lên tiếng cười nhạo.
"À?"
Sở Mộ khẽ nhíu mày nghĩ ngợi.
Hai ngón tay bóp chết mình? Trước đó không lâu hắn vừa mới đoạt giải quán
quân tại cuộc thi nhân tài kiệt xuất, Lữ Phong Nam thật sự có bản lãnh
này?
Sở Mộ không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, trước tiên
thu thập Lữ Không Đồng cẩn thận một chút, Lữ Phong Nam dĩ nhiên là tự
động xuất hiện.
Hắn lập tức nói với Lữ Không Đồng:
"Mau triệu hoán Hồn sủng tối cường của ngươi ra."
"Đánh ở chỗ này?"
Lữ Không Đồng kinh ngạc hỏi ngược lại.
"Ngươi sợ?"
"Ai sợ, đánh thì đánh !"
Chung quanh nhiều người như vậy, Lữ Không Đồng làm sao chịu nhục?
Sở Mộ không có niệm chú ngữ, chẳng qua là lẳng lặng nhìn Lữ Không Đồng triệu hoán.
"Công tử, hay là ngươi không nên vọng động, nơi này cấm tư đấu. Hơn nữa, thực lực Lữ Không Đồng rất lợi hại, Bách Độc ma trùng của hắn đã là cao đẳng chúa tể, trong hàng đệ tử chúng ta không có mấy người đánh lại hắn."
Lam Âm vô cùng lo lắng, vội vàng đi lại gần nói nhỏ.
Lam Âm biết thực lực Diệp Khuynh Tư rất mạnh, hẳn là không sợ Lữ Không
Đồng. Nhưng nàng không biết thực lực Sở Mộ như thế nào, lỡ may có chuyện không hay xảy ra nàng sẽ bị phiền phức không nhỏ.
Trong hàng ngũ thanh niên trẻ tuổi, những đệ tử xuất thân từ nội môn đều có thực lực chuẩn chúa tể.
Người nào có Hồn sủng sơ đẳng chúa tể coi như là tương đối mạnh rồi, trung
đẳng cấp chúa tể thuộc về phạm trù ưu tú. Mà cao đẳng chúa tể chính là
thành viên xuất chúng được các vị trưởng bối bồi dưỡng trọng điểm.
Lúc trước Diệp Khuynh Tư nói Sở Mộ chỉ là một kẻ vô danh làm cho Lam Âm có
ấn tượng hắn chỉ là hộ vệ mà thôi, thuộc về thành phần có cũng được
không có cũng chẳng sao.
Thực lực vốn không có liên quan gì đến anh tuấn hay là tiêu sái. Cho nên Lam Âm thực sự lo lắng dùm cho Sở Mộ.
Lữ Không Đồng niệm chú ngữ, triệu hoán Hồn sủng đầu tiên chính là Bách Độc ma trùng.
Thân thể Bách Độc ma trùng mọc ra vô số độc tu cổ quái, hình thể xấu xí dữ
tợn, một cái miệng rộng cơ hồ chiếm hết ba phần cơ thể. Khi nó hé miệng
phát ra tiếng gầm gừ để lộ thực quản đen tối, cũng không biết nó đã nuốt sống bao nhiêu sinh vật từ cái miệng kinh khủng này.
Thấy Lữ
Không Đồng triệu hoán Độc trùng, những đệ tử chung quanh vội vàng thối
lui, tránh như tránh tà. Một khi xui rủi dính vào độc tố nhất định là
khó chịu mấy tháng, da dả mưng mủ sống không bằng chết.
Chú ngữ tiếp tục niệm lên, Lữ Không Đồng chính là muốn bày ra thực lực chân chính nhằm hù dọa tình địch biết khó mà lui.
Lại là song triệu hoán, hai con Hồn sủng trung đẳng chúa tể đã xuất hiện ở trước mặt Lữ Không Đồng.
“Kỳ này hắn chơi lớn rồi.”
"1 đầu cao đẳng chúa tể, 2 đầu trung đẳng chúa tể."
