Thời gian trôi qua thật nhanh, hắn đã đi được một bước rất dài, rất xa.
Chiến trường thay đổi từ mặt đất lên trời cao vạn thước, đối thủ cũng
mạnh mẽ khó thể tin nổi.
Đường Trác đã xuất hiện ở phía đối diện, đám khán giả trên các khán đài nhất thời hoan hô cuồng nhiệt.
Danh khí Đường Trác tốt hơn Hàn Nhi Tinh rất nhiều, mỗi khi xuất hiện trước
mắt công chúng thường bày ra khí độ khiêm tốn dị thường. Nhờ đó hắn có
được một đội ngũ ủng hộ đông đảo, đám nữ tử nhìn hắn si mê không dứt.
Sở Mộ lại hoàn toàn trái ngược với hắn, nhưng không biết tại sao khi Sở Mộ bước vào chiến trường cũng được hoan hô mãnh liệt.
Hai người giằng co trong chốc lát, Đường Trác muốn thử dò xét sự tình tối
hôm qua, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy không cần thiết làm chuyện dư thừa.
"Hắn không có thực lực giết Hàn Nhi Tinh."
Đường Trác nghĩ thầm trong lòng.
Lần này trọng tài chính không còn là Mục Tạ nữa rồi, mà là lão lãnh tụ Đường Ngang tự mình ra sân.
"Nhạc Lôi coi như là đối thủ của lão nhân gia ta. Mặc dù hắn đã thoái ẩn mấy
trăm năm trước, nhưng hắn vẫn là người mà ta kính trọng. Lúc còn trẻ,
chúng ta tiến hành một trận đánh cuộc, Nhạc Lôi thua, hắn sẽ tuân thủ
hứa hẹn của mình một cách nghiêm chỉnh. Mấy trăm năm trôi qua, đệ tử của hắn Sở Mộ rời núi, Đường Trác là đệ tử ta cực kỳ hài lòng. Ta và Nhạc
Lôi đã già, không thể nào tiếp tục tiến hành một trận tranh đấu ân oán,
vì vậy cứ để cho đệ tử chúng ta kết thúc trận ân oán cũ."
"Mặt
khác, trận chiến này không chỉ đơn thuần là tranh giành giải nhân tài
kiệt xuất, mà còn quan hệ đến danh sách tiến nhập Ấn cốc. Người thắng
sau cùng sẽ được tiến vào Ấn cốc tu luyện."
Đường Ngang dùng hồn niệm ngưng tụ thành thanh âm nói với mọi người.
Đại đa số người có mặt ở nơi này cũng không biết Ấn cốc tồn tại, Đường
Ngang nói như vậy lập tức dẫn đến một tràng nghị luận náo nhiệt.
Đường Ngang làm như vậy đơn giản là muốn công khai hóa trận đánh cược này.
Bản thân Sở Mộ không thèm để ý chút nào, nhưng hắn tương đối nghi hoặc
tại sao lão già này tự tin với Đường Trác như thế.
"Song phương tuyển thủ chuẩn bị."
Đường Ngang ra mặt khiến cho trận chiến càng thêm trang trọng.
Nhạc Lôi là ai, sợ rằng rất nhiều người không nhận biết hắn. Thế nhưng,
người này đã là nhân vật cùng thời đại với lão lãnh tụ Đường Ngang,
khẳng định hắn cũng là vị cường giả đáng tôn kính.
Chuyện này
nhằm giải quyết ân oán giữa lão lãnh tụ và Nhạc Lôi, vậy thì trận chiến
này nhất định sẽ vô cùng ý nghĩa, tất cả mọi người đều mỏi mắt mong chờ.
Đường Trác gật đầu với Đường Ngang, ý bảo mình đã chuẩn bị xong.
Chú ngữ niệm lên, trước mặt Đường Trác xuất hiện một cái đồ án Hồn sủng.
Hai cánh chim khổng lồ từ dưới đồ án trồi lên, chậm rãi giãn rộng ra che
kín một góc chiến trường Phù Sơn.
Lông chim đỏ như máu, thân thể tựa như ưng, đây là một đầu Dực hệ Hồn sủng cực kỳ nổi danh - Thương Huyết Chi Dực
Hai cánh mạnh mẽ có lực, móng vuốt lập lòe hàn mang, Thương Huyết Chi Dực
bay lượn một vòng rồi hạ xuống đỉnh núi Phù Sơn. Khí thế uy nghiêm như
vương giả bao quát hết thảy vạn vật vào tầm mắt.
