- Ta cảm giác mỗi tòa Thiên Giới Bi giống như đang biểu đạt một dạng tín tâm, thật giống như một đoạn chuyện xưa, nó bị chia thành mười đoạn rải rác, trước khi đem câu chuyện xưa này hoàn toàn chỉnh hợp lại, thật khó hiểu được Thiên Giới Bi rốt cục muốn biểu đạt điều gì!
Cẩn Nhu công chúa tỉ mỉ đem văn tự mà Sở Mộ ghi nhớ lại đọc qua một lần, hơn nữa dùng phương thức đặc thù miêu tả xuống.
- Vậy bây giờ chúng ta đã có tin tức về ba tòa Thiên Giới Bi phải không?
Sở Mộ hỏi.
- Phải, tin tức ba tòa Thiên Giới Bi này biểu đạt không nối liền. Thiên
Giới Bi ở phía Tây giới của chúng ta miêu tả là một chủng tộc, chủng tộc này từng cố gắng phản kháng nhưng về sau lại phải nhận lấy sự trừng
phạt phi thường nghiêm khắc!
- Là chủng tộc gì?
Sở Mộ hỏi.
- Không biết, bên trong chưa nói, chỉ nói họ phi thường cường đại!
Cẩn Nhu công chúa nhìn thoáng qua Sở Mộ, tiếp tục nói:
- Thiên Giới Bi ở Vạn Vật cảnh lại nhắc tới chuyện liên quan với giao nhân cổ xưa, đem sự cường đại của nó miêu tả lại một lần!
Chuyện giao nhân cổ xưa Sở Mộ đã biết, hơn nữa còn tìm được Phong Điện mà giao nhân đang ngủ say.
- Kế tiếp là Thiên Giới Bi ở Lâm thành Ô Bàn đại địa, bên trên ghi chép
lại sinh vật cùng chủng tộc cực mạnh của Ô Bàn đại địa suốt năm ngàn năm nay, những sinh vật cùng chủng tộc này ở thời đại của chúng ta chẳng
khác gì thần linh, trong đó có một đầu Cửu U bất tử cấp, Cửu U từng
chiến đấu qua với một chủng tộc phản nghịch phi thường cường đại lúc ấy, cuối cùng thất bại. Chủng tộc kia tựa hồ chính là sinh vật đã được nhắc qua trong Thiên Giới Bi tại Tây giới!
Cẩn Nhu công chúa từ tin
tức cuối cùng này đoán được toàn bộ Thiên Giới Bi đang kể lại một câu
chuyện truyền thuyết lâu đời, truyền thuyết kia liên mang tới một loại
sinh vật cực mạnh, Cẩn Nhu suy đoán có thể Thiên Giới Bi là một tấm bia
đá lịch sử khổng lồ, dùng văn tự đặc thù cùng hình ảnh hư ảo đặc thù đến kể lại cho người đời sau biết câu chuyện xưa của một vài sinh vật đạt
tới cảnh giới đỉnh cấp nhất của thế giới.
Sở Mộ gật gật đầu,
trước đó khi tiến vào Phong Điện Ly lão nhân cũng đã giảng thuật qua
chuyện này với hắn, xem ra Thiên Giới Bi có quan hệ tới lực lượng đỉnh
phong nhất thời thượng cổ.
Hồn sủng thế giới là một loại trạng
huống phát triển khởi phục, tựa như một quốc gia, trong quá trình lịch
sử dài đăng đẵng chỉ cần không bị hủy diệt, chung quy sẽ có thời gian
hưng thịnh cùng suy bại.
Hồn sủng thế giới đồng dạng có hưng
thịnh cùng suy bại, không ai nói được là sinh vật năm ngàn năm, hay một
vạn năm trước yếu ớt hơn thời kỳ này, thậm chí ở những thời kỳ kia tính
ưu việt của những chủng tộc nọ còn mạnh mẽ hơn những chủng tộc được xưng là cực mạnh của hiện tại, nhưng theo quy luật của tự nhiên không phải
cực mạnh thì sẽ thiên thu muôn đời, quy luật tự nhiên chỉ lựa chọn những chủng tộc có thể sống sót lâu dài.
