Ba đại Thánh sủng Thánh Quang đã tụ tập lại chung một chỗ, không
gian chung quanh đen nhánh không thể nhìn thấy vật gì quá trăm thước.
Chỉ có khu vực gần Trấn Yêu Bi mới xuất hiện quang minh chiếu rọi.
Bên kia Đảo Ảnh Tuyền, tất cả mọi người mở to hai mắt ra nhìn vào hồ nước, không khí nặng nề hơn bao giờ hết.
Bởi vì tầm nhìn bị thu hẹp, bọn họ mới thấy rõ ràng nụ cười tà dị trên mặt người thanh niên kia.
Trong lúc mọi người chú ý tới ba đại Thánh sủng và Sở Mộ, không ai lưu ý đến
một người trung niên nam tử tóc mai trắng xóa chậm rãi đi tới bên cạnh
Băng Lam.
"Nguyên lão !"
Đình trưởng lão bỗng nhiên kinh hô
một tiếng, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nồng đậm khi thấy nam tử trung niên
xuất hiện. Đồng thời cảm giác mừng như điên lập tức trào dâng trong lòng hắn.
Liễu Băng Lam chỉ chú ý nhi tử của mình, đã không còn nhận
biết chung quanh nữa rồi. Cho đến khi thanh âm Đình trưởng lão vang
lên, nàng mới phát hiện vị nguyên lão kia đứng bên cạnh mình, hắn không
nói một lời nhưng toàn thân phát ra khí thế uy nghiêm vô thượng, thần
thái tang thương, tựa như một gốc cổ tùng trên đỉnh núi ngàn năm.
Thật ra Băng Lam lấy họ Liễu theo vị nguyên lão này, hắn là nghĩa phụ nhưng
chẳng khác nào phụ thân ruột thịt, từ nhỏ tới lớn chính là hắn bao che
nàng vượt qua giông bão, giúp đỡ nàng ngồi lên cái ghế Tôn vị ngày hôm
nay. Khi nãy nàng thừa nhận áp lực rất lớn, nhưng vị phụ thân này vừa
xuất hiện lập tức giảm hơn phân nửa.
Nguyên lão đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Băng Lam, mỉm cười ôn hòa rồi nói:
"Mấy ngày qua, ngươi làm rất tốt !"
Nguyên lão rõ ràng những cao thủ tại Thiên Hạ thành, bao gồm các thế lực lớn
đều có lòng tự tôn, có suy nghĩ riêng. Nếu muốn triệu tập bọn họ về
chung một chỗ, đồng tâm hợp lực đối kháng đại địch không chỉ cần thân
phận và địa vị chí cao, mà còn phải có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn hơn
người.
Liễu Băng Lam là Nữ Tôn hiển nhiên địa vị đã đủ phục
chúng, nhưng cuối cùng vẫn là nữ nhân. Trong đoạn thời gian ngắn đã tụ
tập được một nhóm Hồn Hoàng, để cho bọn họ nguyện ý hợp sức lực bảo vệ
Thiên Hạ thành. Chỉ nhiêu đó đã gian nan hơn tiến vào Bất Hủ thành giao
chiến nhiều lắm.
Nếu không có người nào đứng ra đảm nhiệm trọng
trách, đám sinh vật phong ấn sẽ dễ dàng công phá Vong Giới môn. Không có một vị thủ lĩnh có khả năng thừa nhận áp lực, kinh sợ toàn trường, tất
cả Hồn Hoàng trong Thiên Hạ thành chỉ là đám người năm bè bảy mảng, một
khi gặp phải nguy hiểm sẽ tự mình chạy trốn.
Triệu Tập Lệnh cao
cấp nhất đúng là không thể làm trái, nhưng mà Thiên Hạ thành bị tiêu
diệt thì Triệu Tập Lệnh còn có ý nghĩa gì không?
