Đằng Lãng vốn biết rõ Tập Yêu cường đại, đây là chủ sủng của Tần Vũ, một trong Hồn Minh Thập Lục Tuyệt, thực lực cường đại không thể coi thường.
Nhưng mà Sở Mộ khống chế Đọa Lạc Viêm Quân chỉ đánh một kích đã mạt sát nó, thi thể cũng không còn.
Trước đó không lâu Mạc Tà chỉ là trung đẳng đế hoàng, nhưng hiện tại bộc phát ra lực lượng còn mạnh hơn Băng Sơn Sư của hắn. Cho dù đầu Viêm Quân kia lên cấp cũng không thể giết chết Tập Yêu đơn giản như vậy.
"Sở lão đệ, ngươi … Thất Tội Hồ... chẳng lẽ… chẳng lẽ đã tiến nhập đế hoàng đỉnh phong?"
Đằng Lãng hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, lắp bắp hỏi nhỏ một câu.
Sở Mộ đứng yên tại chỗ, bàn tay phải nắm lại thật chặt.
Đây là chuộc tội dị biến.
Mạc Tà đã hoàn thành quá trình chuộc tội, chính thức hóa thân thành Xá Tội
Hồ. Có lẽ thực lực Mạc Tà chỉ là cao đẳng đế hoàng, nhưng mà ba chủ
thuộc tính giúp cho Mạc Tà có năng lực đối kháng đế hoàng đỉnh phong.
Năm ngày trước, Mạc Tà chỉ mới là một con Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng.
Nhưng mà bây giờ nó đã biến thành Xá Tội Hồ - Đọa Lạc Viêm Quân đế hoàng đỉnh phong. Thực lực tăng cường gần như sánh ngang chủng tộc dị biến.
Mạc Tà hóa thân thành Thất Tội Hồ đã được ba năm, mặc dù bây giờ không phải là chủng tộc dị biến chân chính. Nhưng thực lực Mạc Tà cũng tăng vọt
một mảng lớn, tinh thần Sở Mộ kích động và mừng rỡ còn nhiều hơn thời
điểm hắn nắm giữ lực lượng Bán Ma cấp chúa tể.
Mạc Tà đế hoàng đỉnh phong.
Lần này Sở Mộ mới chính thức bước vào hàng ngũ cường giả cấp nguyên lão.
"Chuyện gì xảy ra? Tại sao từ quân đoàn Hồn Chủ truyền đến khí tức mãnh liệt như vậy?"
Ánh mắt các nguyên lão cũng lộ vẻ nghi ngờ, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn về phía biển lửa ở nơi xa.
"Sở Phương Trần, là Thất Tội Hồ của Sở Phương Trần. Thực lực nó bỗng nhiên
tăng vọt, hơn nữa cường thế giết chết Tập Yêu của Tần Vũ."
Tổng quân sư vừa mới nghe tình báo từ quân đoàn Hồn Chủ, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười mừng rỡ như điên.
"Cái gì… hắn… hắn giết chết chủ sủng của Tần Vũ hả?"
Mấy vị nguyên lão và trưởng lão nghe thế cũng kinh hãi ngây người.
Bọn họ không biết Tần Vũ triệu hoán Tập Yêu từ khi nào, lại còn âm thầm
chạy tới quân đoàn Hồn Chủ tàn sát. Đây rõ ràng là tai nạn lâm đầu có
thể lật ngược tình thế triệt để, nhưng mà Sở Phương Trần đột nhiên xuất
thủ giết chết Tập Yêu. Đây là cái khái niệm gì chứ?
Tần Vũ là một trong Hồn Minh Thập Lục Tuyệt, chủ sủng của hắn lại chết trong tay một người thanh niên?
"Hình như... hình như là dị biến !"
Tổng quân sư nói.
"Dị biến?"
