Dị đồng của Sở Mộ lóe ra, thực lực đề thăng để nó trên trình độ nhất định có thể thấy rõ động tác của tà ác Đồ Lục Thú.
Tà ác Đồ Lục Thú vươn đồ lục chi trảo ra, cả đêm tối nhất thời bị cốt trảo lạnh lẽo kia bao phủ, nhìn lệ trảo kia hạ xuống, Sở Mộ thi triển ra Ma mị ảnh, kinh hãi mà hiểm trở từ trong trảo phong thật lớn đi qua.
Luận đến năng lực tránh né, Sở Mộ cần phải so với Vạn Triêu Thú Vương mạnh hơn không ít.
Tà ác Đồ Lục Thú công kích cũng không có bắn trúng Sở Mộ. Cũng bỗng nhiên quay người lại, đem cái đuôi thật dài kia ném qua đây!
Cái đuôi gai nhọn lởm chởm như một con cốt long dữ tợn, kinh người đảo qua màn đêm.
Lúc này đây, Sở Mộ hầu như không thể né tránh.
Đúng vào lúc Sở Mộ dự định ngưng tụ ma diễm chi thuẫn, Mính Tiên Điểu chi vương và Phược Phong Linh chi vương đồng thời xuất hiện, chúng phân biệt huyễn hóa ra vũ thuẫn khiết bạch cùng cụ phong thuẫn, bảo hộ Sở Mộ.
- Ba!!!
Vũ thuẫn và cụ phong thuẫn bị đơn giản đập tan. Mính Tiên Điểu chi vương và Phược Phong Linh chi vương cũng từ không trung rơi xuống trên mặt đất.
Sở Mộ nhìn hai vị Thánh vương vì bảo hộ chính mình mà thụ thương này một cái. Trong lòng có chút xúc động.
Trên mặt đất, Bạch Ngữ đúng lúc thi triển ra ngưng lại không gian. Vì hai Đại Thánh vương rơi xuống làm một ít hiệu quả giảm xóc, đồng thời lập tức thi triển không gian chuyển hoán, đem chúng nó chuyển hoán đến bên cạnh Chưởng Thự Cơ.
Chưởng Thự Cơ quang hệ trị liệu chú ngữ niệm lên. Trên người hai đại Thánh vương chìm đắm trong quang mang nhu hòa.
Tà ác Đồ Lục Thú cốt vĩ hầu như đem xương cốt của chúng đập tan. Chưởng Thự Cơ thi triển ra cũng chính là cốt dũ chi thuật.
Sở Mộ thấy chúng nó đã tiếp thu Chưởng Thự Cơ trị liệu, cũng an tâm hơn rất nhiều. Lấy năng lực trị liệu của Chưởng Thự Cơ, nói vậy sau một lát xương cốt của chúng đã có thể đủ khôi phục lại như lúc ban đầu.
- Ngươi tiếp tục công kích!
Bạch Ngữ nhìn quét Sở Mộ một cái, nói với hắn rằng.
Sở Mộ gật đầu, lại một lần nữa nhắm mắt lại, bắt đầu niệm đọc chú ngữ kỹ năng tiếp theo!
Tà ác Đồ Lục Thú đã biết Sở Mộ lợi hại, nào dám để hắn lại thi triển kỹ năng, nó điên cuồng hét lên một tiếng. Sau đó đạp toái không gian, làm việc không chùn bước hướng phía Sở Mộ giết đi, thế tất phải đem Sở Mộ nuốt chửng!
Sở Mộ nhắm mắt lại, ngay cả nhìn cũng không có nhìn tà ác Đồ Lục Thú, ngân sắc ma diễm thâm thúy vẫn như trước ở xung quanh thân thể của hắn bay lượn.
Không phải Sở Mộ không e ngại kỹ năng của tà ác Đồ Lục Thú, mà là hắn tin tưởng Bạch Ngữ và ngũ Thánh vương khác tuyệt đối sẽ bảo đảm an toàn cho bản thân!
