Quan Hoàng Vương Cấp chúa tể xuất hiện liền dẫn đến một lực uy hiếp cực kỳ lớn.
Quang mang màu vàng kim bao phủ chói mắt, cánh Quan Hoàng Vương phe phẩy nhẹ
nhàng, đôi mắt lạnh lùng nhìn qua ba con hồn sủng đang giương oai trong
điện Thiên Hạ Vương !
Đại điện đã bị hồn sủng Trần Bàng phá hư
vài lỗ hổng, thân ảnh tôn quý bất động trên đại điện, ba con hồn sủng
của Trần Bàng vốn còn không kiêng nể gì cả thi triển kỹ năng ra ngoài,
nhưng thời điểm đối mặt với đôi mắt đó thì khiếp nhược nép bên người của chủ nhân.
Dưới Quan Hoàng Vương chính là sáu Đế Hoàng đỉnh phong lộ ra dáng vẻ bé nhỏ, đã không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Trần
Bàng cùng Niếp Vân Tân mồ hôi lạnh đầm đìa đứng ở nơi đó, sắc mặt sợ hãi nhìn qua nữ tử đứng trên người Quan Hoàng Vương!
Vạn Tượng Đàn
Cung Khuyết có Vạn Tượng Cảnh là tiêu chí lớn nhất, mặc dù bộ phận lớn
do tam đại cung điện và Hồn Minh chưởng quản, nhưng mà hai thế lực lớn
này tuyệt đối không dám phá hư Vạn Vật Đàn Cung Khuyết, bởi vì cung chủ
chính là Vạn Vật Vương, Mục Tử Thiên.
Mục Tử Thiên tại Vạn Tượng
Cảnh lực uy hiếp không thua gì minh chủ Hồn Minh, hắn đem vạn vật đàn
cung khuyết tặng cho lĩnh vực cường giả, hơn nữa nghiêm cấm bất luận kẻ
nào phá hư tòa cung điện lớn nhất do nhân loại bỏ thời gian rất lâu mới
tu kiến thành.
Tất cả cường giả trong Vạn Tượng Đàn Cung Khuyết
đều phi thường tuân chủ nghiêm chỉnh mệnh lệnh này, kẻ cả cường giả trên Hùng Vị.
Mà bây giờ Vương điện trong thiên hạ này đã bị Trần
Bàng công kích thay đổi hoàn toàn, thậm chí chỉnh thể nghiêm chỉnh trên
sơn thể cũng lung lay sắp đổ, đây tuyệt đối là phạm vào tối kỵ của Vạn
Tượng Đàn Cung Khuyết!
Cho nên Vạn Tượng Cung Hậu Mục Thanh Y
đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua bọn họ, hơn nữa uy áp cường đại cấp chúa tể làm bọn người Trần Bàng, Niếp Vân Tân, Chu Tử Trản sợ hãi, làm
gì dám làm càn với nữ chiến thần cấp chúa tể Quan Hoàng Vương.
Ánh mắt Mục Thanh Y đảo qua bốn phía của cung điện. Tâm tình của nàng chìm xuống.
Mục Thanh Y biết rõ có hai địa phương khuyết thiếu đi, mà người ám toán lại có thực lực Hoang Vị Niếp Vân Tân cùng Niếp Vân Tân có thực lực trên
Mạch Lăng tâm phúc Trần Bàng!
Hai người này liên thủ thì không
gian nhỏ hẹp khó ứng đối được, nói không chừng hiện tại nơi đây đã bị
nước mủ, nọc độc tanh tươi tràn ngập.
Bộ ngực Mục Thanh Y lên
xuống phập phồng, bộ dáng sắp tức giận bùng nổ, nàng vốn tưởng rằng
người của Hồn Minh ở Vạn Tượng Đàn Cung Khuyết sẽ cố kỵ một ít, nhưng mà người của Hồn Minh cả gan làm loạn dám mờ ám tiến vào đây ám toán, hơn
nữa còn phá hủy nơi trọng yếu này thành như vậy!
- Điện hạ, xin bớt giận. Xin bớt giận!
Trần Bàng nhìn thấy Mục Thanh Y xuất hiện, đầu óc lập tức thanh tỉnh, sợ hãi quỳ xuống.
Niếp Vân Tân cũng ý thức được chuyện này có chút khuếch đại, vội vàng quỳ xuống hành lễ, hơn nữa chỉ vào Trần Bàng bật thốt:
- Điện hạ, ta nhiều lần ngăn cản Trần Bàng không nên quên Vương huấn,
nhưng mà Trần Bàng căn bản không nghe ta khuyên cáo, khư khư cố chấp ra
lệnh cho hồn sủng phóng thích kỹ năng tập kích cung điện...
- Ngươi!
Trần Bàng thấy Niếp Vân Tân vào lúc này đổ toàn bộ lên người của mình chịu tội, lập tức hai mắt long lên tức giận, quát:
- Đây là chủ ý của ngươi, cũng là ngươi lựa chọn Thiên Hạ Vương điện, hiện tại qua sông đoạn cầu, Niếp Vân Tân...
- Điện hạ, ngài cũng nhìn thấy cung điện bị hủy hoại là kỹ năng hồn sủng của hắn...