Mấy vị nguyên lão lại đờ người ra, trận quyết chiến ngày hôm qua mang đến
bất ngờ còn nhiều hơn cả cuộc đời bọn họ hợp lại. Thật sự là tin tưởng
không nổi mà.
Bọn họ hiển nhiên biết rõ Hồn sủng cấp đế hoàng cơ
hồ không thể nào xuất hiện tình huống dị biến, bởi vì một lần dị biến ý
nghĩa rằng thực lực tiến vào cấp chúa tể chân chính.
"Không đúng, không phải là dị biến, nhất định là Thất Tội Hồ giải trừ Tội Ấn. Thực
lực Xá Tội Hồ có thể đạt tới cấp chúa tể, Sở Phương Trần nuôi dưỡng đầu
Thất Tội Hồ kia lâu năm, trải qua vô số lần chiến đấu hiểm tử hoàn sinh
tẩy lễ, cho đến bây giờ mới chính thức bộc phát hóa giải gông xiêng Tội
Ấn. Từ đó nhận được lực lượng chân chính của chủng tộc Thất Tội Hồ."
Đằng Giang Phong từng nghiên cứu về truyền thuyết Thất Tội Hồ. Sau khi suy
nghĩ một lát mới đưa ra phán đoán tương đối chuẩn xác. Đồng thời câu nói này đã chứng minh Thất Tội Hồ của Sở Phương Trần có tiềm lực kinh
người, đáng để dốc toàn lực bồi dưỡng.
Tần Vũ cảm giác linh hồn
phản phệ đánh tới, da mặt tái mét cực kỳ đáng sợ. Hắn tức giận tột đột,
hai mắt hắn cơ hồ muốn phun ra lửa.
Linh hồn thương tổn.
Đường đường Thập Lục Tuyệt lại bị một người thanh niên giết chết chủ sủng,
một hồn bị thương. Đây là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời hắn.
"Còn cười được không?"
Ánh mắt Sở Mộ bình thản nhìn vào mặt Tần Vũ, dùng hồn niệm trào phúng một câu.
"Bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người bên cạnh ngươi, bằng hữu, thân nhân sẽ phải trả giá thê thảm nhất vì hành vi ngu xuẩn ngày hôm nay của ngươi.
Tất cả bọn họ sẽ chết, ta sẽ cho ngươi biết cảm giác sống không bằng
chết."
Tần Vũ lập tức lên tiếng đáp trả, ngữ khí tàn độc dị thường.
Nghe được câu nói này, Sở Mộ đột nhiên cảm giác cái tên Tần Vũ này vô tri đến buồn cười.
Thân nhân Sở Mộ tổng cộng có ba người, Băng Lam, Liễu nguyên lão và Sở Thiên Mang.
Về phần Băng Lam và Liễu nguyên lão, Tần Vũ đi tìm bọn họ phiền toái?
Thực lực nguyên lão sánh ngang Bát Hoang, mặc dù đánh không lại đứng đầu Bát Hoang - Cự Khuyết, nhưng Tần Vũ muốn đánh chủ ý lên người lão nhân này
chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Mà thực lực
Băng Lam cũng không yếu hơn Tần Vũ, hơn nữa nàng còn ẩn giấy một cỗ lực
lượng thần bí. Ban đầu ứng phó Ảnh Tuyệt vẫn không có sử dụng, đó là vì
lúc đó nàng điều dưỡng linh hồn Sở Mộ mới bị thiếu hụt hồn lực.
Về phần Sở Thiên Mang, Sở Mộ tin tưởng đã nhiều năm như vậy rồi, thực lực hắn nhất định mạnh hơn Tần Vũ. Hơn nữa, phụ thân hắn hiện tại bặt vô
tung tích, Tần Vũ chạy đi đâu tìm hắn? Một Hồn sủng sư thừa nhận đả kích ba chủ sủng tự mình diệt vong, tình cảm giữa bọn họ thâm hậu tới chừng
nào? Lấy thiên phú của Sở Thiên Mang hiển nhiên không cam chịu tịch mịch quá lâu.
