Sủng Mị

Chương 610: Q.2 - Chương 610: La Vực môn âm hiểm




Nhưng mà Sở Thiên Lâm kịp thời phản ứng, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc nồng đậm.

"Sở Mộ?"

"Sở Mộ?"

Hai người đồng thời hét lớn, sau đó bốn mắt nhìn nhau rõ ràng là không dám tin tưởng. Hai vị tộc trưởng ngơ ngác hồi lâu mới vội vàng chạy xuống lầu, phóng như bay về phía đại sảnh.

Trên sân huấn luyện.

Sở Anh đang luyện tập Hồn sủng của mình buông thả kỹ năng, lúc này người hầu chạy tới nói một câu làm cho ánh mắt của nàng sáng rực lên.

"Sở Anh, Sở Mộ là ai? Tại sao trước kia ta chưa từng nghe nói."

Một gã nam tử đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi.

Gã nam tử này mặc y phục sạch sẽ, tướng mạo bình thường, nhìn qua không giống hạng người có thân phận và địa vị.

"Tôn Nguyên, hắn là thiên tài của gia tộc chúng ta, ban đầu chúng ta va chạm với Dương gia..."

Sở Anh đang định nói chuyện đã qua, nhưng nghĩ đến Tôn Nguyên chỉ là người ngoài liền dừng lại kịp thời. Chuyện này không nên tiết lộ ra ngoài kẻo gánh lấy tai họa sát thân, cho nên nàng chuyển sang tán dương Sở Mộ tài giỏi ở chỗ nào.

"Thì ra là thành viên trực hệ của gia tộc ngươi, nếu thực lực mạnh mẽ cỡ đó tại sao ta chưa từng nghe qua cái tên Sở Mộ ?"

Tôn Nguyên khinh thường nói một câu.

Sở Mộ nổi danh Tây giới đã là chuyện nhiều năm trước, thanh niên đồng lứa vốn là giai đoạn dao động nghiêm trọng, thực lực cao thấp thay đổi rất nhanh. Sở Mộ đã nhiều năm không xuất hiện hiển nhiên đã bị người khác quên lãng rồi.

Tôn Nguyên đến từ Trạm Ly giới, ra ngoài lịch lãm vô tình gặp được Sở Anh liền thích tính cách hiên ngang nóng bỏng của nàng. Chính là Tôn Nguyên hỗ trợ, Sở gia mới có biện pháp nhúng tay vào làm ăn bằng thương thuyền.

Vì thế Tôn Nguyên chính là khách quý của Sở gia, mỗi lần tới đây đều được tiếp đón nồng nhiệt.

Trên thực tế, Tôn Nguyên là người có lai lịch rất lớn, đừng bảo là thuyền khách, cho dù làm ăn xuyên giới cũng không làm khó được hắn. Chẳng qua là đối mặt với tiểu gia tộc ở tòa thành cấp chín, hắn cũng lười tiết lộ thân phận đại thiếu gia Thương Minh.

Dưới tình huống đó, Sở Anh bỗng nhiên tán dương một nam tử xa lạ ở trước mặt hắn kia, đã là người trẻ tuổi hiển nhiên sẽ sinh lòng bất mãn. Hết lần này tới lần khác Sở Anh không phải là người biết cách nói chuyện tế nhị, trên đường đi tới đại sảnh vẫn không ngừng tỏ ý ngưỡng mộ Sở Mộ. Điều này làm cho Tôn Nguyên vốn đang ẩn tàng thân phận cảm thấy không vui.

"Nếu hắn thật sự mạnh như vậy, chẳng phải là một mình hắn cũng có thể giải quyết vấn đề của gia tộc các ngươi hay sao?"

Tôn Nguyên cười cười lãnh đạm, ngữ khí có vài phầm châm chọc.

"Chuyện này... dù sao hắn chỉ là một người, rất khó giải quyết triệt để. À, ngươi nói sẽ có người nhà tới giúp chúng ta giải quyết vấn đề kia, khi nào người nhà của ngươi mới đến?"

Sở Anh hồn nhiên không biết cảm xúc trong lòng Tôn Nguyên, vẫn tiếp tục hỏi tới.

"Mấy ngày nữa sẽ đến."

Vừa nhắc tới chuyện này, Tôn Nguyên liền nở nụ cười đắc ý.

Vì muốn được Sở Anh cảm tạ và có một phần ân tình của Sở gia, hơn nữa vì muốn tạo thành hiệu quả rung động mãnh liệt nhất. Từ trước tới giờ hắn không hề tiết lộ ra một chút tin tức nào, ngược lại âm thầm ra lệnh cho cao thủ Thương Minh đi tới Thất Sắc thành giải vây.

Tôn Nguyên không nói sẽ mời bao nhiêu cao thủ hỗ trợ, nhưng chỉ cần đội hình hoa lệ này xuất hiện tại Thất Sắc thành, chắc chắn bốn phương tám hướng sẽ bộc phát một trận oanh động cực lớn.

Đến lúc đó, Tôn Nguyên cũng không tin Sở Anh còn chạy thoát khỏi lòng bàn tay của mình?

Sở Mộ ngồi đợi trong đại sảnh, người đầu tiên xuất hiện chính là ông nội Sở Minh. Khi hắn nhìn thấy ông nội lập tức vui mừng đứng lên, đồng thời trong lòng cảm thấy chua xót mấy phần. Bởi vì bề ngoài Sở Minh vô cùng hư nhược, không biết có thể chống đỡ bao nhiêu năm nữa. Nếu như Tai Hoang năm nay quá mức trầm trọng, rất có thể lão nhân gia tâm phiền ý loạn trực tiếp nhắm mắt xuôi tay.

