Có lẽ là bọn họ đã bị đè nén quá lâu, Sở Mộ thắng liên tiếp hai trận, thậm chí giết hết cao thủ thứ hai Chu gia tạo thành rung động và kinh hãi, sau đó dần dần biến thành trạng thái thả lỏng nội tâm dồn nén bấy lâu nay.
"Đáng giận, cái tên cặn bã kia chẳng lẽ Chu Phan ta phải sợ hãi." Tiếng cười nhạo ầm ầm nhất thời khiến cho ba thành viên Chu gia vừa thẹn vừa giận đỏ cả mặt mày. Chu Phan lại càng không thể nhẫn nhịn được nữa, bởi vì hắn có thể rõ ràng cảm giác được Sở Hưng đang cười nhạo chính mình.
Chu Phan không có tiếp tục do dự nữa, dứt khoát đi lên sân thi đấu.
"Trận thứ ba." Người trọng tài thấy Chu Phan đã đi lên chiến trường, lập tức tuyên bố các tuyển thủ chuẩn bị bắt đấu thi đấu.
"Thay người." Sở Mộ không cho người trọng tài nói tiếp, lập tức hô lớn.
Người trọng tài dừng lại ngay lập tức, ánh mắt nhìn về phía những thành viên khác của Sở gia.
Sở Mộ niệm chú ngữ thu hồi Ma Thụ chiến sĩ và Băng Không Tinh Linh vào không gian Hồn sủng, trực tiếp xoay người đi ra khỏi chiến trường.
"Ha ha ha, sợ rồi? Tại sao không dám đánh với ta?" Chu Phan nhìn thấy Sở Mộ chủ động từ bỏ trận đấu lập tức cười nhạo.
"Thằng ngu kia, không nhìn thấy Sở Mộ đã đánh hai trận rồi hả? Có khả năng ngươi đánh thắng hai trận rồi lại đấu với Sở Mộ." Sở Trữ nghe thấy Chu Phan cố ý lớn tiếng cười nhạo, lập tức dùng hồn niệm hóa thành thanh âm mắng chửi ầm ầm cái tên Chu Phan thiếu não.
Chu Phan đã không có cách nào giữ vững trấn định như trước kia, hắn cảm giác rất nhiều chung quanh cũng lên tiếng phụ họa Sở Trữ, bắt đầu nguyền rủa chửi mắng mình, trên mặt lúc trắng lúc xanh vô cùng chật vật.
Sở Mộ đi ra khỏi sân thi đấu, tiến tới trước mặt Sở Hưng nói: "Đây là đối thủ của ngươi."
Sở Hưng đang mừng rỡ như điên bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, cặp mắt nhìn vào Sở Mộ lóe lên một tia khác lạ. Hôm nay Sở Mộ biểu hiện vô cùng lạnh lùng làm cho người ta có cảm giác rét lạnh chí cực, cho dù là giết người vẫn thong dong trấn định như thường.
Tất cả mọi người đều biết ngoại trừ hai con Hồn sủng kia ra, Sở Mộ còn có một đầu Dạ Lôi Mộng Thú cực kỳ cường hãn. Lấy thực lực hắn bây giờ triệu hồi ra Dạ Lôi Mộng Thú và Chiến Dã tuyệt đối đủ sức đánh với Chu Phan một trận.
Dựa theo Sở Hưng suy nghĩ thì một người bị phế từ bốn năm trước cho đến bây giờ đột nhiên xuất hiện chấn kinh bốn phía, bản thân Sở Mộ lúc này đã khiến cho mọi người phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Dựa vào thực lực và khí thế sẵn có tiếp tục chiến đấu đi xuống thì thanh danh Sở Mộ lại càng vang dội.
Nhưng mà Sở Mộ không có làm như vậy, tất cả thành viên Sở gia cảm thấy kiêu ngạo vì hắn, trong lúc tất cả mọi người đang hoan hô ủng hộ hắn quật khởi tốt đẹp sau bốn năm vắng bóng thì Sở Mộ đột ngột thu hồi phần vinh quang nhiệt huyết sôi trào này, nhường cơ hội chiến đấu cho Sở Hưng, vốn có ân oán với Chu Phan.
"Đây là đối thủ của ngươi."
