Nhưng mà bọn họ lại nghe thấy vị cường giả vốn mạnh hơn Ứng Vinh gấp mấy lần lại trở nên thê thảm không chịu nổi, hoàn cảnh của hắn càng thêm bi đát.
Ban đầu Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh tới La vực đúng
lúc Sở gia tiến hành di chuyển quy mô lớn. Còn Sở Thiên Mang đã rời khỏi Tây giới từ lâu, hai người bọn họ không biết Sở gia phát sinh biến cố
mới đi một chuyến vô ích.
Sau đó hai huynh muội bắt đầu nhọc lòng tìm kiếm, cuối cùng gặp được Sở Trữ và Sở Hưng đang lịch lãm ở gần Tây giới.
Từ miệng của hai người Sở Trữ, bọn họ mới xác định chuyện của Sở Thiên Mang là sự thật.
Bởi vì không có cách nào tìm thấy Sở Thiên Mang, hai huynh muội Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh cũng mất đi phương hướng. Sau đó bọn họ quyết định vừa lẩn trốn kẻ thù vừa rèn luyện tăng cường thực lực.
Bọn họ
vẫn không chịu nói thân phận của mình với Sở Mộ là vì Ứng Vinh truyền
thừa quá mức nhạy cảm. Một phương diện khác, chính bản thân Sở Mộ cũng
có một đống lớn bí mật, chưa bao giờ nói thật tình với bọn họ.
Sau đó hai huynh muội đi tới Thiên Hạ thành, Diệp Khuynh Tư thông qua linh
hồn cảm ứng mới phát hiện đồ vật trên tay Sở Thiên Mang đã chuyển giao
cho nhóm cao tầng.
Trải qua dò xét cẩn thận, hai người mừng rỡ
phát hiện đồ vật kia được dùng làm hộp đựng phần thưởng vinh quang bậc
thang thứ hai Thiên Hạ Quyết.
"Không gian giới chỉ của phụ thân ta đã bị Hồn Minh cướp đi, đoán chừng đồ vật trong đó cũng bị phân phát toàn bộ."
Sở Mộ nói.
"Ừ, may mắn lão sư còn lưu lại cho chúng ta phương pháp tìm kiếm. Nếu không chúng ta tìm cả đời cũng không thấy được."
Diệp Hoàn Sinh nói.
"Ừ, lần này đại hội linh thuật có liên quan gì tới di chúc lão sư các ngươi ?"
Sở Mộ hỏi tiếp.
“Đại hội linh thuật được tổ chức 5 năm một lần, dụng cụ đựng phần thưởng vị
trí đệ nhất từ xưa tới nay chỉ có duy nhất một cái, ý nghĩa phi phàm."
"Ban đầu lão sư trở thành là đệ tử Dương Khuyết là bởi vì hắn giành được vị
trí đệ nhất. Khi đó thành tựu linh thuật của lão sư đã cao siêu lắm
rồi, chẳng qua là hắn không muốn nổi danh, bái sư chỉ là kiếm thêm một
tầng bảo hộ mà thôi."
"Lúc ấy lão sư dùng chú văn khắc lên đồ
đựng rồi trả lại cho Linh thành, tiếp theo nói cho Khuynh Tư biết phải
tự mình giành được vị trí đệ nhất mới có tư cách học tập linh thuật chân chính của hắn.”
Nói tới đây, Diệp Hoàn Sinh nhìn thoáng qua dược phòng được bị Diệp Khuynh Tư thiết lập cấm chế, nét mặt rất là phức tạp.
"Khuynh Tư vẫn luôn nỗ lực vì mục tiêu này, đây là mục tiêu quan trọng nhất
cuộc đời này, ý nghĩa rất lớn, huống chi đó còn là di chúc cuối cùng của lão sư lưu lại. Những năm này nàng hao hết tâm huyết để hoàn thành nó,
nếu như ngươi thấy được bộ dạng tiều tụy của nàng sẽ rõ. Chỉ vì đại hội
linh thuật lần này, nàng đã quyết định liều mạng rồi, bây giờ chỉ còn
một bước ngắn nữa thôi. Cho nên …"
Diệp Hoàn Sinh nói tới đây, Sở Mộ chân thành gật đầu, mở miệng nói:
"Yên tâm, khẩn cấp cỡ nào cũng không vội một, hai ngày. Ta sẽ đợi đến lúc Khuynh Tư chiến thắng rồi xuất hiện chúc mừng !"
"Ngươi hiểu là tốt rồi, ta nghĩ ngày đó sẽ là một ngày rất khó quên đối với nàng."
Diệp Hoàn Sinh cười nói.
Sở Mộ và Diệp Hoàn Sinh nói chuyện hồi lâu, Sở Mộ vì không muốn quấy rầy Diệp Khuynh Tư nên đứng dậy tạm biệt rời đi.
Mấy ngày này, Sở Mộ sẽ yên lặng chú ý tới nàng.
