Sủng Mị

Chương 257: Q.2 - Chương 257: Hội nghị cấp cao (thượng,hạ)




Thế nhưng Đoạn Tân Hà không phải là cái loại người thích bị người khác ước thúc, huống chi Thanh Chập Long lại là bảo tàng khổng lồ người nào chẳng muốn chiếm lấy làm của riêng?

Thật ra Đoạn Tân Hà đã có đầu mối, chỉ có điều dưới tình huống này hắn tuyệt đối không thể nào báo cho gã nam tử đeo mặt nạ không có một chút tín nhiệm. Đến khi tên kia giới thiệu một Đại thiếu gia Nguyên Tố môn tới đây thì Đoạn Tân Hà không cần suy nghĩ cũng biết đây là muốn giám thị mình, tránh cho mình len lén hành động rồi phạm phải sai lầm.

"Đoàn tiền bối, tại hạ tên là Vu Hạ, là con của một vị trưởng lão Nguyên Tố môn, có thể nhìn thấy nhân vật phong vân như ngài đúng là cực kỳ vinh hạnh.”

Vu Hạ mặc y phục màu xanh đậm chậm rãi đi tới trước mặt Đoạn Tân Hà, khom người bái một cái rồi mở miệng chào hỏi.

"Cái gì mà nhân vật phong vân, xú danh rõ ràng thì đúng hơn. Tiểu tử ngươi không cần phải nịnh nọt cho phí công.” Đoạn Tân Hà lãnh đạm nói.

Vu Hạ lập tức cười cười làm lành nói:

"Đối với chúng ta thì ngài chính là nhân vật phong vân.”

"Tốt lắm, chớ nói nhảm, đi điều tra hai người giúp ta.”

Đoạn Tân Hà nhất định là không bao giờ từ bỏ ý đồ, đặc biệt là hắn vừa mới ăn một đòn đau như thế, làm sao chịu bỏ qua dễ dàng chứ?

"Ngài nói là hai tên thanh niên dùng nước giết chết Hồn sủng của ngài, đúng không?”

Vu Hạ cũng là người thông minh, chỉ suy nghĩ một cái là đoán được ý tứ của Đoạn Tân Hà.

"Ừ, đúng là bọn họ.”

Đoạn Tân Hà liếc mắt đánh giá Vu Hạ một lát, hồi lâu sau mới phát hiện tiểu tử này có vẻ thông minh, tháo vát.

"Chuyện này Vu Hạ đã nghe ngóng rõ ràng, xong xuôi rồi. Đó là hai Hồn sủng sư lịch lãm bên ngoài, một người tên là Diệp Khuynh Tư, một người tên là Sở Thần.” Vu Hạ nói.

Lúc trước gã nam tử đeo mặt nạ nói muốn dẫn tới bái phỏng Đoạn Tân Hà thì Vu Hạ đã chuẩn bị tốt công việc này rồi. Đúng như hắn đã đoán trước, Đoạn Tân Hà vừa mở miệng chính là yêu cầu điều tra thân phận hai người kia. Vì thế Vu Hạ hiển nhiên có thể trả lời ngay lập tức.

Đoạn Tân Hà cũng cảm thấy nằm ngoài dự liệu, lập tức nở nụ cười vỗ vỗ bả vai Vu Hạ nói:

"Tiểu tử cũng là người cơ trí, rất tốt, biết thân phận hai người bọn họ không? Nhất là tên nam nhân.”

Vu Hạ đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ, nghe thế liền mở miệng trả lời:

"Đều là Hồn sủng sư lịch lãm, thân phận rất đơn giản, nam tử Sở Thần hình như có quan hệ với Hồn Điện, thế nhưng chỉ là thành viên bình thường.”

Đoạn Tân Hà khẽ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi:

"Tiểu tử kia thực lực không tệ, không giống như là người bình thường.”

Vu Hạ ngẩn người ngạc nhiên, không nghĩ tới Đoạn Tân Hà đã tiếp xúc với Sở Thần, lập tức tâm tư đột chuyển, nói gấp:

"Ngài từng gặp hắn?”

"Ừ, tiểu tử kia đã nhìn thấy dung mạo của ta, thiếu chút nữa ta đã giết được hắn, kết quả gặp phải một lão khốn kiếp ở Hồn Điện phá hư đại sự.” Đoạn Tân Hà trầm giọng nói.

Nghe thấy Đoạn Tân Hà nói những lời này, ánh mắt Vu Hạ lập tức sáng lên, nói tiếp:

"Nếu đã nhìn thấy dung mạo của ngài, vậy thì người này không thể lưu a...aaa…!”