Chỉ sáu chữ đơn giản lại làm cho Sở Hưng lệ nóng doanh tròng. Sở Hưng chờ đợi một ngày này đã năm năm, chỉ có một mình Sở Mộ là chân chính hiểu được.
Giờ này phút này, còn có ngôn ngữ gì để biểu đạt cảm xúc trong lòng hắn.
Sở Hưng hiểu được trong thời gian bốn năm qua, cho dù Sở Mộ thay đổi tính tình biến thành lạnh lùng như thế nào, thậm chí là tàn bạo đối với địch nhân ra sao. Nhưng Sở Mộ vẫn là Sở Mộ, cho dù ngàn vạn người kinh hô rung động vẫn không quên huynh đệ của mình.
"Sở Mộ, đại ca sẽ không làm cho ngươi thất vọng." Sở Hưng đi tới ôm chầm lấy Sở Mộ, kiên quyết sải bước đi ra chiến trường. Mặc dù không nói gì nhưng từ khí thế Sở Hưng đang phát ra vẫn có thể thấy được, ở trong trận chiến này cho dù phải chết, hắn cương quyết không chấp nhận chiến bại làm ảnh hưởng tôn nghiêm của Sở gia.
Nhìn bóng lưng Sở Hưng tràn đầy nhiệt huyết mênh mông, ánh mắt Sở Mộ dần dần hiện lên vài phần tình cảm.
Đã có lúc mình ngồi ở đây quan sát đại ca Sở Hưng chiến đấu giành lấy vinh quang vì gia tộc, ngày hôm nay vị đại ca được hắn sùng bái và hâm mộ vẫn biểu hiện vô cùng kiêu ngạo, phần tình cảm này đáng giá hơn danh vọng và tiền tài vô số lần.
“Tứ đệ, ta đã nói ngươi là hi vọng của Sở gia chúng ta mà, ha ha !" Sở Trữ bởi vì linh hồn bị thương nên không tham gia lần tiến cử này, vừa thấy Sở Mộ đi tới liền đứng lên chào hỏi.
Hôm nay Sở Mộ giết cái tên kia chính là người đã cười nhạo và làm nhục hắn nhiều năm. Chỉ qua một lần hành động này đã nhanh chóng thể hiện uy nghiêm của Sở gia và chứng minh gia tộc không còn trong trạng thái suy bại như trước nữa.
Sau khi trận chiến này kết thúc, tất cả mọi người sẽ phải ôm thái độ đối với Sở gia khác xưa. Về phần Sở Mộ lại càng không cần phải nói.
"Ngươi rõ ràng là có thực lực mạnh như vậy, tại sao vẫn không biểu hiện ra nhỉ? Chẳng lẽ là cố ý muốn tạo ra hiệu quả như vậy, trước tiên để cho người khác cảm thấy ngươi không đáng giá một đồng, sau đó bỗng nhiên bộc phát sẽ sinh ra hiệu quả chấn động, đánh một trận thành danh?" Sở Anh vẫn tiếp tục oán trách giống như ngày thường, nhưng từ ánh mắt của nàng đã có thể nhận ra sự biến hóa rất lớn.
Sở Mộ nhếch miệng không nói, hắn cũng không phủ nhận mình muốn tạo ra hiệu quả rung động như thế. Dù sao vinh quang bình thường đã rất khó làm cho tâm tình của hắn dao động.
"Giết người mặc dù là không tốt, nhưng ca ca làm rất giỏi nha!" Tiểu muội Sở Y Thủy vốn quen thuộc với Sở Mộ nhất chạy đến gần Sở Mộ, ôm chặt lấy cánh tay Sở Mộ, hai mắt sáng ngời. Bộ dạng giống như tiểu cô nương tâm tư đơn thuần đang muốn ca ngợi ca ca của mình lợi hại như thế nào trước mặt mọi người.
Chiến đấu cần nhất là sĩ khí, Sở Mộ thắng liên tiếp hai trận đã đốt cháy tinh thần chiến đấu của Sở Hưng lên đến đỉnh phong.
Ở trong mắt rất nhiều người thì thực lực Sở Hưng không bằng Chu Phan, nhưng từ khi chiến đấu bắt đầu, Sở Hưng đã khống chế Hồn sủng thể hiện ra thế công cuồng dã, ngay lập tức bức bách Chu Phan gọi ra Hồn sủng thứ hai cứu vãn tình hình.
