Nếu là người nào khác khẳng định nghe Sở Mộ nói như vậy là hoang đường viễn vông.
Nhưng mà Diệp Khuynh Tư lại tin tưởng Sở Mộ có bổn sự này, phải biết rằng Diệp Khuynh Tư tận mắt nhìn thấy thằng này mang theo một đám Bạch Yểm Ma cao cấp đi chà đạp thành Hướng Vinh.
Lần này đi chỉnh đốn Yểm Ma Thánh Vực, đoán chừng có thể xưng vương ở chỗ đó.
Hồn Điện.
- Đồ Tôn điện hạ, ngài vừa rồi nói là thật?
Trên nguyên lão hội, một đám trưởng lão và nguyên lão Hồn Điện nhìn nhau, trong lúc nhất thời hào khí cực kỳ quái dị.
- Ân, Khương Ma Đế vừa mới cáo tri ta, Sở Phương Trần xác thực tiếp nhận Yểm Ma lão tổ truyền thừa, mà Yểm Ma lão tổ đem truyền thừa chi lực ban cho Bạch Yểm Ma của Sở Phương Trần xong thì khô kiệt.
Đồ Tôn vẻ mặt thành thật nói ra
- Sở Phương Trần đã rất nghịch thiên, được cơ duyên này thì nếu có thể nắm giữ tâm tính của hắn tốt, tương lai nhất định chính là tồn tại đứng đầu tam đại cung điện của chúng ta!
- Đúng vậy a, Hồn Điện có thể xuất hiện một kỳ tài có một không hai không dễ dàng, còn được Yểm Ma lão tổ nhìn trúng, xem ra Sở Phương Trần xác thực là có chỗ cực kỳ đặc thù, nếu không thì làm sao trở thành người thừa kế Yểm Ma lão tổ, thật sự có thể đạt đến cấp chúa tể.
- Ta nói nhất định được!
Đằng nguyên lão đối với Sở Mộ tràn ngập tin tưởng.
Đồ Tôn nghe các vị các nguyên lão khen ngợi Sở Phương Trần, khóe miệng co lại.
Sở Phương Trần tiểu tử kia làm gì được Yểm Ma lão tổ nhìn trúng chứ, mà là đại nghịch bất đạo đem Yểm Ma lão tổ giết đi.
Cử động lần này xử chí nếu công bố ra ngoài không biết làm cho cả Yểm Ma Cung thậm chí cả giới hồn sủng chắc chắn kinh động một thời.
Về phần đạt được Yểm Ma lão tổ truyền thừa gì đó Đồ Tôn thật không có phách lực đi công bố sự thật, dù sao nếu không Khương Ma Đế chính miệng miêu tả, Đồ Tôn Kha Ẩm tuyệt đối không tin được Sở Phương Trần là gia hỏa gan lớn trùm trời cắn nuốt Yểm Ma lão tổ!
Cái gì bị Yểm Ma lão tổ nhìn trúng đạt được cơ duyên truyền thừa, Đồ Tôn Kha Ẩm nghe mà cảm thấy cười khổ, bởi vì đây là bí mật động đất cả Vạn Tượng Cảnh cùng Thiên Hạ Cảnh.
- Sở Phương Trần đâu rồi?
Các nguyên lão thảo luận lâu như vậy phát hiện Sở Phương Trần không biết chạy đi đâu.
- Hắn ý định đi Yểm Ma Thánh Vực lịch lãm rèn luyện.
Đồ Tôn Kha Ẩm nói ra.
Nhưng mà nghĩ đến Khương Ma Đế nói Sở Phương Trần lần này đi Yểm Ma Thánh Vực là muốn chỉnh đốn Yểm Ma đế quốc. Đồ Tôn Kha Ẩm lại đau đầu một hồi, tiểu tử này rốt cuộc là nghĩ cái gì. Tại sao luôn làm một ít chuyện khác người như vậy!
- Thằng này thật sự không được an phận.
Mọi người lại cảm khái.
- Người trẻ tuổi cố gắng là chuyện tốt, không kiêu không nóng nảy!
