Sủng Mị

Chương 705: Q.2 - Chương 705: Dũng sĩ ra đi - Không hẹn ngày về






"Ta không biết, rất trẻ, chừng hai mươi tuổi."

Dương Kỳ thống hận nói.

"Chừng hai mươi tuổi?"

Hắc Đình nghĩ ngợi một lát, bỗng nhiên cặp mắt mở to mấy phần:

"Chừng hai mươi tuổi lại khống chế Hồn sủng đế hoàng, ở Thiên Hạ Cảnh chỉ có Hồn Điện Sở Thần. Nhưng ta không nghe nói hắn có Long tộc đế hoàng."

"Sở Thần? Đây không phải là đối tượng mà chủ thượng truyền lệnh cho chúng ta nhất định phải bắt sống hay sao?"

Dương Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, mặt mày lộ vẻ kinh ngạc nồng đậm.

"Tại sao hắn lại ở chỗ này?"

Hắc Đình khóa chặc chân mày, tự mình lẩm bẩm.

Vốn là nữ chủ thượng bày ra kế hoạch trong đại hội Thiên Hạ Quyết cũng không có chân chính thất bại, mà phe bọn hắn chỉ bị mất một phần Bất Hủ tuyền thủy có tác dụng gia tăng số lượng thuộc hạ tự do hoạt động trong Bất Hủ thành.

Sau khi con rối của nữ chủ thượng bị Sở Mộ giết chết, Hắc Đình vẫn tiếp tục làm việc dựa theo nữ chủ thượng lúc trước phân phó, yên lặng thi hành kế hoạch phá hư Bất Hủ thành.

Dĩ nhiên, kế hoạch có thể hoàn thành là nhờ một vị nam tử thần bí xuất hiện, người này tự mình xuất thủ mới chính thức phát động âm mưu do nữ chủ thượng sắp đặt từ lâu.

Bây giờ đại sự đã thành, Hắc Đình và Dương Kỳ chỉ cần lưu lại thêm dầu vào lửa ở những địa phương thích hợp. Sau đó chạy đi báo với kết quả với vị đại thủ lĩnh thần bí kia, xem như nhiệm vụ của bọn họ công đức viên mãn.

Thế nhưng, Hắc Đình và Dương Kỳ không nghĩ tới chính là cái tên Sở Thần chọc cho nữ chủ thượng tức giận ra lệnh bắt sống lại xuất hiện trong Bất Hủ thành.

"Bắt lấy hắn, chủ thượng sẽ tưởng thưởng cho chúng ta linh vật đế hoàng cấp bốn trở lên."

Trong lòng Dương Kỳ lập tức phát ra ngọn lửa nóng rực, bóng ma ám ảnh lúc trước thoáng cái biến sạch.

"Ừ, chúng ta nhất thời cũng không thể rời khỏi nơi này, bắt lấy hắn giao cho chủ thượng thì tương lai chúng ta được hưởng lợi rất lớn."

Hắc Đình nhếch miệng cười tà.

"Nhưng mà, hắn có U Linh hệ Hồn sủng, chúng ta rất khó bắt giữ. Đó là một con Long tộc thực lực sánh ngang chuẩn đế hoàng. Ta bởi vì khinh thường mới …"

Dương Kỳ lo lắng nói.

"Chuẩn đế hoàng? Buồn cười, chẳng lẽ ngươi cảm thấy nó có thể thoát khỏi lòng bàn tay Yêu Linh sơ đẳng đế hoàng của ta hay sao? Trước mặt thực lực tuyệt đối, U Linh hệ thì thế nào ?"

Hắc Đình cực kỳ khinh thường, mở miệng tuyên bố một câu.

"Đúng vậy, đúng vậy, chuẩn đế hoàng đối mặt với sơ đẳng đế hoàng chỉ là đồ bỏ đi."

Dương Kỳ liều mạng gật đầu, cố ý nịnh nọt một tiếng cho dù cái người kia nhân tiện mắng luôn cả hắn.

