Sủng Mị

Chương 992: Q.2 - Chương 992: Không có người nào ưa thích cô độc




- Nghệ ~~~~~

Tiểu Vong Mộng kêu non nớt một tiếng, tuy không thể bay lượn, nhưng nó vẫn muốn đứng ở chỗ cao.

Cho nên tiểu gia hỏa này mở móng vuốt nhỏ của mình ra, tập tễnh từ bàn tay Sở Mộ leo lên cánh tay, cuối cùng thành công leo lên vai của Sở Mộ.

- Ô ô ô ~~~~~~

Tiểu Mạc Tà đang nằm ngủ bỗng nhiên cảm giác có cái gì đó bò qua, lập tức mở to mắt thì phát hiện tiểu Vong Mộng đã bò lên và đoạt vị trí của mình.

Đây chính là nơi thuộc về tiểu Mạc Tà, bình thường thân thể của nó ghé vào vai của Sở Mộ, chín cái đuôi nhỏ có thể thuận thế khoác lên vai phải của Sở Mộ, như vậy ngủ là thoải mái nhất. Thời điểm có Tiểu Chập Long thì Mạc Tà rất bất đắc dĩ phân cho tiểu gia hỏa bướng bỉnh kia một nửa, chỉ có thể treo cái đuôi mà ngủ.

Mà bây giờ vị trí này lại nhiều ra một tiểu gia hỏa, vậy sau này làm sao ngủ gà ngủ gật thoải mái được nữa?

- Mạc Tà, chiếu cố tốt tiểu Vong Mộng.

Sở Mộ nhìn tiểu Mạc Tà dặn dò.

Tiểu Vong Mộng bây giờ mới giai đoạn sơ sinh, tuy đã ký kết hồn ước, nhưng linh hồn cũng chưa thành hình toàn bộ, triệu hoán nó tạm thời không chiếm hồn niệm của Sở Mộ, như thế tiểu Mạc Tà cùng tiểu Vong Mộng có thể đồng thời xuất hiện.

Nhưng đợi tới lúc tiểu Vong Mộng tiến vào thời kỳ trưởng thành mười đoạn, triệu hoán nó khẳng định phải chiếm cứ một hồn.

- Ô ô ô ô ~~~~~~

Tiểu Mạc Tà phát ra tiếng kêu u oán, trong quá trình tiểu Chập Long phát triển thì Mạc Tà vẫn làm bảo mẫu, toàn bộ phải trông chừng, hiện tại tiểu Vong Mộng đang ở giai đoạn sơ sinh, đoán chừng nó phải thời khắc nào cũng phải chú ý tới, không cẩn thận là chết non, tổn thất rất lớn, đây chính là chúa tể cấp thấp tương lai đấy.

Sáu người trở về tới khu vực thành Vạn Tượng thì đã là trời đông giá rét.

Gió tuyết phiêu linh trong thiên địa, phủ một lớp tuyết dày như phấn lên mặt đất, tất cả cảnh vật chung quanh đều khoác lên cái áo trắng.

Mà cả thành Vạn Tượng đượcbao trùm trong gió tuyết càng thêm trang nghiêm túc mục, đối với vô số người ôm lý tưởng hồn sủng mà nói thì thời tiết này ngăn cản bước chân của bọn họ, không có bao nhiêu người nguyện ý đi ra ngoài vào lúc này, người đi lại trên đường chính ai cũng cúi thấp đầu, chậm rãi di chuyển trong biển người của thành thị.

Thành thị vẫn hối hả như trước, phồn hoa giống như gấm, thời gian đi tới đi lui cũng được một năm, bay lượn trên bầu trời giá lạnh, trong nội tâm Sở Mộ hơi có chút cảm khái, trong đầu hiện ra dung nhan xinh đẹp và ánh mắt phong tình vạn chủng của Diệp Khuynh Tư, còn có tiếng cười như chuông bạc không tiêu tan của Trữ Mạn Nhi và bộ dáng quệt mồm miễn cưỡng.

- Đi ra ngoài đã hơn một năm, gia mẫu lo lắng đã lâu, Triêu Lãnh Xuyên trước hết cáo từ, mấy ngày nữa sẽ gặp các vị.

Triêu thái tử là một hài tử nghe lời, vừa trở lại thành Vạn Tượng thì vội vã đi về chủ Hồn Điện.

Năm người vô cùng im lặng với Triêu thái tử phong vân một cõi này, đã lớn như vậy còn có bộ dáng này, hắn tiếp xúc xã hội không nhiều lắm, quả thực giống như hài tử không lớn lên.

Triêu thái tử thấy mọi người làm bộ dáng xem thường, vẻ mặt xấu hổ, vội vàng lễ phép hành lễ, sau đó chạy như bay.

- Ta cũng phải quay về Yểm Ma Cung, mấy vị bảo trọng.

Trầm Mặc học theo bộ dáng khách khí của Triêu thái tử, sau đó xoay người rời đi.

- Còn bảo trọng, Yểm Ma Cung cùng Hồn Điện cách nhao không tới mười phút đi đường mà...

