Sủng Mị

Chương 372: Q.2 - Chương 372: Ký ức bị lãng quên




Tới tận bây giờ Sở Mộ vẫn chưa hiểu rõ về bảy đại Thánh sủng của Hồn sủng, thậm chí mới lần đầu nghe nói tới Phược Phong thánh vực. Nếu như nói nơi đó có vô số Hồn sủng sinh sống, vậy thì Thánh vực phải là một lãnh thổ tài nguyên phong phú, diện tích rộng lớn vô cùng mới đúng. Tại sao lại có thể che giấu tai mắt người đời, những người bên ngoài hầu như không có ai nghe nói tới địa phương như thế?

Sở Mộ mang theo nghi ngờ trong lòng đi tới Thánh vực môn thì mọi nghi vấn đều được giải đáp.

Bởi vì Thánh vực là một thế giới đặc thù không thuộc về đại lục.

Đứng ở trước đại môn Thánh vực, nội tâm Sở Mộ rung động đã không thể diễn tả bằng ngôn từ. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới nội bộ Hồn Điện nắm giữ bảy đại Thánh vực dĩ nhiên là những thế giới hoàn toàn độc lập, không thuộc về phạm vi lãnh thổ Thiên Hạ thành, cũng không nằm trong khu vực thần bí nào hết. Ở trước mặt hắn là đại môn Thánh vực của Hồn Điện, được các cường giả hộ vệ cực kỳ sâm nghiêm.

Ở khu vực trung tâm trong nội bộ Hồn Điện là một tòa thánh đàn bằng bạc tinh khiết. Sở Mộ đứng ở vị trí chính giữa có thể bao quát trọn vẹn toàn bộ thánh đàn vào trong tầm mắt.

Thánh đàn có vô số bậc thang kéo dài từ dưới đất lên trên đỉnh cao nhất, mỗi một bậc thang đều được điêu khắc các loại đồ án cổ xưa, lực lượng thần bí bao quanh chứng tỏ tòa thánh đàn này đã trải qua thời kỳ lịch sử dài đăng đẳng.

"Bên đó là Phược Phong Điện, trên thánh đàn chính là đại môn đi thông Phược Phong thánh vực. Thánh đàn của Hồn Điện tổng cộng có bảy tòa, mỗi một tòa đều được cao thủ và ma trận bảo vệ vô cùng sâm nghiêm, không cho phép người ngoài bước vào."

Đình Lan biết Sở Mộ chưa từng đến nơi này, cố ý vừa đi vừa giải thích cho hắn hiểu.

Sở Mộ ngửa đầu quan sát tòa thánh đàn nguy nga, chẳng biết tại sao lúc nhìn thấy một ít hình ảnh điêu khắc trên tường, trong lòng Sở Mộ tự nhiên sinh ra cảm giác đã từng quen biết.

Giống như là ký ức tồn tại sâu trong trí nhớ, hoặc đó là địa phương vô số nằm mộng nhìn thấy. Vì thế tâm tình Sở Mộ từ rung động chuyển sang bị cảm giác mơ hồ bao phủ.

"Ta đã đến nơi này sao? Hẳn là chưa bao giờ tới mới đúng, nhưng mà tại sao lại có cảm giác như vậy, đây là tại sao?"

Sở Mộ không ngừng tự hỏi chính mình.

"Sở Thần, tại sao?"

Đình Lan lưu ý thấy ánh mắt Sở Mộ có vẻ kỳ lạ nên nghi ngờ dò hỏi.

"Ta cảm giác đã tới nơi này." Sở Mộ mở miệng hồi đáp.

"Không có khả năng này, ngươi mới vừa nhận được danh hiệu cấp bảy, trước khi có danh hiệu cấp bảy bất luận kẻ nào cũng không có đặc quyền tiến vào đây. Trừ phi …" Đình Lan trả lời rất dứt khoát.

"Chỉ có Điện Tôn mới có quyền lực dẫn người tiến vào." Ly Ngân bổ sung một câu.

Nhắc tới Điện Tôn, Sở Mộ lập tức nhớ tới mẫu thân mình. Bỗng nhiên, một đoạn ký ức thống khổ tràn vào trong đầu Sở Mộ, trong khoảng thời gian gần đây hắn đã không ngừng tìm cách lãng quên đoạn ký ức này. Nhưng ngay khi hắn bước vào thánh đàn, hết thảy hình ảnh trong quá khứ lập tức tràn vào trong đầu hắn.

"Là nơi này... là nơi này... nhất định là vậy."

Sở Mộ suy nghĩ hồi lâu, hắn đã hiểu tại sao mình lại có cảm giác đã từng quen biết rồi, cũng biết vì sao nội tâm mình sinh ra tâm tình dao động mãnh liệt khó thể kiềm chế.

"Sở thiếu chủ?"

Ly Ngân đứng ở bên cạnh Sở Mộ, lấy làm ngạc nhiên nhìn Sở Mộ có vẻ kích động. Cơ hồ mỗi Hồn sủng sư khi nhìn thấy Thánh vực sẽ vô cùng kích động, nhất là thanh niên đồng lứa, nhưng mà Ly Ngân có thể cảm giác được người thanh niên này ngoại trừ kích động ra còn có một loại cảm xúc phức tạp hơn. Tình cảnh này làm cho người thanh niên này mất đi năng lực khống chế bản thân.

Sở Mộ thật sự không còn khả năng khống chế tâm tình của mình, hiện tại hắn tâm loạn như ma.

Đã bao nhiêu năm rồi, Sở Mộ thậm chí sắp triệt để quên mất đoạn trí nhớ này, thậm chí đã dần dần phong bế hồn ước thứ nhất và thứ hai tận sâu trong linh hồn mình.