Cho nên Tần Vũ cảnh cáo thật sự là buồn cười, không có một chút tác dụng đả kích.
"Ngao ô ô ô ô ô !"
Mạc Tà lại không thích người khác uy hiếp Sở Mộ, nó chân đạp Hồng Viêm lơ
lửng giữa không trung. Ánh mắt yêu dị ngó chừng trận chiến Hồn Hoàng ở
nơi xa, tựa hồ đang tìm kiếm thân ảnh Tần Vũ và Hồn sủng của hắn.
"Không vội, chúng ta còn có chuyện khác cần phải làm !"
Sở Mộ vuốt ve đầu Mạc Tà, mở miệng trấn an nó.
Quân đoàn Hồn Chủ thắng cục đã định, kế tiếp Sở Mộ chú ý tới chiến trường của quân đoàn Hồn Sư.
"Mạc Tà, cho bọn họ kiến thức kỹ năng Yêu Linh của ngươi."
Sở Mộ chỉ vào quân đoàn Hồn Sư, cười nói.
"Ô ô ô !"
Thân thể Mạc Tà lập tức hóa thành quầng lửa đỏ rực lao thẳng tới quân đoàn Hồn Sư.
"Sở lão đệ, ngươi đi trợ giúp bọn họ, nơi này ta ứng phó được rồi."
Đằng Lãng thấy Sở Mộ dự định chạy tới hỗ trợ mình, vội vàng mở miệng ngăn cản.
Để cho một đầu Xá Tội Hồ thực lực sánh ngang đế hoàng đỉnh phong trợ giúp
quân đoàn Hồn Sư đúng là lãng phí tài nguyên. Quân đoàn Hồn Sư có số
lượng đông nhất, cho dù là Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong cũng sẽ tiêu hao không ít thể lực và năng lượng. Huống chi tình huống bên phía trận
doanh Hồn Hoàng cũng không lạc quan.
"Ta chỉ thúc đẩy quân đoàn các ngươi làm việc nhanh hơn một chút."
Sở Mộ nhàn nhạt hồi đáp.
Sau khi Đằng Lãng - Băng Sơn Sư lên cấp, quân đoàn Hồn Sư đã dần dần chiếm
cứ ưu thế. Chiến thắng chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi, cho nên
Đằng Lãng mới đề nghị Sở Mộ đi trợ giúp trận doanh Hồn Hoàng.
Một đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong có thể chống lại năm đầu cao đẳng đế
hoàng. Thực lực đầu Xá Tội Hồ này đã có thể ảnh hưởng tới kết quả trận
quyết chiến rồi, chỉ cần nó chạy sang bên kia, chênh lệch thực lực song phương sẽ lập tức giảm xuống thẳng tắp.
Trận doanh Hồn Hoàng từ
đầu đến cuối chiến đấu rất bị động, Đằng Lãng biết rõ nếu như nhóm Hồn
Hoàng thất bại thì hai quân đoàn cố gắng cũng không có bất cứ ý nghĩa
gì. Vì thế hắn hi vọng Sở Mộ đi trợ giúp nhóm nguyên lão, trưởng lão
càng sớm càng tốt.
"Ừ? Chuyện gì xảy ra? Tại sao trận hình bọn họ bỗng nhiên rối loạn rồi?"
Đằng Lãng khẽ nhíu mày, ánh mắt không giấu vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy quân đoàn Hồn Sư bên phía đối phương xuất hiện dị động.
Trên bầu trời, mấy vị Cơ nữ đang bị Sở Mộ và đầu Xá Tội Hồ hấp dẫn. Từ
trên không trung, các nàng có thể thấy rõ ràng Đọa Lạc Viêm Quân lướt
thẳng tới chỗ quân đoàn Hồn Sư. Thế nhưng, nó còn chưa chạy tới nơi thì
chiến trường Hồn Sư hỗn loạn vô cùng quỷ dị, các binh sĩ Hồn Minh đột
nhiên quay sang công kích đồng bạn của mình.
