Thân thể Ngân Sắc Ma Nhân bị hắc dực này áp xuống hơn ngàn mét, bỗng
nhiên ma diễm màu bạc trên người bộc phát, nàng trảo hóa thành nắm đấm
đánh tới.
- Xé á! ! ! ! ! ! !
Hai đạo Toái Thiên Ấn không
hề dấu hiệu xuất hiện, phân biệt xoẹt qua hắc dực. Uốn lượn như tia chớp màu đen xé nát kỹ năng dực hệ này!
Vĩnh Sùng hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn qua Lâm Bành Phong cách đó không xa.
Lâm Bành Phong cho Không Thính Chi Yêu cấp chúa tể cấp thấp ẩn nấp trong không khí, cặp mắt của nó nhìn chằm chằm vào.
Thời điểm ma nhân bị áp xuống thì Không Thính Chi Yêu ẩn nấp cũng xông ra,
cái miệng đầy răng nanh dữ tợn mở ra, yêu khí lượn lờ hiện ra chung
quanh.
- Rắc! ! ! !
Không Thính Chi Yêu cắn một cái về trước, bay thẳng cắn vào cổ của ma nhân.
Yêu linh loại hình chiến đấu không cách nào so sánh được với sinh vật thú
hệ về độ cuồng dã và sức bền. Nhưng mà yêu linh vừa ra tay thì địch nhân khó mà phòng bị, dễ dàng bị đánh chết.
Vĩnh Sùng cùng Lâm Bành
Phong chơi phối hợp rất tốt, dùng hắc dực hấp dẫn lực chú ý của ma nhân. Đem hắn áp xuống vị trí của Không Thính Chi Yêu, sau đó tất cả mọi
người khác cùng công kích tới, không cho ma nhân bất luận cơ hội cảnh
giác nào. Cuối cùng lúc sau Không Thính Chi Yêu của Lâm Bành Phong chờ
đợi đã lâu đánh lén!
Một kích này cơ hồ không thể né tránh!
Bạch Ngữ tức giận lại đụng phải vây công như vậy, thân thể đã run rẩy rất
nhỏ, theo sát công kích của Không Thính Chi Yêu chính là ma nhân Bạch
Ngữ cảm nhận được tử vong tới gần!
Bực bội, thống khổ, phẫn nộ,
hối hận, bi thương, tất cả cảm xúc mặt trái đan xen vào nhau, tư duy
của Bạch Ngữ và lý trí dần dần bị ma niệm thay thế!
Linh hồn phụ thuộc là Bạch Yểm Ma, một khi do nó chủ đạo thì Bạch Ngữ sẽ không còn là bán ma, mà là ma!
Tinh thần của ma ở trong thống khổ khôn cùng, ma luôn bị tra tấn và không có suy nghĩ. Càng không biết cái gì gọi là lý trí, chỉ có chiến đấu cùng
giết chóc mới có thể giảm bớt thống khổ này!
Chỉ có trong chiến
đấu thì bán ma mới là đáng sợ nhất, dưới tình huống tử vong mới là giải
thoát thì ý thức chiến đấu đã đạt tới đỉnh phong.
Đồng tử màu bạc trở nên sáng bong hơn trước kia. Bán ma Bạch Ngữ quay đầu đi, lúc này
Không Thính Chi Yêu Độc Nha đã tới cổ của hắn.
Nhưng mà trong mắt Bạch Ngữ ma hóa thì độc tác của nó vô cùng chậm chạp.
Duỗi một trảo phải ra ngoài, Bạch Ngữ ma hóa căn bản không có trốn trốn, hắn đem ma trảo trực tiếp đánh vào miệng đầy máu của Không Thính Chi Yêu!
Mẫn tâm! ! !
Do cánh tay xuyên qua cổ họng nen Bạch Ngữ đã xuyên
qua mạch máu và xương cốt của Không Thính Chi Yêu, một chiêu này đã đánh vào nội tạng của Không Thính Chi Yêu, sau đó kéo ra khỏi cổ họng.
- A... A... A... ~~~~~~~
Không Thính Chi Yêu muốn khép miệng lại, thân thể run rẩy kịch liệt, Độc Nha
trùng trùng điệp điệp đánh lên cổ của Bạch Ngữ, nhưng mà trên cổ không
lưu lại chút vết cắn nào cả.
Trái tim màu đen bị Bạch Ngữ cầm trong tay, hơn trăm người chung quanh nhìn thấy một màn đáng sợ này.
- B-A-N-G...GG! ! ! ! ! !
Trên ma trảo trái tim đập mạnh, huyết dịch bắn ra vô số, máu tươi chảy xuống kẽ tay, hắn nắm tay lại.
Trong nháy mắt này trái tim của tất cả mọi người co rút lại, giống như trái tim bị bóp nát là của bọn họ
Miểu sát!
Không Thính Chi Yêu cấp chúa tể cấp thấp bị ma nhân miểu sát.