Hai người đều phi thường rõ ràng nữ nhân giận chó đánh mèo này. Tuyệt đối
không có kết cục gì tôt cho bản thân, hiện tại cũng không phải là thời
điển nói giao tình, hơn nữa Niếp Vân Tân vốn nhìn bộ dạng cao ngạo của
Trần Bàng không vừa mắt, nói không chừng thừa cơ hội này kéo ngã hắn
xuống.
Mặt của Mục Thanh Y không biểu tình nhìn qua hai người này tùy ý biểu diễn.
Hồi lâu Trần Bàng cùng Niếp Vân Tân đều ý thức được vị nữ vương này không
thèm tranh luận gì với bọn họ. Dần dần bọn họ cũng không dám nói nữa.
Bởi vì ý thức của bọn họ đã thanh tỉnh lại, nói càng nhiều thì tức giận
của nữ nhân này càng lên cao hơn mà thôi.
- Nói xong rồi chứ?
Mục Thanh Y cười hỏi.
Hai người lập tức cúi đầu xuống, không dám nói thêm nửa lời nào nữa.
- Ba người các ngươi trở về đi.
Mục Thanh Y lãnh đạm nói ra.
- Có thể trở về sao?
Ba người quỳ trên đất hai mắt nhìn nhau, hiển nhiên là bât ngờ với kết quả này.
- Ân.
Mục Thanh Y hờ hững gật gật đầu, sau đó lạnh lùng bổ sung thêm một câu.
- Trong vòng ba ngày sẽ có người mang theo các ngươi đi tới Phong Ấn Tháp.
Ba người nghe được ba chữ "Phong Ấn Tháp" thì sắc mặt tái nhợt. Trong thân thể dâng lên hàn ý lạnh lẽo.
Phong Ấn Tháp chính là địa ngục trần gian nha. Trần Bàng cùng Niếp Vân Tân
đều đoán bọn họ sẽ bị trừng phạt như thế nào, nhưng tuyệt đối không ngờ
vị Vạn Tượng Cảnh này lại phong ấn bọn họ vào Phong Ấn Tháp! !
- Điện hạ. Chúng ta... Chúng ta nhất định sẽ làm cho cung điện phục hồi như cũ, xin ngài nhất định phải bớt giận!
Trần Bàng vội vàng hấp tấp nói ra!
Vừa rồi Trần Bàng có lẽ còn mang theo một ít may mắn, ít nhất đây là chỉ
thị của Hùng Mạt Mạch Lăng, trừng phạt đoán chừng cũng không quá nghiêm
trọng, nhưng mà bị đưa vào trong Phong Ấn Tháp thì cả đời này của hắn sẽ bị hủy nha!
Niếp Vân Tân cũng không ngờ là bản thân của mình bị
đưa vào trong Phong Ấn Tháp, toàn thân của hắn căng cứng lên, trong lúc
này đầu óc trống rỗng.
Niếp Vân Tân chỉ là người trẻ tuổi, tương
lai của hắn nhất định to lớn hơn Trần Bàng, cả Hồn Minh cũng phi thường
coi trọng hắn, nếu như hắn có gì ngoài ý muốn Hồn Minh khẳng định không
tiếc phái cường giả Hùng Vị ra bảo vệ cho hắn.
Hắn đem chịu tội
giao cho Trần Bàng là vì hắn phi thường rõ ràng Hồn Minh thà cho Trần
Bàng nhận trọng phạt cũng không có khả năng để hắn bị tổn thương, hơn
nữa hắn khẳng định nữ nhân này sẽ bận tâm thế lực của Hồn Minh mà trọng
phát Trần Bàng.
Nhưng mà tất cả những chuyện này vượt qua ngoài
đoán trước cửa Niếp Vân Tân, càng làm cho hắn há hốc mồm là Mục Thanh Y
lại muốn ném hắn vào trong Phong Ấn Tháp thụ hình!
- Điện hạ, hai người mặc dù có sai, nhưng mà phạt như vậy có phải quá nặng hay không.
Thời điểm này một âm thanh từ xa bay tới.
Nghe được âm thanh này về sau Trần Bàng giống như nhìn thấy cứu binh, trên
mặt lộ ra vẻ vui mừng, ánh mắt chờ đợi nhìn qua nam tử mới tới này.
Mục Thanh Y nhìn cũng không nhìn Hùng Mạt Mạch Lăng, nhất định là Mạch Lăng này ghi hận chuyện Tuyết Thành trong lòng mới có thể bảo Trần Bàng đến
ám sát Sở Phương Trần!
- Không nặng, chỉ phong ấn ba con chủ sủng!
Mục Thanh Y hừ lạnh một tiếng nói.
- Ba... Ba con chủ sủng!
Trần Bàng cùng Niếp Vân Tân đều há hốc mồm!
Không phải là một cung điện, cùng lắm là bao phí tài nguyên lớn để tu sửa lại mà thôi, phong ấn ba con chủ sủng thì không khác gì phế bọn họ rồi!
Phải biết rằng hồn sủng bị phong ấn thì linh hồn bị thương còn nặng hơn hồn sủng tử vong nhiều.