Nhìn bóng lưng Sở Mộ rời khỏi trang viện, nụ cười trên mặt Diệp Hoàn Sinh vô cùng sáng lạn, lẩm bẩm tự nhủ:
"Khuynh Tư, ta rất nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh tượng ngươi đứng trên bục vinh quang đột nhiên thấy Sở Mộ xuất hiện ở trước mặt mình. Ha ha, ngươi
nhất định sẽ khóc một trận ra trò, để ta xem ngươi còn ngang bướng tới
mức nào.”
Diệp Hoàn Sinh lầm bầm một hồi, nhìn phương hướng Sở Mộ ly khai bỗng nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng trọng yếu.
"Bại dưới tay cái đồ biến thái này cũng không tính là mất mặt, không tính là mất mặt a…aa…aaa! Hèn gì, ta nghĩ mãi không ra trên thế giới này làm
sao còn có người thiên phú tốt hơn ta chứ !"
Diệp Hoàn Sinh vuốt vuốt cằm mình, ám ảnh chiến bại mấy ngày trước thoáng cái biến sạch.
Thời điểm diễn ra Thiên Hạ Quyết, thực lực Diệp Hoàn Sinh thua kém Sở Mộ một mảng lớn, bây giờ miễn cưỡng có thể đánh một trận đã là thành tích đáng nể rồi.
Thế nhưng, cẩn thận suy nghĩ thêm một lát nữa, Diệp Hoàn Sinh lại cảm thấy có cái gì đó không đúng.
"Tên này chiến đấu với ta toàn triệu hồi thứ sủng ?"
Diệp Hoàn Sinh mặt mày xám ngoét, bộ dạng vừa tức vừa kinh.
Diệp Hoàn Sinh biết Sở Mộ là một gã linh hồn Hồn sủng sư, dưới tình huống
bình thường sẽ không thay đổi Hồn sủng. Mà Quỷ Khung Quân Vương, Ma Thụ
chiến sĩ, Băng Không Tinh Linh điều là thứ sủng, đánh với hắn thậm chí
một con chủ sủng cũng không thèm gọi ra.
Diệp Hoàn Sinh nhớ rõ
đội hình chủ sủng của Sở Mộ là cái con hồ ly chủng tộc dị biến, Bạch Yểm Ma có năng lực thôn phệ đồng tộc cường hóa chính mình, chiến thú Mặc Dã năng lực tự lành siêu cường và Đoạn Chi Trọng Sinh.
Ba đầu Hồn sủng kia mới gọi là biến thái, thế nhưng hắn chỉ gọi ra thứ sủng đã có thể đánh bại mình. Nếu như triệu hoán chủ sủng đoán chừng một con
cũng dư sức toàn diệt tất cả Hồn sủng.
Diệp Hoàn Sinh xoa xoa
huyệt thái dương, khổ tu bốn năm vẫn thua kém người ta to lớn như thế.
Hắn cảm thấy dở khóc dở cười, không biết nên vui hay buồn đây?
Sở Mộ dẫn Trữ Mạn Nhi trở lại Hồn Điện nhưng trong lòng tràn đầy nghi vấn. Đó là vì Diệp Hoàn Sinh nhắc tới sự kiện ‘Phong Khẩu’ của Hồn Minh.
Sở Mộ từng hỏi thăm Diệp Hoàn Sinh về chuyện này, nhưng chính hắn cũng
không biết nhiều lắm. Trước kia chỉ nghe lão sư nói rằng chỉ vì sự kiện
Phong Khẩu mà trốn tránh khắp nơi, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi
kiếp nạn, tử vong khi còn ở độ tuổi tráng niên.
Sở Mộ biết nguyên nhân tại sao phụ thân mình rớt xuống, nhưng mà hỏi thăm bất kỳ người
nào cũng không nhận được đáp án. Ngay cả mẫu thân Băng Lam cũng thế, cho nên đến tận lúc này hắn vẫn còn mờ mịt căn bản không hiểu được nguyên
nhân ẩn giấu trong đó.
Chẳng lẽ là bởi vì mấy chữ ‘Phong Khẩu Phong Ba’ ?
Nếu hiểu từ mặt ngữ nghĩa thì ‘Phong Khẩu’ không phải là giết chết toàn bộ những người biết bí mật hay sao?
Sở Mộ căn cứ thời gian Diệp Hoàn Sinh nhắc tới tràng phong ba kia, cố ý đi tới Tàng thư quán tìm kiếm những bản ghi chép về chuyện này.
"Tại sao lại không có? Ít nhất phải có một quyển chứ !"
Sở Mộ đi quanh Tàng thư quán mấy vòng vẫn không tìm thấy bất kỳ quyển sách nào ghi lại sự kiện ‘Phong Khẩu Phong Ba’.