Hồn sủng thứ hai của Chu Phan là một con Dực Phổ Yêu sơ đẳng cấp thống lĩnh, trên đôi cánh có hình mặt người vô cùng quỷ dị, khi sải rộng cánh ra khuôn mặt người kia sẽ nở nụ cười âm hiểm khiến cho lòng người sợ hãi không dứt.
Đối phó Dực hệ Hồn sủng làm gì có Hồn sủng nào thích hợp hơn Phong hệ?
Sở Hưng vô cùng quyết đoán triệu hồi ra Hồn sủng thứ hai - Phong Bạo Tinh Linh.
Sở Hưng - Phong Bạo Tinh Linh hiển nhiên là đã trải qua cường hóa bằng hồn tinh Phong thuộc tính. Mặc dù chỉ có sáu đoạn năm giai nhưng năng lực khống chế Phong thuộc tính cực kỳ cường hãn, có thể buông thả kỹ năng hợp lực giống như Băng Không Tinh Linh của Sở Mộ.
Nguyên Tố giới Hồn sủng có khả năng khống chế thuộc tính hoàn mỹ nhất, kỹ năng hợp lực và vi khống chỉ có Nguyên Tố giới Hồn sủng mới có thể làm được.
Từng đợt Cụ Phong gào thét bay qua, từng đạo Phong Nhận sắc bén ập tới, Phong Bạo Tinh Linh biểu hiện ra lực chiến đấu cường hãn áp chế sáu đoạn một giai Dực Phổ Yêu cấp thống lĩnh vô cùng chật vật, hoàn toàn không có thời gian và kẽ hở để thi triển ra ưu thế phi hành quỷ dị. Chốc lát sau Chu Phan đã phải tiêu hao hồn lực thay đổi Hồn sủng lần nữa.
"Chu gia thua, cho dù Chu Phan có thể thắng được Sở Hưng cũng không thể ngăn cản được ba thành viên khác của Sở gia. Nhất là Sở Hà thực lực không kém Sở Hưng bao nhiêu, Chu gia không còn thành viên nào đủ sức chống lại Sở Hà."
"Sở Mộ bất chợt bộc phát ra thực lực quá khủng bố, trực tiếp thắng lợi hai trận, quan trọng nhất là đám người Chu gia đã bị chấn động tinh thần không nhỏ, trận chiến này Chu gia thua chắc rồi."
"Theo ta thấy, Sở gia bây giờ xuất hiện Sở Mộ mạnh mẽ như thế, sợ rằng lần này Dương gia còn không bảo vệ được chính mình."
Không có gì nằm ngoài dự liệu, thực lực những thành viên khác của Sở gia và Chu gia vốn đã biểu hiện rõ ràng hết rồi, chỉ cần thế cục chiến đấu xuất hiện thay đổi sẽ có thể thấy được kết quả cuối cùng.
Đúng là Sở Mộ đánh một trận giành lấy tôn nghiêm về cho Sở gia, đồng thời cũng hung hăng giày xéo danh dự Chu gia, làm cho toàn bộ chiến cuộc xuất hiện biến hóa rất lớn.
Rốt cuộc Sở Hưng bộc phát ra chiến lực trước nay chưa từng có nhất cử đánh bại kình địch Chu Phan, giết chết một con Hồn sủng mạnh nhất trong đó rửa sạch sỉ nhục năm năm trước.
Sở Hưng đứng ở trung tâm chiến trường nhìn Chu Phan chật vật chạy trốn, trên mặt rốt cuộc hiện lên nụ cười sảng khoái.
Nụ cười này xuất phát từ tận nội tâm, cười đến cảm xúc mênh mông, cười đến vô cùng cao ngạo, đã nhiều năm cố gắng và nhẫn nhịn như vậy chính là vì một trận thắng lợi này.
"Chu gia phế vật, lăn lên đây cho ta đạp chết một người coi." Sở Hưng hôm nay cũng thể hiện ra khí thế điên cuồng như dã thú, tiếp tục lưu lại chiến trường chờ đối thủ tiếp theo.
Bốn đại gia tộc lúc này đã nhận ra sắc mặt đám thành viên Chu gia tái nhợt cả rồi, bọn họ không nghĩ tới lần này lại bị Sở gia đánh cho thê thảm như thế, hoàn toàn không thèm nể mặt chút nào.
