Mà kẻ thống trị Yểm Ma và tất cả Bạch Yểm Ma đều bị trấn trụ, liên tục
hai lần sử dụng Thác Vị Ma Ảnh, đem thi thể Bạch Yểm Hoàng tiếp được kéo tới trước mặt Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư nhìn qua Bạch Yểm
Hoàng ma diễm bị dập tắt, trong nội tâm run lên, lúc này khôi phục tinh
thần lại, vội vàng niệm chú ngữ, cứu tính mạng của Bạch Yểm Hoàng!
...
Xa xa Trữ Mạn Nhi nhìn qua Bạch Yểm Hoàng bị chém thành hai đoạn, nhìn qua hơn năm mươi Bạch Yểm Ma mất đi tính mạng của mình, nàng lâm vào ngây
người.
Một cảm giác đau khổ dâng lên trong lòng của nàng, ngăn
chặn yết hầu của nàng, làm cho nàng không cách nào hô lên câu nào, chỉ
chảy nước mắt...
Trữ Mạn Nhi còn không có khóc thành tiếng, đột nhiên trông thấy một đạo u linh liêm đao xuất hiện trong bóng tối.
Trong nội tâm Trữ Mạn Nhi run lên, mang theo tiếng khóc nức nở.
- Dừng lại! ! !
U linh liêm đao vừa mới xuất hiện rất nhanh biến mất, thời điểm này thân ảnh U Linh Đồ Điểu hiện ra trong bóng tối.
Nam tử này đứng trước gần ngàn Bạch Yểm Ma, cả chi quân đoàn Bạch Yểm Ma
lúc này vẫn thiêu đốt ma diễm như trước, nhưng mà lúc này lâm vào sợ
hãi.
Hắn căn bản không cần nhìn qua quân đoàn Bạch Yểm Ma, chỉ xoay người sang chỗ khác, khóe miệng tươi cười âm u:
- Hiện tại ngươi nguyện ý theo chúng ta trở về?
Hàm răng Trữ Mạn Nhi cắn chặt, trong nội tâm hận ý làm cho nàng hận không
thể giết người này, nhưng nàng chỉ có thể nuốt hận ý và nước mắt vào
trong lòng.
- Tốt, chuyện này đơn giản hơn nhiều, đường xá có
chút xa xôi, nếu Trữ tiểu thư không phối hợp thì chúng ta cũng gặp không ít phiền toái.
Cương Thống nói ra.
Sau khi nói xong mắt của Cương Thống lại nhìn qua quân đoàn Bạch Yểm Ma, ngữ khí bình thản mang theo vài phần khinh thường:
- Nói cho thủ hộ giả kia rằng, muốn vì những tên thủ hạ Bạch Yểm Ma vô
dụng này báo thù, cứ đến thế giới bên kia Ám Thiên Hải tìm ta, ta tên là Trịnh Vũ!
Ánh mắt Diệp Khuynh Tư lạnh lùng nhìn qua nam tử tên là Trịnh Vũ nam, trong nội tâm tức giận đã sớm hóa thành ma diễm thiêu đốt.
Người này không chỉ tâm ngoan thủ lạt, lại càng cuồng vọng tới cực điểm, lại
dùng phương pháp này bức bách Trữ Mạn Nhi, quả thực không thể tha thứ!
Nhưng mà Diệp Khuynh Tư phi thường rõ ràng, người này thực lực rất mạnh, nếu
như chiến tiếp thì chi quân đoàn Bạch Yểm Ma này chỉ sợ toàn quân bị
diệt.
Về phần trên tay hai người Trữ Đống cùng Trữ Trường Thanh,
ánh mắt Diệp Khuynh Tư nhìn qua Trịnh Vũ có thể nhìn ra được thằng này
căn bản không phải là người đặt tính mạng vào trong mắt.
- Trịnh Vũ, cái tên này ta sẽ nhớ kỹ!
Diệp Khuynh Tư lạnh như băng nói ra.
Trịnh Vũ chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Diệp Khuynh Tư, dường như không quan tâm người ta mang thù. Chậm rãi bay tới bên cạnh Trữ Mạn Nhi.
