Sở Thiên Lâm vừa mới dứt lời, một nam tử xa lạ bỗng nhiên lao tới, đưa tay kéo lấy cổ áo Sở Thiên Lâm.
"Ngươi nói cái gì, ngươi mới vừa nói cái gì ?"
Gã nam tử rống to một tiếng, trong lúc nhất thời làm kinh động tất cả thành viên Sở gia.
Sở Thiên Lâm bị tập kích đột ngột nhất thời cứng đờ ra, không hiểu được
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ mở to mắt ra nhìn gã nam tử kỳ lạ
này.
"Vị bằng hữu kia, có lời gì từ từ nói, không nên kích động.”
Thiên Hằng vội vàng dùng tay đè xuống bả vai gã nam tử xa lạ.
Nhưng mà thời điểm Sở Thiên Hằng vừa mới dứt lời, hắn bỗng nhiên ngẩn người
tại chỗ, ánh mắt lộ vẻ khó tin nhìn chằm chằm vào người kia.
"Ngươi là… ngươi là Tam đệ...?"
Sở Thiên Hằng kinh hãi, lắp bắp hỏi một câu.
Hồi lâu sua, Sở Thiên Lâm mới bình tĩnh trở lại, thấy rõ bộ dáng nam tử này mới trở tay giữ lấy hắn, kinh ngạc nói:
"Thiên Nhân, thật sự là ngươi hả? Ngươi… ngươi rốt cuộc trở về rồi."
Sở Thiên Nhân là con thứ ba của Sở Minh, lúc đầu có tin đồn táng thân nơi
dã ngoại. Nhưng chỉ có thành viên cao tầng Sở gia mới biết Sở Thiên Nhân và thân huynh đệ không cùng chí hướng, tự mình rời nhà ra ngoài lịch
lãm. Lần đầu tiên rời nhà đi hết ba năm, lần thứ hai rời nhà đã là
chuyện mười mấy năm trước.
(Con trai thứ ba Sở Minh là Sở Thiên
Nhân, phụ thân Sở Mộ chỉ là con nuôi, tuy đều gọi là Tam đệ nhưng thân
phận khác nhau – Tác giả tu chỉnh.)
Hai người Sở Thiên Hằng và Sở Thiên Lâm không thể nào ngờ được chính là Sở Thiên Nhân lại xuất hiện vào lúc này.
Thu Địch thấy mình đã bị huynh đệ nhận ra cũng không có ngụy trang nữa,
giọng nói hắn vô cùng chân thành: "Phụ thân, hắn... hắn thật sự… đã..."
Vừa nói đến đây, sắc mặt hai người Sở Thiên Hằng và Sở Thiên Lâm liền trầm xuống, không dám nói thêm điều gì nữa.
Hai vị ca ca không nói lời nào, nhưng Sở Thiên Nhân cực kỳ rõ ràng lúc nãy bọn họ nói chính là sự thật.
Trước một khắc, hắn nhìn thấy đám người Sở gia còn sống vẫn giữ vững trấn
định, yên lặng quan sát. Chẳng qua là giờ phút này, vành mắt hắn nhịn
không được bắt đầu đỏ bừng.
Sở Thiên Nhân tâm tính kiên định mà
quật cường, lúc rời nhà từng thề độc trừ phi chết đi, ngoài ra hắn không bao giờ trở về gia tộc. Nhưng mà nghe nói Tây giới xuất hiện Tai Hoang, bản thân hắn đang ở phụ cận đã vội vàng quay trở lại cứu viện.
Đầu tiên là Cương La thành bình yên vô sự làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm,
ngay sau đó nghe tin Sở gia di chuyển tới Tây vực bị luân hãm lại khiến
hắn trực tiếp nổi điên. Một đường chạy tới đầm lầy phía tây đại khai sát giới, sau đó nhìn thấy thành viên Sở gia bình an sống sót, hắn lại có
cảm giác mừng rỡ như điên. Nhưng mà cuối cùng người hắn quan tâm nhất đã rời khỏi cõi đời.
Rất nhiều người phải trải qua sinh ly tử biệt mới hiểu được thân tình đáng quý.
Mà Sở Thiên Nhân bây giờ cũng đã hiểu được điều đó.
Một vị cường giả tiêu diệt một nửa bộ lạc cấp ba, dùng tính mạng mấy chục
vạn địch nhân tế bái người nhà lại thất hồn lạc phách, thân hình lảo
đảo, xiêu vẹo tiến vào trong Man cốc, từ từ đi tới vị trí mai táng Sở
Minh.
Một tháng sau.
Trải qua thời gian dài thanh tẩy toàn diện, nam bộ Tây giới đã không còn bóng dáng Hồn sủng đến từ bộ lạc đầm lầy phía tây.
Lần này Tai Hoang bộc phát có quá nhiều người tử vong, diện tích phá hư
cũng rộng lớn kinh khủng. Rất nhiều cư dân Tây vực di cư đến địa phương
khác cũng không nguyện ý trở về chốn cũ.
Các thành thị trong khu
vực nam bộ Tây giới trở nên thưa thớt vô cùng, đôi khi xuất hiện trường
hợp cả một tòa thành to lớn chỉ có gần trăm gia đình. Bọn họ cư ngụ gần
nhau, sau đó mới từ từ quét dọn chung quanh khu vực sinh sống.
Lãng Hà vực, Tây Lăng vực, Tây vực đều là như thế, tòa thành cấp bảy trở
xuống cơ hồ không một bóng người, phần lớn kiến trúc đã bị phá hủy triệt để. Lúc này, một số Vực chủ lên tiếng triệu tập dân chạy nạn trở về,
thông qua sự hỗ trợ của thế lực Yểm Ma cung, Hồn sủng cung, Hồn Điện,
Thương Minh, Nguyên Tố môn, La vực môn và đông đảo thế lực nhỏ khác bắt
đầu gầy dựng lại Vực thành.