Phần lớn đệ tử chỉ bồi hồi ở trình độ sơ đẳng chúa tể, Lữ Không Đồng triệu
hoán mấy đầu Hồn sủng này hiển nhiên đưa đến một trận âm thanh kinh
ngạc.
Các đệ tử xem náo nhiệt ý thức được lần này Lữ Không Đồng
thật sự tức giận, sợ rằng hắn sẽ làm ra hành động điên cuồng. Thế là cả
đám lui lại xa hơn nữa, bàn luận xôn xao xem ra người kia sắp xui xẻo.
Chỉ mong sư huynh sư bá sư thúc gì gì đó sớm chạy tới, lấy tính cách Lữ
Không Đồng nói không chừng sẽ giết rớt luôn người kia."
Sở Mộ
nhìn thoáng qua đội hình Hồn sủng được Lữ Không Đồng triệu hoán, lúc này tiểu Mạc Tà chủ động nhảy xuống khỏi vai Sở Mộ, chín cái đuôi khả ái
nhẹ nhàng phe phẩy, bộ dạng giống như xung phong quét dọn rác rưởi dùm
hắn.
"Bắt đầu !"
Lữ Không Đồng nhìn thoáng qua Sở Mộ, rồi lại quan sát con sủng vật kia, âm thầm buồn cười.
Lữ Không Đồng vừa mới dứt lời, bỗng nhiên thân thể Mạc Tà biến thành bạch quang phóng tới ba đầu Hồn sủng.
Tốc độ Mạc Tà quá nhanh, ba đầu Hồn sủng còn chưa kịp phản ứng, ba cái đuôi bốc lửa đã đánh tới rát mặt.
"Vụt !"
“Bốp !”
Ba tiếng vỗ vào mặt nhức nhối, ba đầu Hồn sủng của Lữ Không Đồng bị đánh
biến hình cong lại như con tôm, lấy tốc độ cực nhanh văng ra ngoài xa.
“Rầm rầm rầm !”
Ba đạo thân ảnh bay xẹt qua đầu các đệ tử, sau đó nện thẳng vào vách núi rơi thẳng xuống đất.
“Phịch phịch phịch !”
Khe núi rung động một hồi lâu, loạn thạch rơi xuống như mưa cơ hồ chôn sống ba đầu Hồn sủng.
Máu tươi từ trong miệng chúng nó tràn ra đọng lại thành vũng, ba thân thể méo mó đáng sợ không ngừng run rẩy.
Chúng nó giãy dụa thân thể, nhưng không thể nào đứng lên nổi.
Đám đệ tử bên ngoài Luyện Đường vốn đang nghị luận vô cùng náo nhiệt, nhưng thời điểm một màn kinh người này xuất hiện, cả khu vực triệt để yên
tĩnh.
Những đệ tử Huyền Môn ai nấy ngây người như phỗng, không
nghĩ tới đội hình Hồn sủng của Lữ Không Đồng lại bị miểu sát trong nháy
mắt. Thời gian chầm chậm trôi qua, thật lâu không có người nào lên
tiếng.
"Ta nói rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta."
Sở Mộ hời hợt nói.
Lữ Không Đồng cũng sợ choáng váng, hắn căn bản không có thấy Hồn sủng của Sở Mộ xuất thủ.
Ngay cả đối phương xuất thủ cũng không thấy, Hồn sủng của mình đã nằm yên
bất động dưới đất. Điều này chứng minh thực lực song phương cách biệt
quá xa.
Lữ Không Đồng theo bản năng lui về phía sau mấy bước, ánh mắt nhìn Sở Mộ tràn đầy hoảng sợ.
Lam Âm cũng kinh ngạc, dùng tay che miệng không nói nên lời. Ánh mắt nàng
chớp chớp ngó chừng Sở Mộ, trong lòng nhất thời tâm hoa nộ phóng (vô
cùng hưng phấn, cực kỳ sung sướng). Thì ra vị công tử này diện mạo anh
tuấn, thực lực cũng mạnh mẽ vô song. Lữ Không Đồng vốn không cùng một
cấp bậc với hắn.