"Bọn họ... bọn họ đang tự giết lẫn nhau !"
"Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ bọn họ bị Thất Tội Hồ của Sở Phương Trần thao túng tinh thần, nhưng tại sao nó có khả năng khống chế tinh thần trên
phạm vi lớn?"
Thiết Tâm, Phương Vũ và Lạc Ngân vốn đứng về phía
Hồn Minh, lúc này sắc mặt cả ba người khó nhìn tới cực điểm. Quân đoàn
Hồn Chủ thua đã đành, dù sao thực lực tổng thể vốn không bằng đối
phương. Nhưng mà quân đoàn Hồn Sư tuyệt đối không thể bại trước khi trận doanh Hồn Hoàng phân ra thắng bại. Nếu không, thế lực Hồn Minh sẽ lâm
vào thế bị động hoàn toàn.
Chỉ có điều quân đoàn Hồn Sư xuất hiện hỗn loạn quá mức quỷ dị, đại đa số Hồn sủng cùng chung một chiến tuyến
không hiểu tại sao lại quay ngược lại cắn xé đồng bọn của mình. Thậm chí Hồn sủng sư chủ nhân cũng không thể khống chế, lại còn bị giết chết mấy người.
"Tai Nạn Chủng Tộc, đó là kỹ năng chủng tộc của Thất Tội Hồ."
Mục Thanh Y chậm rãi mở miệng, ánh mắt nàng nhìn tới quân đoàn Hồn Sư tự giết lẫn nhau lộ vẻ không đành lòng.
Nàng biết kỹ năng Tai Nạn Chủng Tộc, cũng biết nó đáng sợ cỡ nào. Kỹ năng
này có hiệu quả còn kinh khủng hơn bị địch nhân vây khốn. Bởi vì không
có cách nào dự liệu được mình sẽ chết dưới tay người nào, có thể là đồng bạn quan hệ mật thiết ở bên cạnh, có thể là Hồn sủng nổi điên, thậm chí bi đát nhất là bị Hồn sủng của chính mình giết chết. Tư vị tử vong này
không hề dễ chịu, đây là phương thức tàn phá tinh thần còn khủng khiếp
hơn bị phản bội.
Từ trước tới giờ, Sở Mộ đối đãi địch nhân không có bất kỳ cảm giác thương hại.
Chủng tộc tai nạn là phương pháp giải quyết địch nhân nhanh gọn và đơn giản nhất.
Đồng bọn phản chiến, Hồn sủng nổi điên khiến cho quân đoàn Hồn Sư của Hồn Minh đại loạn.
Một quân đoàn số lượng khổng lồ mất đi cảm giác tín nhiệm lẫn nhau, trong đầu đầy dẫy nghi kỵ làm sao có thể tiếp tục chiến đấu?
Kỹ năng Tai Nạn Chủng Tộc vốn không thể khống chế ngàn vạn địch nhân.
Nhưng Mạc Tà thi triển Tai Nạn Chủng Tộc có thể điều khiển những người tâm
trí không kiên định, ra lệnh cho bọn họ công kích đồng bạn của mình. Sau đó những người bị chọc giận sẽ tiến hành phản kích, ngay sau đó tất cả
mọi người sẽ bị bóng ma ám ảnh bao phủ dẫn đến nghi kỵ đồng bạn ở chung
quanh. Tinh thần bọn họ dần dần yếu ớt, cuối cùng triệt để đọa lạc.
Quân đoàn Hồn Sư đã không còn Hồn Hoàng trấn giữ, cho nên hiệu quả Tai Nạn
Chủng Tộc điên cuồng lan tràn tựa như ôn dịch. Đến lúc đó Mạc Tà có thể
thả lỏng tinh thần, để cho đám người kia tự sinh tự diệt.