- Thả bọn chúng ra.
Diệp Khuynh Tư biết rõ giữ lại Trữ Đống cùng Trữ Trường Thanh căn bản không
có ý nghĩa gì, bảo Bạch Yểm Ma đem hai người này thả ra ngoài.
-
Diệp tiểu thư, tốt nhất không nên có oán niệm với Cương Thống đại nhân
làm gì, có lẽ ngươi bây giờ còn không biết cái tên Trịnh Vũ có ý vị như
thế nào. Nhưng mà khi ngươi đi qua bờ bên kia thì ngươi sẽ biết mang thù là chuyện ngu xuẩn như thế nào.
Trữ Trường Thanh làm bộ dạng người tốt khuyên bảo.
Diệp Khuynh Tư quét mắt nhìn qua thanh niên này, lạnh lùng nói:
- Cút!
Trữ Trường Thanh lập tức đỏ mặt, hắn không nghĩ tới chính mình hảo tâm nhắc nhở nữ nhân này lại nhận được kết quả như thế.
Nhưng mà thấy Bạch Yểm Ma chung quanh nàng nhiều như vậy, Trữ Trường Thanh
cũng không dám biểu hiện tức giận ra ngoài, vội vàng cùng Trữ Đống đào
thoát ra khỏi quân đoàn Bạch Yểm Ma.
Nhìn qua Trữ Trường Thanh
cùng Trữ Đống an toàn đào tẩu, Bạch Yểm Ma tức giận kêu lên. Hơn năm
mươi tính mạng Bạch Yểm Ma và Bạch Yểm Hoàng hiện tại không biết sống
chết, cơn tức này làm sao nhịn được, đánh không lại người khống chế U
Linh Đồ Điểu, nhưng ít ra tính mạng của Trữ Trường Thanh cùng Trữ Đống
cũng phải lưu lại mới được.
- Cho bọn chúng đi, chẳng qua là cho chúng sống lâu vài năm nữa mà thôi.
Diệp Khuynh Tư nói với Bạch Yểm Ma.
Tính mạng của Trữ Trường Thanh cùng Trữ Đống căn bản không có chút giá trị
nào, nhưng sẽ có một ngày Sở Mộ sẽ đi tới thế giới bên kia Ám Thiên Hải
giẫm lên thi thể của đám người này mang Trữ Mạn Nhi trở về, khi đó bọn
chúng sẽ ý thức được cao ngạo và tàn nhẫn ngày hôm nay sẽ nhận được kết
quả bi thảm như thế nào!
- Diệp tỷ tỷ...
Gương mặt sTrữ
Mạn Nhi tràn đầy nước mắt, nhìn qua Cương Thống Trịnh Vũ tức giận. Đối
với những Bạch Yểm Ma chết đi nàng vô cùng áy náy, đối với Diệp Khuynh
Tư, Sở Mộ không bỏ được nhưng nàng không nói được lời nào, nghẹn ngào
không ngừng.
Diệp Khuynh Tư biết rõ chuyện này không có khả năng vãn hồi, nhìn qua tiểu thiếu nữ sắp rời đi, trong nội tâm đau xót nói:
- Phải chiếu cố kỹ lưỡng chính mình.
- Ân, Ân, Ân.
Trữ Mạn Nhi trọng trọng gật đầu.
Cương Thống Trịnh Vũ thờ ơ với chuyện này, mở miệng nói:
- Đi thôi, ta không muốn ở chỗ này lãng phí quá nhiều thời gian.
Trữ Mạn Nhi quay đầu lại nhìn qua Diệp Khuynh Tư nói, không nói gì thêm. Nhưng mà ánh mắt tràn ngập nước mắt.
Nhìn qua Trữ Mạn Nhi điềm đạm đáng yêu bị mang đi, trong nội tâm Diệp Khuynh Tư không có tư vị, dùng tinh thần chi âm nói với Trữ Mạn Nhi:
- Yên tâm, mặc kệ người bên kia của Hắc Ám Hải mạnh như thế nào, có bao nhiêu khó khăn và trở ngại, hắn sẽ đi tìm ngươi.