Sinh mệnh thế giới cứ luân
hồi xoay chuyển như thế, ở mỗi thời kỳ có kẻ mạnh cùng kẻ yếu, chỉ có
người đời sau thông qua một ít dấu vết lưu lại trong lịch sử để làm ra
sự so sánh đại khái mà thôi.
Có lẽ Thiên Giới Bi chính là ghi
chép lại lịch sử làm cho người đời sau biết được những sinh linh sinh
sản, thăng cấp, dị biến, già cả, thoái hóa đến tột cùng lại có những
sinh vật nào chân chính đứng trên đỉnh cấp kim tự tháp, trở thành thần
linh của hết thảy sinh mệnh!
- Khi ta tới Không Trung Lâm, liền
góp nhặt tin tức của Thiên Giới Bi thứ tư, như vậy chuyện xưa hẳn sẽ
càng thêm nối liền, chờ sau khi có được mười phần ghi chép của mười
Thiên Giới Bi, nói không chừng chúng ta sẽ có thể cởi bỏ mê đề của thế
giới này!
Nói tới đây, ánh mắt Cẩn Nhu công chúa có chút lóe ra.
Cẩn Nhu công chúa nghiên cứu văn tự cổ đại, chính là vì muốn cởi bỏ những
câu chuyện xưa phủ đầy bụi năm tháng, nghĩ tới mê đề của Thiên Giới Bi
suốt mấy ngàn năm không ai có thể cởi bỏ lại bị mình phá giải, nàng tự
nhiên sẽ hưng phấn kích động.
Đối với chuyện của Thiên Giới Bi,
Cẩn Nhu nhiệt tâm hơn Sở Mộ rất nhiều, nhìn ra được mục tiêu của nàng là thu thập ghi chép của mười tòa Thiên Giới Bi.
- Vị trí của những tòa Thiên Giới Bi khác nàng biết không?
Sở Mộ dò hỏi.
- Còn có ba tòa khác nằm tại Ô Bàn đại địa cùng Tranh Minh đại địa, còn
lại ba tòa khác không nằm trong quốc gia của nhân loại, nghe nói một tòa nằm tận sâu trong Hằng Hải, một tòa ở tận đầu Thế Giới Ốc Tích, còn có
một tòa không biết đang ở đâu.
- Ta từ trong văn hiến ở các địa
phương đều không nghe tin tức gì về tòa Thiên Giới Bi cuối cùng, thậm
chí rất nhiều cổ nhân cũng cảm thấy được chỉ có chín tòa Thiên Giới Bi,
bởi vì bọn họ đã tìm khắp những nơi hẻo lánh nhất của thế giới cũng
không tìm được tòa Thiên Giới Bi cuối cùng!
- Trong đó có rất
nhiều học giả làm ra đủ loại suy đoán, có một lão học giả ở ngàn năm
trước cảm thấy tòa Thiên Giới Bi cuối cùng có thể nằm trong Du Li không
gian, nói cách khác tòa bia đá kia không nằm trong vị diện của chúng ta, có thể cùng loại như Thánh Vực, Bất Hủ thành, Phong Ấn tháp như vậy!
Cẩn Nhu công chúa nói ra một hơi.
Sở Mộ gật gật đầu, nếu mình là Bi Khấp Giả, phỏng chừng có một số việc dù
mình không để ý tới nhưng sẽ có người tìm tới tận cửa, dù sao Trữ Mạn
Nhi đã nói còn có sự tồn tại của ngụy Bi Khấp Giả.
Nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện về Thiên Giới Bi.
Trò chuyện hồi lâu, chân trời hiện lên tia sáng mỏng manh, ánh sáng mênh
mông chiếu lên thân hình u lam sắc trong suốt của Cẩn Nhu công chúa.