Cử động này của cuồng ma đã trấn trụ tất cả mọi người, chiến trường hỗn tạp trở nên yên ắng.
Linh hồn đứt gãy làm Lâm Bành Phong càng ngơ ngác nhìn Không Thính Chi Yêu
của mình xụi lơ rơi xuống sơn cốc, hắn giống như chó nhà có tang bay
xuống sơn cốc.
Linh hồn đứt gãy có ý nghĩa là hồn sủng tử vong,
Lâm Bành Phong dường như không tin việc này là thật, hắn muốn đi cứu hồn sủng của mình.
Nhưng mà cử chỉ này của hắn hoàn toàn bạo lộ trong mắt của cuồng ma nhân.
Giơ tay lên, ma nhân Bạch Ngữ lăng không nhen nhóm một đám ma diễm màu bạc, rét thấu xương.
Ma diễm này chính là ma diễm bay theo sát sau lưng Lâm Bành Phong, cùng bay vào trong sơn cốc.
- Ah! ! ! Ah! ! ! ! ! ! ! ! !
Sau một lát tất cả mọi người nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết của
Lâm Bành Phong, ma diễm đang thiêu đốt trong sơn cốc đã chứng minh Lâm
Bành Phong cũng chết cháy trong sơn cốc.
Bọn người Vĩnh Sùng nhìn qua hỏa diễm trong sơn cốc, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Hành vi của Lâm Bành Phong quá không lý trí, như vậy trực tiếp bay xuống
cùng chịu chết không có bất kỳ khác nhau, Vĩnh Sùng cho dù không cứu
giúp.
Tổn thất một gã cấp chúa tể cấp thấp, nhá là hồn sủng sư
cùng bỏ mình tại chỗ, Vĩnh Sùng đã khó mà bàn giao nhắn nhỏ với thành
chủ Văn thành.
Xem ra lần này không tiếc cái giá lớn đạt được đại Ma Linh có lẽ sẽ không bị trừng phạt quá nặng.
- Đều tụ tập cùng một chỗ, đừng công kích một mình!
Vĩnh Sùng không thể cho người khác tổn thất thêm, đem tất cả mọi người triệu tập lại.
Mà Ngô Trì cũng có cảm giác như vậy, không dám mạo muội phát động công kích, bắt đầu áp dụng chiến thuật biển người.
Mọi người áp dụng chiến thuật tiêu hao, nhưng mà ma nhân Bạch Ngữ vẫn điên
cuồng như cũ, chỉ cần xung phong liều chết giết vào trong đám hồn sủng
sư, cho dù trả giá bằng trọng thương cũng nhất định phải lấy mạng của
đối thủ.
Đối với ma nhân mà nói thương thế thừa nhận sẽ làm hắn
ít thống khổ hơn, giết chóc càng nhiều thì thống khoái hơn nhiều, thương thế trên người Bạch Ngữ nhiều hơn, những vết thương này làm thân hình
của hắn ảm đạm, chỉ có cặp mắt này thì từ đầu đến cuối đều thiêu đốt
kịch liệt, thiêu đốt tức giận, thiêu đốt tàn bạo, thiêu đốt chính là
giết chóc, thiêu đốt áy náy trong lòng.
Máu tươi chảy xuống kẽ
tay, lại một sinh vật chúa tể chết trong tay của hắn, máu tươi bao trùm
thân thể như kim loại màu bạc, từ Ngân Sắc Ma Nhân biến thành Huyết
Cuồng Ma.
Ma diễm thiêu đốt nhàn nhạt giống như một trận gió có
thể tiêu diệt mọi thứ, nhưng mà mỗi lần bọn người Vĩnh Sùng cùng Ngô Trì cho rằng vận số của thằng này đã hết thì ma trảo của hắn sẽ điên cuồng
xé nát đối thủ trước mặt bọn họ, sinh vật cấp chúa tể cấp thấp thứ ba bị xé nát thì không còn người nào dễ dàng tiến lên.
Sinh vật tiếp
cận cấp chúa tể và chúa tể cấp thấp bị chết đi đối với Văn thành mà nói
tuyệt đối là tổn thất cực lớn, theo như lời của ma nhân nói trước kia,
có lẽ Ma Linh cuối cùng cũng không rơi vào tay của hắn nhưng mà không có người nào dám tiến lên cướp đoạt, bởi vì người đi lên cướp lấy cũng đã
hóa thành thi thể đầy máu rơi xuống sơn cốc.
Mà lúc này bọn người Vĩnh Sùng cùng Ngô Trì cũng đã âm thầm hối hận, nếu như biết rõ ma nhân này hung tàn và biến thái như vậy thì bọn họ tình nguyện cho ma nhân
này chạy đi cũng không hy vọng có nhiều cường giả chúa tể hi sinh.
Hiện tại hai người đã phóng lao thì phải theo lao, bởi vì nếu không có đại
Ma Linh thì bọn họ không cách nào đền bù tổn thất này.