Chú ngữ niệm đến phân nửa, Sở Mộ chợt nghe thấy thanh âm thân thể bị xé mở, cũng ngửi thấy được mùi vị tiên huyết tràn ngập.
Từng cổ năng lượng tà ác cường đại luôn luôn chỉ thẳng vào mình. Đó chính là đến từ Đồ Lục Thú phẫn nộ, thế nhưng mỗi lần năng lượng chuẩn bị tiếp cận chính mình, luôn luôn có một thân thể che chắn ở trước mặt bản thân, đem năng lượng đó hóa giải.
Sở Mộ không biết bảo hộ chính mình đến tột cùng là Vạn Triêu Thú Vương cường đại hay vẫn là Huyền Chân Chập có khả năng một kích đã bị miểu sát kia. Sở Mộ biết chính mình có thể làm chính là mau chóng niệm xong chú ngữ!
Rốt cục, đoạn chú ngữ dài dằng dặc này đã hoàn thành, Sở Mộ mở mắt ra, đập vào mắt thực sự là Bạch Ngữ ngân sắc ma diễm đồng dạng thiêu đốt, trong ngực hắn xuất hiện lỗ thủng lớn kinh người, hiển nhiên là bị thương không rõ.
Sở Mộ hít sâu một hơi thở, ánh mắt tập trung vào con Đồ Lục Thú hung tàn đến cực điểm!
Ma mị ảnh thi triển, Sở Mộ thẳng tắp hướng phía tà ác Đồ Lục Thú chạy trốn, cả người hóa thành một đạo ngân sắc lưu tinh bình hành với đại địa!
Đạo ngân sắc lưu tinh này xẹt qua bốn năm dặm bỗng nhiên ở bên cạnh người tà ác Đồ Lục Thú phi hành đột nhiên mà dừng lại.
Hai tay thành trảo, năng lượng khổng lồ bị Sở Mộ ngưng tụ ở trên Bán Ma trảo của chính mình. Một khắc hắn tĩnh lại kia, thân thể hắn nghiêng về phía trước đem Bán Ma chi trảo như lợi kiếm cắm vào trong thân thể tà ác Đồ Lục Thú!
Tả hữu trở tay xé rách, cả người Sở Mộ rơi vào đến một loại trạng thái cuồng ma, dĩ nhiên muốn đem tà ác Đồ Lục Thú này sinh sôi xé thành hai nửa!
Trong bàn tay của Sở Mộ tụ tập là toàn bộ thuộc tính lực lượng của hắn. Hắc Ám ăn mòn, không gian xé rách, ma diễm dong thiêu, lại thêm Sở Mộ công kích chính là tà ác Đồ Lục Thú vị trí lúc trước bị tà dực nhận trảm thương. Mặc cho Đồ Lục Thú lực phòng ngự có mạnh mẽ hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được một kích này!
- Tê tê lạp!!!
Ma trảo của Sở Mộ điên cuồng hướng hai bên mở ra, da và cơ thể của Đồ Lục Thú đã lột ra ngoài, Sở Mộ điên cuồng hiện tại là muốn đem xương cốt của Đồ Lục Thú cũng đồng thời bẻ gãy!
Tà ác Đồ Lục Thú thống khổ kêu rên, gai xương tại các đốt ngón tay của nó bỗng nhiên duỗi dài ra, đem mấy bộ vị trên thân thể Sở Mộ đều đâm xuyên qua!
Cốt nhận mang đến thống khổ không chút nào kém hơn linh hồn bị đâm xuyên, cả khuôn mặt của Sở Mộ bởi vì thống khổ mà vặn vẹo.
Bất quá, hắn cũng không có buông tay, loại đau đớn này ngược lại để Sở Mộ trở nên càng thêm điên cuồng, ma tính hung tàn và không sợ hãi vào thời khắc này bày ra vô cùng nhuần nhuyễn!
- A rống....!
Sở Mộ nổi giận gầm lên một tiếng, song chưởng lật sang bên, đem cổ tê cốt chi lực tối thuần túy này đưa vào trong xương cốt bên trong cơ thể của tà ác Đồ Lục Thú!