Tính cách Hồn
sủng tương tự với Hồn sủng sư, khi mọi người thấy được Thương Huyết Chi
Dực đều nhận ra bên trong Đường Trác có một cỗ khí thế hung hăng bức
người. Cho dù lúc bình thường Đường Trác biểu hiện bình dị gần gũi, nói
chuyện nho nhã lễ độ, nhưng Thương Huyết Chi Dực của hắn kiêu ngạo phát
ra từ trong xương tủy, cặp mắt kia không phải là nhìn xuống, nói đúng là hơn đó là miệt thị, là coi rẻ hết thảy sinh mạng bên dưới.
Khí tức cường đại biến thành Phong Liêm vô hình lạnh thấu xương đánh tới.
Đây là một đầu hung cầm rất khó đối phó, Sở Mộ lập tức hiểu được tại sao
địa vị Đường Trác vượt qua hai người Hàn Nhi Tinh và Tân Tín. Bởi vì chỉ một đầu Thương Huyết Chi Dực này đã có thực lực chuẩn Bất Hủ.
Tiếp cận Bất Hủ và chuẩn Bất Hủ nhìn như chỉ kém một cấp bậc, nhưng Hồn sủng chuẩn Bất Hủ nắm giữ lực lượng gấp năm gấp mười lần. Thua kém một cảnh
giới cũng có nghĩa là lực lượng yếu hơn một mảng lớn.
Thương
Huyết Chi Dực chuẩn Bất Hủ, thực lực Đường Trác tuyệt đối không chỉ dừng lại ở trình độ này. Địa vị thanh niên tối cường tại Tranh Minh chủ
thành hoàn toàn xứng đáng.
"Triệu hoán đi, là đầu Hồ Tôn hay là Chiến Hổ."
Đường Trác mỉm cười tự tin.
Hai người Tân Tín và Hàn Nhi Tinh liên thủ cũng không phải là đối thủ Đường Trác, cho nên Sở Mộ đánh bại Hàn Nhi Tinh cũng không hù dọa được hắn.
Bởi vì hắn biết Sở Mộ là đệ tử Nhạc Lôi nhất định phải có bản lãnh hơn
người.
Rất đáng tiếc, hắn đã là cường giả Bất Hủ chân chính, cái
loại tiếp cận Bất Hủ giống như Hàn Nhi Tinh, Tân Tín không thể nào so
sánh với hắn. Sai một ly đi một dặm, điểm xuất phát không giống thì tốc
độ tiến cảnh cũng khác nhau. Cả đời này đám người kia đừng hòng có cơ
hội vượt qua Đường Trác.
Đường Trác không xem Hàn Nhi Tinh là đối thủ của mình, vì thế Sở Mộ tính là cái gì? Thông qua trận chiến mấy
ngày trước, hắn đã hiểu rõ thực lực của đối phương rồi.
Sở Mộ
nhìn thoáng qua Thương Huyết Chi Dực, hắn có thể cảm giác được đầu
Thương Huyết Chi Dực này là một con Hồn sủng thân kinh bách chiến.
Đây là một gã cường địch.
Nhưng đối phương không mạnh, chẳng phải là chiến đấu quá mức buồn chán hay sao?
Sở Mộ niệm chú ngữ, không gian trước mặt hắn từ từ rạn nứt.
Một cái bóng dáng màu đen mờ ảo dần dần ngưng tụ, Dạ chậm rãi bước ra khỏi thông đạo không gian giống như một kẻ lữ hành cô độc.
Mộng Giác đen nhánh, hai tròng mắt lạnh băng, tứ chi thon dài mạnh mẽ, khí
tức hắc ám bao phủ toàn thân nó tạo thành một hình dáng mờ ảo thần bí.
Có lẽ bởi vì từng trải qua giai đoạn Hóa Thi, bây giờ Dạ đã mất đi mấy
phần ưu nhã và tĩnh táo, nhiều thêm vài phần bén nhọn và lạnh lùng.
Hoàn toàn không có khí tức sinh mệnh, Dạ là Hồn sủng Ám hệ - Yêu Linh hệ đã
tăng cường năng lực ẩn giấu khí tức lên đến cực hạn. Cho dù nó đứng
trước mặt cũng không có mấy người nhận ra sự tồn tại của nó, cái người
ta nhận thấy là khí tức hắc ám dày đặc, là cỗ lệ khí rét lạnh thấu
xương.
Đường Trác thấy Sở Mộ không có triệu hoán hai con Hồn sủng trước kia, trên mặt cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Thì ra tên này còn có Hồn sủng mạnh hơn.