Bất Hủ thành bạo loạn đã đến ngày thứ mười ba,

Trong Bất Hủ thành càng lúc càng nhiều sinh vật cấp đầu lĩnh rời khỏi ‘tổ ấm’ đi dạo quanh thành trì náo nhiệt.

Còn Thiên Hạ thành vẫn diễn ra đời sống thường nhật, dân chúng đi đi lại lại kiếm kế sinh nhai vẫn không hề hay biết một tràng tai nạn khủng khiếp sắp sửa phủ xuống. Chỉ có giai cấp thống trị Thiên Hạ Cảnh, trận doanh Hồn Hoàng là thấp thỏm lo âu.

Trong mười ba ngày này, rất nhiều Hồn Hoàng từ khắp nơi tiếp tục trở về, trận doanh Hồn Hoàng từ từ tăng lên tới 60 người.

Nhưng mà tốc độ nhân loại tụ tập lực lượng không thể nào sánh bằng đám quái vật trong Bất Hủ thành, trận phong ba này ập tới quá mức đột ngột, tựa như tấm màn tử thần dần dần kéo lên khiến cho tất cả mọi người đêm không thể ngủ, mỹ vị cũng nuốt không trôi.

Mười ba ngày qua đi, hiện tại chính là thời điểm đưa bảy vị dũng sĩ tiến vào Bất Hủ thành.

Nhiệm vụ đánh thức Thánh sủng cổ xưa liên quan trọng đại, nếu Hồn sủng có thực lực quá mạnh sẽ bị sinh vật trong Bất Hủ thành chú ý, tiến hành vây công. Ngay cả Bất Hủ tuyền thủy cũng khó lòng che giấu khí tức cường đại của chúng.

Chính vì thế bảy vị dũng sĩ Thiên Hạ thành được lựa chọn từ trong đám người thực lực từ chuẩn đế hoàng đến trung đẳng đế hoàng.

Thực lực cỡ này rất dễ tìm thấy trong trận doanh Hồn Hoàng, bọn họ cho Hồn sủng phục dụng Bất Hủ tuyền thủy sẽ phát huy tác dụng lớn nhất, vừa có thể né tránh sinh vật cấp thủ lĩnh cường đại vừa đủ sức tự vệ khi gặp quân đoàn sinh vật thủ giới táo bạo.

Đây là thời điểm Thiên Hạ thành lâm nguy, có thể nói là đứng giữa lằn ranh sinh tử, tính mạng hàng trăm triệu, hàng tỷ người nằm trong tay bảy người bọn họ. Hơn nữa, đây là nhiệm vụ vinh quang sẽ được lưu danh sử sách, dù sống hay chết vẫn có phần thưởng cực lớn. Vì thế, trong trận doanh Hồn Hoàng vẫn có cường giả nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ khó khăn này.

Hồn Điện cất giữ Bất Hủ tuyền thủy cũng chỉ có hạn, bảy người đã là phân phối lớn nhất rồi. Mặc dù vẫn còn những Hồn Hoàng khác nguyện ý xuất lực gánh vác sứ mạng cao cả, nhưng mà nhân số chỉ có thể giới hạn là bảy người. Đông người hơn nữa cũng vô ích, cả đám bu vào liệu có đông hơn quái vật trong Bất Hủ thành không? Nhiệm vụ của bảy vị dũng sĩ là âm thầm tiếp cận Trấn Yêu Bi đánh thức Thánh sủng cổ xưa, chứ không phải chém giết quân đoàn quái vật.

Thành bại là ở chỗ này.

Bảy vị Hồn Hoàng gánh vác sứ mạng trầm trọng, đó là cứu vớt tính mạng vô số nhân loại trong Thiên Hạ Cảnh. Ngay khi bước chân vào Bất Hủ thành, coi như là người kiên định nhất cũng không nhịn được rơi lệ, chỉ có thể dùng ánh mắt chúc phúc nhìn tới bảy thân ảnh biến mất vào trong thông đạo mơ hồ.

