Thành cứ điểm, một nam tử mặc trường y màu đen chậm rãi đi tới.
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua chiến trường đang rung chuyển kia.
Vệ binh thành thị nhanh chóng tập trung nhìn qua chiến trường, chiến đấu
đều là cường giả chúa tể cao đẳng trở lên, cường giả này có đủ sức hủy
diệt thành thị, cho nên đám vệ binh phải kịp thời ngăn cản mới được.
Người chung quanh lộ ra thần sắc bất an, chạy trốn về các hướng khác nhau,
chỉ có nam tử xiêm y màu đen này là lạnh lùng nhìn qua, căn bản không
đặt vào trong mắt.
Nam tử bước vào trong thành thị, một nam một nữ đang đợi hắn, sau khi nhìn thấy hắn thì nam nữ này cung kinh hành lễ.
- Hà Thương đại nhân.
Hai người nửa quỳ xuống.
- Trữ tiểu thư đâu rồi?
Hà Thương nhàn nhạt hỏi.
- Ở sâu trong Tịch Tĩnh Lâm rồi, sâu trong Tịch Tĩnh Lâm có thủ hộ giả
không cho chúng ta tiến vào, chúng ta đành phải quay lại cứ điểm chờ.
Ốc núi hồi đáp.
Hà Thương liếc mắt nhìn Ốc Sơn, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh băng, mở miệng nói:
- Cho nên ngươi thuận tiện đem vị trí của Trữ tiểu thư cáo tri cho Trịnh Vũ cùng Khang Nhược Đổng!
Ốc Sơn cảm giác được sát ý và hàn ý lạnh giá trên người Hà Thương tỏa ra ngoài, hắn ngây người.
Ốc Sơn ý thức được mình sắp chết tới nơi rồi, trước tiên niệm lên chú ngữ triệu hồi một chúa tể đỉnh phong.
La Y ở bên cạnh không biết xảy ra chuyện gì, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc nhìn qua Ốc Sơn triệu hồi hồn sủng bỏ chạy.
Hà Thương hừ lạnh một tiếng, căn bản không cần hắn ra lệnh, bóng dáng dưới chân Hà Thương trở nên dữ tợn, lăng không kéo dài một thanh trường đao
màu đen.
Động tác của Ốc Sơn thật nhanh, hơn nữa khống chế là yêu linh, trong nháy mắt đã chạy ra mấy dặm ngoài cứ điểm rồi.
Nhưng mà cái bóng cầm trường đao của Hà Thương lại kéo dài vô hạn.
- Hô!
Một đao chém xuống, trường đao hắc ám chém mạnh vào rừng rậm, lưỡi đao hoàn toàn kéo dài ra mấy dặm!
- Bá!
Âm thanh cắt nát vang lên. Ốc Sơn chạy ra ngoài mấy dặm bị cắt thành hai
nửa, ngay cả con chúa tể đỉnh phong dưới háng của hắn cũng bị cắt thành
hai!
Không có máu tươi phun ra, hai nửa thân thể tiêu tán thành tro bụi.
Trên đường có vài ngàn người lui tới cứ điểm, mà vài ngàn người này cảm thấy có trường đao màu đen xoẹt qua đầu của bọn họ.
Nhưng mà vài ngàn người này bình an vô sự. Chỉ có Ốc Sơn và yêu linh chạy đi bị chém thành hai nửa, hóa thành khói đen tiêu tán!
Một gã cường giả chúa tể đỉnh phong cứ như vậy chết thảm!
- Hà Thương... Hà Thương đại nhân...
La Y đứng bên cạnh Hà Thương sợ hãi sắc mặt trắng bệch.
Hà Thương không thể nghi ngờ là cường đại, nhưng mà La Y không ngờ Hà
Thương đại nhân không nói lời nào lại giết chết thân tín Ốc Sơn.
Sinh vật hắc ám cường đại dung nhập vào dưới chân của Hà Thương, Hà Thương
không thèm nhìn qua Ốc Sơn, mở rộng bước chân đi lên phía trước, ngữ khí bình thản nói ra:
- Hắn đem vị trí của Trữ tiểu thư bán cho đám người muốn gây bất lợi cho nàng.
La Y lúc này mới thoáng phục hồi tinh thần lại, vội vàng đuổi theo Hà Thương.
- Hà Thương đại nhân, có phải xảy ra chuyện gì không?
La Y thấp giọng hỏi.
- Đây là ta thất trách, bị Trịnh Vũ tiểu nhân thừa cơ mà vào
, lực lượng của Trữ tiểu thư kỳ thật chưa đánh mất hoàn toàn...
Hà Thương nói ra.
Hà Thương nói ra tình cảm và thương tiếc với Trữ Mạn Nhi cho bộ hạ thân
tín đáng tin cậy là Trịnh Vũ nghe. Lại càng đồng ý với chủ ý của Trịnh
Vũ bảo mình không nên đi theo, tất cả chỉ là mưu kế mà thôi, Trịnh Vũ
lợi dụng chính mình...