Quân
đoàn Hồn Sư của đối phương binh bại như núi đổ, dưới tác dụng của kỹ
năng Tai Nạn Chủng Tộc. Cả quân đoàn Hồn Sư nhanh chóng sụp đổ, kế tiếp
Đằng Lãng dẫn toàn quân xung kích nhất định sẽ giành lấy thắng lợi huy
hoàng.
"Đây… đây... ngươi mới nói cái gì? Đây là thúc đẩy tiến trình nhanh hơn một chút đó hả?"
Thân là tổng soái quân đoàn Hồn Sư, lại còn là một gã Hồn Hoàng. Nhưng Đằng
Lãng không thể nào ổn định tinh thần của mình, lắp bắp dò hỏi.
Tiếng kêu giết rung trời, thanh âm Hồn sủng điên loạn gầm thét vang vọng khắp nơi. Đằng Lãng dẫn dắt quân đoàn Hồn Sư sĩ khí bạo tăng, gã quân sư ra
lệnh cho toàn quân xung kích, biến thành sóng thần cuồng nộ cuốn tới đối phương.
Quân đoàn Hồn Sư của Hồn Minh đã hỗn loạn triệt để, không có cách nào tạo lập thế trận chống đỡ hữu hiệu.
"Tổng soái, quân đoàn Hồn Chủ đối phương đã toàn diệt."
Một vị quân thống chạy tới trước mặt Sở Mộ báo cáo.
Sở Mộ đang đứng ở vị trí Đường quân sư ngã xuống, ngọn quân kỳ nhuộm máu đỏ rực cắm trên mặt đất cách hắn chừng chục thước.
Mấy vị quân thống và phó quân thống nhìn thoáng qua thi thể lão quân sư, biểu tình mỗi người một vẻ.
Bọn họ biết lúc này không phải thời gian bi thương đồng đội chết đi, mà
phải tranh thủ cơ hội giải quyết toàn bộ địch nhân. Bởi vì trận quyến
chiến còn chưa kết thúc.
Ánh mứt Sở Mộ quét một vòng qua nhóm sĩ
quan chỉ huy. Mười mấy bị quân thống, phó quân thống và đoàn trưởng cả
người dính đầy máu tươi, bên cạnh bọn họ là đủ loại Hồn sủng Khủng Lang, Uyên Thú, Giác Giáp Thú, Huyết Thú, Ma Trùng, Khải Chập, Vũ Yêu, Không
Ưng, Tinh Linh, Thụ Yêu, Đằng Quái ...v…v đang im lặng chờ lệnh.
Đây là nhóm Hồn sủng chủ lưu thuộc về quân đoàn Hồn Chủ.
Từ trong mắt của bọn họ, Sở Mộ có thể thấy được ý chí chiến đấu mãnh liệt, đám Hồn sủng kia cũng rất muốn tiếp tục truy kích địch nhân.
"Đằng quân sư đã hi sinh vinh quang, tổng soái hãy hạ lệnh !"
Nhóm quân thống đồng thời hô lớn.
Tổng soái quân đoàn Hồn sủng sư không chỉ có nhiệm vụ chỉ huy chiến đấu và
bố trí chiến cuộc, sự hiện hữu của hắn chính là linh hồn của cả quân
đoàn. Chỉ cần tổng soái không ngã, cả quân đoàn vẫn còn duy trì tinh
thần chiến đấu vĩnh viễn không bại.
"Nơi này còn có không ít địch nhân."
Sở Mộ cười lạnh nói.
Mười mấy vị sĩ quan chỉ huy nhìn theo hướng ánh mắt Sở Mộ, cả đám người cũng sợ hãi ngây người.
"Tổng soái, nơi đó là trận doanh Hồn Hoàng, bên đó là Hồn sủng cấp đế hoàng a...aa…aaa !"
