Sở Mộ chỉ tới hỏi thăm phương pháp niết bàn như thế nào, nhưng không ngờ Mục Thanh Y cũng có ý định này. Trong lúc vô tình hai người lại tạo
thành đội ngũ chuẩn bị lịch lãm, chuyện này cũng quá xảo hợp đi?
"Ha ha, ta không nghĩ Thiên Cơ điện ngài cũng muốn đi !"
Sở Mộ cười khổ nói.
Mục Thanh Y cảm thấy gã nam nhân này mỗi lần dùng đến tôn xưng chính là thời điểm dối trá nhất, vì thế nàng mở miệng nói:
"Không phải cùng nhau đi, mà là ngươi đi theo ta. Hoàng Tộc Di Địa chỉ có thể
giúp cho một con Hồn sủng niết bàn, ngoài ra còn phải tùy thuộc vào
chủng tộc và thuộc tính có phù hợp hay không. Cho nên ngươi đừng hi vọng quá nhiều !"
Trên thực tế, Sở Mộ hoàn toàn không biết gì về Yêu
Cảnh, bảo hắn đi theo Mục Thanh Y lịch lãm cũng không hề sai. Lấy thực
lực và kiến thức của nàng nhất định có thể bảo đảm vấn đề về an toàn cho cả đội.
Nhưng mà Mục Thanh Y lại nói ra một câu khiến cho Sở Mộ rất là nhức đầu, đó là là Hoàng Tộc Di Địa chỉ có thể giúp cho một
con Hoàng tộc niết bàn. Mà Hồn sủng ưu tiên nhất định là thuộc về Mục
Thanh Y, chẳng lẽ hắn phải đi một chuyến tay không?
"Không có Hoàng Tộc Di Địa nào khác sao?"
Sở Mộ cực kỳ buồn bực mở miệng hỏi, trong lòng vẫn còn ôm ấp một chút hi vọng.
"Ngươi cứ nói đi?"
Mục Thanh Y mỉm cười nhàn nhạt hồi đáp.
“…”
Vốn là Sở Mộ nghĩ rằng Mục Thanh Y sẽ hỗ trợ hắn hết mình, nhưng mà bây giờ hắn gặp phải hai vấn đề nghiêm trọng. Đầu tiên là Hoàng Tộc Di Địa quá
nguy hiểm, xông vào được hay không còn là một vấn đề. Cho dù là một đội
ngũ cường giả cấp chúa tể cùng đi cũng chưa chắc an toàn. Ở loại địa
phương đó bất kỳ người nào cũng không dám vỗ ngực tuyên bố tự tin vào
năng lực chính mình.
Tiếp theo Hoàng Tộc Di Địa chỉ giúp cho một con Hoàng tộc Hồn sủng tiến
hành niết bàn, nhất định là hắn không có phần rồi. Bất kể nói thế nào
Hoàng Tộc Di Địa vốn thuộc về Mục Thanh Y, nàng không thể nào vô duyên
vô cớ nhường lại cho hắn.
Sở Mộ rời khỏi cung điện nữ vương trong đầu ngổn ngang đủ loại suy nghĩ, không biết có nên đi theo Mục Thanh Y
đi tới Yêu Cảnh hay không.
Rất rõ ràng bản thân Mục Thanh Y đã có dự định tới Yêu Cảnh từ trước, còn Sở Mộ xuất hiện chỉ là đúng dịp mà thôi.
"Mặc dù không thể hoàn thành niết bàn, ít nhất có thể thông qua Xá Tội Hồ
Lôi Quân tìm được phương pháp xá tội cho Mạc Tà. Như vậy thực lực Mạc Tà sẽ tăng cường một, hai cấp bậc."
Sở Mộ vừa đi xuống bậc thang vừa lầm bầm lầu bầu.
Xem ra lần này xâm nhập Yêu Cảnh chỉ là một chuyến lịch lãm đơn thuần, Sở
Mộ cảm thấy không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở nơi đó. Cuối cùng
quyết định nhập đội với Mục Thanh Y.
"Công tử, mau hành lễ, Hùng Thủ đại nhân đang tới !"
Bỗng nhiên bên tai Sở Mộ truyền đến thanh âm thị nữ.
Sở Mộ đang suy tư vấn đề của mình, hoàn toàn không có nghe thấy lời nàng nói.
Mà lúc này đây, một gã nam tử khoác trường bào đỏ rực dẫn theo hai gã hộ vệ đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
Thị nữ đã lui qua một bên khom người hành lễ, về phần Sở Mộ vẫn tiếp tục đi xuống bậc thang chặn đường của người kia.