Mà những chuyện này Hà Thương mãi cho tới khi Trữ Mạn Nhi rời đi một thời gian dài mới biết được.
Sau khi biết được âm mưu này Hà Thương liền ném chức vị của mình ở Ô Bàn lại. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi này.
- Trịnh Vũ? Hắn không phải là bộ hạ thân tín nhất của ngài sao?
La Y hỏi.
- Quá khứ là vậy!
...
Sâu trong Tịch Tĩnh Lâm
Tam Nhãn Phong Ưng đang bay về hướng ngược với địch nhân, xuyên qua thổ địa hoang vắng, rừng rậm lại xuất hiện trước mặt.
Nhưng mà chưa tiến vào trong Tịch Tĩnh Lâm thì trước mặt Tam Nhãn Phong Ưng bỗng nhiên xuất hiện lưỡi đao đánh tới.
Sinh vật đánh tới ở trong Tịch Tĩnh Lâm, Tam Nhãn Phong Ưng thấy một đám
Liêm Đao Vũ Tộc đang ngăn cản đường của mình. Ba con mắt của phong ưng
ngưng trọng.
Ngồi ở trên lưng Tam Nhãn Phong Ưng, gương mặt nhỏ
nhắn của Trữ Mạn Nhi trở nên tái nhợt, động tác của đám người này thật
nhanh, hơn nữa dường như biết rõ mình ở hài cốt của Thế Chủ Thụ, đã sớm
mai phục từ lâu rồi, làm cho mình không có đường trốn.
- Trữ tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.
Âm thanh từ trong đám Liêm Đao Vũ Tộc truyền ra.
Ánh mắt Trữ Mạn Nhi nhìn lại, lập tức con mắt thanh tịnh hiện ra tức giận và oán hận.
Đây chính là tên nam tử thủ lĩnh truy đuổi nàng lúc trước, trên đầu của hắn mang cái khăn đen và gò má lồi ra nên Trữ Mạn Nhi ấn tượng khắc sâu.
- Là hắn giết chết đại sư tử!
Con mắt Trữ Mạn Nhi đỏ hồng lên!
Mỗi đêm muộn bị ác mộng quấn quanh thì Trữ Mạn Nhi nhìn thấy gương mặt này thì tức giận và sợ hãi tới cực điểm.
Nội tâm của Trữ Mạn Nhi vốn tinh khiết không có chút sát niệm nào, nhưng
khi nhìn thấy người này xuất hiện lần nữa thì nàng tức giận và sát ý
không kiềm nén được!
Còn có Độc Nha thú của hắn!
Đại sư tử và những thủ hộ giả Tịch Tĩnh Lâm khác đã chết trong tay Độc Nha thú
hung tàn này, Lâm Thành Thiên Giới bia bi tráng còn hiện rõ mồn một!
Trước kia rời khỏi Tịch Tĩnh Lâm thì Trữ Mạn Nhi không có cảm xúc hận nào,
nhưng mà hiện giờ nàng hận không thể lập tức giết nam tử này.
- Đem hạt giống Thế Chủ Thụ giao ra đây, xem mặt mũi ngươi là thành viên Trữ thị ta sẽ không khi dễ ngươi.
Chân của Khang Nhược Đổng đạp lên mũi nhọn lập lòe của Liêm Đao Vũ Tộc, chậm rãi tới gần Tam Nhãn Phong Ưng.
- Ta thật không có hạt giống!
Trữ Mạn Nhi nói ra.
- Nếu không phải chủ tử của ta có tai mắt, phát hiện thủ hộ giả Tịch Tĩnh Lâm mang theo một nha đầu và bảo ta đuổi theo, chẳng phải là cứ như vậy bị gốc cây già gạt hay sao! Hừ, những cường giả kia đào sâu ba thước
đất của Tịch Tĩnh Lâm lên cũng không tìm được hạt giống Thế Chủ Thụ ở
đâu, hạt giống Thế Chủ Thụ không ở trên tay ngươi thì trên tay ai? Ngoan ngoãn giao ra đây, ta lập tức rời đi, nếu không ngươi chỉ bị thống khổ
của tra tấn mà thôi, mà ngay cả những sinh vật thủ hộ nơi đây ta cũng
không lưu lại.
Khang Nhược Đổng nói ra!
Hạt giông Thế Chủ
Thụ chính là căn mạch duy nhất của Thế Chủ Thụ, chỉ cần có thể đạt được
là có thể đào tạo ra ấu sủng Thế Chủ Thụ.
Thời kỳ ấu sủng Thế Chủ Thụ có thể ký kết hồn ước, khiến nó hoàn toàn kính dâng vì ngươi.