- Đúng rồi, Đồ Tôn điện hạ. Bàng Hình đề cập. Có một hồn sủng hội phi thường cường đại đi tới Hồn Sủng Cung, đại khái tới thành Thiên Hạ vài tháng.
Liên hệ Hồn Sủng Cung với Nguyễn nguyên lão nói ra.
- Là hồn sủng gì?
Đồ Tôn mở miệng hỏi.
- Giống như nói ra Chiến Thú Mặc Dã.
Nguyễn nguyên lão trả lời.
- Chiến Thú Mặc Dã?
Các vị các nguyên lão đều nghi hoặc.
Chủng tộc Chiến Thú Mặc Dã có đẳng cấp thống lĩnh thì không có gì đặc thù cả, chẳng lẽ cái Chiến Thú Mặc Dã này đã cường hóa lên thượng đẳng, Đế Hoàng cao đẳng hay là Đế Hoàng đỉnh phong?
- Thực lực như thế nào?
Đồ Tôn Kha Ẩm tiếp tục hỏi.
Nguyễn nguyên lão cười ha hả, nói:
- Trước kia ta cung như Bàng lão, Bàng Hình ngay từ đầu ấp úng, muốn bảo trì thần bí, về sau phải mấy bình hảo tửu thì nói tình hình cho ta biết...
- Cái con Chiến Thú Mặc Dã kia có thể chống lại Thái Nga Cự Nhân của Hùng Mạt Mạch Lăng, bại nhất định là Thái Nga Cự Nhân.
Nguyễn nguyên lão lời này vừa nói ra, các vị nguyên lão cùng Đồ Tôn đều ngược lại hít một hơi!
Thái Nga Cự Nhân thực lực mạnh bao nhiêu tất cả mọi người phi thường rõ ràng, nếu như so với Thái Nga Cự Nhân còn mạnh hơn thì há không phải cấp chúa tể chân chính.
- Vậy... Là cấp chúa tể?
Đằng nguyên lão có chút kích động hỏi.
Tam đại cung điện thiếu nhất chính là cường giả cấp chúa tể, nếu như xuất hiện một hồn sủng có thể thắng Hùng Mạt Mạch Lăng thì đối với Tam đại cung điện mà nói ý nghĩa trọng đại!
Nguyễn nguyên lão lắc lắc đầu nói:
- Lão Bàng nói đó là một con Đế Hoàng, nhưng mà năng lực phi thường đặc thù, cụ thể hắn cũng không nói gì. Ta có rót bao nhiêu cũng vô dụng. Nhìn bộ dáng của hắn thì có lẽ là vô cùng mạnh mẽ!
- Là hồn sủng của cao nhân nào? Người này có đáng tin hay không?
Đồ Tôn Kha Ẩm lập tức hỏi.
- Tuyệt đối có thể tin, nhưng mà...
Nguyễn nguyên lão nói tới đây hơi có chút chần chờ, tiếc hận nói ra.
- Đây chính là hồn sủng của Sở Mộ.
- Sở Mộ? Chính là bán ma chiến đấu với Bạch Ngữ?
- Ta nghe nói Sở Mộ thiên phú dị bẩm, thực lực siêu quần, nhưng lúc ấy thực lực hồn sủng của hắn chỉ là Đế Hoàng cấp thấp cùng Đế Hoàng trung đẳng, làm sao có thể lợi hại trong vài năm như vậy, hơn nữa Sở Mộ ma hóa thì chẳng phải hồn sủng của hắn biến thành vô chủ sao?
Các nguyên lão mặt mũi tràn đầy kinh ngạc!
Ai cũng không nghĩ tới người vừa mất đi vài năm lại có thể giúp hồn sủng của mình mạnh lên tới mức đảm đương một phía giúp Tam đại cung điện!
Nhắc tới Sở Mộ thì trong lúc nhất thời hào khí hội nghị chìm xuống, hiển nhiên tất cả mọi người với thiên tài mới vẫn lạc mà thở dài, hắn cứu vớt thành Thiên Hạ, cứu vớt căn cơ trọng yếu nhất của Tam đại cung điện, lại mất đi tính mạng tuổi trẻ, trở thành vương của tuổi trẻ, đồng thời lại có thể ngồi lên bảo tọa Thiên Hạ Vương.
