Sủng Mị

Chương 319: Q.2 - Chương 319: Giao dịch công bình




Không triệu hoán Hồn sủng thứ ba coi như có khả năng giằng co chốc lát, dù sao Dạ Lôi Mộng Thú vẫn bị Tà Diễm Yêu dùng kỹ năng Hỏa thuộc tính hạn chế rất lớn.

Nhưng mà Băng Không Tinh Linh tuyệt đối là ác mộng đối với Cổ Ứng Thừa, bởi vì Băng hệ khắc chế Hỏa hệ, bảy đoạn bảy giai Băng Không Tinh Linh chiến lực sơ đẳng quân chủ thả tay càn quét đánh cho Tà Diễm Yêu chạy nhảy tán loạn, cơ hồ không có một chút sức hoàn thủ.

Nhưng bi kịch nhất phải kể đến Khủng Lang mới vừa ra sân, Băng Không Tinh Linh sẽ do Tà Diễm Yêu đối phó. Nhưng Dạ Lôi Mộng Thú chiến đấu với Khủng Lang rõ ràng là không cùng một đẳng cấp rồi, Khủng Lang cơ hồ không thể nào buông thả nổi một cái kỹ năng công kích cho hoàn chỉnh, toàn bộ quá trình chiến đấu chỉ biết kêu la u oán, né tránh rồi chạy trốn, hẳn là trong lòng nó cũng cảm thấy oan uổng tới cực điểm.

"Lăng Băng - Băng Không Tinh Linh chiến lực quân chủ nha! Hơn nữa còn là bảy đoạn cao giai." Giọng nói tiểu thiếu niên từ chất vấn lúc này đã biến thành vô vàn cảm khái.

Có lẽ chính hắn cũng khó tưởng tượng nổi vị nam tử khống chế ba con bảy đoạn cao giai Hồn sủng cấp quân chủ chỉ lớn hơn mình vài tuổi.

"Tỷ, người này chẳng lẽ là Lạc Bành gần đây danh tiếng cực thịnh. Nói thật, ngoại trừ hắn ra, ta không nghĩ tới còn có người thanh niên nào có được Hồn sủng mạnh như vậy, hơn nữa còn tự mình bắt sống sơ đẳng Hồn sủng cấp quân chủ." Thái độ tiểu thiếu niên đã hoàn toàn biến hóa.

Nữ tử lắc đầu nói: "Lạc Bành không có mấy con Hồn sủng này, có lẽ hắn là thanh niên cao thủ đang lịch lãm chung quanh đây mà thôi, đúng lúc đi ngang qua Đôn thành chúng ta thì thấy đại hội thi đấu này mới ghi danh tham gia. Không ngờ lại có ba con Hồn sủng chiến lực đạt tới cấp quân chủ, khó trách gan lớn dám ghi danh tham gia cuộc thi không hạn chế niên kỉ."

"Hồn Điện chúng ta xuất hiện một nhân vật như vậy khi nào nhỉ? Tỷ, ngươi ở trong Hồn Điện thời gian lâu lắm mà, chẳng lẽ không nghĩ tới hắn là ai sao?" Thiếu niên hỏi.

"Ta cũng không biết, cái tên Sở Thần này quả thật chưa từng nghe ai nhắc tới." Nữ tử âm thầm nhíu mày tự hỏi.

Cổ Ứng Thừa còn chưa đạt tới cấp bậc Hồn Chủ, không có cách nào triệu hoán ra Hồn sủng thứ tư. Nhưng thế cục chiến đấu ba khống đã vô cùng rõ ràng rồi.

Rốt cuộc Cổ Ứng Thừa đành phải ngậm ngùi giơ tay lên tỏ ý nhận thua.

"Hồn Điện Sở Thần, chiến thắng."

Trọng tài chính nhìn thấy Cổ Ứng Thừa ra hiệu lập tức cho ngừng chiến đấu, tuyên bố đợt tranh tài kết thúc.

Tranh tài không chọn lựa chế độ đào thải, mà sử dụng tính điểm chiến tích. Cổ Ứng Thừa đã cảm giác được mình thất bại chắc rồi, thay vì liều chết với Sở Mộ còn không lưu lại chút thể lực chiến đấu trận sau.

Sau khi giành được thắng lợi, Sở Mộ liền thu hồi Hồn sủng vào trong không gian Hồn sủng, lúc chuẩn bị rời khỏi sân thi đấu chợt phát hiện đối thủ đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.

"Sở Thần không phải là tên thật của ngươi đúng không?" Cổ Ứng Thừa mở miệng hỏi.

Ở trong nhận thức của Cổ Ứng Thừa, thanh niên chừng hai mươi tuổi mà thực lực đạt tới cảnh giới này thật sự rất khó tìm thấy tại khắp các lãnh địa chung quanh Đôn thành. Cổ Ứng Thừa cảm thấy người thanh niên trước mắt này rất có thể là một thanh niên đỉnh phong ngụy trang cái tên giả để tham dự đại hội.