Gã nam tử kia khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, thân thể hơi nghiêng sang một bên đi lướt qua Sở Mộ.
Sở Mộ cũng không có để ý tới hắn, chỉ thuận thế đi xuống thang lầu. Nhưng
lúc này hắn lại nhận ra hai gã hộ vệ kia đang trừng mắt nhìn mình.
"Thấy Hùng Thủ đại nhân còn không biết hành lễ ?"
"Đúng là không biết trời cao đất rộng !"
Hai gã hộ vệ đồng thời quát lớn.
Sở Mộ rất ngạc nhiên, lập tức quay đầu nhìn lại gã nam tử áo đỏ kia.
“Hắn chính là Hùng Thủ?”
“Đầu lĩnh Tứ Hùng, thực lực chỉ dưới mỗi Minh chủ Hồn Minh?”
Gã nam tử kia không hề phản ứng chút nào, vẫn tiếp bước lên cầu thang rồi biến mất ở phía sau bức tường cung điện.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn theo cho đến khi thân ảnh hắn đi xa.
"Thực lực của hắn cường đại tới mức nào đây?"
Sở Mộ âm thầm tự hỏi trong lòng.
Thực lực Hùng Thủ nhất định là mạnh hơn Mục Thanh Y, nhưng không một ai biết được hắn mạnh tới mức nào. Có lẽ cho đến bây giờ hắn vẫn chưa gặp phải
đối thủ chân chính bắt buộc hắn dốc hết toàn lực chiến đấu.
Sở Mộ nghỉ chân trong chốc lát, trong lòng nhớ kỹ gã nam tử rồi cất bước đi ra ngoài.
Diện tích Vạn Tượng Đàn quá mức rộng lớn, từng dãy cung điện nguy nga, tráng lệ nối liền không dứt. Những người lần đầu tiên đi vào nơi này rất dễ
bị lạc nếu không có người dẫn đường.
Sở Mộ hiển nhiên không hề
quen thuộc đường đi nước bước trong này, chỉ có thể chậm rãi đi theo sau thị nữ, thuận tiện hỏi thăm tình huống Vạn Tượng Đàn.
“Cung điện nơi này thuộc về ai?"
Sở Mộ chỉ vào một tòa cung điện cực kỳ hoành tráng ở trước mắt, mở miệng dò hỏi.
"Đó là cung điện Cảnh vương, trong quá khứ thuộc về Lê Hồngđại nhân. Hôm nay đã nằm trong tay người khác."
Nữ tỳ thấp giọng nói.
"À?"
Sở Mộ rất là ngạc nhiên, rốt cuộc là cường giả phương nào lại có thể đoạt mất cung điện của Thiên Hạ vương giả?
"Nếu ngài muốn có thể vào xem một chút, tòa cung điện này hiện tại không có
người ở, cũng không cấm người khác vào đó tham quan."
Nữ tỳ nói.
"Ừ, vậy thì vào xem cho biết !”
Sở Mộ gật đầu nói.
Thị nữ bước nhanh đi trước dẫn đường cho Sở Mộ, bộ dạng có vẻ vội vã kỳ lạ.
Sở Mộ cũng hơi kỳ quái, nhưng không có suy nghĩ quá nhiều, không nhanh
không chậm tiến vào tòa cung điện dành cho vương giả này. Trong lòng hắn đang suy nghĩ một ngày nào đó sẽ mang Khuynh Tư vào đây, dùng giọng nói khí khái hào hùng nhất nói rằng cho nàng tòa cung điện này. Có lẽ nàng
sẽ rất vui vẻ, sau đó hắn sẽ có được một đêm mặn nồng khó quên?
Cung điện nữ vương.
Quán Quán chờ đợi bên ngoài đại điện, chợt phát hiện một thị nữ khác chạy đâm đầu tới chỗ mình.
"Tiểu Tĩnh, không phải bảo ngươi dẫn Sở công tử xuống núi sao? Trở về sớm thế ?"
Quán Quán hiển nhiên là nhận thức Sở Mộ, hơn nữa chính là nàng an bài thị nữ này dẫn đường cho Sở Mộ.
"Hắn đi nửa đường tự nhiên bảo ta trở về."
Thị nữ Tiểu Tĩnh cúi đầu trả lời.
"Ừ? Trước đây ta dặn ngươi thế nào, không thể bỏ khách nhân của điện hạ giữa đường như thế !"
Quán Quán cau mày nói, trong lòng bắt đầu nghi ngờ chuyện này có vấn đề.
Quán Quán suy tư chốc lát đột nhiên ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, nàng vội vàng xoay người đi vào đại điện.
