Cũng không thể trách Sở Mộ không đủ định lực, mà là vì Diệp Khuynh Tư quá xinh đẹp, hơn nữa hai người đang ở dưới suối nên cảm giác thân thể tiếp xúc mỹ mãn hơn trên bờ nhiều. Huống chi hai người đã có chút ít tình cảm, cho nên Sở Mộ mới mơ mơ hồ hồ, hai mắt biểu tình rất nhiều ý tứ ‘phức tạp’ ngó sang Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư còn đang khoa tay múa chân cố gắng giải thích cho Sở Mộ rõ ràng tình huống hiện tại. Nhưng chỉ lát sau nàng chợt nhận ra ánh mắt Sở Mộ có vẻ là lạ, lúc này mới ý thức được vạt áo của mình theo dòng nước lưu động bị đẩy sang một bên, để lộ ra một góc cảnh xuân thơm ngát.
"Nhắm mắt lại, không cho nhìn.”
Diệp Khuynh Tư e thẹn mặt mày đỏ rực, tức giận trừng mắt liếc sang Sở Mộ.
Da mặt Sở Mộ cũng tương đối dày, chỉ yên lặng mỉm cười quái dị, hành động này ngược lại khiến cho Diệp Khuynh Tư có cảm giác không đất dung thân, muốn đẩy cánh tay lưu manh của Sở Mộ ra.
Sở Mộ kiên quyết không rút tay về, hai mắt biến thành hình lưỡi liềm muốn khả ố bao nhiêu là có bấy nhiêu.
Trong tình huống trên bờ có địch nhân, dưới nước có dâm tặc, Diệp Khuynh Tư đúng là không có biện pháp làm gì Sở Mộ. Trước kia nàng có cảm giác Sở Mộ là người không tệ, hành động xem như là cương trực, khí khái. Nhưng không biết tại sao người này càng lúc càng không biết xấu hổ, bây giờ lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan đành phải để cho hắn chiếm tiện nghi.
Không bao lâu sau, bốn người kia rốt cuộc rời khỏi, Diệp Khuynh Tư dùng tay che gương mặt nóng hổi vội vàng đá văng Sở Mộ ra xa, sau đó trồi lên mặt nước.
Thật ra Diệp Khuynh Tư cũng không bài xích một chút thân mật với Sở Mộ, chỉ có điều cái người này không hề thành thật, lại dám lợi dụng thời cơ làm xằng làm bậy. Cho dù Diệp Khuynh Tư thông minh cỡ nào cũng khó lòng ứng phó.
Sở Mộ cũng trồi lên mặt nước, bày ra bộ mặt lúng túng đính kèm chút ít vô tội nhìn Diệp Khuynh Tư.
"Lúc nãy ta nói với ngươi, ngươi có nghe không?"
Diệp Khuynh Tư rất là ngượng ngùng, giọng nói nhỏ như ruồi lướt mặt hồ.
"Ngươi nói cái gì?"
Sở Mộ đúng là không hiểu nổi Diệp Khuynh Tư định nói chuyện gì.
"Trong đầu toàn nghĩ cái gì vậy hả? Lúc nãy bốn người kia hẳn là điểm mấu chốt đột phá cảnh thứ tám. Dựa theo ta suy đoán có lẽ bọn họ là tù nhân được ban tổ chức thả vào trong Thiên Thọ sơn, tạo thành một nhóm người đứng ở phía đối lập với tất cả tuyển thủ. Bọn họ đánh bại một tuyển thủ sẽ được giảm hình phạt, còn chúng ta sẽ phải đối mặt với một đám tù nhân, dĩ nhiên còn có tuyển thủ khác cạnh tranh."
Diệp Khuynh Tư nói ra suy nghĩ của mình.
"Thì ra là thả tù nhân vào trong Thiên Thọ sơn làm thú cho chúng ta đi săn, ha hả, vậy thì cảnh thứ tám này càng thêm hấp dẫn rồi."
Sở Mộ nghe xong liền nhếch môi cười tà.
"Bọn họ không phải là thanh niên đồng lứa, mà là một đám người cùng hung cực ác đó." Diệp Khuynh Tư nhấn mạnh lần nữa.
"Ừ ừ, cùng hung cực ác."
Sở Mộ gật đầu lia lịa, nụ cười tà dị trên mặt càng thêm sáng chói. Bản thân hắn vốn không phải là người lương thiện.
---------
Thiên Thọ sơn – Trong một trang viện có hoa viên khá lớn.
Bốn lão giả là thành viên cao tầng đến từ Hồn Minh, Yểm Ma cung, Hồn Điện và Hồn sủng cung đang ngồi cạnh nhau uống trà. Bốn người này mặt mũi hồng hào, thần sắc trang nghiêm, có khí thế của bậc cao nhân thế hệ trước.
Trong hoa viên đang có ba hàng hộ vệ mặc khải giáp theo thứ tự là Kim – Ngân - Đồng xếp hàng chỉnh tề, số lượng khoảng chừng một trăm, khí thế phát ra từ đội hình hộ vệ làm cho người ta có áp lực vô hình, không khí trầm thấp đến khó thở.
Những hộ vệ này chịu trách nhiệm điều tra và bảm đảm cảnh thứ tám diễn ra an toàn, bọn họ được lựa chọn từ nhóm trung niên đồng lứa. Thực lực đủ để ứng phó đám tù nhân thả vào trong Thiên Thọ sơn.
Sau khi ngày đầu tiên trôi qua, đám hộ vệ này sẽ tiến vào Thiên Thọ sơn, cưỡi Hồn sủng bay lượn trên bầu trời tuần tra khắp nơi. Một khi có tuyển thủ mở bình dược tề cầu cứu thì bọn họ sẽ lập tức chạy tới.