Thế Chủ Thụ có thể đem linh vận, huyền vận, tiên vận ân cần săn sóc đế
quốc, thế triêu khổng lồ, một khi thần thụ đem lực lượng này ân cần săn
sóc một người, như vậy người này tuyệt đối sẽ có lực lượng cường đại
nhất thế giới.
Khi đó cấp Bất Hủ có là cái gì?
Không có
một cường giả nào không động tâm hạt giống Thế Chủ Thụ cả, chủ tử của
Khang Nhược Đổng cũng là như thế, kể cả những cường giả đứng đầu nhân
loại kia cũng là như thế.
- Không nên chờ những thủ hộ giả đáng
thương kia chết sạch thì ngươi mới khóc lóc giao hạt giống Thế Chủ Thụ
cho ta, hiện tại giao ra đây, có thể bảo trụ tính mạng của chúng, có lẽ
ngươi cũng nhìn thấy đám phong ưng kia không phải là đối thủ thuộc hạ
của ta, Tịch Tĩnh Lâm hiện tại quá yếu ớt.
Ánh mắt Khang Nhược Đổng nhìn qua không chiến ở xa xa, uy hiếp nhìn Trữ Mạn Nhi nói ra.
Trữ Mạn Nhi quay đầu nhìn lại, phát hiện trên bầu trời đầu máu và lông vũ
phiêu linh, càng ngày càng nhiều phong ưng từ trên không trung ngã
xuống.
Trữ Mạn Nhi lòng đang nhỏ máu, nàng nắm chặt nắm đấm. Chưa từng có khát vọng lực lượng như bây giờ.
Trữ Mạn Nhi biết rõ nói cái gì Khang Nhược Đổng này cũng không tin, Tam
Nhãn Phong Ưng cũng ý thức được mình không thể nào đối phó được đám Liêm Đao Vũ Yêu và Độc Nha thú có thể giết chết đại sư tử.
Tam Nhãn Phong Ưng nghiêng cánh, bỗng nhiên tốc độ nhanh hơn, phong bạo mãnh liệt xoáy lên, bỏ chạy qua hướng bên cạnh.
Tam Nhãn Phong Ưng là thủ hộ giả, cả chủng tộc cũng gánh chịu sứ mệnh thủ
hộ, mặc dù cả chủng tộc bị tàn sát hết nó cũng không cho phép Trữ Mạn
Nhi rơi vào tay nhân loại tham lam này.
- Đuổi theo mau!
Khang Nhược Đổng nhìn thủ hạ ra lệnh.
Tốc độ của Tam Nhãn Phong Ưng rất nhanh, hồn sủng Độc Nha thú mạnh nhất của Khang Nhược Đổng không phải dực hệ, tuy sức chiến đấu cường đại thế
nhưng ở trên không trung chưa chắc đuổi kịp Tam Nhãn Phong Ưng.
Tam Nhãn Phong Ưng không ngừng thông qua khí lưu tăng tốc, hiện tại mục
đích của nó là đem Trữ Mạn Nhi đưa ra khoi nơi này, về phần tộc nhân thì Tam Nhãn Phong Ưng chỉ có thể đủ tận lực khắc chế tâm tình không nhìn
lại.
- Phong ưng bá bá, buông ta xuống đi, ngươi mang theo các tộc nhân chạy đi.
Trữ Mạn Nhi nói ra.
Phong ưng nhất tộc là thủ hộ giả cuối cùng của Tịch Tĩnh Lâm này, nếu như
ngay cả phong ưng nhất tộc cũng bị tàn sát, Trữ Mạn Nhi thật sự không
còn chút thân nhân nào cả.
Đã có rất nhiều rất nhiều thủ hộ giả hi sinh vì nàng, nàng đã không có tâm lý thừa nhận bi kịp kia lần nào nữa.
Tam Nhãn Phong Ưng cũng không trả lời, con mắt lợi hại của nó nhìn qua phía trước, cánh của nó không ngừng đập mạnh.
Thủ hộ Thế Chủ Thụ chính là sứ mạng tộc nó, chúng một lần thủ hộ thất bại,
bởi vì chúng nhỏ yếu, cho nên Thế Chủ Thụ cuối cùng từ nay về sau biến
mất trên thế giới.
Thủ hộ lúc này không được thất bại nữa, càng không thể trốn tránh!
Đối với phong ưng nhất tộc cao ngạo mà nói, không cách nào thủ hộ tốt Thế
Chủ Thụ cùng Trữ Mạn Nhi đã không còn ý nghĩa tồn tại nào, chẳng phải
diệt vong trong chiến đấu.
Chúng tình nguyện đem thân hình mai
táng trên phiến thổ địa này, để linh hồn của chúng phiêu du tuần tra
quanh Thế Chủ Thụ, cũng tuyệt không muốn sống sót trong thế giới không
có Thế Chủ Thụ cùng Trữ Mạn Nhi ngày nào cả.