"Tên thật, ta không phải là người ở Đôn thành."

Sở Mộ lạnh nhạt hồi đáp. Sau khi dứt lời, Sở Mộ cứ thế rời khỏi chiến trường.

Sở Mộ mới vừa đi xuống đài thi đấu không bao lâu, nữ tử muốn mua Tinh Hoàng Điệp Vĩ Cầm đã nhẹ nhàng bước tới.

Nàng có một đôi mắt sáng ngời, hễ nhìn thẳng vào sẽ khiến lòng người mê muội, nàng có một gương mặt khả ái làm cho người ta cảm giác như được tắm gió xuân.

Bản thân Sở Mộ cũng cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ rằng người muốn mua ấu sủng lại là một nữ tử tướng mạo xuất chúng như vậy.

"Đình Lan tiểu thư."

Cổ Ứng Thừa cũng đúng lúc đi ngang qua, chỉ nhìn một cái là nhận ra vị nữ tử này, hắn khẽ khom người thi lễ thể hiện sự tôn trọng và ái mộ của mình.

"Ừ."

Nữ tử tên là Đình Lan nhẹ nhàng gật đầu đáp lại, sau đó lập tức dời ánh mắt rơi vào người Sở Mộ, bắt đầu quá trình đánh giá Sở Mộ chi tiết từ trên xuống dưới.

"Ngươi khỏe, Sở Thần phải không? Ngươi là người bán ấu sủng Tinh Hoàng Điệp Vĩ Cầm?" Đình Lan ôn nhu nói.

"Ừ, ngươi nguyện ý ra giá 6000 vạn?"

Sở Mộ ấn tượng đối với vị nữ tử Đình Lan không tệ lắm, nhưng không biết tại sao bất chợt trong đầu hắn lại nhớ tới Diệp Khuynh Tư.

Cổ Ứng Thừa tình cờ nghe thấy hai người nói chuyện, ngay cả cái cằm cũng kéo dài xuống, cố ý liếc mắt nhìn thoáng qua Sở Mộ.

Tinh Hoàng Điệp Vĩ Cầm chính là Hồn sủng sơ đẳng quân chủ, cộng thêm ba con Hồn sủng cấp quân chủ đã cường hóa kia chẳng phải là tiểu tử này quá mức kinh khủng hay sao? Hơn nữa bản thân hắn không thèm ký kết hồn ước mà lại cầm đi bán?

Quá xa xỉ, xa xỉ đến mức làm cho người ta giận sôi gan? Nghĩ đến Cổ Ứng Thừa hắn ba mươi tuổi khó khăn lắm mới tăng cường chiến lực Bạo Huyết Uyên Thú lên tới chuẩn quân chủ. Cũng may là giai đoạn cao hơn một chút, nếu không hắn sẽ thất bại càng thêm khó coi.

Cổ Ứng Thừa cũng biết những đại nhân vật tôn quý giống như Đình Lan không thể nào cho hắn cơ hội tiếp xúc, bây giờ Cổ Ứng Thừa càng thêm khẳng định Sở Thần nhất định là cái tên giả, tiểu tử này chắc chắn phải nổi danh trên Phong Vân bảng của mấy địa vực gần đây. Hiện tại rảnh rỗi đến mức phát khùng chạy tới tham gia giải đấu không hạn chế số tuổi để rèn luyện.

"6000 vạn? Tỷ, ngươi dùng 6000 vạn mua một con Hồn sủng sơ đẳng quân chủ." Tiểu thiếu niên đi bên cạnh kinh ngạc kêu lên.

"Ừ, Tinh Hoàng Điệp Vĩ Cầm là Hồn sủng Yêu Linh hệ và Dực hệ kết hợp mà ta luôn tìm kiếm. Làm sủng thứ hai, hồn thứ tư của ta rất thích hợp." Đình Lan mở miệng nói.

"Sủng thứ hai, hồn thứ tư?" Trên mặt Sở Mộ lộ ra vài phần kinh ngạc, nói như vậy vị nữ tử xinh đẹp trước mặt này đã là trung niệm Hồn Chủ?

Sở Mộ suy đoán nữ tử này đại khái khoảng chừng 25 tuổi, trên thực tế Sở Mộ cảm thấy nữ tử này chỉ sợ còn nhỏ hơn một chút. Hồn sủng sư có thể đạt tới trung niệm Hồn Chủ thời điểm 25 tuổi cũng không nhiều lắm, dù sao 30 tuổi trở xuống đều thuộc về phạm vi thanh niên đồng lứa.

"Thiếu chút nữa đã quên rồi, tỷ còn có một đặc quyền mua chiết khấu, có thể tiết kiệm được một ngàn vạn." Thiếu niên nghĩ tới điều gì đó chợt bật thốt lên.