Cẩn Nhu công chúa vẫn đang chuyên chú thu thập tin tức về Thiên Giới Bi,
hơn nữa còn làm ra một phen phỏng đoán về sinh vật được nhắc tới bên
trong. Nàng không chú ý tới nắng sớm đã chiếu lên trên người nàng, khiến thân thể nàng nổi lên vẻ thánh khiết xinh đẹp mê người.
Công
chúa Cẩn Nhu trong hình thái u linh cũng không đánh mất đi vẻ tuyệt sắc
thiên hương của chính nàng, ngược lại càng tăng thêm dáng vẻ phiêu phiêu dễ thương, cao quý thanh liên, trái tim Sở Mộ cũng không phải lần đầu
tiên bị nàng hấp dẫn, tựa như ban đầu khi nhìn thấy nàng, cho dù nàng
đeo khăn sa che mặt nhưng đôi con ngươi xinh đẹp u buồn vẫn làm Sở Mộ
tâm động thật lớn.
Sở Mộ nhìn nàng, nhìn đến có chút xuất thần,
Cẩn Nhu công chúa nghĩ mình nói chuyện hấp dẫn Sở Mộ, vẻ mặt lộ ra dáng
tươi cười nhợt nhạt, đem phỏng đoán của mình làm tổng kết thật đầy đủ.
- Chuyện ta biết được phi thường có hạn, có thể làm ra được phỏng đoán
chỉ có bấy nhiêu. Về thực lực của Cửu U cùng giao nhân cổ lão ta cảm
thấy được Cửu U càng mạnh hơn, giao nhân cổ lão là thực lực yếu nhất
trong Hằng Hải, thời kỳ thống trị của nó cũng chỉ mấy ngàn năm trước đây mà thôi, những người được xưng là đứa con của Hằng Hải đều sống trước
nó mấy ngàn năm, nhưng không biết họ còn sống sót hay không…
Cẩn Nhu công chúa còn đang nói chuyện, chợt phát hiện đôi môi của mình cách khuôn mặt anh tuấn của Sở Mộ thật gần.
Cẩn Nhu chợt dừng lại, ánh mắt có chút kích động nhìn lên Sở Mộ.
Không biết vì sao trong đầu Cẩn Nhu chợt vang lên lời nói của Sở Mộ trước đó:
- Nàng là người đẹp nhất mà ta đã nhìn thấy…
Những lời này khiến lòng nàng khẩn trương đập loạn. Nguyên bản nàng chỉ cho
rằng Sở Mộ nói ra lời an ủi nàng, nhưng hiện tại nhớ tới lúc ấy Sở Mộ
nói rất thành khẩn, thậm chí khi nói lời đó còn đặc biệt thoáng dừng
lại, tạm dừng kia không phải hắn đang do dự hay nói lời dối trá, mà là
do tính cách của hắn…Ánh nắng sáng sớm chiếu xuống, đôi môi thơm của Cẩn Nhu nhẹ nhàng run rẩy hiển hiện vẻ sáng bóng mê người.
Giờ khắc
này nàng cảm giác được mình có thể ngửi thấy hương vị đặc hữu trên người Sở Mộ, mà trên thực tế làm u linh vốn không có khứu giác.
Rốt cục nàng chậm rãi nhắm mắt lại, đôi lông mi dài vẽ ra một độ cong tĩnh lệ, vô cùng mê người.
Thời gian chợt dừng lại, trái tim Cẩn Nhu như nhảy mạnh lên, có chút chờ mong lại có chút bối rối lẫn ngượng ngùng.
Nhưng qua hồi lâu cái gì cũng không xảy ra, trống rỗng.
Tâm tình của nàng theo thời gian chậm rãi bình ổn trở lại, vẻ chờ mong bối rối cũng dần dần biến thành mất mát.
Hắn không dám hướng mình tiến thêm một bước sao, chẳng lẽ bỏ lỡ thì phải bỏ qua cả đời?
Nghĩ đến đây, Cẩn Nhu chợt cảm thấy trong lòng chua xót. Người này rõ ràng
khi ở đại sở thế gia từng nói thích mình, nhưng lại luôn mang theo bộ
dáng giữ khoảng cách với mình, còn muốn mình đặc biệt tiếp cận hắn.
