Một tờ công văn này tuyệt đối có thể làm cho thế lực Tam đại cung điện ở phía tây rung chuyển, bởi vì nhân viên phân bố ở miền tây này đều là
thành viên quan trọng hoặc thế lực phụ thuộc vào thành Vạn Tượng, vì bảo toàn tính mạng của người thân, bọn họ phải chắp tay dâng tất cả thành
trì lên để bảo trì mạng sống của tù binh.
Thậm chí bởi vì tràng
xử quyết này mà xuất hiện một nhóm lớn người làm phản, dù sao trong Tam
đại cung điện cũng không phải ai cũng có cốt khí và vô tình, cũng không
phải ai cũng ương ngạnh lựa chọn thật tàn nhẫn, rất nhiều người chọn
người thân của mình.
- Thiếu chủ, đại khái một tháng sau thì cung điện dưới mặt đất sẽ bị xung phá, trong danh sách này chỉ sợ có cả
những người ở thánh điện dưới đất.
Ly lão nhân hạ giọng nói.
Sở Mộ gật gật đầu, hắn đã đoán được Hồn Minh sẽ sử dụng thủ đoạn này, bởi
vì đây là cách dễ dàng và nhanh nhất để đạt được thắng lợi.
Có lẽ Tam đại cung điện trước kia không nghĩ thành Vạn Tượng sẽ bị công chiếm, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn...
- Ta biết rõ.
Sở Mộ gật gật đầu, đoạn thời gian gần đây Sở Mộ vẫn bảo trì trầm mặc.
- Thiếu chủ...
Ly lão nhân muốn nói, có lẽ Sở Mộ ngày nào đó cũng phải lựa chọn như Đằng nguyên lão.
- Ta không thích làm lựa chọn như vậy.
Sở Mộ biết rõ Ly lão nhân muốn nói cái gì, nhàn nhạt mở miệng nói.
Kỳ thật Ly lão nhân biết rõ Sở Mộ lựa chọn là cái gì, trong lòng của hắn
chỉ quan tâm có mình hắn, nhưng trên thực tế dù chọn hay không chọn với
hắn mà nói không có bất kỳ khác nhau, bởi vì trong lòng hắn đã sớm đưa
ra quyết định rồi.
Hắn không nói thêm một lời, không phải hắn đã thúc thủ vô sách, mà là chờ đợi cái gì đó đang quay về!
Núi cao thác nước, màn nước như mây, ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước sáng rõ.
Âm thanh của thác nước đổ vào đầm nước vang lên ầm ầm, một con linh lộc
nhảy qua mỏm đá hiếu kỳ nhìn xuống màn nước, ánh mắt hiếu kỳ đánh giá
nam tử ở trần đang đứng dưới thác nước.
Bọt nước mạnh mẽ đập vào người của nam tử kia, mặt của hắn bị nước trùng kích vào ướt đẫm.
Người này chính là thái tử Triêu Lãnh Xuyên vừa thoát chết.
Hắn cho rằng mình đã chết trong tay của Lê Hồng, nhưng mà không ngờ rằng
kia mình tỉnh lại nằm ở một nơi vô cùng lạ lẫm, tổn thương trên người
của hắn đã được bôi thuốc, Vạn Triêu Thú cũng thoát chết khi đang hấp
hối.
Nhưng mà vì còn sống làm cho Triêu Lãnh Xuyên càng thêm thống khổ
Hồn sủng sư không cần phương thức tu luyện dưới thác nước như thế này, hắn
cần làm chính là muốn đầu óc của mình thanh tỉnh hơn mà thôi.
Nhưng cho dù nước chảy mạnh cỡ nào thì hắn không cách nào vứt bỏ bi thương trong đầu ra ngoài, không thể hòa tan tức giận!
Nước lạnh như băng đánh vào vết thương trên người của hắn, căn bản không có
cảm giác chút đau đớn nào, loại trạng thái này làm cho hắn như sắp phát
điên!