Một lát sau chủ đề của mọi người chủ đề rất tự nhiên rơi xuống nữ tôn Liễu Lam Băng, nhưng mà thời gian dài như vậy mọi người cũng còn không có nhìn thấy nàng lộ diện, lo lắng lo lắng, bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ, bởi vì tất cả mọi người biết rõ con của mình vừa chêt thì ai cũng rơi vào trạng thái bi thống, chỉ sợ chỉ có dốc sức liều mạng tu luyện mới có thể dần dần làm cho nàng chậm rãi giảm bớt đau buồn...
...
...
Bắc Cấm Vực, vùng đất bao la mờ mịt, vô số ma trùng có màu sắc khác nhau đang lui tới trong các khe nứt.
Xương cốt trắng hếu mất trật tự chôn trong cát bụi, vết máu khô nơi đâu cũng có, có nơi bị phơi năng dâng lên hương vị khó ngửi, phiêu đãng trong không khí.
Bầu trời cũng không có mây nhưng lại hiện ra màu vàng, thỉnh thoảng khí diễm dữ tợn của cả đàn phi trùng bay qua phát ra âm thanh chói tai, làm cho những sinh vật trùng hệ khác sợ tới mức chui vào trong lòng đất.
Cát vàng trải khắp bầu trời, màu xám phủ đất, cảnh tượng tiêu điều thê lương mấy vạn dặm, cảm giác không thấy có sinh cơ mạnh mẽ nào, chỉ có tử vong, khô mục, hư thối.
Chẳng biết lúc nào trên đường chân trời tối tăm mờ mịt xuất hiện một thân ảnh màu đen.
Thân ảnh ấy tráng kiện thần tuấn. Trên người áo giáp góc cạnh rõ ràng, đây là vũ khí toàn thân.
Nó rượt đuổi nhanh như điện chớp, tứ chi tràn ngập lực lượng giẫm qua cả vùng đất, lưu lại từng vết dấu chân tháo chạy cực sâu!
Đây là chiến hổ toàn thân đen nhánh.
Trên đầu lâu bằng thép của nó có một lão nhân chân ngón đầu con báo, con báo già này gác tay mà đứng. Đón lấy cuồng phong đang gào thét, ánh mắt
nhìn chăm chú lên phương xa. Một bộ dõng dạc đạo cốt tiên phong!
- Ai, Cổ Lực sống lại so với tưởng tượng của ta còn khó hơn, xem ra chúng ta cũng chỉ có thể tới lĩnh vực của nhân loại tìm kiếm tài liệu. Nhưng
ít nhất phải đề cao phòng ngự của ngươi. Sinh vật chúa tể muốn miểu sát
ngươi khẳng định là chuyện không thể nào.
Ly lão nhân nói ra
"Rống rống" chiến hổ rống lên hai tiếng, tốc độ ngột nhanh hơn, dĩ nhiên là dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn!
Chiến hổ vừa dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn thì cả vùng đất màu xám có một
đạo lưu quang màu đen xoẹt qua, ngạo nghễ hoa lệ, tiêu sái tuyệt trần! !
- Làm... Làm cái gì, chạy nhanh như vậy làm cái gì!
Ly lão nhân vội vàng bắt lấy chiến cũng đầu, ngắn nhỏ thân thể nhấc ngang, đón gió tung bay!
- Hống hống hống! ! ! ! ! ! ! ! !
Chiến hổ phát ra vài tiếng hưng phấn. Trong ánh mắt ảm đạm xuất hiện hào
quang, tốc độ của nó lần nữa nhanh hơn, nhanh đến mức những ngọn núi lớn xoẹt qua bên cạnh nó, sau đó nhanh chóng biến mất sau lưng.
- Đến cùng... Đến cùng là như thế nào!
Ly lão nhân không biết chiến hổ vì cái gì mà phát điên như vậy, bởi vì chạy thế này vô cùng hao tốn thể lực.