Sở Hưng tái chiến đội viên thứ tư của Chu gia, khiến cho mọi người kinh hãi chính là Sở Hưng bộc phát ra tiềm lực quá lớn, khí thế chiến đấu cực cao. Dưới tình huống đã tiêu hao thể lực đánh bại Chu Phan, vẫn còn đủ sức tiêu diệt hai con Hồn sủng của thành viên thứ tư Chu gia.
"Sở Anh, kế tiếp giao cho ngươi." Sau khi đánh chết hai con Hồn sủng của đối phương, Sở Hưng quyết đoán quay về phía trọng tài nhận thua.
Nhìn thấy Sở Mộ và Sở Hưng đánh một trận oanh liệt như thế, Sở Anh đã lâu không được trải qua cảm xúc nội tâm dâng trào nhiệt huyết thế này, vừa ra sân không tới năm phút đã đánh bại thành viên thứ tư của Chu gia.
Một trận cuối cùng là thành viên thứ năm của Chu gia vốn muốn vãn hồi một chút thể diện, nhưng mà khí thế hoàn toàn suy tàn nên chiến lực bị giảm đi đáng kể, đánh giằng co hồi lâu cuối cùng bị Sở Anh hạ gục.
Vốn là một trận chiến đấu thực lực ngang nhau, nhưng cuối cùng lại bị Sở gia giành lấy toàn thắng vẻ vang.
Sở gia tổng cộng phái ra ba thành viên đánh bại đội ngũ năm người Chu gia.
Bên phía Sở gia không có một con Hồn sủng nào tử vong, Chu gia chết đi mười con Hồn sủng, lại còn bị giết một người. Trong chuyện này, Sở Mộ đóng góp công lao rất lớn.
Chiến tích như thế tuyệt đối là hiếm thấy trong đại hội tiến cử, nhất là trong phạm vi bốn đại gia tộc so đấu.
Lần này Dương gia cũng bị uy hiếp chân chính, vô số người đã bắt đầu suy đoán Sở Mộ mất tích trong thời gian bốn năm, bây giờ cường thế quật khởi khi nào sẽ tiến hành đại khai sát giới với Dương gia đây?
Toàn bộ người của Cương La thành đều biết Dương gia và Sở gia mâu thuẫn đã đạt đến trình độ thủy hỏa bất dung, Sở gia và Chu gia chiến đấu đã chết thảm trọng như thế, một khi đụng mặt Dương gia chẳng phải là càng thêm tanh máu hay sao?
Ngày thứ năm khi đại hội tiến cử diễn ra chính là trận chung kết, trận chiến cuối cùng hiển nhiên không nằm ngoài dự liệu, Dương gia chiến thắng Tần gia sẽ đối mặt với Sở gia tranh đoạt vị trí quán quân.
Thực lực Sở gia vốn không thua kém Chu gia, bây giờ có thêm Sở Mộ quật khởi làm cho trận chung kết bốn ngày sau càng thêm hấp dẫn. Thậm chí những thế lực bị đào thải cũng cố ý lưu lại Cương La thành chờ xem trận đấu gây cấn này. Thậm chí rất có thể sẽ phát sinh tình huống máu nhuộm chiến trường.
Ngày hôm trước, Tần gia tự biết không địch lại Dương gia đã quyết đoán bảo tồn thực lực, sau đó dùng toàn bộ chiến lực đánh bại Chu gia đã tổn thương nghiêm trọng, giành lấy vị trí thứ ba cực kỳ đơn giản.
Về phần Chu gia ôm lấy tàn tích ngồi ở vị trí cuối cùng trong bốn đại gia tộc.
Sau khi chiến đấu với Chu gia kết thúc, toàn bộ người của Sở gia đều sôi trào nhiệt huyết chỉ vì Sở Mộ.
Giờ này phút này, bên trong Sở gia không còn người nào hoài nghi thực lực Sở Mộ, nhưng ai từng có thái độ khinh thường cũng phải thay đổi nhanh chóng. Bây giờ Sở Mộ chính là vinh quang của gia tộc, là linh hồn được gia tộc bảo hộ và tự hào. Thậm chí tất cả mọi người cho rằng lấy trình độ thực lực Sở Mộ bây giờ cho dù gặp phải Dương gia ở trận cuối cùng cũng có hi vọng chiến thắng không nhỏ.