- Ngươi cam chịu sao?
Một tinh thần chi âm truyền vào trong tai của Triêu Lãnh Xuyên.
Thác nước mông lung, Triêu Lãnh Xuyên mở to mắt nhìn qua bóng người cũng mông lung trước mặt của mình.
- Ngươi là ai, tại sao phải cứu ta!
Triêu Lãnh Xuyên tức giận hét lên.
- Ta chỉ có chút ân oán cá nhân với Lê Hồng mà thôi.
Bóng người trên bờ lạnh nhạt nói ra.
- Rốt cuộc ngươi là ai!
Triêu Lãnh Xuyên chất vấn.
Bóng người trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng nói:
- Ta giết chết một trụ tôn, cứu sống một trụ tôn, người chết lại được ta
kính trọng, còn người sống làm cho ta cảm thấy khinh thường. Ngươi đã có được lực lượng trụ tôn chính thức, trở nên cường đại nhưng mà linh hồn
của ngươi lại yếu đuối tới mức đáng thương.
Lời này lượn lờ trong tai của Triêu Lãnh Xuyên, đồng tử Triêu Lãnh Xuyên mở to, hắn muốn nhìn rõ bóng dáng của người này. Nhưng mà sau khi nói xong lời này hắn lại
biến mất!
- Giết chết một trụ tôn...
Triêu Lãnh Xuyên đi ra khỏi thác nước, thất thần nhìn qua phương hướng bóng người biến mất.
Hắn đã biết người này là ai rồi, nhưng mà rung động trong nội tâm làm cho hắn quên suy nghĩ.
- Hồn Minh vào mười ngày sau sẽ xử quyết tất cả người không đầu hàng. Có một người đã đơn độc tiến về thành Vạn Tượng...
Thời điểm Triêu Lãnh Xuyên đang kinh hãi thì âm thanh của người nọ lại truyền tới làm cho toàn thân Triêu Lãnh Xuyên run lên!
- Người nọ độc thân đi về phía trước...
Triêu Lãnh Xuyên ngây người.
Cả thành thị đã biến thành địa bàn của Hồn Minh, có thể độc thân tiến tới không chỉ cần dũng khí là được! !
...
...
Mưa dầm không ngớt, gió lạnh từng hồi thổi qua thiên địa. Làm cho tòa thành này lạnh hơn vài phần.
Mưa càng ngày càng lớn, màn mưa mông lung che đậy những thứ ở xa xa.
Mây đen nặng hạt bao phủ bầu trời, che khuất một bình đài vừa mới xây xong
trên quảng trường, một cây búa đang treo trên dây thừng to lớn, lưỡi búa khổng lồ đang chỉa xuống bình đài, từ xa nhìn qua giống như đang có tử
thần đang cầm cây búa giơ cao, chỉ cần tay cầm búa của tử thần hơi lỏng
thì búa trên tay của hắn sẽ lấy đầu người.
Mưa như cây roi quất lên người ta, toàn thân của người bị hành hình sẽ đặt dưới lưỡi búa.
Toàn thân của bọn họi ướt đẫm, ánh mắt mệt mỏi, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn
qua bầu trời, trông thấy chỉ là bầu trời lờ mờ mà thôi.
- Đằng Thiếu chủ, loại tư vị này thế nào, bây giờ chắc ngươi hận phụ thân hiên ngang lẫm liệt của ngươi lắm nhỉ?
Độc hoang Niếp Vân Tân khí vũ hiên ngang đứng trước tù phạm, mỉa mai cười nói.
Đằng Lãng chậm rãi nhìn lên trời nhưng không có nói chuyện.
- Cầu xin ta tha thứ đi. Ta sẽ cố gắng thả cho ngươi con đường sống.
Niếp Vân Tân vừa cười vừa nói.
Niếp Vân Tân tươi cười cương cứng, bởi vì hắn phát hiện thằng thằng này không thèm nhìn qua mình một cái.