Bàng Duyệt trợn trắng mắt, nói xong lại hung hăng liếc Đằng Lãng nói.

- Ngươi dám học bọn bọn thì ngươi sẽ chết!

- Ách...

Đằng Lãng vẫn muốn học theo, nghe nói như vậy thì đành phải thôi.

Sở Mộ không quan tâm những gia hỏa não tàn này, mắt nhìn qua Mục Thanh Y khống chế Bạch Hổ, mở miệng hỏi:

- Ngươi thì sao? Cùng ta quay về Hồn Điện, hay là...

- Ta trở lại cung Nữ Vương.

Mục Thanh Y ngữ khí bình tĩnh nói ra.

- Mục nữ thần muốn đoạt lại tất cả của mình, ha ha, xem ra mấy ngày nay sẽ có náo nhiệt.

Đằng Lãng nghe xong lập tức cười rộ lên, e sợ thiên hạ bất loạn.

- Cần muốn giúp đỡ sao?

Sở Mộ cảm thấy Mục Thanh Y lẻ loi một mình như vậy khó tránh khỏi có rất nhiều chỗ không tiện. Hiện tại Yểm Ma Cung đã đã hoàn toàn nghe theo mình hiệu lệnh, giúp Mục Thanh Y kéo một ít người không thành vấn đề.

- Không có việc gì, ta còn có chút thủ hạ trung thành và tận tâm, có bọn họ là đủ rồi, Tam đại cung điện các ngươi không cần phải tham dự, miễn sinh ra chiến loạn quá sớm.

Mục Thanh Y nói ra.

- Ân, vậy ngươi phải cẩn thận.

Sở Mộ gật gật đầu.

Nói xong Sở Mộ cùng Mục Thanh Y có ý định cáo từ Bàng Duyệt, kết quả phát hiện hai người bọn họ đã sớm lui ra xa xa, lúc này càng thêm im lặng.

Thành Vạn Tượng xác thực rất lớn, nhưng mà bọn họ ở gần nội thanh và gần Vạn Tượng Đàn, muốn gặp mặt không tính rất khó khăn, không nói vài lời mọi người đều tán đi, còn lại Sở Mộ cùng Đằng Lãng.

- Triêu Lãnh Xuyên cũng thật sự là. Giống như không phải là người Hồn Điện chúng ta, cũng không đợi chúng ta cùng trở về.

Đằng Lãng phàn nàn một câu.

...

Hai đại thiếu chủ của Hồn Điện đồng thời xuất hiện, lựa chọn đi vào từ cửa chính.

Sau khi tiến vào chủ Hồn Điện thì Đằng Lãng tự nhiên phải bẩm báo với người nhà một phen, khoát khoát tay liền rời đi.

Sở Mộ thì đi tới cung điện khác, đi thẳng đến nội cung hậu điện, có ý định cho thê tử của mình một kinh hỉ qua một năm không gặp.

Kết quả đi vào trong sân thì không có nhìn thấy Diệp Khuynh Tư, cũng không có trông thấy Trữ Mạn Nhi, ngay cả đám Bạch Yểm Ma không an phận cũng không biết chạy đi đâu.

- Ah, thiếu gia, ngài trở về.

Tiểu thị nữ bưng chậu trông thấy Sở Mộ đứng ở ngoài cửa. Trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười xấu hổ, thấp giọng nói nhỏ.

- Như thế nào không có người?

Sở Mộ hỏi.

- Tiểu thư nàng đi tôn điện, hiện tại hẳn là đang ở hồ đình.

Sở Mộ gật gật đầu với tiểu thị nữ, đi đến nội viện Diệp Khuynh Tư bình thường vẫn luyện dược, đặt một ít tinh thạch có giá trị của mình thu thập được ở đây, hắn không có việc gì nên đi tới tôn điện.

Hồ đình Sở Mộ đi qua mấy lần, chỗ đó phong cảnh không tệ, chắc hẳn vào mùa đông có ý vị hàm súc.

Hồ nước đã đông lại, mặt nước như tấm gương, một ít tuyết hoa bay bồng bềnh, xoẹt qua quỹ tích quỷ dị trên không trung.

Đi vào hành lang gỗ thì Sở Mộ trông thấy một nữ tử thanh tao đang ngồi trong lương đình, một thân nhung bào tuyết trắng cao quý phụ trợ dáng người thướt tha, giống như tiên tử đang nhắm tuyêt trong bức họa tuyệt mỹ, tinh khiết mà không nhiễm phàm tục.

Sở Mộ nhìn thấy nàng thì sững sờ tại chỗ.

Đạo thân ảnh kinh diễm này quen thuộc và lạ lẫm, thời điểm đi qua nhìn thấy nàng thì nhìn thấy rét lạnh và hờ hững hóa thành thực chất trong mắt của nàng, làm cho Sở Mộ cảm thấy sợ hãi, khiếp đảm, hắn thậm chí không rõ vì cái gì phụ thân của mình bình dị dễ gần như thế, mẫu thân luôn cự người ở ngoài ngàn dặm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.