Cho nên nguyên
lão biết rõ trong hai mươi mấy ngày này, Liễu Băng Lam đã dốc tận tâm
lực. Ngoại trừ Sở Mộ hành động nằm ngoài dự liệu, nàng là người có công
lớn nhất trong tràng tai nạn này. Băng Lam biểu hiện rất tốt, không để
cho hắn phải thất vọng.
Nguyên lão xuất hiện hiển nhiên là chuyện tốt, cả đám Hồn Hoàng cảm thấy an tâm hơnt nhiều. Dù sao thực lực
nguyên lão cũng không thua kém sinh vật đầu lĩnh, nhiều thêm một vị
nguyên lão sẽ gia tăng mấy thành khả năng chiến thắng.
"Tình huống thế nào rồi?"
Nguyên lão đi tới gần hồ nước, mở miệng hỏi.
Băng Lam bắt đầu tường thuật lại quá trình bạo loạn mấy ngày trước, rồi Sở
Mộ dẫn ba đại Thánh sủng chuẩn bị nghênh chiến trận doanh Ti Dạ Chiến
Hoàng,
Từ mặt nước Đảo Ảnh Tuyền có thể thấy được thân ảnh kiên định của Sở Mộ, trong mắt nguyên lão từ từ hiện lên thần sắc kinh ngạc.
Trước đó hắn đã nghe nói ngoại tôn của mình thức tỉnh hai đầu Thánh sủng. Sở
Mộ là thanh niên đồng lứa, có thể làm được đến trình độ này đã kinh
người lắm rồi. Nguyên lão cảm thấy vạn phần vui mừng, âm thầm suy nghĩ
sau này tìm cơ hội bồi dưỡng một phen.
Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới Sở Mộ lại xuất hiện trên chiến trường giữa trận doanh Thánh sủng và sinh vật đầu lĩnh. Tin tức này chẳng khác nào tiếng sét giữa trời
quang, làm cho hắn giật nảy mình, trong lúc nhất thời không hiểu được
chuyện gì đang xảy ra.
Trên thực tế, Sở Mộ chỉ là hành động theo
cảm tính, đã hạ quyết định sẽ hoàn toàn đầu nhập vào, không hề quan tâm
đến hết thảy thị phi bên ngoài. Hơn nữa, hắn vẫn không biết hình ảnh của mình đang nằm trong tầm mắt trận doanh Hồn Hoàng tại Thiên Hạ thành.
Thế nhưng, cho dù biết thân phận của mình có nguy cơ bại lộ, Sở Mộ cũng
không có biện pháp nào khác. Bởi vì lĩnh vực bóng tối của Ti Dạ Chiến
Hoàng đã bao trùm toàn bộ không gian, trên trời dưới đất không có đường
đi, hiện tại quá muộn để chạy trồn rồi.
Sở Mộ mượn hiệu quả Thánh quang và hồn niệm nhìn xuyên thấu qua hắc ám nồng đậm, phía trước mặt
hắn là Tai Chu Đế thân dài trăm thước đang lao tới như điên.
Đám sinh vật dữ tợn còn cách trận doanh Thánh sủng hai ngàn thước, tất cả cặp mắt dần dần nghiêm túc hẳn lên.
Mặc dù Tai Chu Đế không nhìn thấy, nhưng khí tức Mính Tiên Điểu và Sở Mộ vô cùng quen thuộc đối với nó. Đây chính là chặt đứt chân của nó trước
kia.
Kẻ thù gặp mặt tất nhiên là động thủ chém giết.
"Tê tê tê tê tê tê !"
Tai Chu Đế kêu lên mấy tiếng tức giận, lực lượng sóng âm vô hình lan ra bốn phía, hết thảy vật thể gần đó đều bị quét bay, hóa thành mảnh vụn bay
lả tả trong không khí.
Bên cạnh Tai Chu Đế là một sinh vật mặt quỷ.