- Thực sự cốt khí, nhìn xem xương cốt của ngươi cứng hay là lưỡi búa cứng.
Niếp Vân Tân đá hắn một cước.
Thời điểm này một gã người hầu chạy đến bên cạnh Niếp Vân Tân, thấp giọng
nói vào bên tai của Niếp Vân Tân một câu. Sau đó đưa cho Niếp Vân Tân
một lá thư.
Niếp Vân Tân cười rộ lên nói:
- Xem ra lại có một nhóm người tham sống sợ chết.
Đằng Lãng rời đi, liếc mắt nhìn qua cửa thành phía tây thành Vạn Tượng, quả nhiên là có một đám người quy hàng...
- Bọn này là bọn hèn nhát!
Đằng Lãng thấp giọng mắng.
- Khục khục ~~~~~
Đức lão Linh Sư ho khan một tiếng, mở miệng nói:
- Tính toán, mọi người có lựa chọn của mình, bọn họ cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
...
Màn mưa không ngớt, ở bên ngoài thành ngựa xe không dứt, nối liền không
ngừng, nhưng hôm nay trừ người lục tục loe ngoe quy hàng thì cũng chỉ có binh sĩ Hồn Minh đang đứng canh giữ, bọn họ hung hăng càn quấy nhìn qua người Tam đại cung điện quy hàng, mang theo vài phần chế nhạo.
Con đường thành Vạn Tượng này rất dài, đi thông từ bình nguyên tới sườn núi phía tây.
Trên con đường này vốn rất đông đúc, nhưng vào vài ngày xử quyết cuối cùng
thì những người quy hàng mới lựa chọn đi ra, con đường này trở nên trống trải vài phần.
Cuối sườn núi cũng là cuối con đường, trong màn mưa có một nam tử áo trắng đang nhìn qua tòa thành.
Mưa to quất lên người của hắn, mỗi lần tiếp xúc với xiêm y thì mưa sẽ
bốc hơi không hiểu, giống như chung quanh người hắn có một tầng bảo hộ
đặc thù. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Ở bên cạnh hắn có một chiến hổ áo giáp đen đang đứng bên cạnh, mưa từ trên giáp của nó chảy xuống...
Bỗng nhiên nam tử áo trắng này xoay người sang chỗ khác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời!
Trong màn mưa xa xa có một thân ảnh màu xanh hiện ra trong tầm mắt của hắn.
Thân ảnh màu xanh này tốc độ cực nhanh, giống như sao băng lờ mờ phá tan không khí lao như bay về phía của hắn.
- Ô ô ô ô ~~~~~~~~~~
Âm thanh ô ô vang lên trong màn mưa, tốc độ thân ảnh màu xanh này chậm rãi dừng lại, đôi cánh nhỏ của nó rơi vào trong ngực nam tử áo trắng này,
giống như hài tử bi thương tiến vào trong ngực của người thân, sau đó
không ngừng nức nở nghẹn ngào.
Sở Mộ dùng tay hông khô thân ảnh
ướt đẫm của thân ảnh màu xanh này, khóe miệng hiện ra nụ cười vui vẻ --
chờ đợi rốt cục cũng trở về.
- Tại sao lại giống như trước đây?
Sở Mộ vuốt ve đầu của tiểu gia hỏa này, nhìn qua hồn sủng đang ô ô trong ngực của mình.
Sở Mộ nhớ rõ thời điểm tách ra lần trước thì tiểu Chập Long sẽ khóc giống
như hài tử, bị Thiên Thương Thanh Chập Long cưỡng ép ngậm trong mồm mang đi.
Mà bây giờ nhìn thấy chính mình nó lại khóc như hài tử,
nhiều năm như vậy tiểu gia hỏa này không có thành thục chút nào.
Tiểu Chập Long không sợ bị giễu cợt, dù sao nó cũng là một hài tử, nhất là thời điểm ghé vào trong ngực của hắn lại có hương vị quen thuộc và được ôm ấp, khiến nó cho dù thành vương giả
cũng chỉ giống như hài tử mà thôi.
