Đầu Thập Dực Thiên Ma Trùng màu vàng kim này chính là sơ đẳng đế hoàng,
đồng thời cũng là bá chủ mạnh nhất thống trị bộ lạc cấp bốn.
Sinh vật đang chiến đấu với nó là một con Tuyên Ma Lang.
Tuyên Ma Lang:
Yêu Thú giới - Thú hệ - Lang tộc - Tuyên Ma Lang á tộc - Cao đẳng quân chủ
Tuyên Ma Lang là Lang tộc quân chủ, cũng là là Thú hệ Hồn sủng chủ lưu tương tự Giác Giáp Thú, Uyên Thú, Huyết Thú, Ma Hổ.
Đầu Tuyên Ma Lang đang chống lại Thập Dực Thiên Ma Trùng bá chủ đã được
cường hóa đến sơ đẳng đế hoàng, nó chính là chủ sủng của Lục Tử Đăng.
Thân là giới chủ địa giới cấp ba nhất định phải có một con Hồn sủng sơ đẳng
đế hoàng, chỗ dựa lớn nhất của Lục Tử Đăng chính là đầu Tuyên Ma Lang
nafy.
Tuyên Ma Lang không có cách nào phi hành, nhưng sau khi đạt tới cấp đế hoàng vẫn có thể chiến đấu trên không trung. Trừ phi gặp
phải Dực hệ Hồn sủng mới rơi vào hoàn cảnh xấu.
Tuyên Ma Lang và
Thiên Ma Trùng đế hoàng giằng co rất kịch liệt, những Hồn sủng chuẩn đế
hoàng ở chung quanh chỉ làm nền cho hai đầu hung thú này. Ngay cả thi
triển kỹ năng cũng khó lòng gây ảnh hưởng đến chúng nó.
Về phần
những con Thiên Ma Trùng quân chủ đỉnh phong lại càng không cần phải
nói, chúng nó chỉ dám đứng ở phía xa tiến hành quấy nhiễu đối thủ.
"Lục Tử Đăng năm khống, 1 sơ đẳng đế hoàng, 4 chuẩn đế hoàng. Một người khác song khống, 2 chuẩn đế hoàng, tổng cộng 6 đầu chuẩn đế hoàng, nhiều hơn bộ lạc Thiên Ma Trùng 1 đầu. Thế nhưng trận doanh Thiên Ma Trùng còn có 20 đầu quân chủ đỉnh phong, chúng nó có thể giằng co với 2 đầu chuẩn đế hoàng."
Sở Mộ núp một bên lẳng lặng quan sát.
Hồn sủng cấp đế hoàng chiến đấu tạo ra lực lượng chấn động cường đại, Sở Mộ lần đầu
tiên nhìn thấy nhiều đế hoàng hỗn chiến như thế. Cảm giác sơn băng địa
liệt, trời cao thất sắc, không gian nứt vỡ làm cho lòng người kinh hãi
không dứt.
Một lát sau, Sở Mộ đột nhiên ý thức được bên trong
chiến trường giữa Hồn Hoàng và Thiên Ma Trùng đế hoàng hình như còn
thiếu một người.
"Cái tên Phương Lệ xấu xí không có ở đây, ba
người này cũng đủ thông minh, không ngờ cẩn thận tới mức sử dụng hai lần dụ hổ rời núi."
Vào lúc này Ly lão nhi cũng đã phát giác sự tình khác lạ, vội vàng dùng hồn niệm nói với Sở Mộ.
Lần đầu tiên là sắp đặt bẫy rập hãm hại Sở Thiên Nhân, dùng Sở Thiên Nhân
như con mồi dẫn dụ một nhóm lớn quân đoàn Thiên Ma Trùng.
Mà bây
giờ Lục Tử Đăng và Trịnh Khuông triệu hoán tất cả Hồn sủng đế hoàng đại
chiến với bộ lạc Thiên Ma Trùng, cố ý phô trương thanh thế thật lớn hấp
dẫn lực chú ý của chúng nó. Sau đó để cho người còn lại âm thầm lẻn vào
sào huyệt Thiên Ma Trùng cướp lấy linh vật.