"Ta còn đợi ngươi nói nhảm sao? Đi mau, điều tra xem hắn đang ở đâu.” Đoạn Tân Hà nói.

Trước giờ Đoạn Tân Hà gây án vẫn luôn thông qua năng lực ẩn hình của Lam Thực Trùng Quái, bản thân hắn cực kỳ ít lộ diện ở bên ngoài, bao gồm cả cường giả Hồn Điện từng đánh hắn trọng thương cũng chưa từng thấy qua bộ dáng của hắn. Chẳng qua là lần trước chỉ vì sơ hở trong kỹ quán, vô tình bị tiểu tử kia nhìn thấy dung mạo nên hắn bắt buộc phải tìm mọi cách giết Sở Mộ cho bằng được.

Vu Hạ lập tức gật đầu, mở miệng nói:

"Đoàn tiền bối hãy yên tâm, nếu như hắn là người Hồn Điện thì ta sẽ tra ra nhanh thôi. Nói không chừng còn có thể sáng tạo cơ hội giúp ngài thuận lợi giết hắn nữa.”

"Như vậy là tốt nhất, tiểu tử này đã giết một đám cháu trai của ta, nhất định phải chặt hắn thành tám mảnh mới giải được mối hận trong lòng ta.” Đoạn Tân Hà cắn răng nghiến lợi nói.

Nhìn thấy ánh mắt Đoạn Tân Hà đã lóe lên hung quang, Vu Hạ liền nở nụ cười nhàn nhạt. Lưu lại cho Đoạn Tân Hà một phương thức liên lạc rồi bước nhanh rời khỏi Hạ Cung.

"Nói đùa gì vậy, đi nghịch nước cũng được thưởng 50 vạn, mấy tên quan ở Ly thành đều u mê rồi sao?"

Ở bên trong nhà, sau khi Diệp Hoàn Sinh biết được Diệp Khuynh Tư mang theo 50 vạn kim tệ tiền thưởng trở về liền kinh ngạc đến mức cằm cũng rơi xuống đất.

Đối với Diệp Hoàn Sinh thì toàn bộ đám Hồn sủng của hắn cộng lại còn chưa tới bốn vạn, bây giờ tự nhiên lại được tưởng thưởng 50 vạn. Nếu như nện toàn bộ số tiền đó vào một con Hồn sủng nhất định sẽ có thể tăng cường thực lực trên phạm vi lớn.

"Có một nửa là của Sở Mộ." Diệp Khuynh Tư cười nói.

"Cũng còn lại tới 25 vạn, nói nhanh lên, đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Hoàn Sinh vội vàng hỏi tới.

Diệp Hoàn Sinh trải qua điều dưỡng bằng dược vật mấy ngày, thân thể đã khôi phục gần như trở lại bình thường, chẳng qua là làn da còn hơi xanh xao mà thôi.

Thời gian Diệp Hoàn Sinh trúng độc đến nay cũng hơn ba tháng, đối với những Hồn sủng sư trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa chính là giai đoạn cực kỳ trọng yếu, rõ ràng nhất là Hồn sủng của Diệp Hoàn Sinh đã hoàn toàn không còn là đối thủ của Diệp Khuynh Tư nữa rồi. Hơn nữa Chiến Đình Ô Thú mạnh nhất của Diệp Hoàn Sinh đã tử vong, cho nên thực lực Diệp Hoàn Sinh bị giảm mạnh.

May mà Diệp Hoàn Sinh còn chưa tới mức buồn bã, thất thần, cả người vẫn luôn dở dở ương ương y như ngày thường.

"Đoạn thời gian trước ta luyện chế một nhóm linh vật đến sở giao dịch, hơn nữa còn bán được không ít kim tệ. Mấy ngày nữa chúng ta đến sở giao dịch nhìn xem có con Hồn sủng nào mạnh không, trước tiên phải tìm cách bù đắp chỗ trống Hồn sủng của ngươi." Diệp Khuynh Tư nói với Diệp Hoàn Sinh.

"Ngươi đã thành phú bà rồi nha !" Diệp Hoàn Sinh cười nói.

Thời gian ba tháng dẫm chân tại chỗ, cùng với Hồn sủng tử vong đúng là tạo thành thiệt hại không nhỏ đối với Diệp Hoàn Sinh. Nếu như không nhanh chóng đền bù đoạn thời gian thua thiệt này, tu vi của Diệp Hoàn Sinh rất có thể bị trì hoãn dẫn đến không còn khả năng bứt phá trong tương lai.