Nhìn qua tiểu Chập Long đang khóc lóc thì Sở Mộ biết rõ tiểu Chập Long kỳ thật đã phát triển.
Cho dù là lực lượng hay tâm trí thì nó đã phát triển thật nhiều. Không có
cải biến chỉ là nội tâm tràn ngập ỷ lại mà thôi, chỉ ở trước mặt của
người thân nó mới thể hiện ra tính cách ỷ lại này.
Tiểu Chập Long thút thít nỉ non vì mẫu thânThiên Thương Thanh Chập Long của nó đã mất, thời gian dài như vậy nó không cách nào chấp vá thân hình của mẫu thân
được mà khóc rống lên nhiều lần, nhưng cố thế nào cũng không chảy ra
giọt nước mắt nào, cho tới bây giờ tìm được người ỷ lại thì thương tâm
này không thể ngăn cản được.
Đương nhiên nước mắt không cần phải chảy nữa, vì nó tìm được Sở Mộ chính là thời khắc nó bình yên nhất...
Tâm tình của Sở Mộ cũng giống như tiểu Chập Long, không cân nhắc Vong Mộng niết bàn tái tạo, trên ý nghĩa chính thức thì là tiểu Chập Long là hồn
sủng duy nhất hắn nhìn thấy nó ra đời, nhìn nó phá xác mà ra, sau đó
chậm rãi được mình bồi dưỡng phát triển.
Nó hết thảy đều là ỷ lại lấy chính mình, nó hết thảy đều là Sở Mộ tỉ mỉ tạo hình, nghiêm khắc, ôn hòa, tha thứ...
Mà bây giờ thời điểm hắn cần lực lượng nhất thì nó quay về, địch nhân
những ngày này càng ngày càng cường đại, làm cho nội tâm của hắn vô cùng ấm áp chính là tiếng khóc rống như hài tử của tiểu Chập Long hiện tại.
...
- Rống ~~~~
Chiến Dã ngẩng đầu nhìn qua tiểu Chập Long phát ra một tiếng gầm rú.
Tiểu Chập Long nhỏ tuổi nhất, tuy thường xuyên được các đồng bạn xem là hài
tử chưa trưởng thành, nhưng mà thằng này không có một chút giác ngộ nào
cả, sau khi lau nước mắt trong ngực của Sở Mộ thì nhảy lên đầu của Chiến Dã, cười toe toét gọi tới gọi lui trên đầu của Chiến Dã.
Chiến Dã đã sớm quen thằng này gây sự, trấn định lắc đầu, lại bảo thằng này đi tìm bảo mẫu của nó.
Tiểu Chập Long cùng Chiến Dã đùa giỡn một hồi, tiểu Chập Long lại nhảy lên
vài Sở Mộ, không kiêng nể gì đi kéo đuôi của tiểu Mạc Tà.
Tiểu
Mạc Tà vừa rồi nhìn thấy thằng này khóc bù lu bù loa, vốn muốn an ủi vài câu kết quả thằng này nhanh chóng thoát ra khỏi thương tâm như vậy, chỉ bất đắc dĩ kêu lên vài tiếng, tỏ vẻ hoan nghênh về đơn vị.
Tiểu Chập Long chính là hài tử, cao hứng và bi thương rất nhanh.
- Hiện tại chỉ còn Dạ mà thôi.
Sở Mộ chậm rãi mở miệng nói ra.
Nhìn qua tiểu Chập Long trên vai thì Sở Mộ gật gật đầu, tiểu Mạc Tà cùng Chiến Dã cũng gật đầu.
Sở Mộ không biết Dạ đang ở nơi nào, trận chiến đấu này nó đã bỏ qua.
Nhưng mà Chiến Dã, tiểu Chập Long cũng đã trở về, tâm của Sở Mộ cũng dần dần tốt hơn.