Trận doanh Hồn Hoàng xưa nay minh tranh ám đấu chưa bao giờ dứt, chuyện tình ngươi lừa ta gạt tại Thiên Hạ Cảnh lúc nào cũng có thể phát sinh. Nhưng mà ở thời điểm hiện tại, tất cả Hồn Hoàng bỗng nhiên đoàn kết chưa bao giờ có.

Đây có lẽ là sứ mạng chủng tộc, vào ngày thường rất khó ý thức được cảm giác máu mủ thân tình. Thậm chí có rất nhiều người thù oán sâu đậm trong quá khứ, nhưng lúc này bọn họ vẫn tạm gác ân oán lại, chung tay thi hành nhiệm vụ. Bởi vì bọn họ hiểu được tai nạn lần này có thể ảnh hưởng đến chủng tộc nhân loại phát triển, khi một dân tộc không còn thì thù oán cá nhân có nghĩa lý gì?

"Chúng ta đến Thánh điện."

Liễu Băng Lam chủ trì đại cục tương đối bình thản, những tất cả mọi người lại nhận ra được thanh âm nữ tử này có vẻ mất tự nhiên.

"Thánh Tuyền trì trong Thất Đồ Thánh điện có thể phản chiếu hình ảnh bảy tòa Trấn Yêu Bi. Chúng ta bây giờ chỉ có thể thông qua đó để quan sát tình hình bên trong Bất Hủ thành."

Giọng nói Đình trưởng lão có chút mất mác.

Lúc này, năm mươi mấy Hồn Hoàng chỉ biết yên lặng chờ đợi, ngoài ra bọn họ không thể làm được gì hết.

"Mấy vị, ta đi trước một bước, hi vọng sau này có thể gặp lại các vị."

Thanh niên kỳ tài Hàn Kim Lăng của Hồn sủng cung vẫn chưa đủ ba mươi ba tuổi, nhưng hắn biểu hiện vô cùng chững chạc. Sau khi phất phất tay tạm biệt mọi người mới cưỡi Sát Mộng Yêu chuẩn đế hoàng tiến vào thành trì địa ngục.

Sáu vị Hồn Hoàng khác nhìn nhau một lát.

Sáu người này biểu hiện không có tự tin, tiêu sái như Hàn Kim Lăng, thông đạo trước mặt bọn họ chính là tử vong vô tận, cũng là khu vực kinh khủng hơn cả thâm uyên luyện ngục. Cho dù đã phục dụng Bất Hủ tuyền thủy, nhưng bước vào đó cũng là cửu tử nhất sinh, nhất là trách nhiệm tồn vong gây ra áp lực nặng nề, không có người nào giữ được bình tĩnh, hơi thở dần dần gấp gáp. Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần bọn họ có dũng khí bước vào chắc chắn sẽ trở thành anh hùng trong lịch sử nhân loại.

Có lẽ … ngay cả Hàn Kim Lăng biểu hiện phóng khoáng như thế, nhưng nội tâm hắn chắc gì đã thong dong.

"Ta phải đi rồi, ta còn muốn trở về sớm ôm nữ nhi vừa mới đầy tháng."

Gia nhập vào bảy dũng sĩ một trong giới chủ Đoạn Dịch.

Thời điểm Đoạn Dịch tự nguyện trở thành một trong bảy vị dũng sĩ, giới chủ Lam giới - Triệu Thanh Hà đã phải kinh ngạc rất lâu. Hai người bọn họ làm hàng xóm bao nhiêu năm rồi? Trải qua năm tháng lâu dài mưa gió bão bùng, cũng không biết có bao nhiêu ân ân oán oán. Nhưng mà lần này Triệu Thanh Hà thật sự không nghĩ tới Đoạn Dịch từng khiến hắn chán ghét, khinh thường lại biểu hiện dũng cảm như thế. Cũng bởi vì thế, thân là một vị giới chủ, một đối thủ nhiều năm như hắn bỗng nhiên sinh ra cảm giác không đất dung thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.