Sắc mặt Diệp Khuynh Tư bỗng chốc tái nhợt vội vàng lui về phía sau, Chiến Đình Ô Thú bị Bách Mẫu và Lam Thực Trùng Quái bao vây tấn công thương tổn nặng nề, căn bản không có năng lực tái chiến.
Linh hồn ma diễm bốc cháy vô cùng yên tĩnh, thậm chí khí tức cũng nội liễm, cho nên tới tận bây giờ Đoạn Tân Hà vẫn không có nhận thấy được sau lưng của mình đã có một đoàn ma diễm kinh khủng chí cực đang dần dần bao phủ bãi phế tích.
"Ngao ô ô ô !”
Mạc Tà đã nhận ra khí tức Sở Mộ từ từ tăng trưởng, vốn đang giằng co với Lam Thực Trùng Quái liền hưng phấn kêu lên.
"Kêu đi, kêu to lên, thịt Cửu Vĩ Viêm Hồ hẳn là ngon lắm !"
Đoạn Tân Hà nở nụ cười dữ tợn, cho rằng Mạc Tà đang phát ra tiếng kêu cầu cứu đáng thương.
Bãi phế tích đè lên người Sở Mộ là một đống cột trụ và tường gỗ nứt gãy, theo ma diễm màu trắng từ từ lan tràn ra ngoài, đống gạch vụn, đá tảng đổ nát đó chậm rãi trôi nổi lơ lửng giữa không trung giống như đang bị lực lượng vô hình nào đó thao túng.
Tất cả vật thể đều nằm trong phạm vi ma diễm khống chế, nhưng không có bất kỳ vật nào bị đốt cháy, chúng nó cứ thế lẳng lặng trôi nổi bay lên cao dần.
Nhìn xuyên thấu qua khe hở đó sẽ thấy một Ma Nhân đứng yên tại chỗ, toàn thân tỏa ra sát khí vô cùng nồng đậm.
Hai chân nhìn như chạm đất nhưng thật ra cả người hắn được ma diễm bao phủ lặng lẽ trôi nổi giữa không trung, cặp mắt lãnh đạm ngó chừng tên ác bá đang nhe răng cười khoái trá ở phía trước.
"Ô ô ô !”
Thân ảnh Sở Mộ vừa mới hiện ra, thanh âm Mạc Tà tru lên càng thêm khẩn cấp.
Diệp Khuynh Tư cũng đã nhìn thấy Sở Mộ, trên mặt nàng lập tức hiện lên nụ cười vui mừng, ẩn trong ánh mắt còn có một chút ngạc nhiên.
Bởi vì Sở Mộ hiện tại phát ra khí chất khác hẳn với Bán Ma hóa lần trước, loại khí chất này làm cho người ta có cảm giác gần trong gang tấc nhưng xa tới ngàn dặm vậy.
Diệp Khuynh Tư cảm thấy bản thân mình giống như chìm vào trong ảo giác, đó là vì từ khi nàng quan biết Sở Mộ tới giờ mặc dù hắn vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng đối với hết thảy, nhưng nàng ít nhất cũng có thể hiểu rõ tâm tình của hắn từ hành vi cử chỉ thường ngày.
Mà Sở Mộ bây giờ chỉ biểu hiện ra ngoài lực lượng bàng bạc và khổng lồ như biển rộng, ngoài ra nàng không thể nào cảm nhận được một chút tâm tình dao động của hắn.
"Vẫn còn có thể cười được? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng Đoạn Tân Hà ta chỉ là cái loại dám nói không dám làm? Nhưng như thế cũng tốt, ta rất thích cưỡng bức nữ nhân đoan trang. Sau khi nhìn thấy bộ dáng dâm đãng của ngươi ở trên giường sẽ kích khởi dục vọng trong lòng ta." Đoạn Tân Hà cười nói.
Đến tận bây giờ Đoạn Tân Hà và Hồn sủng của hắn vẫn không có phát hiện Sở Mộ tồn tại, lúc này thân ảnh Sở Mộ đã lẳng lặng bay tới gần hắn.
"Trước tiên giết chết Hồn sủng, sau đó hạ gục nữ nhân kia, không được đả thương nàng." Đoạn Tân Hà phát ra mệnh lệnh cho Hồn sủng của mình.
Bách Mẫu và Huyết Lam Thực Trùng Quái đồng thời bộc phát thế công, chúng nó đang ở vị trí cách Chiến Đình Ô Thú khoảng chừng một trăm thước, đoạn đường ngắn ngủi này đối với chúng nó chỉ hao phí một giây mà thôi. Thoáng một cái hai con Hồn sủng đã xuất hiện ở trước mặt Chiến Đình Ô Thú.
"Sở Mộ."
Diệp Khuynh Tư cả kinh trong lòng, vội vàng nhìn về phía Sở Mộ la lên một tiếng.
Nếu Sở Mộ không ra tay vào lúc này thì Chiến Đình Ô Thú sẽ bị giết chết.
Sở Mộ hơi ngẩng đầu, cặp mắt ma mị khóa định thân ảnh Bách Mẫu và Huyết Lam Thực Trùng Quái.
Diệp Khuynh Tư cũng niệm chú ngữ, nhưng tốc độ Bách Mẫu và Huyết Lam Thực Trùng Quái thật sự quá nhanh. Cho dù Sở Mộ sử dụng Thác Vị Ma Ảnh cũng không kịp cứu viện, Diệp Khuynh Tư bắt buộc phải dựa vào lực lượng của mình để kéo dài thời gian.
Hồn kỹ phòng ngự cường đại cần phải niệm chú mất một giây, bây giờ Bách Mẫu và Huyết Lam Thực Trùng Quái đã tiếp cận Chiến Đình Ô Thú, trảo nhận giơ lên cao chuẩn bị kết thúc tính mạng của Chiến Đình Ô Thú.