Sinh vật này có thân hình tựa như Ma dương (dê quỷ), bốn cánh tay cầm bốn
lưỡi hái màu đỏ sậm, lưỡi hái không có cán, nhìn kỹ sẽ phát hiện đây là
Cốt nhận mọc ra từ trên cánh tay của nó. Đặc biệt nhất là trên mặt con
quỷ này luôn luôn duy trì nụ cười giả dối, như giả như thật khiến cho
người nào nhìn thấy cũng phải rùng mình ớn lạnh.
Sở Mộ xem như đã thấy rõ bộ mặt thực sự của Quỷ Đế, bề ngoài hung ác và nham hiểm cỡ này khẳng định đã gây ra vô số tai họa và tàn sát.
Tai Chu Đế và Quỷ Đế thuộc là đầu lĩnh bình thường, dưới tình huống đơn đả độc đấu, bất
kỳ một con Thánh sủng nào cũng có thể chiến thắng chúng nó.
Hiện tại nhóm Thánh sủng kiêng kị nhất chính là hắc ám Thống trị giả còn chưa lộ diện.
Sở Mộ có thể thấy được phía sau Tai Chu Đế và Quỷ Đế là một cái bóng dáng
mơ mơ hồ hồ, Ma ảnh thoáng ẩn thoắt hiện hư hư thực thực bên trong không gian hắc ám. Ngay cả dùng hồn niệm cũng không thể bắt được vị trí cụ
thể của nó.
"Chỉ có ba con?"
Sở Mộ bắt đầu tính toán cẩn thận.
Nếu như trận doanh đầu lĩnh chỉ có ba con, vậy thì bên phía Thánh sủng tất thắng trong trận chiến này.
Nhưng trong lòng Sở Mộ lại có cảm giác dị thường, trận doanh đầu lĩnh không
thể nào đơn giản như bề ngoài. Nếu không, quân đoàn sinh vật bạo loạn
trong Bất Hủ thành làm sao chịu đàng hoàng nhanh như thế?
Một hồi sau, thời điểm Tai Chu Đế nhích người lao qua một phương hướng khác, Sở Mộ bỗng nhiên phát hiện một cây Ma Đằng ẩn núp phía dưới mặt đất. Nếu
Sở Mộ không sử dụng Dị Đồng tuyệt đối không thể nào phát hiện ra nó.
Đằng hệ Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.
Thực Vật giới Hồn sủng rất khó đối phó, năng lực khống chế chiến cuộc và
quần sát cực kỳ cường hãn. Có lẽ Bán Ma Sở Mộ có khả năng giết chết con
Đằng hệ đế hoàng đỉnh phong này, nhưng mà Ti Dạ Chiến Hoàng làm sao bây
giờ?
"Hải Giác Ma Đằng đế hoàng, lại là một con hung vật khát
máu, nghe nói Đằng Tu của nó xỏ xuyên qua một tòa đại thành sẽ điên
cuồng tàn sát, giết người vô số, sử dụng máu tươi nhân loại để tăng
cường thực lực. Cuối cùng bị cường giả Yểm Ma cung hợp lực đánh bại,
phong ấn trong Bất Hủ thành."
Ly lão nhi lập tức nói rõ lai lịch Hải Giác Ma Đằng đế hoàng cho Sở Mộ biết.
Những sinh vật bị phong ấn đánh số trước năm mươi sinh vật, con nào con nào
đều là cái loại quái vật hung hãn, có khả năng tạo ra đả kích mang tính
hủy diệt. Nhẹ thì ngàn vạn người, chục vạn người, nặng thì mấy chục địa
giới cũng bị xóa xổ.
Dĩ nhiên, đáng sợ nhất vẫn là Ti Dạ Chiến
Hoàng, tội ác của nó không thể dùng tòa thành để cân nhắc. Trước kia nó
buông thả một trận ôn dịch trong Thiên Hạ Cảnh, số người và Hồn sủng
chết vì ôn dịch đếm không hết, tính không xuể, niên đại nó sinh sống
được mệnh danh là thời đại hắc ám. Không chỉ là nhân loại, mà tất cả
chủng tộc đều sợ hãi nó còn hơn cả ôn thần.