Tuổi thọ nhân loại sẽ đề cao thông qua tu vi của bản thân, chỉ khi nào đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng mới gia tăng rõ rệt. Vì thế Sở Mộ không thể ra sức giúp đỡ ông nội trong chuyện này.

Lão nhân gia thân thể suy yếu, tinh thần lại kích động, một đường chạy tới đã lộ vẻ mệt mỏi, Sở Mộ đành phải đỡ lấy Sở Minh ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

"Ai dà, thân thể càng lúc càng kém, tại buổi yến tiệc, ngươi nên trò chuyện với đại bá lâu một chút. Gần đây gia tộc đang ở trong tình thế rối loạn."

Sở Minh ho khan mấy tiếng, sau khi dặn dò cẩn thận mới chịu rời đi.

Sở Mộ đỡ lão nhân gia đi một đoạn rồi quay trở về.

Thời điểm bước chân vào đại sảnh, Sở Thiên Hằng và Sở Thiên Lâm đã xuất hiện trước mặt Sở Mộ.

Sở Mộ chào hỏi mấy câu, hai vị bá bá không ngừng hỏi thăm sự tình trong thời gian qua, Sở Mộ lần lượt trả lời, cũng không giấu diếm gì hết.

"Thực lực của ngươi lại tăng nhiều rồi, xem ra không cần lo lắng Tai Hoang lần này nữa, chúng ta cũng giảm bớt không ít gánh nặng."

Sở Thiên Hằng cười nói.

Trước kia khi đối phó Dương gia, thực lực Sở Mộ đã tiếp cận Sở Thiên Hằng rồi. Ngày hôm nay trở về chắc chắn phải mạnh mẽ hơn xưa, lấy năng lực và thiên phú của Sở Mộ khẳng định đủ sức đảm đương vị trí cao thủ mạnh nhất gia tộc. Chỉ cần Đại Sở thế gia và La Vực môn đều phái cao thủ tới trợ giúp, đúng là Tai Hoang lần này đã không thành vấn đề.

"Vấn nạn Tai Hoang, ta sẽ trừ tận gốc, đại bá, nhị bá không cần lo lắng."

Sở Mộ nói rất chân thành.

"Muốn trừ tận gốc? Nói dễ vậy sao?"

Sở Thiên Hằng lắc đầu bất đắc dĩ.

Trừ tận gốc? Sở Thiên Hằng đã ở đây nhiều năm như vậy, hiểu rõ Tai Hoang đáng sợ đến mức nào. Trừ phi giới chủ Tây Giới suất lĩnh cao thủ các đại vực tới đây. Nếu không Tai Hoang không bao giờ biến mất.

Về phần giới chủ Tây Giới và các Vực chủ rất khó nguyện ý xuất thủ, dù sao lãnh thổ của bọn họ vô cùng an toàn, làm sao lại chấp nhận chạy đến cứu viện Thất Sắc thành chứ? Nếu có, vậy thì khẳng định cái giá bỏ ra quá lớn, không phải là gia tộc nho nhỏ như Sở gia có thể thừa nhận nổi.

Hai người Sở Thiên Hằng và Sở Thiên Lâm tin tưởng thực lực Sở Mộ bây giờ rất mạnh, mạnh đến trình độ bọn họ không thể đoán chừng. Nhưng mà đối mặt với Tai Hoang, cần phải dẫn động phần lớn cao thủ địa giới mới có thể diệt trừ tận gốc, bọn họ làm sao tin tưởng một mình Sở Mộ lại có năng lực hoàn thành?

Sở Mộ đang muốn nói chuyện, lúc này chợt có làn hương thơm nồng nàn từ bên ngoài ập tới làm cho hắn không kịp chống đỡ, vừa mới thất thần chốc lát đã thấy một nữ tử thân thể tràn đầy sức sống chạy ào ào vào trong sảnh.

"Ha ha, ngươi trở lại thật hả? Còn tưởng rằng ngươi đã quên mất tiểu gia tộc này rồi chứ?"

Sở Anh hào hứng vỗ vỗ vai Sở Mộ, thật sự là không có một chút hình tượng của tiểu thư khuê các.

Sở Mộ nhận ra Sở Anh, trước đó đã hiểu rõ tính cách của nàng nên Sở Mộ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không hề có thái độ ngạc nhiên gì cả.

"Tại sao ta cảm giác ngươi ôn nhu nho nhã hơn trước kia nhỉ? Khi đó bản mặt ngươi cả ngày lạnh như băng, trông y như đại sát thủ."

Sở Anh nghi ngờ hỏi.

“Nho nhã?”

Cái từ này dùng ở trên người Sở Mộ đúng là hơi quá! Sở Mộ chẳng qua là hiểu được nội liễm mà thôi.

"Không lớn không nhỏ, nữ hài tử dáng vẻ này còn ra thể thống gì nữa? Ngồi bên cạnh, không bảo ngươi nói thì im lặng lắng nghe."

Sở Thiên Hằng trừng mắt liếc Sở Anh.

Sở Anh trề môi bất mãn, bộ dạng không vui nhưng cũng không dám làm trái ý Sở Thiên Hằng, vô cùng biết điều ngồi xuống một cái ghế gần đó. Chẳng qua là cặp mắt của nàng vẫn ngó chừng Sở Mộ không tha, cho dù nàng không nói gì, Sở Mộ cũng biết nàng đang muốn hỏi thực lực của mình bây giờ như thế nào.

Sở Thiên Hằng biết Sở Mộ từ ngàn dặm xa xôi trở về, hiện tại không nên vội vàng nhắc đến chuyện Tai Hoang. Cho nên hắn để cho nữ quản gia dẫn Sở Mộ tới một gian phòng sạch sẽ nghỉ ngơi, chờ đến dạ tiệc sẽ tiếp tục bàn luận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.