Tần Mộng Nhi ngẩng đầu lên liền thấy vô số bóng đen lao xuống chỗ mình, nhất thời sợ hãi hoa dung thất sắc.
"Mau thu hồi Viêm Điểu." Sở Mộ nói.
Tần Mộng Nhi vội vàng nhảy xuống, thu hồi Viêm Điểu vào trong không gian Hồn sủng.
"Đi lên." Sở Mộ nhảy lên trên lưng Mạc Tà, nói với Tần Mộng Nhi.
Cảm giác được trên đỉnh đầu phía đang có một trận gió mát ập xuống, Tần Mộng Nhi làm gì còn dám do dự, vội vàng nhảy lên trên lưng Mạc Tà ngay khi Sở Mộ vừa nói.
"Ô ô..." Mạc Tà hình như không thích người khác ngồi ở trên người nó, lập tức kêu lên bất mãn.
"Nàng chỉ là vì giúp chúng ta mới xuống đây, ngươi chịu ủy khuất chút đi." Sở Mộ sờ sờ đầu Mạc Tà, lên tiếng trấn an nó.
Mạc Tà cũng chỉ đùa bỡn mà thôi, ý thức được mười mấy con Dực hệ Hồn sủng đang bay tới. Bốn chân Mạc Tà lập tức bốc cháy thi triển Diễm Đạp lao vào trong rừng, nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm đen tối.
"Tiểu thư." Lão Đằng trợn tròn mắt nhìn tiểu tử kia bắt cóc Tần Mộng Nhi rời đi. Trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, trên người hắn không có một con Dực hệ Hồn sủng nào cả.
"Đừng có la lớn, mấy con chim kia mà để ý thì mệt lắm." Sở Trữ lập tức trừng mắt liếc sang lão Đằng.
"Gào... gào..."
Nhưng Sở Trữ vừa mới dứt lời, thanh âm chói tai từ phía dưới vách đá đã truyền đến rõ ràng. Ngay sau đó mọi người nhận ra đang có vô số đạo Phong Nhận lướt tới.
"Phiền toái lớn rồi, chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này đã, sau đó lại vòng qua phía tây thành đi tìm bọn họ. Nếu chúng ở lại đây sẽ càng thêm nguy hiểm." Một gia thần Sở gia nói.
"Như vậy sao được, tiểu thư nhà ta còn ở dưới đó." Lão Đằng lo lắng nói chen vào. Nếu như Tần Mộng Nhi có gì sơ xuất thì bản thân hắn đảm đương không nổi.
"Chúng ta ở chỗ này cũng không thể đi xuống, trước tiên quay về Cương La thành. Sau đó mới liên hiệp hai nhà tiến vào Đoạn Lâm tìm kiếm bọn họ." Sở Trữ coi như là tương đối tĩnh táo.
Tâm tư Sở Trữ rất tỉ mỉ, hắn không nói cho mọi người biết Sở công tử là Sở Mộ. Dù sao Sở Mộ thật vất vả mới còn sống trở về, Sở Trữ cũng tin tưởng Tần Mộng Nhi sẽ không nói ra, nhưng hắn lại không dám tin tưởng lão Đằng chút nào.
"Đành phải như vậy thôi, vào thành rồi hãy nói." Đinh Vũ không nghĩ ra biện pháp nào khác, lập tức đi theo mọi người tiến tới Cương La thành. Nếu ở đó có thế lực Yểm Ma cung thì có thể điều ra một số cao thủ tiến vào Đoạn Lâm tìm kiếm Sở Mộ.
Thanh âm gào thét dần dần đi xa, Mạc Tà một đường phóng chạy như điên rốt cuộc thành công bỏ rơi đám Dực hệ Hồn sủng.
"Những vách núi đá như thế chính là thiên đường của Dực hệ Hồn sủng, khống chế những con Dực hệ Hồn sủng khác bay qua chính là hành vi kiêng kỵ nhất. Sở Mộ nói với Tần Mộng Nhi nói.
"Ta… ta không biết.” Gương mặt Tần Mộng Nhi chợt đỏ ửng, ngượng ngùng nói." Thật sự xin lỗi, ta đến giúp ngươi nhưng còn làm cho ngươi thêm phiền phức."
Sở Mộ không thèm để ý đến chuyện nhỏ nhặt này, bởi vì hắn biết Tần Mộng Nhi trước kia cũng ngây thơ y như thế.
"Biết cách ra khỏi khu rừng này không?" Sở Mộ dò hỏi.
"Đằng đại thúc nói khu rừng này đi thông tới phía tây Cương La thành. Nếu một mực đi về phía đông sẽ có thể tới nơi. Thế nhưng ta nghe nói trong Đoạn Lâm có rất nhiều sinh vật hung mãnh, hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm." Tần Mộng Nhi nhỏ giọng nói.
"Vậy thì chúng ta đi về phía đông." Sở Mộ nói.
"Đông là hướng nào?"Tần Mộng Nhi nhìn quanh một vòng nhưng chỉ thấy đen thui một mảnh, làm gì có dấu hiệu nào để phân biệt phương hướng chứ?
"Đi theo ta là được rồi." Sở Mộ từng sống trên Tù đảo ba năm, địa hình và hoàn cảnh còn ác liệt hơn Đoạn Lâm nhiều. Một khu rừng nho nhỏ này còn chưa đủ để làm khó hắn.
Tần Mộng Nhi chỉ có thể gật đầu lục tục đi theo sau Sở Mộ. Nhưng có lẽ là Tần Mộng Nhi lần đầu tiên đi lại trong rừng rậm, bộ dạng đúng là cực kỳ sợ hãi và lo lắng.