"Đặc quyền mua chiết khấu? Ngươi có danh hiệu cấp bảy?" Sở Mộ vừa mới tiếp cận với cấp bậc danh hiệu, thuận thế liền hỏi một câu.

"Là cấp tám, tỷ tỷ ta có danh hiệu cấp tám ở Hồn Điện." Thiếu niên lập tức cải chính.

Sở Mộ liếc sang tiểu thiếu niên, rồi lại nhìn tới nữ tử kia một lát, bộ dạng cực kỳ nghi ngờ thông tin này.

Nếu nữ tử này biết được tin tức ấu sủng Tinh Hoàng Điệp Vĩ Cầm của mình đã nói lên rằng nàng là thành viên Hồn Điện. Nội bộ Hồn Điện đặt ra điều kiện cho danh hiệu cấp tám vô cùng khó khăn, cho dù là Sở Mộ cũng không dám vỗ ngực bảo đảm mình có thể làm được, không nghĩ tới vị nữ tử nhìn qua ôn nhu, khả ái này dĩ nhiên còn là một Hồn sủng sư thực lực cường hãn như thế.

"Ta rất kỳ quái, thực lực ngươi mạnh như vậy tại sao chỉ có danh hiệu 0 cấp, ngươi mới vừa gia nhập Hồn Điện, hay là thành viên Hồn Điện gần đây mới bắt đầu ra ngoài lịch lãm?" Đình Lan cười nói.

"Gần đây mới gia nhập Hồn Điện." Sở Mộ hồi đáp.

Nếu đối phương đã có danh hiệu cấp tám, hơn nữa còn có đặc quyền chiết khấu. Vậy thì Sở Mộ suy nghĩ tới một vấn đề ‘cực kỳ mấu chốt’:

"Ngươi có danh hiệu cấp tám, chẳng phải ta đây phải bán cho ngươi với giá 4200 vạn?"

"Ừ?" Đình Lan nhẹ nhàng nhếch cao hai hàng lông mày, bộ dạng nghi ngờ không hiểu câu này là có ý gì.

"Ta bây giờ đang cần tiền, không thể bán cho ngươi với giá chiết khấu, đổi lại người khác giao dịch đi."

Sở Mộ nói với giọng ‘vô cùng nghiêm túc’.

"…" Tiểu thiếu niên trực tiếp câm nín.

Đình Lan tiểu thư cũng ngẩn người hồi lâu, sau đó bất chợt bật cười ha hả.

Sở Mộ nhìn hai người kia phản ứng cũng không hiểu ra làm sao, chẳng lẽ mình nói câu kia có vấn đề? Thiếu tiền là chuyện rất mất mặt sao? Dường như bất kỳ một Hồn sủng sư nào cũng rất thiếu tiền thì phải? Sở Mộ cũng không tin cái vị nữ Hồn sủng sư có được danh hiệu cấp tám này dư dả hơn ai ...

"Cái chênh lệch giá chiết khấu là do Hồn Điện đền bù, nói cách khác số tiền vào tay ngươi vẫn là 6000 vạn, mà ta chỉ phải trả 4200 vạn. Xem ra ngươi thật sự mới vừa gia nhập Hồn Điện.” Đình Lan khẽ cười giải thích.

"Thì ra là như vậy."

Sở Mộ cũng cười cười xấu hổ, cũng không có để ý mấy thứ này.

"Ta có thể hỏi một chút không, ngươi bắt sống Tinh Hoàng Điệp Vĩ Cầm ở đâu?" Đình Lan tiếp tục hỏi.

"Chỗ kia ta không biết tên, đại khái là một cái sơn cốc có hồ nước khá lớn." Sở Mộ hồi đáp.

"Là Cầm Hồ cốc? Ta nhớ được nơi đó là lãnh địa của một con Hồn sủng cấp quân chủ, đoạn thời gian trước đội ngũ thợ săn của Đạt Khôn đã tiếp nhận treo giải thưởng. Chẳng lẽ bọn họ đã bị ngươi đoạt mất?" Thiếu niên bỗng nhiên cướp lời hỏi chen vào.

"Đúng là có đụng phải mấy người."

Sở Mộ cũng không phủ nhận, dù sao hiện tại chính mình đã là thành viên Hồn Điện. Hắn không tin rằng mấy người kia bởi vì chuyện này tìm đến mình gây phiền toái.

"Treo giải thưởng thật ra là ta phát, sau đó bọn họ tiếp nhận, nhưng ta không nghĩ tới con ấu sủng này lại rơi vào tay của ngươi, đội ngũ của ngươi thực lực rất mạnh đó !" Đình Lan nói.

"Ừ, như vậy chúng ta giao dịch đi." Sở Mộ lẳng lặng gật đầu, cũng không có ý định sửa lại cái gọi là ‘đội ngũ’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.