Trữ Mạn Nhi dốc sức liều mạng gật đầu. Không ngừng dùng tay lau nước mắt,
trong nội tâm có tín niệm kiên định, nhìn Diệp Khuynh Tư nói:
- Ta đây... Ta đi. Nói cho ca ca, ta... Ta sẽ học được tự lập... Nhất định sẽ!
...
Dần dần thân ảnh lung lung cũng rời đi, Diệp Khuynh Tư cảm giác được hô hấp cũng tràn ngập ghen tuông, nàng liếc mắt nhìn qua Bạch Yểm Hoàng dùng
tính mạng cứu giúp Trữ Mạn Nhi, còn có đám Bạch Yểm Ma khác.
Chúng chỉ là hồn sủng hoang dại đi theo từ Nam Cấm Vực tới đây, nhưng mà
trung thành và tình cảm không thua gì những hồn sủng ký kết kế ước...
Ngay cả Bạch Yểm Ma cũng thương tâm như vậy, cũng không biết Sở Mộ sau khi
trở về phát hiện dã nha đầu bị mang đi thì có thể thương tâm hay không
không.
- Đi thôi.
Diệp Khuynh Tư thở dài, nhìn quân đoàn Bạch Yểm Ma nói ra.
Kẻ thống trị Yểm Ma cũng biết thực lực mình quá yếu ớt, không cách nào bảo vệ tiểu thư an toàn, lúc này nó cũng chỉ có thể bảo những thủ hạ chung
quanh thu thập thi thể của Bạch Yểm Ma khác lại, đi theo Diệp Khuynh Tư
trở về thành Vạn Tượng.
Trên đường trở về Diệp Khuynh Tư gặp được Liễu Băng Lam, Liễu Băng Lam đánh bị thương Vân Sư thì lập tức đi tới,
nhưng nhìn thấy Diệp Khuynh Tư và một đám Bạch Yểm Ma thống khổ ảm đạm
quay về, không cần hỏi Liễu Băng Lam cũng biết xảy ra chuyện gì.
Nghe Diệp Khuynh Tư miêu tả đại khái, Liễu Băng Lam cũng cau mày.
Là một tiểu thiếu nữ Vân Sư có thực lực không kém gì Hùng Mạt Mạch Lăng,
lại phái ra một cường giả cấp chúa tể thâm bất khả trắc, chuyện này làm
Trữ Mạn Nhi và thế giới bên kia Ám Thiên Hải có ý vị như thế nào?
Ở phương bắc của cấm vực, đoàn người Sở Mộ đã dần dần tiếp cận Yêu Cảnh.
Yêu Cảnh là một không gian độc lập, nếu không phải Mục Thanh Y có được chút ít văn hiến của tổ tông ghi lại, nàng quả quyết không có khả năng tìm
được Yêu Cảnh!
Không gian được gọi là Yêu Cảnh này, chủ yếu là bởi vì thủ hộ giả chính là yêu thú chí tôn-- Thất Tội Hồ Chi Lôi Quân!
Mà trên thực tế yêu tinh cũng không phải yêu linh chi địa, yêu linh chi địa chính thức hẳn là phía tây lĩnh vực của nhân loại.
Trong miệng Mục Thanh Y cũng biết được Thất Tội Hồ Chi Lôi Quân, Sở Mộ rất
muốn biết được, bởi vì Mạc Tà chính là Thất Tội Hồ, Sở Mộ muốn biết Thất Tội Hồ có thực lực như thế nào!
Nhưng mà sau khi thận trọng cân nhắc Sở Mộ cảm thấy lần sau vẫn còn cơ hội gặp lại Thất Tội Hồ Chi Lôi Quân.
Yêu Cảnh có hai cửa vào, cửa vào đầu tiên chính là thông gian thông đạo,
tương đương với cửa vào thánh vực, dưới tình huống bình thường có thể
tiến vào.
Cửa thứ hai kỳ thật chính là lỗ hổng không gian, cái lổ hổngnày liên thông với Yêu Cảnh và thế giới bên ngoài, đây còn là một
trận pháp cố định cổ xưa.