"Sở Mộ, ông nội bây giờ không biết nên nói cái gì nữa rồi, bốn năm qua..." Sở Minh giữ chặt bả vai Sở Mộ, ở trong hội nghị gia tộc lại mất đi khả năng khống chế tâm tình, nước mắt tuôn rơi đầy mặt.
Khi Sở gia còn đang chiến đấu, Sở Minh vẫn có thể khống chế tâm tình của mình rất tốt, nhưng về sau nghĩ đến gia tộc suy bại bấy lâu nay, tất cả mọi người phải ẩn nhẫn và chịu đựng thống khổ, rồi lại nghĩ đến Sở Mộ tạo ra vinh quang đẩy mạnh tinh thần nhiệt huyết cho Sở gia. Bản thân Sở Minh là gia chủ làm sao trấn định tinh thần được?
Không chỉ là cảm thấy kiêu ngạo vì Sở gia, hắn lại càng kiêu ngạo vì có một người cháu mạnh mẽ như thế. Mấy năm này mỗi lần nghĩ đến Sở Mộ không thể triệu hoán Hồn sủng, trái tim Sở Minh không ngừng đau đớn, bây giờ Sở Mộ đã triệt để thoát ra khỏi bóng ma và gông xiềng ác nghiệt kia, trở thành một Hồn sủng sư cường đại. Nội tâm Sở Minh mới chính thực được buông lỏng, gánh nặng trên vai cũng nhẹ bớt vài phần.
"Rất tốt, biểu hiện rất tốt. Nếu Thiên Thừa biết tin tức này nhất định sẽ vô cùng tự hào. Không được, ta bây giờ phải đi viết thơ, để cho người hoả tốc báo tin này cho Thiên Thừa. Phải nói cho Thiên Thừa biết nhi tử hắn không những không chết, hơn nữa còn trở thành một cường giả đủ sức đảm đương việc lớn."
Sở Minh đã kích động đến mức thân thể run rẩy liên hồi.
Vừa nghe nhắc tới Sở Thiên Thừa, ánh mắt Sở Mộ cũng nhẹ nhàng biến đổi, gia tộc này là nhà của Sở Mộ, có thể tranh đoạt vinh quang vì gia tộc chính là sứ mạng Sở Mộ cần phải hoàn thành. Nhưng mà thứ Sở Mộ chờ đợi nhất chính là sự kinh ngạc và kích động khi hai cha con gặp mặt nhau, cùng trao đổi khó khăn và cảm xúc dồn nén thời gian mấy năm vừa trải qua.
Tất cả kiến thức về Hồn sủng của Sở Mộ là được Sở Thiên Thừa dạy bảo, Sở Thiên Thừa dìu dắt Sở Mộ đi vào thế giới Hồn sủng phong phú và ly kỳ hấp dẫn. Làm cho Sở Mộ sinh ra hứng thú đối với đủ loại Hồn sủng, làm cho Sở Mộ có khát vọng trở thành cường giả đứng trên đỉnh vinh quang.
Sở Mộ biết phụ thân mình bị áp đặt một cấm lệnh nào đó, vĩnh viễn không được đi ra khỏi La Vực. Bởi vì cấm lệnh này, Sở Thiên Thừa đã phải từ bỏ rất nhiều hi vọng, cũng mất đi cơ hội trở thành cường giả chân chính. Chuyện Sở Mộ bị mất một hồn đả kích hắn càng thêm trầm trọng.
Khi đó Sở Mộ vì một sai lầm y như rơi xuống vực sâu ngàn trượng, không khí cả gia tộc suốt ngày u ám không tháy ánh mặt trời. Thậm chí Sở Thiên Thừa đã có lúc muốn buông tha con đường tu luyện, nhưng bản thân Sở Mộ vẫn âm thầm khích lệ mình không được bỏ qua một cơ hồi nào, hắn tin rằng chỉ cần giữ vững tín niệm sẽ có ngày vượt qua được bóng ma bao phủ tìm về tự tin như lúc ban đầu.
Bây giờ đã chính thức bước một chân lên con đường cường giả, nội tâm Sở Mộ vô cùng khẩn cấp muốn phụ thân của mình nhìn thấy cảnh này, giúp cho phụ thân giảm bớt tang thương, khổ sở dồn nén bấy lâu nay.