"Nếu như ngươi có thể tiến vào cấp bậc Hồn Chủ thì tốt rồi. Chúng ta có thể trực tiếp mua Hồn sủng cấp quân chủ." Diệp Khuynh Tư nói.

"Cấp quân chủ? Hay là quên đi, ngươi cứ giữ lại số tiền kia cường hóa cho mấy con Hồn sủng đi, ta đã có ý định khác." Diệp Hoàn Sinh lắc đầu nói.

"Có ý định khác?" Diệp Khuynh Tư khó hiểu nhìn Diệp Hoàn Sinh.

"Ài, sau này hãy nói, ngươi không phải nói Sở Thần tiểu tử kia là thành viên Hồn Điện sao? Cái tên Đoạn Tân Hà cũng chẳng phải là người lương thiện, chúng ta ở bên ngoài không quá an toàn, trước tiên tới đó tìm hắn rồi hãy nói sau."

Vào lúc này Diệp Hoàn Sinh cực kỳ cảnh giác đối với tất cả mọi tình huống ở chung quanh mình.

Bản thân Diệp Khuynh Tư cũng nghĩ như vậy, dù sao lần này đã nhận được một phần thưởng phong phú. Nhưng cũng đắc tội một địch nhân không thể chống lại, bọn họ bắt buộc phải tìm kiếm một nơi nào đó an toàn lánh nạn.

Diệp Hoàn Sinh khống chế Tinh Dã Ma Câu của mình, Diệp Khuynh Tư thì cưỡi Tử Sam Mộng Thú đi tới Hồn Điện.

Vừa mới đi được nửa đường, Sở Mộ vốn định đi tìm Diệp Khuynh Tư cũng rời khỏi Hồn Điện. Thế là hai bên nhìn thấy nhau liền nở nụ cười, nói:

"Rất là ăn ý !"

Sở Mộ dẫn hai huynh muội trở lại Hồn Điện, Đông Thanh đã xuất hiện ngay trước cửa nói ra ý định muốn mời Sở Mộ đi tới phủ thành chủ.

Sở Mộ vốn có dự định cùng hai huynh muội Diệp gia tới phủ thành chủ, bởi vì trước kia hắn từng nghe người ta nhắc tới thành chủ sẽ triệu tập các đại nhân vật ở Ly thành tại đó, cùng nhau bàn bạc về sự tình Thanh Chập Long. Làm như thế sẽ tránh khỏi việc các thế lực lớn trong tâm có quỷ, tự mình ẩn trong thành đùa bỡn âm mưu quỷ kế rồi phát sinh chuyện không hay.

Lần này tổ chức hội nghị, khách mời theo thứ tự là Hồn Điện, Hồn Minh, Nguyên Tố môn, Thương Minh, Yểm Ma cung, Hồn sủng cung, các đại thế gia ở Ly thành, và một số thế lực từ bên ngoài tới. Trong đó Vũ điện chủ của Hồn Điện và mấy vị đại nhân vật đến từ Thiên Hạ thành tới đây để xử lý vụ án cái chết của Vũ Lang. Nhưng đúng lúc đó tin tức Thanh Chập Long lại nổi lên, vì thế Vũ điện chủ lấy đại cục làm trọng đành phải hoãn lại thời gian thẩm lí và phán quyết. Tất cả mọi người đều tập trung vào sự kiện Thanh Chập Long.

Hồn Minh không chiếm cứ lãnh địa rộng lớn như những thế lực khác, nhưng Hồn Minh có một đặc điểm nổi bật chính là tất cả những thành viên bên trong đều là Hồn sủng sư đứng ở tầng thứ cao cấp, vô cùng nổi danh khắp đại lục. Đồng thời bọn họ cũng là người nắm giữ những Hồn sủng cường đại nhất.

Hồn Minh căn bản không có nhiều lãnh địa và tòa thành, cũng không có thành viên trải rộng thiên hạ. Nhưng mà thế lực này giống như thống trị giả cao cao tại thượng, đứng trên đỉnh núi quan sát toàn bộ Hồn sủng giới. Một khi có đại sự phát sinh thì người của Hồn Minh nhất định sẽ xuất hiện.

Thương Minh là liên minh của tất cả trụ sở giao dịch, cơ hồ mỗi một giao dịch diễn ra trong các tòa thành đề phải được Thương Minh thông qua. Đồng thời Thương Minh cũng là thế lực giàu có nhất, nếu không suy nghĩ đến Hồn sủng cung tồn tại, có lẽ địa vị Thương Minh khẳng định không hề thua kém Hồn Điện hay Yểm Ma cung.