Ba người Lục Tử Đăng
tới đây là vì Nguyệt Hoa ma thạch, nhưng bộ lạc Thiên Ma Trùng quá mức
khổng lồ, cho dù bọn họ dốc toàn lực cũng khó lòng giết sạch cả bộ lạc.
Cho dù làm được chính bọn họ cũng phải tổn thất rất lớn, cho nên phương
pháp xử lí kiểu này đúng là an toàn nhất.
Thế nhưng, ba người Lục Tử Đăng bày mưu tính kế không thể nào nghĩ tới nơi này còn có người
khác, trong khi bọn họ chiến đấu với đội ngũ Thiên Ma Trùng đế hoàng thì người kia đã lặng lẽ tiến tới.
Lúc này mục tiêu của Sở Mộ cũng
giống với Phương Lệ, đó là nhân cơ hội sào huyệt Thiên Ma Trùng trống
rỗng thu thập linh vật quý giá.
"Thiếu chủ, Dạ Lôi Mộng Thú còn
chưa đạt tới cấp đế hoàng, không thể nào lên núi mà không làm kinh động
đến Thiên Ma Trùng. Một khi Thiên Ma Trùng phát hiện có người tập kích
hậu phương sẽ lập tức bao vây nơi này, sau đó sẽ có mấy đầu Thiên Ma
Trùng chuẩn đế hoàng bay trở về trợ giúp."
Ly lão nhi nói với Sở Mộ.
"Ta có nói sẽ leo lên núi sao?"
Trên mặt Sở Mộ hiện lên một nụ cười gian xảo.
"Ngươi không leo lên làm sao nhận được Nguyệt Hoa ma thạch, chẳng lẽ phục kích ở chỗ này chờ đợi Phương Lệ? Đối phương chính là Hồn Hoàng, hơn nữa rất có thể khống chế Yêu Linh đế hoàng. Ngươi vốn không thể phục kích được
hắn, hơn nữa nơi này cách chiến trường bên phía Lục Tử Đăng cũng không
xa, tên kia nhất định sẽ nhanh chóng chạy tới trợ giúp. Lục Tử Đăng
khống chế Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng thực lực cực mạnh, nếu thiếu chủ bị
hắn phát hiện khẳng định không sống nổi."
Ly lão nhi lo lắng nói.
"Cũng không phục kích."
Sở Mộ chậm rãi lắc đầu, ánh mắt nhìn tới sào huyệt đen thui ở trên cao.
Ly lão nhi suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Chẳng lẽ để cho tiểu hồ ly đi? Tiểu hồ ly không có kỹ năng ẩn giấu đặc thù,
cho dù sử dụng trạng thái Sở Liên nhiều nhất cũng chỉ lên tới độ cao
năm, sáu ngàn thước sẽ bị Thiên Ma Trùng cao cấp phát hiện."
Trong lúc nói chuyện, Ly lão nhi bất chợt phát hiện Sở Mộ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt ấy làm lão chột dạ.
Ly lão nhi nhất thời biến sắc, vội vàng phất tay nói:
"Không thể nào, ta không thể đi tới, có trời mới biết trong sào huyệt còn có
đầu Thiên Ma Trùng chuẩn đế hoàng nào nữa hay không? Nếu như còn một con chẳng phải để ta đi chịu chết sao? Cho dù không có đế hoàng, chỉ vài
đội ngũ Ma Trùng quân chủ cũng có thể vây khốn ta rồi."
Sở Mộ
biết rõ năng lực Ly lão nhi, đồng thời cũng biết lão nhát chết cỡ nào,
cơ hồ không thể nào bảo một mình lão đi hoàn thành chuyện nguy hiểm như
vậy.