- Cái vết nứt không gian này nằm ở
trong những nơi ẩn mật, vì không cho một ít sinh vật cường đại phá hư,
thực lực đạt tới cấp chúa tể xuất hiện trong trận sẽ xúc động cấm chế,
làm cho những sinh vật ngủ say thức tỉnh, trong văn hiến tính toán thì
có chừng ba vạn sinh vật đã ngủ say như vậy, đều là sinh vật đẳng cấp vô cùng cao, chỉ cần chúng thức tỉnh thì mọi người không thể còn sống rời
đi.
Mục Thanh Y nhắc nhở mọi người.
Ba vạn sinh vật ngủ
say, tạm thời không xác định được cấp bậc của chúng, nhưng mà có thể
nghĩ sinh vật có thể ngủ gần vết nứt không gian thì không phải đèn cạn
dầu, một khi tỉnh lại sinh vật cấp chúa tể cũng bị chúng phanh thây.
- Nếu không triệu hoán sinh vật cấp chúa tể thì sao chúng ta an toàn thông qua?
Trầm Mặc hỏi một câu.
Mục Thanh Y lắc lắc đầu nói:
- Trong cốc có sinh vật du đãng, những sinh vật này không dễ đối phó.
- Chúng ta đi qua thì có thể vào trong Yêu Cảnh đúng không?
Sở Mộ mở miệng hỏi.
- Qua trận cốc lại bò qua núi lửa.
Mục Thanh Y trả lời.
- Đơn giản như vậy?
Sở Mộ có chút ngoài ý muốn.
Mục Thanh Y cho Sở Mộ mắt trắng, nói:
- Vào bên trong ngươi sẽ biết rõ.
Lổ hổng không gian có lực cản nhất định, hơn nữa lổ hổng trong trận cốc
khi tới gần sẽ xuất hiện một phong ấn kết giới, kết giới này không thể
phá vỡ, bọn họ không cách nào tiến vào trong cốc.
- Phương diện phong ấn kết giới ta am hiểu, cho ta xem nó là loại hình phong ấn nào.
Thời điểm này Đằng Lãng chạy đến phía trước, ý định tìm ra nơi yếu ớt của kết giới, sau đó trực tiếp đánh nát.
Đằng Lãng sờ lên cằm, bắt đầu tự hỏi:
- Ân, kết giới này hiện lên màu đỏ tím, hẳn là lôi hệ kết giới, hoa văn
kết giới có hình ô lưới thì hẳn là lăng hình phong ấn trận, nhưng mà mỗi hình thoi đều có phù văn chu ngữ, chú văn là màu xanh đậm, cho thấy là
thủy hệ chú ngữ... Muốn phá giải kết giới này có chút khó khăn, cho ta
chút ít thời gian cân nhắc đi... Ai, các ngươi làm gì vậy?
- Đi vào đi.
Trầm Mặc xem thường nhìn qua Đằng Lãng, tự cúi người đi vào bên trong.
- Vết nứt thế nào?
Đằng Lãng sửng sốt.
Không đúng, vừa rồi hắn không thấy vết nứt không rộng, tại sao mình còn chưa phấn tích ra, vết nứt đã mở rộng rồi.
- Mạc Tà, mở rộng phong ấn kết giới này ra rồi.
Đằng Lãng đang sững sờ nhìn qua Sở Mộ nói một câu như vậy, Đằng Lãng lườm Mạc Tà, sau một khắc lại mở to hai mắt.
Con tiểu hồ nhỏ nhắn khả ái đưa móng vuốt nhỏ bé của mình ra trước, sau đó nó lại xé rách cái kết giới đáng chết kia.
Đây chính là kết giới phong ấn nha, tại sao tiểu chút chít như nó lại xé rách còn đơn giản hơn cả vải vậy?
- Sở lão đệ, tiểu hồ ly của ngươi có năng lực bài trừ phong ấn sao ngươi không nói sớm?