Thương Minh chiếm cứ một khối kiến trúc đồ sộ ở Ly thành, lần này xảy ra sự tình Thanh Chập Long hiển nhiên Thương Minh cũng muốn được phân một chén canh.

Yểm Ma cung chính là thế lực khiến cho người ta sợ hãi nhất, thành viên trong đó toàn là một đám người tính khí táo bạo. Vì thế Yểm Ma cung không bao giờ bỏ qua bất kỳ một đại sự nào có lợi cho mình.

Yểm Ma cung cũng có một tòa kiến trúc lớn ở trung tâm Ly thành, hình như trong lúc xây dựng muốn nhằm vào Hồn Điện. Cho nên cung điện của Yểm Ma cung nằm ngay vị trí chính diện Hồn Điện, song phương đối mặt nhau ngay giữa quảng trường. Chỉ cần một thành viên nào từ trong điện đi ra sẽ lập tức nhìn thấy đối phương.

Cung điện Yểm Ma cung mang phong cách hoàn toàn trái ngược với Hồn Điện, Hồn Điện thiên về thần thánh trang nghiêm, mà Yểm Ma cung vẫn luôn tỏ ra bá đạo và cao ngạo bức người.

Từ xưa tới giờ Hồn Điện và Yểm Ma cung thường xuyên phát sinh ân oán, dây dưa không dứt. Thông thường trong một tòa thành, nếu như xuất hiện cung điện của Yểm Ma cung sẽ không có Hồn Điện ở nơi đó. Ngược lại, nếu có Hồn Điện tọa lạc sẽ hiếm khi nhìn thấy Yểm Ma cung.

Dĩ nhiên đây chỉ là tranh đua mặt mũi mà thôi, đối với những tòa thành cấp bậc cao và quyền uy như Giới thành thì hai thế lực lớn vẫn phải từ bỏ mối hận cũ chiếm cứ một chỗ đứng của mình. Đồng thời cũng âm thầm ra sức tranh đoạt tài nguyên lẫn nhau để phân cao thấp.

Nguyên Tố môn cũng không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt các thế lực lớn kia. Bởi vì anh trai thành chủ đại nhân chính là môn chủ Nguyên Tố đô thành ở nơi này.

Về phần cái chết của Vũ Lang dính dáng đến Vu Hạ đã tạo thành một trận sóng to gió lớn chưa từng có. Nếu không phải vị môn chủ Nguyên Tố đô thành tự mình ra mặt, sợ rằng Vu Hạ bây giờ nhất định còn đang bị giam lỏng ở trong Hồn Điện, làm gì có chuyện tự do đi lại trong thành như thế.

Hội nghị giữa các đại nhân vật hiển nhiên không có phần cho Sở Mộ tham dự, bởi vì hắn bây giờ còn chưa đạt tới cấp độ giống như bọn họ.

Nhưng mà chuyện này liên lụy đến Thiên Thương Thanh Chập Long, một đám cao thủ tụ tập ở trong thành sẽ tạo thành sức uy hiếp rất lớn, Vì thế Sở Mộ lo lắng cho nó, cố gắng tìm cách chen chân vào tham dự hội nghị lần này.

"Sở Thần, Diệp Khuynh Tư, trên hội nghị phụ thân ta sẽ nhắc tới cái tên ác đồ Đoạn Tân Hà, có thể nói đây là cơ hội cho các ngươi thành danh. Phải biết rằng hội nghị lần này tụ tập toàn là đại nhân vật oai chấn một phương, chỉ cần bọn họ nhận biết các ngươi, sau này tên tuổi của các ngươi sẽ nhanh chóng lan truyền khắp lĩnh vực Hồn sủng sư."

Đông Thanh đi ở bên cạnh dẫn đường cho ba người Sở Mộ.

Đông Thanh nói ra những lời này lại làm cho huynh muội Diệp gia và Sở Mộ đồng thời nhíu mày.

Sở Mộ mở miệng nói trước: "Nhắc tới Đoạn Tân Hà cũng được, về phần tên của chúng ta thì thôi đi. Chúng ta không thích hợp tiết lộ thân phận ra ngoài."

"Không thích hợp tiết lộ thân phận? Các ngươi lo lắng Đoạn Tân Hà trả thù hả? Không cần phải lo lắng, lần này phụ thân ta đã có dự định tiêu diệt cái tên kia rồi. Cho dù Đoạn Tân Hà lẩn trốn bao nhiêu năm, nhưng chỉ cần hắn xuất hiện nhất định là chịu chết, các ngươi yên tâm đi." Đông Thanh nói.