Các thế lực lớn bình thường sẽ tiến hành ghi chép tất cả sự kiện xảy ra
trên đại lục để người đời sau tìm đọc, coi như là hiểu biết lịch sử của
thế giới nhân loại. Những chuyện không thể công khai cũng phải lưu lại
cái tên, hoặc là thay đổi chút ít nội dung.
Vì thế Sở Mộ cố ý
quay về hỏi thăm Uyển Trữ công chúa, bên trong Hồn Điện có sách sử hay
tư liệu, điển tịch nào được bảo hộ nghiêm mật hay không.
Uyển Trữ công chúa trả lời bên trong Linh thành không có mấy loại sách đó. Nếu
hắn muốn tìm hiểu sự kiện ẩn phía sau màn phải đi tới Vạn Tượng thành,
chỉ có tổng bộ Hồn Điện nơi đó mới lưu trữ đồ vật hắn cần.
"Hay cho một cái Phong Khẩu, giấu diếm đúng là kín thật. Từ đầu đến cuối không có ai biết được chút gì trong đó."
Sở Mộ thở ra một hơi buồn bực.
Thế nhưng, ít nhất bây giờ Sở Mộ đã biết tai nạn của phụ thân mình có liên
quan trực tiếp đến sự kiện ‘Phong Khẩu Phong Ba’. Kế tiếp hắn chỉ cần
tìm đúng tài liệu lịch sử hẳn là có thể hiểu rõ chân tướng.
Đại hội linh thuật rốt cuộc bắt đầu.
Đấu vòng loại sẽ diễn ra trên quảng trường do Nham hệ Hồn sủng kiến tạo,
trong đó đặt cái bàn dài đủ chỗ cho hàng ngàn người đồng thời luyện
dược.
Phía chính giữa là một cái bàn nhỏ hơn dành cho trăm người, bọn họ thông thường đều là đệ tử danh sư hoặc do các thế lực lớn tiến
cử.
Bên ngoài quảng trường là bốn khán đài to lớn, mỗi khán đài có khoảng hai mươi hàng ghế, càng lên cao tầm nhìn càng rộng.
Dãy ghế trên cùng là nơi dành cho cường giả Hồn Hoàng, Linh thành tụ tập
rất nhiều đại nhân vật, điện chủ, giới chủ, cung chủ và các thành viên
danh hiệu cấp mười phải tính bằng ba con số.
Những hàng ghế phía
dưới chia ra cho các Hồn sủng sư phân theo thực lực, định vị cấp bậc cực kỳ rõ ràng. Những người bình thường vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở dưới
cùng ngẩng đầu nhìn lên, chịu đựng đông đúc chật chội. Đại nhân vật ngồi trên đài cao lại được chiếu cố đầy đủ, phía sau mỗi ghế đều có thị nữ
chờ đợi phân phó.
Những người ngồi ở hàng ghế dưới đôi khi không
phải thực lực yếu hơn, mà là vì lập trường của bọn họ và danh tiếng thua kém người ta. Cho dù cả hai cùng là cường giả Hồn Hoàng, thực lực ngang nhau, nhưng thành viên các thế lực lớn hiển nhiên sẽ được nhận đãi ngộ
tốt hơn.
Hàng ghế chính giữa là dành cho nhân vật danh hiệu cấp
mười của các thế lực lớn, lấy cấp bậc điện chủ, cung chủ chiếm đa số.
Đây là nhóm cường giả bậc trung ở trong lĩnh vực Hồn Hoàng.
Phía
trên bọn họ là hàng ghế thượng tầng, nơi này dành cho các trưởng lão,
giới chủ, Linh sư cao cấp, hoặc là Hồn Minh Tam Thập Nhị Ngân.
Mỗi hàng ghế cách nhau có vài thước, nhưng đó là khoảng cách khó thể vượt
qua. Chỗ ngồi thoạt nhìn đơn giản, nhưng nó đại biểu cho thực lực, danh
vọng, cấp bậc, quyền lực ảnh hưởng trong trong địa cảnh.
Cường
giả Hồn Hoàng đã là bá chủ một phương, mỗi người đều nắm giữ sinh mạng
hàng trăm triệu người, bên trong lãnh địa thì bọn họ chính là tồn tại
như thần minh.
Thế nhưng phía trên bọn họ còn có nguyên lão, Thập Lục Tuyệt, đại giới chủ cấp mười tạo thành nhóm cao tầng nắm giữ quyền
lực tuyệt đối. Nhóm người này có khả năng ảnh hưởng tới toàn bộ lĩnh vực Hồn sủng sư, dậm chân một cái cũng khiến cho phong vân biến sắc.
Chỉ có điều vòng đấu loại còn không đủ hấp dẫn bọn họ, cho nên hàng ghế trên cùng trống rỗng.
Hồn Điện phái Đức Lão linh sư tới chủ trì đại cục, trên thực tế Đức lão chịu trách nhiệm trông coi Thiên Hạ thành và Linh thành.