Nhưng mà ngày hôm này, gần mười năm sau lại bước lên con đường này một lần nữa, lại tận mắt nhìn thấy thánh đàn nguy nga bàng bạc một lần nữa.

Chính là chỗ này, mười năm trước mình đã bước vào cánh cửa kia.

Đề phòng sâm nghiêm, rộng lớn khí phách, tòa thánh đàn khổng lồ đứng sừng sững ở vị trí trung tâm Hồn Điện.

Mà mười năm trước, chính mình đã ký kết hồn ước thứ nhất tại nơi này.

Rốt cuộc Sở Mộ đã nhớ hết toàn bộ mọi chuyện.

Mười năm trước hắn vừa mới đạt tới bốn niệm Hồn Đồ đã được Băng Lam dẫn vào Thánh vực, cũng là một nơi mỹ lệ như mộng như ảo. Ở đó Sở Mộ đã gặp một con Hồn sủng đẹp như tiên nữ.

Nàng có một bề ngoài hoàn mỹ bất luận kẻ nào cũng không thể phản kháng, có một khuôn mặt tuyệt mỹ không nên thuộc về nhân gian, nhưng nàng lại có một trái tim tàn ác làm cho người ta giận sôi.

Nàng đã lừa gạt mình, không có tuân ước định trước khi ký kết hồn ước.

Nàng đã khiến cho mình bị khuất nhục nhiều năm, suýt chút nữa phá hủy hết thảy tín niệm trên con đường Hồn sủng sư của mình.

Cho dù là bây giờ, nàng vẫn đang chiếm lấy hai cái hồn ước của mình, hoàn toàn phế bỏ hai cái không gian Hồn sủng và một hồn ước triệu hoán của mình.

Thân thể Sở Mộ bắt đầu run rẩy từng cơn, hắn đã chờ đợi một ngày này quá lâu… quá lâu. Rốt cục đã bước chân vào nơi này, tìm được địa phương đã từng ký kết hồn ước với thiếu nữ trốn tránh. Điều này cũng có nghĩa là thời điểm tìm được con Hồn sủng giả nhân giả nghĩa kia không còn xa xôi nữa rồi.

"Sở Thần, ngươi có khỏe không?"

Đình Lan lo lắng nhìn sang Sở Mộ, nhỏ giọng hỏi.

Sở Mộ không có bất kỳ che dấu tâm tình của mình, giờ phút này nội tâm hắn đang bốc cháy lửa giận hừng hực. Bởi vì chính mình đã tìm được một chút đầu mối của thiếu nữ trốn tránh, chỉ cần dựa theo đầu mối này tìm kiếm đi xuống nhất định sẽ có thể tìm thấy nàng. Đến khi đó mình sẽ đoạt trở về hồn ước thứ nhất.

"Ngươi mới vừa … mới vừa nói có bảy tòa Thánh vực đúng không? Có phải là tồn tại một Thánh vực biển hoa hay không?” Sở Mộ kích động giữ chặt bả vai Đình Lan, lớn tiếng hỏi.

"Ta… ta không biết !"

Đình Lan vừa hoảng sợ vừa ngượng ngùng trả lời, vội vàng tránh ra khỏi bàn tay Sở Mộ.

"Sở thiếu chủ, ngài trước tiên ổn định tâm tình lại đã."

Ly Ngân vội vàng đỡ lấy Sở Mộ, cố gắng khuyên nhủ hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt Đình Lan đỏ ửng vì tức giận, lúc này Sở Mộ mới ý thức được mình quả thật đã quá kích động.

Hắn vội vàng hít sâu một hơi, chậm rãi bình phục tâm tình của mình lại.

Ly Ngân thấy Sở Mộ đã từ từ bình tĩnh trở lại mới mở miệng nói:

"Thánh đàn có bảy tòa, trong đó lấy Vạn Triêu Thú làm chủ có kích thước to lớn nhất, tiếp theo là Đế Thánh Hoa. Ta nghĩ Sở thiếu chủ nhắc tới khu vực biển hoa hẳn là ám chỉ Đế Thánh thánh vực. Nơi đó có đủ loại Thực Vật giới Hồn sủng sinh sống, trong đó Đế Thánh Hoa là Thánh sủng của Hồn Điện chúng ta. Rất hiếm khi tìm thấy và bắt sống được một con."

"Đế Thánh Hoa? Đúng, chính là Đế Thánh Hoa."

Trong lòng Sở Mộ lại dâng trào hỏa diễm một lần nữa.

Lúc ban đầu mẫu thân Băng Lam dẫn mình tiến vào Đế Thánh thánh vực, mà thiếu nữ trốn tránh chính là ra đời từ trong nụ hoa.

Đế Thánh thánh vực, nhất định là tại Đế Thánh thánh vực. Sở Mộ bây giờ có thể vạn phần khẳng định Đế Thánh thánh vực chính là địa phương mình ký kết hồn ước đầu tiên.

Đình Lan và Ly Ngân đều hai mặt nhìn nhau, không biết tại sao Sở Mộ lại có biểu hiện kích động như thế.

Cuối cùng vẫn là Đình Lan dùng giọng nói vô cùng kỳ quái dò hỏi:

"Đế Thánh thánh vực ít nhất phải đạt được danh hiệu cấp chín mới có tư cách tiến vào, đồng thời còn phải phù hợp vô số điều kiện. Trước kia ngươi làm sao tiến vào Đế Thánh thánh vực?"

"Sở thiếu chủ, ngay cả ta cũng chỉ tiến vào Đế Thánh thánh vực một lần, trước tiên không nói tới Đế Thánh thánh vực có bao nhiêu hạn chế, chỉ tính riêng Thực Vật giới Hồn sủng cường đại ở trong đó đã khiến cho phần lớn cao thủ dừng bước rồi." Ly Ngân mở miệng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.