Sở Mộ lắc đầu nói: "Hay là phiền toái ngươi đi nói với thành chủ, chúng ta không phải là người có nơi ở đàng hoàng, mà đã có thói quen lưu lạc khắp nơi, tiết lộ tên tuổi sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối không cần thiết."

"Như vậy... vậy cũng tốt, ta sẽ tôn trọng ý kiến của các ngươi." Đông Thanh gật đầu nói.

Đông Thanh cũng hiểu có một số cao thủ trong nhóm thanh niên đồng lứa thường xuyên đi ra bên ngoài lịch lãm. Bọn họ rất ít khi quyết chiến với người khác, mỗi khi ước chiến mới có thể biểu lộ ra tên họ chân thật, còn ngày thường lịch lãm đến các tòa thành vẫn luôn có thói quen ẩn giấu lai lịch, tất cả chỉ là vì an toàn mà thôi.

"Sở Mộ, tại sao ngươi không hỏi chúng ta, ngươi vốn là thiếu chủ Hồn Điện, thân phận hay địa vị gì cũng cao hết. Nhưng ta và Khuynh Tư đều là hạng vô danh tiểu tốt, hàng hóa trôi nổi ngoài chợ trời kia mà. Một cơ hội nổi danh tốt như vậy làm sao ngươi lại cự tuyệt chứ? Ta rất muốn nổi danh, sau đó sẽ có vô số thiếu nữ mê luyến ta đây, ha ha ha!"

Diệp Hoàn Sinh dùng hồn niệm châm chọc Sở Mộ.

Sở Mộ hiển nhiên biết rõ Diệp Hoàn Sinh đang nói giỡn, bởi vì trước giờ Sở Mộ quan sát Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh làm việc vô cùng cẩn thận, rất ít khi trực tiếp biểu lộ thân phận và tên họ của mình. Cho nên Sở Mộ tự động đề nghị dùm cho bọn họ luôn.

Dĩ nhiên, Sở Mộ biết hai huynh muội này thực lực rất mạnh, nhưng đôi khi Sở Mộ lại có cảm giác giống như bọn họ đang có ý trốn tránh.

Cách phủ thành chủ một đoạn ngắn, Sở Mộ dứt khoát dùng hồn niệm hỏi thăm Diệp Khuynh Tư, muốn biết huynh muội bọn họ có điều gì khó nói không.

"Chuyện này... sau này sẽ nói cho ngươi biết. Ngược lại ta cũng cảm thấy ngươi rất kỳ quái, rõ ràng là một vị thiếu chủ Hồn Điện, thế mà còn trốn trốn tránh tránh hơn cả chúng ta. Bao gồm hội nghị lần này cũng vậy, ngươi rõ ràng có thể lấy thân phận thiếu chủ tham gia nhưng vẫn muốn để cho Đông Thanh dẫn đường. Nói ra chúng ta nhận thức lâu như vậy, ta còn không biết ngươi đến tột cùng là thiếu chủ thứ mấy nữa. Nghe nói Hồn Điện có chín vị thiếu chủ, bảy vị trong đó đều là cường giả thực lực cực mạnh, có mấy vị đã thoát khỏi phạm vi thanh niên đồng lứa."

Diệp Khuynh Tư chỉ trả lời một câu bâng quơ rồi lập tức chỉa mũi giáo về phía Sở Mộ.

Sở Mộ lắc đầu cười khổ, bản thân mình không có hỏi ra lai lịch Diệp Khuynh Tư, ngược lại còn bị nàng điều tra nữa chứ.

Lần này Diệp Khuynh Tư dùng giọng nói nghiêm túc hỏi thăm Sở Mộ, làm cho hắn trong lúc nhất thời không biết nên giải thích thân phận của mình như thế nào đây?

"Hơn nữa, mấy ngày hôm trước ngươi cố ý dặn ta không được gọi thẳng tên thật. Cái tên Sở Mộ rất nổi danh ở Tây Giới, nhưng đến Trạm ly giới hẳn là không có bao nhiêu người nhận ra ngươi. Tại sao phải lo xa vậy chứ?" Diệp Khuynh Tư tiếp tục truy vấn nghi ngờ trong lòng mình.

Trên thực tế, thân phận thiếu chủ Hồn Điện không phải là việc làm cho Sở Mộ đau đầu, chân chính khó mở miệng chính là cái thân phận Sở Mộ. Dù sao sự tình trứng rồng và thân phận Tù đảo vương giả đã dính liền với nhau rồi, hễ lộ ra một cái chắc chắn hắn sẽ bị người ta giết người đoạt bảo ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.