- Dát chi!!!
Tiếng xương cốt nứt gãy đột nhiên truyền ra, phần eo và ngực của tà ác Đồ Lục Thú đau nhức, xương cốt đều gãy cả. Cả người cốt nhận cũng toàn bộ không hiểu thu hồi!
Ám hồng sắc xé rách không ngừng phá vỡ thân thể tà ác Đồ Lục Thú. Thân thể tà ác Đồ Lục Thú đổ nghiêng sang, dọc theo mặt đất trơn nhẵn đi ra ngoài. Trên mặt đất lưu lại một vết máu nhìn thấy mà giật mình.
Tà ác Đồ Lục Thú nằm ở phía xa, thân thể không ngừng co quắp, giãy dụa hồi lâu mới rốt cục thong thả đứng dậy.
Cơ thể đã từ trong vết thương phá vỡ hầu như rơi ra bên ngoài, tà ác Đồ Lục Thú đứng lên sau đó vẫn là lung lay lắc lắc. Gương mặt dữ tợn kia chìm đắm ở trong thống khổ và phẫn nộ.
Sở Mộ thấy Đồ Lục Thú bị xé đến thắt lưng và xương ngực, dĩ nhiên còn có thể đứng dậy được, không khỏi nhíu mày.
- Hoát!!!
Tà ác Đồ Lục Thú rốt cục vẫn là dựng thẳng thân thể, cả người tiên huyết rít gào một tiếng!
Vết thương theo tiếng rít gào này của nó mà bắn ra tiên huyết. Quái vật Địa Ngục đáng sợ này dưới tình huống như vậy cũng không muốn ngã xuống!
- Nó đã bị thương nặng, kế tiếp giao cho chúng ta!
Bạch Ngữ ôm ngực bay tới bên cạnh Sở Mộ.
Sở Mộ nhìn quét Bạch Ngữ và ngũ Đại Thánh vương khác một cái.
Ngũ Đại Thánh vương ngoại trừ Chưởng Thự Cơ ra, mấy người đều là thụ thương rất nặng, mà Chưởng Thự Cơ duy trì liên tục thi triển cường lực trị liệu chi thuật. Tinh thần lực đang ở vào một trạng thái thiếu hụt, phải hơi chút điều dưỡng mới có thể đủ tiếp tục trị liệu.
Mặc dù một kích này đánh trọng thương tà ác Đồ Lục Thú, thế nhưng vì có thể bảo đảm chính mình thả ra kỹ năng, ngũ Đại Thánh vương và Bạch Ngữ cũng nỗ lực đại giới rất thảm thống.
Sở Mộ cuối cùng vẫn là gật đầu, không phải hắn không muốn dành cho tà ác Đồ Lục Thú một kích cuối cùng, mà là hiện tại hắn đã thụ thương quá nặng rồi.
Hắn đang cưỡng ép xé mở thân thể của tà ác Đồ Lục Thú, sau đó trên người tà ác Đồ Lục Thú chí ít có mười cái gai xương xỏ xuyên qua thân thể Sở Mộ. Mười lỗ thủng thập phần đáng sợ này đến bây giờ còn ở lại trên thân thể ngân sắc của hắn. Trên người ma diễm đang từng chút từng điểm ảm đạm xuống dưới.
Dần dần, ma diễm trên người Sở Mộ đã hầu như nhìn không thấy. Thân thể ngân sắc của hắn dần dần khôi phục trạng thái nhân loại.
- Nghệ!!!
Ám tử sắc Vong Mộng từ trên trời giáng xuống, phi rơi xuống bên cạnh Sở Mộ.
Thời gian ác chiến đã tới, Sở Mộ liền vẫn để Vong Mộng đi theo ở bên cạnh Diệp Khuynh Tư, chỉ có nàng an toàn Sở Mộ mới có thể an tâm chiến đấu.