Chiến hổ cũng không để ý đến Ly lão nhân kêu to, tiếp tục nổi giận chạy trốn...
Nhưng mà chạy thêm một lúc thì chiến hổ giảm tốc độ lại.
Nó chạy tới đỉnh núi cao nhất của sơn mạch thì cặp kia mắt đầy hào quang
của nó hiện ra một tia thất lạc. Ánh mắt nhìn qua thế giới loài người xa xa.
- Ngươi cảm ứng được linh hồn hắn?
Ly lão nhân nhìn qua bộ dáng chiến hổ biến hóa, rất nhanh suy đoán ra điểm này.
Chiến hổ cũng không có trả lời, nhưng mà chậm rãi cúi đầu, xoay người nhìn
qua ngọn núi phía dưới, nhảy mấy cái thì chiến đã trở lại mặt đất, sau
đó khôi phục bộ dáng hờ hững, chậm rãi mở rộng bước chân...
-
Ngươi có thể cảm giác được linh hồn của hắn chấn động đã nói lên linh
hồn của hắn không có biến mất, yên tâm, còn có hi vọng, chỉ cần ngươi
trở nên mạnh mẽ hơn.
Ly lão nhân khuyến khích nói.
Bước chân của chiến hổ dừng lại, quay đầu nhìn qua ngọn núi đá lởm chỏm kia.
Ngọn núi này giống như thất cảnh Ngô Công Sơn, đồng dạng có trăm ngàn lỗ thủng tùy ý thấy được.
- Rống!
Chiến hổ cũng phát ra tiếng gâm gú.
Mấy năm qua chiến hổ cũng chưa bao giờ buông tha cho!
Dường như lúc ban đầu ở Ngô Công Thâm Uyên Sở Mộ không có buông tha bỏ nó, nó tuyệt đối sẽ không buông tha cho hy vọng này, dù có xa vời, lại xa xôi!
...
...
Yểm Ma Cung, cánh cửa vào Yểm Ma Tuyệt Địa.
- Ca ca, làm sao vậy?
Trữ Mạn Nhi đi theo bên người Sở Mộ, thấy Sở Mộ bỗng nhiên dừng bước lại thì nghi hoặc.
- Vừa rồi trước khi tiến vào trong cửa thánh địa, dường như ta cảm ứng được hồn thứ tám chấn động.
Sở Mộ liếc mắt nhìn ra cánh cửa thánh địa đóng kín.
- Hồn thứ tám? Có phải là hồn không thể bị đánh bại của ca ca thường nói, Chiến Thú Mặc Dã?
Con mắt Trữ Mạn Nhi sáng lên, dường như muốn gặp được chủ sủng của Sở Mộ.
- Ân.
Sở Mộ gật gật đầu, trong đầu hồi tưởng lại lúc ở bên ngoài thành Thiên Hạ, chiến hổ cũng kiên quyết quay người rời đi.
Những hồn sủng này vẫn làm bạn bên cạnh Sở Mộ, Sở Mộ cũng chưa nghĩ tới ngày nào đó lại tách ra với chúng.
Nhưng mà một khắc hóa thân thành ma thì nhìn thấy tiểu Chập Long khóc rống bị Thiên Thương Thanh Chập Long mang đi, nhìn thấy Dạ Lệ Thủy Phi Tiên
chạy như điên, nhìn thấy bóng lưng kiên định của chiến hổ quay đi Sở Mộ
thực sự cảm giác tim của mình bị lấy hết.
- Ca ca, chúng lúc nào trở về?
Trữ Mạn Nhi nhìn vẻ mặt tổn thương của Sở Mộ thì nhẹ giọng hỏi.
Sở Mộ hiện ra một tia đắng chát, hiển nhiên nói:
- Nhanh thôi!
Sở Mộ hít thở sâu một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc.
Lúc này thân thể của hắn dần dần hóa thân trở thành thân ảnh cao ngạo, mang theo mười Bạch Yểm Ma đi sâu vào trong lãnh vực Yểm Ma...