Đằng Lãng cười khổ không thôi, hắn còn muốn ở lại đây nghiên cứu cho rõ
ràng, kết quả tiểu hồ ly chỉ cần giơ móng vuốt lên là được, vấn đề gì
đều giải quyết.
Tiểu Mạc Tà có khả năng bài trừ phong ấn của tất
cả các hệ, chỉ cần không phải cấp bậc quá cao, phong ấn đối với Mạc Tà
mà nói chỉ là tờ giấy.
Sau khi tiến vào Trận Cốc thì Sở Mộ xem như biết rõ vì cái gì Mục Thanh Y miêu tả lộ trình đơn giản như vậy.
Bởi vì cái gọi là Trận Cốc này là tên gọi chung của tất cả trận đồ trong
cốc, nói cách khác tòa Trận Cốc này là một sơn cốc và có vô số ngọn núi
chọc, sơn lĩnh, ngọn núi, vách núi, hạp cốc, thung lũng, vực sâu, vô số
thứ không thể miêu tả.
Thời điểm chúng tập trung vào một nơi thì cảnh quan này khiến cho người khác phải sợ hãi thán phục!
Mục Thanh Y tỏ vẻ mỗi ngọn núi, vách núi, thung lũng, vực sâu đều tồn tại
phong ấn, bên trong phong ấn có sinh vật không biết, những sinh vật này
chính là thủ vệ nhưng lâm vào ngủ say. Nếu như muốn phóng thích sinh vật phong ấn không rõ này, trước tiên phải làm cho chúng bừng tỉnh, giết
toàn bộ bọn chúng rồi mới phá giải phong ấn.
Loại hình thức phong ấn này làm cho Sở Mộ nghĩ đến quảng trường huyết thú tế đàn.
Lúc trước những thạch điêu thủ vệ đều lâm vào trạng thái ngủ say, một khi
tiếp cận chúng thì chúng sẽ tỉnh lại, mà sau khi giết chết toàn bộ bọn chúng, thú hoàng phong ấn dưới huyết thú tề đàn sẽ giãy dụa.
Nhưng mà phong ấn ở nơi này còn cao cấp hơn huyết thú tế đàn, chỉ cần những
sinh vật cấp chúa tể tiếp cận thì toàn bộ bọn chúng sẽ bừng tỉnh, và
cũng có một số tự tỉnh.
Có lẽ bởi vì chuyện này có quan hệ tới
thời gian Trận Cốc tồn tại quá lâu, một phần nhỏ sinh vật thủ hộ từ
trong ngủ say tỉnh lại, những sinh vật thức tỉnh này không có rời khỏi
sơn cốc, mà chún giống như người tuần tra du đãng bốn phía
Trận
Cốc phi thường khổng lồ, lại có vô số phong ấn tạo thành núi, vách đá,
vực sâu. Đá ở đây được năng lượng phong ấn trường kỳ hun đúc đã hình
thành tinh thạch tự nhiên. Những sinh vật tỉnh lại du đãng bốn phía căn
bản không cần lo lắng vấn đề đồ ăn, đào tinh thể trong nham thạch là có
thể tìm được năng lượng rồi.
- Rầm rầm rầm ~~~~~~~~~~
Tia chớp màu tím vạch phá chân trời, nhìn qua vách núi kia mà giật mình không thôi.
Năng lượng lôi điện nổ tung, vách đá đột nhiên biến thành phấn, bị lôi điện phá hủy một lổ lớn.
Đi ở phía trước, Trầm Mặc liếc mắt nhìn qua vách đá bị đánh thành mây
khói, vô ý thức lui ra phía sau vài bước, tim đập nhanh nói ra:
- Nơi này là vùng đất của lôi đình a!
- Kỳ thật cả lôi nguyên tố của Yêu Cảnh cũng phi thường xao động.
Mục Thanh Y nói ra.
Vừa mới dứt lời trên một sơn linh chọc cách đó xa xa bỗng nhiên có ánh sáng tím lập lòe những thân hình lôi điện tráng kiện không ngừng giãy dụa.
Hơn mười thân thể đang đánh nhau trên sơn lĩnh, những nơi đi qua bị đánh cháy đen.