Ở độ cao bốn ngàn thước trên ngọn núi chủ, một thân ảnh màu
đen đang chậm chạp leo trèo men theo vách núi, động tác của hắn vô cùng
cẩn thận, hẳn là rất sợ làm kinh động đến đội ngũ Thiên Ma Trùng canh
gác.
"Tốt nhất là không còn Thiên Ma Trùng đế hoàng ở trên đó,
nếu không lên đến chín ngàn thước sẽ bị nhận ra ngay lập tức. Lần này
thu thập Nguyệt Hoa ma thạch đã tốn quá nhiều thời gian rồi, không nên
để bị vây công."
Phương Lệ âm thầm tự nhủ.
Lúc này Phương Lệ
đang khống chế một con Yêu Linh ẩn hình, ba người bọn họ dựa vào đầu Hồn sủng đặc thù này mới dám tiến hành tranh đoạt bảo vật. Phương Lệ sẽ
được chia ba thành, nhiều hơn Trịnh Khuông một thành.
Bây giờ Nguyệt Hoa ma thạch 5 vạn linh chỉ còn cách hắn sáu ngàn thước.
Nhưng khoảng cách này lại là quãng đường nguy hiểm nhất, bởi vì không ai biết phía trên kia còn có bao nhiêu đầu Thiên Ma Trùng cao cấp.
Theo
như Phương Lệ suy đoán thì sào huyệt chính ít nhất sẽ giữ lại 1 đầu
chuẩn đế hoàng, nếu chỉ có một con thì hoàn hảo, bản thân Phương Lệ có
thể ứng phó. Nhưng quân đoàn Thiên Ma Trùng cao đẳng quân chủ và quân
chủ đỉnh phong mới khó dây dưa, một khi bị vây khốn rất có thể sẽ nguy
hiểm đến tính mạng.
"Vụt vụt !"
"Thứ gì ?"
Phương Lệ giật nảy cả mình.
Thời điểm Phương Lệ bò lên độ cao năm ngàn thước, hắn bỗng nhiên phát hiện
phía dưới mình có một tiểu hồ ly trắng bạc đang chậm rãi đi đến gần.
Phương Lệ biết bất kỳ thứ gì có thể hiện diện tại sào huyệt Thiên Ma Trùng
khẳng định là vật phi phàm, vì thế hắn sắc mặt đại biến như lâm đại
địch, ánh mắt ngó chừng tiểu hồ ly không dám nháy một cái.
"Ô ô ô !"
Tiểu hồ ly nhỏ xinh phát hiện ra Phương Lệ lập tức dùng tinh thần lực kêu gọi một tiếng.
Sau đó tiểu hồ ly tung người nhảy tới, trên cái đuôi nhỏ quấn chặt một tờ giấy.
Điều này làm cho Phương Lệ trợn tròn hai mắt lộ vẻ ngạc nhiên, đây rốt cuộc là tình huống gì chứ?
Tiểu Mạc Tà từ từ bò tới trước mặt Phương Lệ, gã trung niên nam tử này hiển
nhiên biết tiểu hồ ly không hề đơn giản, nhưng hắn không dám có bất kỳ
cử động lạ thường nào. Bởi vì một khi phát ra động tĩnh sẽ làm kinh động đám Thiên Ma Trùng ở phía trên, kế hoạch của hắn cũng triệt để thất
bại.
Phương Lệ trợn trừng tròng mắt, bộ dạng vừa tức vừa sợ nhìn tiểu hồ ly đi tới đưa tờ giấy cho hắn.
Phương Lệ sửng sốt thật lâu, nghĩ mãi nhưng không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Phải biết rằng nơi này chính là sào huyệt chính của bộ lạc Thiên Ma Trùng
cấp bốn, một nơi nguy hiểm thế này tại sao bỗng nhiên chạy ra một con
sủng vật khả ái như vậy? Và sự tình làm hắn nghi hoặc khó hiểu chính là
tiểu hồ ly này còn mang theo tờ giấy, hình như muốn nói chuyện gì với
mình?