Mà lúc này, đứng ở trên lưng Vong Mộng chính là Diệp Khuynh Tư lúc trước đang trợ giúp Mục Thanh Y chiến đấu. Diệp Khuynh Tư hạ xuống bên người Sở Mộ, nhìn Sở Mộ trạng thái Bán Ma đã vô lực chống đỡ, vành mắt cũng có chút hồng lên.
Mười lỗ máu vẫn như trước ở trên người hắn, tiên huyết chảy ra róc rách, Diệp Khuynh Tư không dám chậm trễ, vội vàng niệm khởi chú ngữ ngừng chảy máu cho Sở Mộ.
Sở Mộ khôi phục hình thái nhân loại. Diệp Khuynh Tư hiệu quả trị liệu cũng càng thêm rõ rệt, bất quá Diệp Khuynh Tư biết thụ thương không chỉ có Sở Mộ, Bạch Ma Quỷ chỉ sợ cũng không thể lại chiến đấu được nữa. Ở trong quá trình chiến đấu cùng với Thiện Ác Nữ Vương, Sở Mộ và Bạch Ma Quỷ cũng đã thụ thương rất nặng, hiện tại đối phó với Đồ Lục Thú thực lực càng mạnh mẽ hơn, có thể nói đã đến cực hạn chiến đấu rồi.
Diệp Khuynh Tư hiện tại hận không thể nắm giữ linh thuật mạnh mẽ hơn một ít, có thể rất nhanh chữa trị những vết thương này, đồng thời để vết thương ở trong một giây khép lại.
Thế nhưng gai xương của tà ác Đồ Lục Thú thực rất đáng sợ, có thể cho Sở Mộ máu chảy không ngừng, để sinh mệnh của hắn không ngừng mất đi. Diệp Khuynh Tư đến bây giờ đều còn không có hoàn toàn ngăn chặn được những vết thương này.
Sở Mộ suy yếu nửa tựa ở trên một khối đoạn thạch nghiêng vẹo, nhìn Diệp Khuynh Tư vẻ mặt lo lắng vành mắt đang hồng lên, nhưng không khỏi nhếch môi cười.
Diệp Khuynh Tư nước mắt đều chảy xuống, gia hỏa này còn có tâm tư để cười, hơn nữa hiện tại là lúc để cười được sao?
- Liều mạng chiến đấu như vậy tiếp tục ngươi sẽ chết đấy. Đánh không lại chúng ta có thể chạy a!
Diệp Khuynh Tư chân chính quan tâm chỉ có Sở Mộ, về phần là hồn minh thắng lợi hay vẫn là tam đại cung điện thắng lợi, những điều này đối với nàng mà nói đều không trọng yếu.
- Làm sao lại chết rồi? Ta rơi vào trên tay ngươi khẳng định sẽ không chết được.
Sở Mộ vẻ mặt chính sắc nói rằng.
- Ta cuối cùng sẽ có thời gian cứu người sống.
Diệp Khuynh Tư khổ sáp nói rằng.
- Ngoại trừ ta, có đúng hay không?
Sở Mộ bày ra một dáng tươi cười xấu xí nói.
Diệp Khuynh Tư thất thần, nhìn dáng tươi cười tái nhợt của gia hỏa này, trong lúc nhất thời không biết muốn nói gì.
Rốt cục, Diệp Khuynh Tư nặng nề gật đầu nói:
- Ừm.
Sở Mộ vươn tay, sờ sờ gương mặt của Diệp Khuynh Tư, ý bảo nàng không nên vì mình mà lo lắng.
Diệp Khuynh Tư tâm tình cũng dần dần bình tĩnh trở lại, nàng không nhắc lại nữa, chỉ là vành mắt ướt át chuyên tâm vì Sở Mộ trị liệu thương thế.
Ánh mắt Sở Mộ rơi xuống chiến đấu phía xa, Đồ Lục Thú đã bị đánh thành trọng thương, phẫn nộ ngũ Thánh vương và Bạch Ngữ nắm giữ ưu thế tuyệt đối.