"Phần lớn đều là cao đẳng đế hoàng, đế hoàng đỉnh phong. Quân đoàn chúng ta
không có cách nào rung chuyển nổi, nhưng trung đẳng đế hoàng vẫn có thể
giết."
Sở Mộ trầm giọng nói.
Quân đoàn Hồn Chủ khống chế Hồn
sủng trung bình là quân chủ đỉnh phong, 10 đầu quân chủ đỉnh phong hợp
lực đủ để đối kháng một đầu chuẩn đế hoàng. Thậm chí năm đầu Nguyên Tố
Hồn sủng quân chủ đỉnh phong liên thủ thi triển kỹ năng sẽ bộc phát ra
uy lực cực mạnh.
Đến lúc này, quân đoàn Hồn Chủ tổn thất không
lớn, ít nhất cũng có 150 người vẫn còn chiến lực, 150 người tổng cộng
khống chế 600 đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.
Cỗ lực lượng này
ngưng tụ rất khó rung chuyển Hồn sủng cao đẳng đế hoàng, nhưng sẽ tạo
thành tính uy hiếp rất lớn đối với Hồn sủng trung đẳng đế hoàng.
"Chẳng lẽ các ngươi không muốn thưởng thức máu của đế hoàng ?"
Sở Mộ bỗng nhiên hỏi ngược lại một câu.
Thưởng thức máu đế hoàng?
Hồn sủng cấp đế hoàng chính là tồn tại như thần đối với cấp bậc Hồn Chủ, Hồn Sư.
Bất kỳ một Hồn sủng sư nào cũng có khát vọng đạt tới cảnh giới cao hơn. Hồn Chủ và Hồn Hoàng vốn là hai cấp bậc như trời với đất, Hồn sủng quân chủ đỉnh phong chỉ là con kiến, rơm rạ đối với cấp đế hoàng. Bọn họ làm sao nghĩ tới một ngày mình sẽ tự tay đánh bại địch nhân cường đại như thế?
Không phải là bọn họ không muốn thưởng thức máu đế hoàng. Nhưng mà chuyện này vốn là không tưởng.
"Quân chủ vì sao không dám giết đế hoàng ?"
Vì sao không dám? 600 quân chủ liều mạng vẫn có thể giết chết một đầu
trung đẳng đế hoàng. Cho dù tử vong một mảng lớn cũng đủ ngậm cười nơi
chín suối rồi. Huống chi bên cạnh còn có một vị tổng soái cường hãn
chống đỡ, sợ cái gì chứ?
Đây là một lần khiêu chiến vượt cấp.
Sở Mộ biết mỗi người đứng trên chiến trường đều bị hoàn cảnh ác liệt nơi
này kích thích huyết tính ẩn sâu trong linh hồn. Bọn họ quý trọng tính
mạng của mình, cũng khát vọng trở nên mạnh mẽ hơn. Một khi có cơ hội
đánh bại địch nhân cường đại, bọn họ tuyệt đối không do dự.
Bọn họ không thiếu hụt dũng khí, không thiếu hụt nhiệt huyết. Mà chỉ thiếu một cơ hội có thể khiêu chiến chính mình.
Sở Mộ đang làm chuyện đó, Hồn Chủ chỉ là tồn tại bé nhỏ trong mắt Hồn Hoàng. Nhưng bất cứ sinh mạng nào cũng có giá trị của nó.
Sở Mộ đã đốt cháy ý chí chiến đấu quân đoàn Hồn Chủ, nhưng Sở Mộ sẽ không
mạo hiểm dẫn bọn họ tiến vào khu vực chiến trường Hồn Hoàng. Bên đó Hồn
Minh vẫn đang chiếm cứ ưu thế, một khi tiếp cận sẽ bị đối phương chú ý,
chỉ cần vài đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng chạy tới cũng có thể toàn
diệt cả quân đoàn.