"Ô ô ô …"
Tiểu hồ ly phát ra tiếng kêu nho nhỏ, chỉ
từ ngoại hình thì tiểu tử này đúng là nhu nhược và xinh đẹp quá mức, căn bản không có một chút lực uy hiếp.
Phương Lệ thất thần thêm chốc lát mới thò tay ra cầm lấy tờ giấy.
Quả nhiên trên tờ giấy có viết văn tự nhân loại, một đoạn nội dung chữ
nghĩa chỉnh tề đập vào mắt hắn cho thấy người viết phóng khoáng và bình
tĩnh như thế nào.
Phương Lệ vừa ngó chừng tiểu hồ ly, vừa đọc nội dung trên tờ giấy.
Nội dung trong thư cũng không nhiều, Phương Lệ đọc xong bỗng nhiên vẻ mặt
trở nên quái dị khác thường. Tình huống này khiến cho khuôn mặt hắn càng thêm xấu xí.
"Đáng giận !"
Phương Lệ thầm mắng một câu, nhất
thời vò nát tờ giấy, đang định ném xuống núi cho hả giận. Nhưng hắn chợt nghĩ tới tình cảnh của mình, cánh tay đã giơ lên một nửa liền cứng lại.
"Bảo chủ nhân của ngươi đi chết đi! Chỉ nói mấy câu đã muốn phân một chén canh, nói hắn biết kết quả đắc tội chúng ta không?"
Phương Lệ tức giận chỉ vào mặt tiểu Mạc Tà, dùng hồn niệm quát ầm lên.
Tiểu Mạc Tà rất là bình tĩnh lắc lư chín cái đuôi khả ái, thấy Phương Lệ
biểu hiện nóng giận đột nhiên buông thả lực lượng Tội Viêm, bắt đầu
phóng thích khí tức đế hoàng ra ngoài.
Hiện tại Mạc Tà buông thả
khí tức sẽ hấp dẫn sự chú ý của đám Thiên Ma Trùng đang canh gác cẩn mật phía trên kia, nói cho chúng biết nơi này có địch nhân ẩn núp. Không
qua vài giây sẽ có quân đoàn Thiên Ma Trùng lao xuống bao vây chặt chẽ,
coi như là Phương Lệ có Yêu Linh ẩn hình cũng không có một chút tác
dụng.
"Ngừng… ngừng... mau dừng lại !"
Phương Lệ bị khí tức cường đại dọa cho sợ hãi tái mặt, vội vàng hô lớn bảo tiểu Mạc Tà đình chỉ hành động.
"Ô ô ô !"
Tiểu Mạc Tà nháy mắt một cái, biểu hiện điềm đạm đáng yêu không sao tả xiết, sau đó chậm rãi thu liễm khí tức của mình lại.
"Muốn phân năm thành là không thể, chúng ta tổng cộng có ba người, trong đó còn có một giới chủ Nguyên giới."
Phương Lệ bắt buộc phải khống chế lửa giận trong lòng, từ từ suy nghĩ tìm cách thương lượng với đối phương.
"Ô ô ô !"
Tiểu Mạc Tà lắc đầu đẩy cái đuôi tới trước, phía trên là một cái không gian giới chỉ.
Phương Lệ nhìn thấy không gian giới chỉ lập tức dùng hồn niệm thăm dò, quả nhiên trong đó đã chứa sẵn linh và linh vật.
"Nham châu đế hoàng cấp hai trị giá 2 vạn linh, 5000 linh tiền mặt, đúng là hai vạn năm ngàn linh."
Phương Lệ nhất thời bất đắc dĩ, đối phương rõ ràng là muốn bắt một nửa rồi, bằng không sẽ cương quyết đập nồi dìm thuyền.
"Ô ô ô !"
Tiểu Mạc Tà hỏi Phương Lệ rốt cuộc có đồng ý hay không, trong lúc đó cũng lẳng lặng buông thả khí tức hù dọa Phương Lệ.