Lúc này Hùng Thủ Viên Tuế và Mục Thanh Y đang nghị sự, Quán Quán đứng ở
ngoài cửa do dự mãi, không biết có nên tiến vào báo tin này cho điện hạ
không.
Lúc trước triệu kiến Sở Phương Trần, Mục Thanh Y đã cố ý
thông báo Quán Quán phải dẫn hắn vượt qua dãy cung điện Hồn Minh. Bởi vì Sở Phương Trần chính là tai họa ngầm đối với Hồn Minh, nếu như bắt được cơ hội, bọn họ chắc chắn xuất thủ diệt trừ không chút do dự.
Sở
Phương Trần tới Vạn Tượng Đàn một mình một người, trên đường đi lại bị
thành viên Hồn Minh phát hiện hiển nhiên là lành ít dữ nhiều.
Vì
vậy Quán Quán mới giao nhiệm vụ này cho thị nữ Tiểu Tĩnh, vốn là người
thân tín của nàng. Dù sao ở trong Vạn Tượng Đàn, thế lực Hồn Minh cũng
sẽ không dám quá mức làm càn xử lý luôn thị nữ của Thiên Cơ. Nhưng mà
Quán Quán không nghĩ tới Tiểu Tĩnh tự tiện quay về, cho dù là Sở Phương
Trần đích thân đuổi đi cũng không được. Trong chuyện này nhất định là có ẩn tình.
Bây giờ Quán Quán cũng không thể lựa chọn tin tưởng
Tiểu Tĩnh, dù sao chuyện này liên hệ trực tiếp đến Thiên Cơ. Ít nhất Sở
Phương Trần phải an toàn rời khỏi Vạn Tượng Đàn.
Nếu như điều này chỉ là trùng hợ, cũng không có gì đáng ngại, ví dụ như người khác đã
biết hành tung Sở Phương Trần cố ý mua chuộc hoặc uy hiếp Tiểu Tĩnh thì
chuyện vui to lắm.
Quán Quán suy nghĩ một hồi vẫn quyết định mau
chóng thông báo cho điện hạ. Nếu như Sở Phương Trần xảy ra chuyện gì nằm ngoài dự liệu, không chỉ có điện hạ trọng phạt, ba thế lực lớn khẳng
định sẽ không tha thứ cho nàng.
Quán Quán bước nhanh đi tới bảo tọa nữ vương, dùng hồn niệm nói với Mục Thanh Y:
"Điện hạ, ta phái người đưa Sở Phương Trần xuống núi bỗng nhiên tự tiện quay
về. Người dẫn đường là một thị nữ nhập cung không lâu !"
Mục Thanh Y lập tức nhíu chặt hai hàng chân mày, lặng lẽ suy tư vấn đề trong chuyện này.
Chỉ chốc lát sau, Mục Thanh Y cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ, cho nên nàng nói với Hùng Thủ Viên Tuế:
"Bổn cung có chuyện cần phải xử lý gấp, Hùng Thủ vui lòng chờ chốc lát !"
Hùng Thủ khẽ gật đầu, cũng không nói thêm điều gì.
Mục Thanh Y đứng dậy bước nhanh rời khỏi đại điện, nếu như Sở Phương Trần
gặp nạn ở nơi này, chính nàng cũng sẽ bị ba thế lực lớn xem là địch
nhân.
Tổng bộ Hồn Điện.
"Thiếu chủ, chúng ta phát hiện một cỗ thi thể."
Đội trưởng Thánh vệ Gia Nhâm nửa quỳ tại trước mặt Đằng Lãng, thấp giọng bẩm báo.
"Vốn là tổng chỉ huy Thánh vệ các ngươi xử lý chuyện này mà?"
Đằng Lãng ngạc nhiên nói.
"Đây là người đưa tin cho ngài lúc trước, hắn uống thuốc độc tự vận."
Đội trưởng Thánh vệ Gia Nhâm trầm giọng nói.
"Uống thuốc độc tự vận?"
Sắc mặt Đằng Lãng lập tức thay đổi.
Đằng Lãng phản ứng thật nhanh, bản thân hắn đi tới tổng bộ Hồn Điện chỉ có
mấy lần. Tất cả thị nữ, lão nô, người đưa tin, thủ hạ đều là người mới,
độ tin cậy hoàn toàn lệ thuộc vào tổng quản sự chịu trách nhiệm phân
công.
"Lập tức báo cho thành viên Điện Đình và các cao thủ ở
trong Vạn Tượng Đàn, bảo bọn họ ưu tiên tìm kiếm tung tích Sở Phương
Trần."
Đằng Lãng lo lắng nói.