Dùng thời gian một giây hoàn thành quá trình vượt qua một trăm thước và công kích, những người bình thường căn bản không có cách nào thấy rõ tốc độ cỡ này.
Chỉ có điều Sở Mộ đứng ở sau lưng Đoạn Tân Hà còn đang dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào Bách Mẫu và Huyết Lam Thực Trùng Quái, thân thể của hắn vẫn đang đứng yên bất động, bởi vì bây giờ phạm vi quan sát của Sở Mộ đang phát sinh hiện tượng kỳ lạ.
"Tại sao tốc độ hai con Hồn sủng kia lại chậm như vậy?"
Trong đầu Sở Mộ bỗng nhiên hiện lên vấn đề này.
Con ngươi Sở Mộ lưu chuyển quang mang màu trắng bạc bóng loáng, hai con Hồn sủng ở trong tầm mắt của hắn đang tiến hành di chuyển và công kích Chiến Đình Ô Thú vô cùng chậm chạp. Theo như Sở Mộ nhận thức thì Chiến Đình Ô Thú của Diệp Khuynh Tư dư sức né tránh không bất cứ vấn đề gì.
"Là năng lực chậm chạp hay là kéo dài thời gian?" Sở Mộ tự mình lẩm bẩm.
Linh hồn và thân thể Sở Mộ đã ở vào trạng thái nhiệt độ cực nóng, dưới tình huống này Sở Mộ vẫn còn duy trì một chút suy nghĩ của riêng mình, nhưng cách thức suy nghĩ lại không có rõ ràng như trong tình huống bình thường.
"Tốc độ Chiến Đình Ô Thú cũng rất chậm. Hình như... hình như là thị lực của ta chậm lại?"
Rốt cuộc ngay thời điểm hai con Hồn sủng giơ móng vuốt lên cao thì Sở Mộ đột nhiên nhận ra vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
"Đây là kỹ năng Dị Đồng của Bạch Yểm Ma, sau khi thi triển có thể quan sát tất cả đối tượng trong tầm mắt với tốc độ chậm ở trình độ nhất định, thậm chí nếu phát triển năng lực này đến cao cấp sẽ có thể nhìn thấy mọi thứ hoàn toàn rõ ràng và năng lực suy tư mau hơn. Nói trắng ra đây là một kỹ năng tinh thần thuộc về Dị hệ, nó giúp cho thần kinh thị giác và suy tư của mình nhanh hơn bình thường rất nhiều lần."
Lúc này thanh âm cấp bách của Ly lão nhi truyền vào trong đầu Sở Mộ.
Ly lão nhi chính là đang sử dụng hồn niệm trực tiếp truyền tin tức vào trong suy nghĩ của Sở Mộ, nếu như là trước kia Sở Mộ chắc chắn chỉ nghe được một đoạn tiếng nói hỗn loạn, nhưng lúc này hắn lại có thể nghe rõ ràng từng câu từng chữ.
“Thác Vị Ma Ảnh.”
Sở Mộ đột nhiên ý thức được Chiến Đình Ô Thú chậm chạp quá mức, động tác như vậy không thể nào né tránh hai con Hồn sủng công kích. Ngay khi trảo nhận chuẩn bị phá vỡ thân thể Chiến Đình Ô Thú thì linh hồn ma diễm nhanh chóng bao trùm toàn bộ thân thể Sở Mộ.
Diệp Khuynh Tư chỉ mới niệm chú ngữ được một nửa, vào tình cảnh này xem như Chiến Đình Ô Thú không thể nào sống sót nổi.
Diệp Khuynh Tư đã sợ hãi nhắm mắt lại, bộ dạng đúng là không cam lòng nhìn thấy thảm trạng phát sinh.
"Tê tê tê tê !”
Bỗng nhiên có hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng thanh âm đó không phải là do Chiến Đình Ô Thú phát ra.
Diệp Khuynh Tư không còn kịp cảm nhận bi thương đã vội vàng mở mắt, ngay thời điểm đó lọt vào trong mắt nàng chính là một thân ảnh cao ngạo đang lơ lửng giữa không gian.
"Làm sao có thể? Không phải mới vừa rồi còn đang ở ngoài trăm thước mà?"
Diệp Khuynh Tư mở miệng thật lớn không dám tin tưởng vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình, nét kinh ngạc trên mặt trộn lẫn cảm xúc vui sướng. Bởi vì khả năng di động hơn trăm thước trong nháy mắt không phải bất kỳ con Hồn sủng nào cũng có thể làm được.
Thác Vị Ma Ảnh bộc phát tốc độ lên tới cực hạn hoàn toàn sánh ngang với kỹ năng Thuấn Di (dịch chuyển tức thời), thậm chí năng lực Thuấn Di còn phải có một ít thời gian chuẩn bị. Nhưng mà thân ảnh Sở Mộ ở trong mắt Diệp Khuynh Tư hình như không cần đến thời gian thi triển chú ngữ, tựa như linh hồn ma diễm bốc cháy rồi Sở Mộ di động đến vị trí khác chỉ với một ý niệm mà thôi.
Diệp Khuynh Tư không thể nào tin nổi Sở Mộ lại có được tốc độ như thế này, phải biết rằng thời gian nàng suy nghĩ vấn đề giải cứu Chiến Đình Ô Thú và niệm chú ngữ phòng ngự còn ngắn ngủi hơn cả một cái nháy mắt.
Sở Mộ phát sinh biến hóa không chỉ có tốc độ và phạm vi quan sát, mà hai con Bách Mẫu và Huyết Lam Thực Trùng Quái ở trong mắt hắn lại có vẻ như cực kỳ nhỏ yếu.