Bản thân Tây Vực thành vốn đã bị phá
hủy tan nát, sau đó Sở Mộ và hai cường giả Hồn Hoàng phát sinh chiến đấu trong khu vực nội thành đã tàn phá hầu như không còn thứ gì nguyên vẹn.
Trên danh nghĩa, Tây Vực thành vẫn là Tây Vực thành, nhưng tất cả mọi người
đều rõ ràng nó sẽ không còn phồn vinh như trước. Sau khi thành thị được
xây dựng lại, Thất Sắc thành với nhân khẩu đông đảo rất có thể sẽ thay
thế vị trí Tây Vực thành, trở thành Vực thành cấp mười lớn nhất nơi này.
Thất Sắc thành là tòa thành có cư dân may mắn sống sót nhiều nhất, sự tích
Sở gia là chủ nhân tòa thành dẫn theo ba vạn cư dân tị nạn đa lan truyền ra khắp những địa giới chung quanh.
Đối với cư dân bình thường
thì không có chuyện gì quan trọng hơn một người cai trị yêu dân như thế. Hơn nữa, Sở gia đã công khai cường giả Hồn Hoàng đánh lui bộ lạc đầm
lầy phía tây là thàn viên của gia tộc. Bởi vì chuyện này, rất nhiều
người trở về Tây vực đều tập trung đến Thất Sắc thành, thậm chí dân chạy nạn trong những thành khác cũng lục tục chạy sang.
Tình hình dần dần ổn định lại, Thất Sắc thành trở thành địa phương thu nhận dân chúng chạy nạn nhiều nhất, các thế lực lớn xuất ra đội ngũ hỗ trợ và lương
thực cũng trực tiếp đưa tới Thất Sắc thành.
Nếu không bố trí
những người dân thích đáng sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đến an
ninh trật tự. Chuyện này hiển nhiên là do các thế lực lớn chịu trách
nhiệm an bày, bây giờ Thất Sắc thành là nơi trọng yếu được rất nhiều
người quan tâm, công tác tiếp liệu và trị thương đều có người xử lý một
cách hiệu quả nhất.
Mặt khác, vì muốn biến Thất Sắc thành ổn định hơn trong những lần Tai Hoang kế tiếp, các thế lực lớn đã phái ra một
nhóm Hồn sủng sư lập trạm canh gác vị ranh giới đầm lầy phía tây và dãy
núi Man Sơn. Tai nạn lần này đã làm cho nhân loại ý thức được khu vực
phía nam Tây giới quá yếu ớt, cần phải có thêm lực lượng quân đội mạnh
mẽ bảo vệ nơi này.
Phần lớn thành viên được đưa tới là cao thủ
Hồn Sư, bọn họ sẽ luân phiên bảo vệ Thất Sắc thành và lãnh thổ lân cận.
Mặc dù các thế lực lớn biết bộ lạc đầm lầy phía tây đã bị giết một mảng
lớn, bộ lạc Báo tộc cũng bị diệt trừ, Thất Sắc thành đoán chừng là địa
phương an toàn nhất Tây giới rồi. Nhưng dân chúng lại không hiểu những
chuyện này, bọn họ cần phải thấy lực lượng bảo vệ thực tế, như vậy mới
có thể yên tâm sinh sống.
Hàng năm các thế lực lớn sẽ luân phiên
thay đổi 500 Hồn Sư canh gác tại Thất Sắc thành và hai trạm cảnh giới.
Thực lực mỗi người có thể đồng thời triệu hoán 3 đầu Hồn sủng cấp thống
lĩnh, như thế sẽ có 1500 Hồn sủng cấp thống lĩnh thủ hộ tòa thành, tương đương với quy mô một nửa bộ lạc cấp một.
Quân đoàn cấp chiến
tướng thủ hộ Thất Sắc thành vẫn phải dựa vào đội ngũ đánh thuê, nhân số
đại khái 5000, La vực môn sẽ xuất ra khoản tiền chi trả cho việc này.
Tây giới vốn thuộc về La vực môn, lần này bọn họ không quản lý tốt, cộng
thêm giới chủ vô đạo đức như La Hắc xuất thân từ La Vực môn. Cho nên
trong lần Tai Hoang này, bọn họ chịu trách nhiệm rất lớn. Sau khi các
thế lực ngồi lại với nhau, cuối cùng cũng quyết định La Vực môn bỏ ra
phí thuê 5000 Hồn Sĩ cấp chiến tướng trong vòng năm năm.
Quân đoàn Hồn Đồ cấp nô bộc đơn giản hơn, cứ trực tiếp chiêu binh từ dân chạy nạn và cư dân bản xứ.
Mặc dù dân chúng trong Thất Sắc thành thực lực không cao, nhưng mà số lượng Hồn sủng sư chiếm tỷ lệ cao nhất. Những người này dừng lại ở cảnh giới
Hồn Đồ vốn không có không gian phát triển, vì thế phần lớn đều nguyện ý
lưu lại địa phương nào có chiếu cố đặc thù hoặc là trả lương hậu hĩnh.
Tòa thành xầy dựng không tốn quá nhiều thời gian, những Thổ hệ Hồn sủng sư
chuyên nghiệp sẽ có thể hoàn thành một tòa nhà diện tích 30 thước chưa
tới một tuần. Số người càng nhiều thì tốc độ xây dựng lại càng nhanh.
Đến tháng thứ ba sau khi Tai Hoang kết thúc, Thất Sắc thành đã khôi phục
trở lại trạng thái bình thường, hơn nữa nhân khẩu gia tăng đã bắt đầu
mở rộng ra vùng ngoại ô.