Vạn Tượng Đàn, cung điện Nữ Vương
- Chuyện này có chút khó giải quyết, Hùng Tá vẫn còn bên ngoài, chúng ta liên thủ có thể sẽ được.
Hùng Thủ Viên Tuế mở miệng nói ra.
Mục Thanh Y gật gật đầu, nhíu đôi mi thanh tú mở miệng nói:
- Còn chưa rõ là nguyên nhân gì sao?
Hùng Thủ Viên Tuế lắc đầu, nói:
- Không có, rất khó tưởng tượng bị phong ấn lâu như vậy không chỉ có tính mạng suy kiệt, ngược lại trở nên cường đại hơn, xác thực khó có thể
tin.
- Chúng ta tiến vào đi, có lẽ ngươi chuẩn bị cho tốt?
Mục Thanh Y không có nói thêm nữa, đứng dậy, đọc chú ngữ trong cung điện Nữ Vương.
Mục Thanh Y cũng không có triệu hoán Quan Hoàng Vương, mà là đem siêu cấp
Đế Hoàng Bạch Hổ triệu hoán tới trước mặt của mình. Bạch Hổ thuận theo
phủ phục trên mặt đất, để cho Mục Thanh Y ngồi lên trên.
Hùng Thủ Viên Tuế gật gật đầu, niệm chú ngữ triệu hoán hồn sủng của mình.
Mục Thanh Y liếc nhìn qua Tử Vĩ Đình Lang Hoàng của Hùng Thủ Viên Tuế. Mục
Thanh Y nhớ rõ Tử Vĩ Đình Lang Hoàng này hẳn là chủ sủng theo hắn lâu
nhất, thực lực bây giờ tại Vô Địch Đế Hoàng, nhưng mà sức chiến đấu của
Tử Vĩ Đình Lang Hoàng so với Địch Đế Hoàng khác còn mạnh hơn nhiều, lấy
một địch hai chỉ sợ cũng không thành vấn đề.
Thực lực Mục Thanh Y xếp hạng dưới Viên Tuế, bản thân của Mục Thanh Y kỳ thật vẫn muốn biết
tuổi thật của Viên Tuế là bao nhiêu, mà hắn lại ngồi ở vị trí Hùng Thủ
không có dao động.
- Đi thôi.
Hùng Thủ Viên Tuế mở miệng nói.
Nói xong hai người đã khống chế hồn sủng của mình bay về hướng Vạn Tượng Đàn.
Đỉnh cao nhất của một cung điện Vạn Tượng Đàn không có người nào ở lại, tòa
cung điện cao sừng sừng này là đỉnh của Vạn Tượng Đàn, hoàn toàn giống
như được xây trên vách đá, cái loại cảm giác này làm cho người ta sợ
hãi.
Tòa cung điện này bề ngoài có màu trắng trang nhã, mái hiên bay lên như trường kiếm, bức tường
bóng loáng như tườn băng, lúc này có mưa to bàng bạc, mưa rơi xuống
nhưng không lưu dấu vết gì, dù chỉ một chút ẩm ướt cũng không có, giống
như cho dù bão táp mưa sa cung điện này cũng vươn thẳng lên cao.
Mục Thanh Y cùng Hùng Thủ Viên Tuế bay dưới chân cung điện này, sau đó đi bộ vào trong.
Cả cung điện không có một bóng người, trang trí chủ đại điện yên lặng túc mục, dường như đồ án trên tường đều có ngụ ý.
Hai người đi vào trung ương nhất của đại điện, vị trí trung ương là một đồ
án phác họa trên mặt đất. Văn tự phác họa trên mặt đất thỉnh thoảng có
hào quang lóe lên.
Mục Thanh Y cùng Hùng Thủ Viên Tuế đều ngồi ở
vị trí trung ương nhất. Mà Hùng Thủ Viên Tuế ngẩng đầu, ánh mắt nhìn
chằm chằm lên vòm của đại điện.
Trên mái vòm này cũng có họa bích cực lớn, họa bích này phác họa đồ án rườm rà. Ký tự tràn ngập hào quang lập lòe, nhưng mà họa bích lại không giống nhau.