"Thiếu chủ, chúng ta không thể
chỉ huy đám người trong Vạn Tượng Đàn. Hơn nữa, nếu không có lý do hưng
sư động chúng, sợ rằng..."
Đội trưởng Thánh vệ Gia Nhâm tỏ vẻ do dự, nhỏ giọng nói.
"Cái gì mà không có lý do. Sở Phương Trần hành tung bại lộ, có người muốn ám toán hắn !"
Đằng Lãng tức giận quát lớn.
"Thuộc hạ… thuộc hạ lập tức đi thông báo."
Thánh vệ trưởng rốt cuộc ý thức được chuyện tình nghiêm trọng, vội vàng xoay người chạy như bay về phía Điện Đình.
Vạn Tượng Đàn, cung điện Thiên Hạ vương giả.
Tòa cung điện này vốn là thuộc về Lê Hồng, sau khi Lê Hồng thối vị không có người nào tiếp quản. Hiện tại quang cảnh nơi này thê lương, hiu quạnh,
nhìn quanh không có một bóng người.
Thời điểm Sở Mộ tiến vào cung điện cảm giác được không khí vắng lạnh, không nhịn được ũng âm thầm lắc đầu. Một tòa cung điện rộng lớn thế này hao phí không biết bao nhiêu
tài lực và nhân lực kiến, thế mà lại bỏ hoang phế kiểu này.
"Sở
công tử, ngài tùy tiện đi dạo, nữ tỳ đi lấy một chén nước suối cho ngài. Thanh tuyền nơi này vô cùng đặc biệt, ngài nên nếm thử một lần cho biết !"
Thị nữ nói chuyện rất khẩn trương, vốn là nàng đang trong giờ nghỉ ngơi lại bị Tiểu Tĩnh phái đến thay thế.
Nàng không chờ Sở Mộ trả lời, vừa nói xong liền xoay người rời khỏi đại điện.
Sở Mộ không có để ý, lực chú ý những Đồ Đằng khắc trên cột đình to lớn ở giữa điện.
Phần lớn Đồ Đằng phác họa hình ảnh những sinh vật trong truyền thuyết, chúng nó tồn tại trong các điển tịch văn hiến cổ xưa chỉ còn lại một ít miêu
tử về hình thái bên ngoài. Về phần năng lực, thuộc tính, chủng tộc hoàn
toàn không thể xác định.
Sở Mộ nhìn thấy những Đồ Đằng cổ xưa này chợt nghĩ tới Ly lão nhi trước kia hắn từng nhắc nhở Sở Mộ không nên
lấy góc độ nhân loại đánh giá những sự vật, sự việc của chủng tộc khác.
Trong lúc Sở Mộ đang suy tư, ánh sáng trong đại điện bỗng nhiên giảm xuống, cả gian phòng lập tức tối tăm u ám.
"Loảng xoảng !"
“Rầm !”
Ngay sau đó, cánh cửa đại điện đột ngột đóng kín, hai cánh cửa khổng lồ khép lại không có một chút khe hở.
Thanh âm rền vang cắt đứt dòng suy nghĩ của Sở Mộ, khi hắn xoay người nhìn
lại mới phát hiện tất cả cánh cửa trong đại điện đã đóng kín, cửa sổ
chung quanh cũng thế.
Ánh nắng bị ngăn lại bên ngoài, cả gian giống như nhà tù giam giữ phạm nhân là hắn, không khí cũng lạnh lẽo hơn vài phần.
"Vù vù vù vù !”
Một luồng sát khí từ đâu đó áp tới cho thấy địch nhân đã chính thức xuất hiện.
"Trải qua ta chịu khó xử lý như vậy, ngươi cảm thấy nơi này có giống âm phủ không?"
Một tiếng cười lạnh đắc ý quanh quẩn bên trong đại điện.
Ánh lửa chập chờn khắc họa một khuôn mặt xấu xí, toàn là độc sẹo ngang dọc
cực kỳ kinh tởm ở trong một góc khuất, lúc này gã địch nhân đã nở nụ
cười giả dối chế nhạo Sở Mộ.
Sở Mộ xoay người lại đối diện với gã nam tử kia.
Thật ra Sở Mộ rất là kinh ngạc, nhưng vẻ mặt hắn vẫn giữ vững trấn định chờ
cánh cửa đóng lại. Bởi vì hắn muốn biết lần này địch nhân tới đối phó
hắn là ai, lấy thực lực cấp chúa tể của hắn vốn không cần phải sợ hãi.
Cho dù cường giả Hùng vị tự mình xuất thủ, hắn vẫn có thể bình an đào
thoát.
"Ngươi là ai?"
Sở Mộ lạnh nhạt hỏi.