Nghĩ tới những chuyện sau đó, còn có Diệp Khuynh Tư, trong lòng Cẩn Nhu từ
chua xót biến thành nước mắt, từ đôi mắt nhắm chặt chảy xuống.
-
Rõ ràng là nói yêu thích ta, nhưng lại ở chung một chỗ với người khác,
nếu ngươi thật sự yêu thích ta, vì sao không có dũng khí đi với ta, ta
cần chẳng qua là một người nguyện ý thật tình đối đãi với ta, khi đó
ngươi làm vậy có khác gì những kẻ lừa đảo khác.
Cẩn Nhu nhắm chặt hai mắt, hàm chứa nước mắt đem ý nghĩ trong lòng mình nói ra.
Khi ở Thiên Hạ thành, nàng nổi tiếng với vẻ đẹp như thiên tiên, vô số người theo đuổi. Thế nhưng trong những người theo đuổi kia lại có người nào
là thật tình, không phải kẻ thèm nhỏ dãi dung mạo của nàng thì lại là kẻ không có đảm lượng cùng quyết tâm trả giá, yêu cầu của nàng kỳ thật rất thấp rất thấp.
Tựa như lúc ban đầu Sở Mộ nhìn thấy nàng liền tâm động, Cẩn Nhu chẳng phải cũng không hề cho rằng hắn là một tiểu bối vô
danh, ánh mắt kiên định cùng bất khuất của hắn, đã tạo được ấn tượng với nàng rất sâu, cho dù thật nhiều năm qua đi nàng vẫn nhớ rõ như ngày
trước.
Cảm giác luôn thật sự kỳ diệu, tuy rằng bản thân Cẩn Nhu
cũng không biết vì sao mình luôn nhớ rõ thiếu niên mang theo Ngân Nguyệt Hồ ngày xưa, nhưng nàng quả thật nhớ rõ, đương nhiên khi đó chỉ là nhớ
rõ…sau khi dùng hết dũng khí nói ra câu đó, Cẩn Nhu bỗng dưng ý thức
được lời nói của mình ngu xuẩn đến cỡ nào.
Mình cần gì cầm quá
khứ trẻ tuổi khí thịnh của người khác lại xem là cảm tình lợi thế mà đi
trách móc hắn. Có trách chỉ có thể trách lúc trước không có được duyên
phận để họ có thời gian hiểu biết nhau nhiều hơn, chờ về sau khi chứng
thật người này chính là người trong mệnh trung chú định của chính mình
thì hắn đã có người khác.
Sở Mộ ngẩn người, không nghĩ tới Cẩn Nhu sẽ nói ra lời như vậy.
Hồi tưởng lại chuyện trước kia, Sở Mộ cảm thấy được đúng thật là ngay lúc
đó mình thật bó tay bó chân, luôn lo nghĩ thật quá nhiều chuyện.
- Nàng mở mắt trước đã!
Sở Mộ nói với Cẩn Nhu.
- Không!
Cẩn Nhu quật cường nói. Nàng không muốn nhìn thấy Sở Mộ nhìn mình với ánh
mắt thương hại, nàng tình nguyện đem lời thổ lộ cùng lòng tự tôn chôn
vùi, mà sự thật thân thể nàng cũng đã chôn cất không xa.
Sở Mộ cười khổ nói:
- Tiểu công chúa, nếu nàng không mở mắt, làm sao biết ta có phải là một kẻ nhát gan đào tẩu hay không!
- Ngươi không có…
Cẩn Nhu không cảm giác được Sở Mộ đang hôn mình, đã nói rõ hắn lại rút lui.
Nhưng trong thoáng chốc Cẩn Nhu ý thức được một vấn đề thật nghiêm trọng.
Mình là u linh, nếu như nhắm mắt lại vô luận Sở Mộ có hôn nàng hay không, nàng làm sao khả năng cảm giác tới…