Đường Trác không có cách nào cảm giác được khí tức của đối phương, vậy thì
đẳng cấp của đầu Dạ Lôi Mộng Thú này nhất định là Bất Hủ chân chính.
Hầu như tất cả mọi người đều biết Thương Huyết Chi Dực của Đường Trác, bởi vì hắn là nhân vật nổi danh tại Tranh Minh thành.
Nhưng mà Sở Mộ biểu hiện nằm ngoài dự liệu của bọn họ, hắn gọi ra một con Hồn sủng đẳng cấp cao hơn khiến cho trận đấu thoáng cái đẩy lên đến giai
đoạn cao trào.
Chuẩn Bất Hủ vs chuẩn Bất Hủ.
Trận chiến này thắng bại khó thể dự liệu.
Hai cánh chim triển khai giăng ngang bầu trời, khí thế bàng bạc nặng tựa Thái Sơn.
Đường Trác đứng ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt tập trung vào thân ảnh Sở Mộ.
Thời điểm Đường Trác biết đối phương cũng có Hồn sủng cấp Bất Hủ đã ý thức được mình đã gặp phải cường địch chân chính.
Hắn không thể thua, nếu hắn thua cái giá phải trả cao hơn Hàn Nhi Tinh nhiều lắm.
Cho nên hắn bây giờ không dám khinh thường Sở Mộ chút nào, ngay từ ban đầu
đã bay lên thật cao nhằm phát huy ưu thế của Thương Huyết Chi Dực.
Chiến đấu trên không trung, Thương Huyết Chi Dực chưa từng bại, tuyệt đối không thể bại.
Sở Mộ chỉ im lặng đứng trên đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn lên Thương Huyết Chi
Dực đang bay lượn giữa không gian bao la. Hắn hiểu được dụng ý của Đường Trác, nhưng chuyện này không sao cả, chẳng lẽ Đường Trác cho rằng hắn
không dám nghênh chiến sao?
Mây đen dần dần tụ tập che mất bầu
trời, toàn bộ chiến trường Phù Sơn đã bị âm ảnh thống trị, địa phương có bóng tối chính là lĩnh vực do Dạ khống chế, là chúa tể tuyệt đối.
Sở Mộ nhảy lên trên lưng Dạ, thân thể Dạ hơi nghiêng về phía trước rồi vận lực đạp mạnh hóa thành một mũi tên màu đen bắn thẳng lên trời cao.
Bốn vó Dạ đạp không tạo ra một dãy vết nứt không gian thẳng tắp, Dạ di
chuyển giữa không trung như giẫm trên đất bằng. Tốc độ nó cực nhanh, mọi người phía dưới chỉ thấy được một cái bóng lóe lên rồi biến mất.
Vào lúc này, một trận cuồng phong mang theo mùi máu tanh đánh tới.
Dạ cách Thương Huyết Chi Dực càng lúc càng gần, từ vị trí này Sở Mộ có thể thấy được khuôn mặt kiêu ngạo của Đường Trác.
Ánh mắt Đường Trác ngưng tụ lại, ra lệnh cho Thương Huyết Chi Dực chủ động công kích.
Thương Huyết Chi Dực thu liễm hai cánh, thân thể đỏ thẫm vận chuyển lực lượng
thành hình đinh ốc lao xuống nghênh đón đối phương.
Dạ không có lui bước, thân thể nó cũng biến thành mũi tên Ám quang bắn tới.
Trong lúc nhất thời bầu trời bị chia thành hai khu vực đối lập nhau, một bên là hắc ám phủ kín, một bên đỏ thẫm quỷ dị.
“Ầm !”
Rốt cuộc hai luồng năng lượng Huyết Sắc và Hắc Ám va chạm với nhau dẫn phát một trận bạo tạc chói tai, khí lưu ở chung quanh hoàn toàn hỗn loạn,
không gian chính giữa vụ nổ trực tiếp nát bấy.
Làn sóng xung kích đánh vào mặt Sở Mộ từng đợt, ánh mắt hắn bắt đầu biến đổi theo phương
hướng đối phương di chuyển. Cùng lúc đó, hai tròng mắt Dạ cũng thay đổi.
Trên không trung, tốc độ Thương Huyết Chi Dực không hề thua kém Dạ, lần này
va chạm kỹ năng cho thấy lực lượng song phương tương đương nhau. Một đạo Huyết ảnh nối liền một đạo Huyết ảnh rất khó phân biệt đâu là thật giả, thân thể Thương Huyết Chi Dực ẩn mình trong đó vô cùng an toàn. Vì thế
Sở Mộ phải dùng năng lực Dị Đồng quan sát nhất cử nhất động của nó.