Giờ khắc này lòng hắn cảm giác được bình an trước nay chưa từng có, cho dù
con đường phía trước đầy địch nhân thì con đường này mình chỉ lẻ loi một mình...
...
Thời điểm chủ sủng quay về chính là thời điểm ác mộng của nữ nhân kia tới.
Có lẽ nữ nhân kia đang được quân đoàn bảo vệ, nhưng mà một tâận này Sở Mộ không có lý do tránh né.
...
Thành Vạn Tượng to như vậy, quân đoàn tính bằng đơn vị hàng nghìn, cường giả Hồn Hoàng giống như may!
Ba mươi hai Ngấn, mười sáu Tuyệt, bát Hoang, bốn Hùng, Đế Cơ, minh chủ,
địch nhân biến thành một thành thị, biến thành cả Hồn Minh.
Sở dĩ Sở Mộ mặc áo trắng chính là vì hắn muốn nhìn thấy máu của địch nhân rơi lên áo của mình, hắn có thể nhìn thấy máu tươi rất rõ ràng.
Ngẩng đầu trông thấy tòa thành thị to lớn bao phủ trong màn mưa.
Tường thành nguy nga hùng vĩ đứng vững, trên tường thành có đầu người di động qua lại rậm rạp, bảo vệ cực kỳ sâm nghiêm.
Sở Mộ đi theo con đường thẳng này tiến vào, dần dần hắn đã có thể trông
thấy những binh sĩ Hồn Minh đứng hai bên đường, bọn họ mang theo cao
ngạo giễu cợt những người quy hàng cuối cùng này...
Mỗi khi có
người đi vào thành thị thì cước bộ nặng nề, bọn họ lúc này như bị ma
nhập, lập trường, tín niệm mất đi làm bọn họ như cái xác không hồn, mặc
dù là bước vào trong tường thành thì cũng không biết lựa chọn hôm nay là đúng hay sai.
- Ơ, còn có một, lại chậm một chút, hành hình cũng bắt đầu, có quy hàng cũng không có ý nghĩa gì cả.
Chủ tưởng cửa thành là Phong Tuyệt mở miệng nói ra.
Phong Tuyệt đứng ở trên cổng thành, từ độ cao của hắn dễ dàng nhìn thấy thân ảnh áo trắng đang đi tới.
- Đám người các ngươi nên ghi chép nhanh lên đi, đám người kia nói tên
đồng bạn người thân của mình ra, miễn lại bị chúng ta chuyển ra pháp
trường.
Phong Tuyệt đưa mắt nhìn qua đám người quy hàng cuối cùng kia.
Những người kia xoay người sang chỗ khác, ánh mắt nhìn chăm chằm vào nam tử áo trắng, muốn biết người nọ sẽ là ai.
Nhưng trong màn mưa nhanh chóng có một sinh vật đang từ từ tiếp cận nam tử áo trắng kia.
- Đó là Mính Tiên Điểu?
Một nam tử trung niên tên Thất Cấp quy hàng của Hồn Điện lúc này kinh ngạc kinh hô lên.
Nhìn ra được đây là một con Minh Tiên Điểu cấp Đế Hoàng, nam tử tên là Thất
Cấp này không ngờ rằng nhân vật quan trọng như vậy lại lựa chọn quy
hàng.
...
Trong màn mưa Sở Mộ ngẩng đầu nhìn qua hồn sủng này xuất hiện bên cạnh mình.
- Sở huynh đệ, ta biết ngay là ngươi!
Triêu Lãnh Xuyên nhảy khỏi người của Mính Tiên Điểu, có chút kích động nhìn qua Sở Mộ.
Nhìn qua Triêu Lãnh Xuyên bình yên vô sự, Sở Mộ cũng tươi cười nói:
- Nghe Trầm Mặc nói ngươi uy vũ một lần. Nhưng mà khi nhìn thấy ngươi còn sống thì quá tốt rồi.