"Ta? Chính là phán quan âm phủ, bây giờ ta muốn ngươi chết, ngươi có quyền lựa chọn cách mình chết."
Gã nam tử xấu xí nói.
"Có bệnh !"
Sở Mộ dùng hai chữ ngắn gọn trả lời người này.
"Hừ, chết đến nơi rồi còn ương ngạnh."
Gã nam tử hừ lạnh nói.
Niếp Vân Tân hắn không tiếc hi sinh gián điệp nằm vùng trong Hồn Điện nhiều năm mới thu thập được tin tức Sở Phương Trần.
Niếp Vân Tân đã sớm ghi hận trong lòng đối với Sở Mộ, bởi vì trước kia Sở Mộ giết chết một người cực kỳ trọng yếu làm cho hắn chật vật một đoạn thời gian.
"Sở Phương Trần, ngươi ngàn vạn lần không nên đắc tội Niếp Vân Tân ta."
Niếp Vân Tân lạnh lùng nói.
"À, thì ra ngươi là Niếp Vân Tân. Nói rõ một chút, ta đắc tội như thế nào?"
Sở Mộ không thèm để ý lời hăm dọa kia, lạnh nhạt hỏi một câu.
"Ngươi dĩ nhiên không có trực tiếp đắc tội ta, những người trực tiếp đắc tội ta khẳng định không sống đến bây giờ."
Niếp Vân Tân tiếp tục nói nhảm.
Niếp Vân Tân không phải là Linh sư, hắn sở dĩ được gọi là Độc Hoang là vì
Hồn sủng của hắn lấy kịch độc làm chủ. Hơn nữa, mỗi lần hắn giết người
đều sử dụng chất độc phá hoại thi thể, phương thức ra tay tàn ác khiến
người khiếp sợ.
Bởi vì hắn tiếp xúc với độc tố nhiều năm, cho nên thân thể đã bị chất độc phản phệ kinh khủng.
Trên đời này chỉ có duy nhất Chu Triêu mới có năng lực hóa giải độc tố cho
hắn. Niếp Vân Tân đã làm rất nhiều chuyện mờ ám mới được Chu Triêu đồng ý hỗ trợ giải độc, đồng thời giúp cho Hồn sủng của hắn tăng cường thực
lực.
Nhưng mà hắn lao tâm lao lực, trải qua ngàn vạn đau khổ lấy lòng Chu Triêu, cuối cùng Chu Triêu lại bị Sở Phương Trần giết rớt.
Niếp Vân Tân hắn không quan tâm Chu Triêu chết hay sống, nhưng mà chuyện làm hắn tức giận chính là công sức đổ ra trước kia hoàn toàn uổng phí, đổ
sông đổ biển vô ích. Hơn nữa, hắn còn chưa nhận được bất kỳ thu hoạch
nào.
Niếp Vân Tân bị độc tố phản phệ cơ thể kinh tởm khó coi, lấy tính tình háo sắc của hắn chẳng khác gì mất đi nửa cái mạng. Vì thế
quãng thời gian này tính tình hắn càng lúc càng táo bạo, mặc dù thực lực siêu quần bạt tụy giúp hắn trải qua cuộc sống vô cùng thoải mái. Nhưng
mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nữ nhân bị ép quan hệ hiện ra vẻ chán ghét
và sợ hãi, nội tâm Niếp Vân Tân càng thêm táo bạo khó thể áp chế. Thường thường sau khi phát tiết đều dùng độc tố hủy thi diệt tích, chính vì
thế danh tiếng hắn hiện tại thối không thể tả, có thể nói là chó gặp chó chạy, người gặp người khinh.
Mà tất cả những điều đó chính là vì cái tên Sở Phương Trần đáng hận ở phía đối diện gây ra.
Bản ý Niếp Vân Tân tới đây là muốn phát tiết cơn giận, trong lòng hắn đã có chủ ý cụ thể. Trước tiên là phá hủy khuôn mặt địch nhân, sau đó sử dụng độc tố từ từ hành hạ tới chết.
"Thì ra là vì Chu Triêu."
Lúc này Sở Mộ mới hiểu ra vấn đề.
Trên thực tế, hắn đang muốn đi tìm Niếp Vân Tân. Kết quả Niếp Vân Tân đã âm
thầm theo dõi hắn, đúng lúc bớt việc, không cần hao phí công sức tìm
kiếm.
"Ngươi cho rằng đánh bại Chu Triêu là vô địch thiên hạ rồi?"
Niếp Vân Tân nhe răng cười cợt, bộ dạng tự tin giống như đã nắm hết thảy mọi thứ trong lòng bàn tay.