"Tốt, tốt, tốt ! Cứ làm theo ý ngươi, sau khi nhận được Nguyệt Hoa ma thạch,
ta sẽ giao Nguyệt Hoa ma thạch cho ngươi, sau đó ngươi đưa không gian
giới chỉ trị giá 2 vạn 5 ngàn linh cho ta. Chúng ta mỗi người cầm năm
thành, ta sẽ cho Yêu Linh mở đường, nếu như phát sinh chiến đấu thì
ngươi phải tham dự trợ giúp."
Phương Lệ sợ hãi đến toát mồ hôi hột, vội vàng lên tiếng đáp ứng.
Con ngươi tiểu Mạc Tà hiện lên quang mang giảo hoạt, nhẹ nhàng nhảy lên
trên đầu Yêu Linh của Phương Lệ, rồi duỗi người vô cùng thoải mái.
Phương Lệ và Yêu Linh đế hoàng hiện rõ thái độ không tình nguyện, nhưng mà
tiểu tử này thực lực không yếu. Một khi bộc phát chiến đấu sẽ dẫn tới
quân đoàn Ma Trùng vây công, cái được không bù nổi cái mất.
Nhìn
thấy tiểu hồ ly tâm cao khí ngang nằm gục trên đầu Yêu Linh đế hoàng của mình, Phương Lệ oán hận rất muốn trực tiếp lấy tay bóp chết cái tên
tiểu tử tham lam này.
Ba người Phương Lệ bày mưu tính kế quãng
thời gian dài như vậy, còn phải nhiều lần tiến vào Cấm Vực dò xét hình
và tìm kiếm kế sách thích hợp chính là vì Nguyệt Hoa ma thạch quý giá.
Kết quả mắt thấy chuẩn bị thành công lại có người bỗng nhiên nhảy vào
đòi chia một nửa, quả thực là còn ác hơn cả cường đạo.
Một nửa
chính là 2 vạn 5 ngàn linh, đối với ba người bọn họ cũng là một khoản
tài chính rất lớn, tự nhiên bị cướp mất một nửa không chỉ Phương Lệ tức
giận huyết khí công tâm. Nếu như giới chủ Lục Tử Đăng và Trịnh Khuông
biết được chuyện này cũng sẽ nổi điên, rất có khả năng trực tiếp liều
mạng với đối phương.
Nhưng mà vào lúc này thì Phương Lệ vô phương giải quyết, không đồng ý đối phương sẽ lập tức phá hư, thậm chí một nửa còn lại cũng mất luôn.
Lúc nãy bọn họ đã dùng kế điều đi trăm
vạn đại quân Thiên Ma Trùng, mật Ngọc Chu không phải muốn có là có. Cho
nên lần này chính là hi vọng đắc thủ duy nhất, Phương Lệ đành phải lui
một bước kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Tiểu Mạc Tà nhiều
nhất chỉ có thể bò lên đến độ cao năm ngàn thước, phải mượn Yêu Linh Hồn sủng ẩn hình của Phương Lệ mới dám tiếp tục đi tới.
Phương Lệ uất nghẹn một bụng khí, giận dữ không biết để đâu cho hết,vừa đi vừa lầm bầm mắng chửi không ngớt.
Dần dần hắn và Yêu Linh leo lên tới độ cao tám ngàn thước, ở đoạn khoảng
cách này đặc biệt phải cẩn thận hơn nữa. Bởi vì trên kia chính là đội
ngũ Thiên Ma Trùng cấp quân chủ canh gác.
Phương Lệ cố ý nhìn chằm chằm tiểu Mạc Tà, dặn dò:
"Nếu như làm kinh động Thiên Ma Trùng, ngươi phải đi đối phó chúng nó, ta xông lên thu thập Nguyệt Hoa ma thạch."