Nếu như đội ngũ hộ vệ không kịp thời chạy tới, một số tù nhân không tuân thủ quy củ xuất người giết người cũng không thể trách bọn họ. Tất cả tuyển thủ đã lựa chọn khiêu chiến cảnh thứ tám, vậy thì bọn họ nên chuẩn bị sẵn sàng hết thảy tình huống có thể phát sinh.
Thiên Hạ Quyết chính là một trận đấu tàn khốc.
"Là ai nghĩ ra nhiệm vụ đột phá cảnh ác độc như thế? Tuyển thủ đều là tiểu bối chưa đủ kinh nghiệm, lịch duyệt cũng kém. Còn tù nhân cấp bảy và cấp tám là một đám hung ác bản tính khó dời. Lần này hẳn là có không ít thanh niên gặp tai ương rồi."
Rốt cuộc lão giả đại biểu Hồn sủng cung mở miệng nói trước.
Lão giả này là trưởng lão Hồn sủng cung, tên là Hải Thu, chịu trách nhiệm cao nhất trong ban tổ chức Thiên Hạ Quyết. Hắn đã có kinh nghiệm làm việc này mười mấy năm rồi, đồng thời cũng là một cường giả đức cao vọng trọng.
Ngồi bên cạnh trưởng lão Hồn sủng cung Hải Thu là một nam tử trung niên, người này vẻ mặt lạnh lùng, bộ dạng nghiêm túc tràn đầy khí thế sát phạt. Cặp mắt to tròn như muốn gây sự khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào.
Nam tử trung niên này đến từ cường giả Hồn Minh, tên là Thiên Thính, chính là một vị Hồn Hoàng đuổi bắt Thiên Thương Thanh Chập Long tại Hằng Hải trước kia. Thực lực hắn cũng nằm trong nhóm tối cường tại Thiên Hạ thành, chỉ riêng vị trí ngồi ngang bằng với trưởng lão ba đại thế lực đã nói rõ địa vị cao quý của hắn.
Thiên Thính đảm nhiệm chức vị thủ tịch (quản lý) của Hồn Minh tại Thiên Hạ thành, gánh vác toàn bộ trách nhiệm phát sinh ở nơi này. Hắn là trọng tài chính trong hàng ngũ ban tổ chức Thiên Hạ Quyết, đã từng tranh đoạt Thiên Hạ vương tọa với Lê Hồng một lần. Tuy rằng pho tượng của hắn không có đặt trong đại điện hoàng kim, nhưng trên một bậc thang vẫn có khắc tên của hắn.
Thiên Hạ vương tọa mười năm một lần, những người có tư cách tranh đoạt vương tọa chắc chắn là cường giả đỉnh cấp trong Thiên Hạ Cảnh.
(“Cảnh” ở đây đại biểu cho lãnh thổ. Theo thứ tự phân cấp từ nhỏ đến lớn là Thành – Vực – Giới – Cảnh.)
"Ngay cả tù nhân bị phong ấn hai hồn cũng không đối phó được, vậy thì có tư cách gì tranh đoạt vinh quang thiên hạ? Mặc dù hơi tàn khốc, nhưng chỉ có đấu tranh tàn khốc mới có thể xuất hiện cường giả chân chính."
Trưởng lão Yểm Ma cung hừ lạnh một tiếng, giọng điệu cực kỳ khinh thường.
Trưởng lão Yểm Ma cung là bá bá Cẩn Nhu công chúa, tên là Diệp Đào. Khi Cẩn Nhu công chúa bị đám sát thủ công kích tại cảnh thứ bảy, chính hắn là người tỏ thái độ cường ngạnh lên ban tổ chức yêu cầu giải thích. Vì thế Cẩn Nhu công chúa mới nhận được một khoản bồi thường lớn, vị lão giả Yểm Ma cung này cực kỳ hộ đoản (bênh vực), nhất là đối với cháu gái Cẩn Nhu công chúa lại càng thiên vị, hầu như tất cả những chuyện liên quan tới Cẩn Nhu công chúa đều do hắn ra mặt giải quyết.
Trong lúc bốn người đang nói chuyện bỗng nhiên có một gã hộ vệ đi tới, hành lễ nửa quỳ trước mặt bốn người.
"Chuyện gì?"
Thiên Thính nhàn nhạt hỏi.
"Tù nhân cấp tám, Đoạn Tân Trạch là nhân vật nguy hiểm, mấy trọng tài chính đồng thời nhất trí cho rằng không nên thả vào trong Thiên Thọ sơn. Bọn họ bảo thuộc hạ tới đây xin chỉ thị của các vị thủ tịch."
Gã hộ vệ mở miệng nói.
"Đoạn Tân Trạch? Là nhân vật nào, nói nghe một chút."
Trưởng lão Hồn sủng cung Hải Thu hỏi.
"Ca ca Đoạn Tân Trạch là Đoạn Tân Hà, chính là đào phạm truy nã của Thiên Hạ Cảnh chúng ta. Đoạn Tân Hà tính tình tàn bạo, giết người vô số, từng bị áp giải đến Mê Cung tù ngục, sau đó bỗng nhiên thực lực suy giảm rồi biến mất kỳ lạ. Nhưng trong thời gian đó hắn vẫn thường xuyên làm nhiều việc ác, lần cuối cùng là ở Ly thành thuộc phạm vi Trạm Ly giới, thông qua Bách Mẫu và Lam Thực Trùng Quái giết chết vô số bình dân, hiện tại đã không biết tung tích. Nghe nói lúc đó bị Hồn sủng kỳ dị tại Ly thành giết chết."