"Nếu như ngươi có thể thu liễm khí tức Hồn sủng thì triệu hoán ra. Còn không thì thôi, cẩn thận kẻo rước lấy phiền toái lớn hơn nữa." Sở Mộ nhắc nhở Tần Mộng Nhi một câu.
Tần Mộng Nhi đang định gọi Hồn sủng ra để giảm bớt sợ hãi, lại bị Sở Mộ nói như thế đành phải từ bỏ ý định, bước nhanh lên một chút tiếp cận Sở Mộ.
"Lúc nãy Hồn sủng của ngươi là Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ hả? Tốc độ thật là nhanh nhaa.a!” Tần Mộng Nhi nhẹ giọng nói.
Lúc trước Lý Nam đã chiến đấu với Sở Trữ, lực chiến đấu không còn lại bao nhiêu, vì thế Tần Mộng Nhi giải quyết hắn vô cùng đơn giản.
Tần Mộng Nhi cũng lưu ý đến tình hình Sở Mộ chiến đấu, đối với Băng Không Tinh Linh biểu hiện ra thực lực cường đại cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Còn bây giờ Sở Mộ triệu hồi ra một con Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ còn hiếm thấy hơn cả Dạ Lôi Mộng Thú. Trong quá trình chạy trốn lúc nãy, nàng âm thầm phán đoán có lẽ thực lực Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ vô cùng kinh khủng.
"Ừ." Sở Mộ chẳng qua là gật đầu xác nhận nhưng không có nhiều lời, chỉ lưu ý tìm đường đi về phía trước, tìm cách rời khỏi Đoạn Lâm trở lại Cương La thành càng sớm càng tốt.
Tần Mộng Nhi tự nhiên là vì sợ hãi mới tìm cách nói chuyện với Sở Mộ, hết lần này tới lần khác Sở Mộ lại là người không thích nói chuyện, bộ dạng lạnh băng y như cự người ngàn dặm làm cho Tần Mộng Nhi mất hứng, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên lộ vẻ chán ghét.
Tần Mộng Nhi thiên sinh lệ chất, xinh đẹp động lòng người, bên cạnh lúc nào cũng có không ít thanh niên anh tuấn, phong độ lịch lãm bám theo. Nhưng Tần Mộng Nhi vốn không thích những người này ân cần và nịnh hót, lại càng không thích cảm giác bị một nam tử hoàn toàn xem mình như không tồn tại.
Lúc trước nàng còn lo lắng mình chung đụng với nam tử này ở nơi vắng vẻ có thể phát sinh vài chuyện không tốt. Nhưng mà bây giờ xem ra, một mỹ nhân như nàng ở trước mặt nam tử này hoàn toàn không có sức hấp dẫn như trong tưởng tượng.
Nói đi thì nói lại, điều này cũng không thể trách Sở Mộ không hiểu phong tình. Sở Mộ vẫn có một chút hứng thú với Tần Mộng Nhi, thật ra trong lòng hắn đang âm thầm nhớ lại ký ức trước kia, cũng thích tiểu muội muội ngây thơ khả ái này. Nhất là bây giờ nàng đã trở thành mỹ nhân ôn nhu như thế.
Nhưng tính cách Sở Mộ vốn là như thế, cho dù đi bên cạnh hắn là Cẩn Nhu công chúa cao cao tại thượng thì hắn vẫn bày ra bộ dạng lạnh lùng thế này, dù sao hắn đã quen một mình một người từ rất lâu rồi.
Đi mãi tới lúc nửa đêm, Tần Mộng Nhi rõ ràng là hơi mệt mỏi. Sở Mộ cũng ngừng lại, lấy hồn lực còn dư lại toàn bộ nuôi nấng Bạch Yểm Ma, sau đó bắt đầu tĩnh tu.
Trong toàn bộ quá trình Sở Mộ chỉ lẳng lặng làm việc, cơ hồ không hề nhìn Tần Mộng Nhi tồn tại, nhưng điều này làm cho Tần Mộng Nhi suy nghĩ đến nhiều thứ. Một nữ tử ở sâu trong rừng rậm, lại không thể triệu hoán Hồn sủng, còn phải nghỉ ngơi dưới tàng cây, cảm giác có thể nói là đứng ngồi không yên. Nàng muốn nói chuyện nhưng cái tên này giống y như một pho tượng chả hiểu gì hết, hoàn toàn dung nhập vào đêm tối và rừng rậm. Đôi khi Tần Mộng Nhi thậm chí có cảm giác nam tử này không còn tồn tại nữa.
Bất kể Tần Mộng Nhi suy nghĩ lung tung như thế nào, cảm giác đau khổ ra sao, ánh rạng đông vẫn từ từ dâng lên ở đường chân trời.
Vạn vật hồi phục sức sống, ánh mặt trời chiếu lên trên mặt làm cho Tần Mộng Nhi nửa tỉnh nửa mê thoải mái duỗi người một cái.
Lúc mở mắt ra, Tần Mộng Nhi lập tức thấy một khuôn mặt anh tuấn và lạnh lùng hiện ra ngay bên cạnh, Tần Mộng Nhi theo bản năng lui vội về phía sau.
"Ăn mấy trái cây này để lót dạ." Sở Mộ vừa nói vừa đưa cho Tần Mộng Nhi mấy quả dại, thản nhiên nói.
Tần Mộng Nhi trợn trừng hai mắt, nghi ngờ đón nhận mấy trái cây thoạt nhìn rất ngon miệng, thử cắn một cái rồi nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.