Tiểu Mạc Tà lắc đầu, cái đuôi giữ không gian giới chỉ lắc lư qua lại, ý là:
“Nếu như phát sinh chiến đấu, Phương Lệ ở lại trì hoãn thời gian, chính nó
sẽ xông lên cầm Nguyệt Hoa ma thạch. Nhưng trước đó, Mạc Tà sẽ ném không gian giới chỉ cho hắn.”
Phương Lệ vốn muốn chơi đùa mưu kế,
không nghĩ rằng tiểu hồ ly này rất cơ trí, từ đầu đến cuối không cho đối phương chiếm cứ quyền chủ động. Sự tình đã diễn biến đến nước này, hắn
chỉ có thể gật đầu đồng ý mà thôi.
Phương Lệ lại tiếp tục leo lên 500 thước, tạm thời còn chưa làm kinh động Thiên Ma Trùng, nhưng mà
chung quanh đã xuất hiện không ít Thiên Ma Trùng cao cấp. Phương Lệ đã
không dám tiếp tục bò lên cao hơn.
"Ô ô ..."
Tiểu Mạc Tà nghi hoặc, dùng hồn niệm hỏi một câu.
"Đưa chiếc nhẫn cho ta, lại lên thêm mười thước, chúng ta sẽ bị phát hiện. Ngươi cứ việc xông lên cầm Nguyệt Hoa ma thạch."
Phương Lệ nói với tiểu Mạc Tà.
Phương Lệ nói chuyện rất bình thản, nhưng mà nội tâm hắn lại đang dâng trào ba động kịch liệt.
Phương Lệ là cường giả Hồn Hoàng, lúc này hắn đã cảm giác được khí tức nồng
đậm của Nguyệt Hoa ma thạch. Đồng thời hắn cũng nhận ra bên trong sào
huyệt còn có một đầu Thiên Ma Trùng cấp đế hoàng trấn thủ.
Ở lại
giữ hang động không phải là sinh vật chuẩn đế hoàng cấp, mà là một con
Thiên Ma Trùng sơ đẳng đế hoàng, cũng là tồn tại mạnh nhất trong bộ lạc
cấp bốn này.
Thiên Ma Trùng sơ đẳng đế hoàng có thể tất sát bất
kỳ một con Hồn sủng nào của hắn. Vì thế trong đầu hắn tràn đầy nghi ngờ, không nghĩ tới trong một cái bộ lạc cấp bốn lại có ba đầu sơ đẳng đế
hoàng.
Cũng may Phương Lệ phát hiện kịp thời, nếu không lại leo lên chút nữa khẳng định sẽ bại lộ tung tích.
Lúc này trái tim Phương Lệ không nhịn được co thắt từng đợt, mồ hôi lạnh
chảy ướt sống lưng. Nhưng hắn cố gắng không biểu hiện cảm xúc của mình
ra ngoài.
Sơ đẳng đế hoàng ở lại trấn thủ hang động, vậy thì hắn
không thể nào đánh cắp Nguyệt Hoa ma thạch, kế hoạch lần này nhất định
là thất bại rồi. Thế nhưng, chủ nhân tiểu hồ ly bỗng nhiên xuất hiện làm cho tình huống đột biến. Cho dù hắn không chiếm được Nguyệt Hoa ma
thạch, nhưng còn có cơ hội lấy được chiếc nhẫn trị giá hai vạn năm ngàn
linh.
Chính vì nguyên nhân này Phương Lệ mới đột ngột dừng lại,
cố ý bảo Mạc Tà đưa không gian giới chỉ rồi tự mình đi lấy Nguyệt Hoa ma thạch. Chỉ cần đối phương đồng ý, Phương Lệ sẽ vô cùng vui vẻ nhìn nó
biến thành món điểm tâm trong miệng Thiên Ma Trùng.