Sở Mộ liếc mắt nhìn vị trí chỗ Lăng Xiển một cái, thấy gia hỏa này vẻ mặt lại một lần nữa co quắp.
Xem ra Lăng Xiển lúc này đây muốn triệt để thất bại. Khóe miệng Sở Mộ cũng không nhịn được hiện lên vẻ mỉm cười.
Đã từng, vị Minh chủ này giống như Thần này đứng ở trên đám mây chính mình không thể ngưỡng vọng, hắn cường đại đến ngay cả nhìn trộm cũng đều là sinh mệnh uy hiếp.
Thế nhưng, người có mạnh mẽ hơn nữa chung quy sẽ có một ngày bị đánh bại. Hiện tại Minh chủ Lăng Xiển cũng bị chính mình đánh bại?
Cả người là vết thương, chung quy vẫn là giải quyết được Minh chủ Lăng Xiển, duy nhất để giải quyết cảm thấy tiếc nuối chính là phụ thân của mình không có nhìn thấy.
Rất nhiều thời gian, Sở Mộ tựa như hài tử thuần túy, đạt được thành tựu cần tán thành....
....
Rốt cục, Diệp Khuynh Tư dừng lại toàn bộ vết thương của Sở Mộ, sinh mệnh lực đã đang dần dần khôi phục.
- Sở Mộ, còn có một Thiện Ác Nữ Vương thu nạp hai loại năng lượng...
Diệp Khuynh Tư không có lại nói đào tẩu nữa, chỉ là thấp giọng nói một câu.
Lúc đầu, Diệp Khuynh Tư cảm thấy Sở Mộ là bởi vì oán chồng chất trong lòng mà điên cuồng chiến đấu như vậy. Thế nhưng vừa rồi Sở Mộ dáng tươi cười xấu xí kia để Diệp Khuynh Tư hiểu rõ, Sở Mộ chính hắn phi thường rõ ràng chính mình đang làm cái gì.
Mặc dù Diệp Khuynh Tư không biết Sở Mộ vì sao sẽ vào lúc sau khi đánh bại Đồ Lục Thú hiện lên dáng tươi cười, Diệp Khuynh Tư tin tưởng Sở Mộ làm tất cả sẽ không hề có lý do nào, lại càng không bởi vì hắn cố chấp để mọi người bồi thêm tính mạng.
Nhãn thần của Sở Mộ trở nên kiên định, mở miệng nói:
- Ta biết, ta chính là đang chờ nàng!
Sở Mộ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào Vạn Tượng Đàn.
Người khác có thể không có chú ý, nhưng Sở Mộ có thể rõ ràng cảm giác được, một đôi con mắt lạnh lùng, cao ngạo đang bao quát trận chiến đấu này.
Nàng vẫn đều đứng ở nơi đó, tựa như một nữ vương đế quốc chân chính, bễ nghễ những người này tranh đấu, mà người thắng cuối cùng tựa hồ chung quy là nàng. Bởi vì nàng luôn luôn tại thời gian cuối cùng mới xuất hiện. Dù cho Minh chủ Lăng Xiển người này ở trong vô hình trung biến thành lính hầu của nàng!
Ánh mắt của Sở Mộ nhìn lại, vị nữ vương này con mắt đồng dạng nghênh đón, trong mắt tạo nên một tia cười nhạo.
- Thế nào, khi cùng tiểu thê của ngươi nói lời từ biệt sao?
Thanh âm trêu chọc truyền vào đến trong thế giới tinh thần của Sở Mộ.
- Một con chó điên bị tà khí rót vào đã để các ngươi cắn thành như vậy, ngươi cảm thấy còn có vốn gì để cùng ta chiến đấu?
Thiện Ác Nữ Vương lại cười.
Đối với tiếng cười nhạo này, Sở Mộ cũng không thèm để ý.
Nàng tự cho là đúng, để nàng tự cho là đúng, rất nhanh nàng sẽ biết được, chính mình chính là ác mộng của nàng, là ma quỷ mỗi lần đánh nát mộng đẹp của nàng!