Quan trọng
nhất là Phương Lệ hoàn toàn có thể độc chiếm cái nhẫn này, sau đó báo
cho Lục Tử Đăng và Trịnh Khuông trong sào huyệt còn có Thiên Ma Trùng sơ đẳng đế hoàng tồn tại, cho nên kế hoạch thất bại trong gang tấc. Cứ như vậy, người chiến thắng cuối cùng chính là Phương Lệ rồi. Dù sao dựa
theo kế hoạch lúc trước, hắn cũng chỉ được phân có 1 vạn rưỡi linh.
Nội tâm Phương Lệ lúc này vừa sợ hãi vừa hưng phấn, hai loại tâm tình đan
xen thật sự rất khó kiềm nén. Hắn có thể khẳng định tiểu hồ ly này không thể nào nhận ra phía trên kia còn có một đầu Thiên Ma Trùng sơ đẳng đế
hoàng.
Hắn từ từ điều chỉnh tâm tình, cố ý kích thích Mạc Tà:
"Thế nào, lúc trước không phải đã nói rồi hay sao? Ngươi không dám đi thì ta đi, ngươi ở lại hấp dẫn Thiên Ma Trùng."
"Ô ô ô !"
Tiểu Mạc Tà lắc lư cái đuôi để lộ ra một cái nhẫn nho nhỏ.
Nhìn thấy tiểu tử kia lấy ra chiến nhẫn trị giá hai vạn năm ngàn linh, trong lòng Phương Lệ càng thêm kích động.
Thế nhưng, Phương Lệ vẫn cực kỳ cẩn thận, cố ý dùng hồn niệm kiểm tra một lần nữa.
"Đây là Hồn sủng giới chỉ, bên trong chỉ có một con Hồn sủng quái dị, không phải chiếc nhẫn lúc nãy."
Phương Lệ lập tức nhíu mày, lửa giận bắt đầu dâng trào.
"Ô ô ô !"
Tiểu Mạc Tà kêu lên một tiếng, ý là:
"Vốn là chúng ta không có ý định chia phần cho ngươi.”
Sau đó tiểu Mạc Tà bỗng nhiên ném Hồn sủng giới chỉ ra thật xa, chiếc nhẫn
bay một đường vòng cung lớn rồi lọt vào trong hang động ở trên cao.
"Ngươi đây là ..."
Phương Lệ sợ hãi tái mặt, trong lòng càng thêm buồn bực không nói nên lời.
"Ô ô ô ô ~!"
Mạc Tà căn bản không thèm để ý Phương Lệ, trong khi Yêu Linh Hồn sủng của
hắn còn chưa kịp xuất thủ, nó đã thi triển Cửu Vĩ Mê chui vào trong một
cái hang động gần đó. Khí tức đế hoàng cường đại lập tức lan tràn bốn
phía.
Mạc Tà làm như vậy rõ ràng là muốn bại lộ hành tung, đồng thời cũng bán đứng luôn Phương Lệ.
Phương Lệ vẫn đang ngẩn người ngạc nhiên, hắn có thể khẳng định tiểu tử này
không có nhận thấy Thiên Ma Trùng sơ đẳng đế hoàng tồn tại. Nhưng nó
hành động quá mức kỳ lạ rồi, chẳng lẽ ngay từ đầu nó đã không có ý định
chiếm lấy Nguyệt Hoa ma thạch?
Mạc Tà buông thả khí tức đã làm
kinh động cả ngọn núi lớn, bên trong sơn thể lập tức truyền ra vô số
tiếng kêu bén nhọn, thanh âm hàng ngàn hàng vạn Thiên Ma Trùng hỗn hợp
lại gây ra hiệu quả nhiễu loạn tinh thần.
"Ong ong ong ong !"
Ngay cả Thiên Ma Trùng sơ đẳng đế hoàng cũng bị Mạc Tà kinh động rồi.
Khí tức Trùng hệ cường đại từ trên cao đè xuống, Phương Lệ và Yêu Linh đang ở trạng thái ẩn hình cũng bị giải trừ. Khuôn mặt Phương Lệ xám xịt
như tro tàn, áp lực cực lớn làm cho hắn hít thở không thông.