- Ngươi trở về nói cho hắn biết, cái đầu của hắn nên rửa cho sạch chờ ta có thời gian rãnh sẽ đi lấy.
Sở Mộ lạnh lùng nói ra.
Sở Mộ nói ra lời này làm bọn người Trịnh Thác ngây người.
Thằng này lại mốn lấy đầu Cương Thống Trịnh Vũ, cái này... Cái này cũng quá điên cuồng!
Lý Cuồng được gọi là Lý Cương Tương, Cương Thống là một loại chức vị, đại
biểu cho cường giả ở Địa Cương, cấp thấp nhất là Cương Sĩ, nếu như có
hồn sủng cấp chúa tể và nguyện ý thuần phục Địa Cương thì sẽ có được
danh xưng này.
Mà cương sẽ so cương vũ trường một cấp, là nhất
định phải có nhất định cống hiến, thực lực, bối cảnh người mới có thể
đạt được, loại người này tại địa cương trong đã là một phương bá chủ.
Về phần Cương Thống, đây là tồn tại còn mạnh hơn nhiều, ít nhất Lý Cuồng
dùng tất cả cộng lại cũng không bằng một chủ sủng của Cương Thống!
Cương Thống Trịnh Vũ thực lực rốt cuộc mạnh bao nhiêu, với tư cách đệ đệ
Trịnh Thác hắn cũng không hiểu hoàn toàn, mà trước mắt người trẻ tuổi
này ở Tân Nguyệt Chi Địa Vương lại dõng dạc muốn lấy đầu Cương Thống
Trịnh Vũ, mặc dù là ở chỗ của bọn họ cũng không có bao nhiêu người nói
như vậy!
- Ngươi... Ngươi có biết Cương Thống ý vị như thế nào không?
Lam Nhiêu mở miệng nói ra.
Sở Mộ lắc đầu.
- Vậy ngươi muốn lấy đầu của hắn... Bất luận là Cương Thống nào cũng có thực lực mạnh hơn Lý Cuồng hơn không ngớt.
Lam Nhiêu tiếp tục nói.
- Chuyện này thì thế nào?
Sở Mộ nhàn nhạt nói ra.
Lam Nhiêu lập tức im lặng. Thằng này rốt cuộc có hiểu xưng hô Cương Thống này là cường đại và đáng sợ như thế nào.
- Đại ca của ta thích nhất trong đời là có người khiêu chiến với hắn,
nhưng mà hắn không phải ai cũng tiếp nhận khiêu chiến. Thực lực của
ngươi xác thực rất mạnh, nếu ngươi bước ra khỏi Tân Nguyệt Chi Địa này,
lại đi qua Ám Thiên Hải và Vân Môn thì ngươi sẽ biết được sự thật tàn
khốc là bao nhiêu, ta sẽ chuyển cáo cho hắn.
Trịnh Thác phi thường nghiêm túc nói ra.
Sau khi Trịnh Thác nhìn thấy trận chiến này đã có chút khâm phục thực lực
Sở Mộ, bởi vì trong hoàn cảnh có thể bước vào loại cảnh giới này thì
chắc chắn là cường giả chính thức.
Nhưng mà hắn cũng không cho rằng Sở vương này có thể chống lại Cương Thống Trịnh Vũ.
Trịnh Thác nhìn qua Sở vương này không có hữu hảo.
Nhưng mà Trịnh Thác lại không có não tàn như Lý Cuồng, ít nhất hắn thừa nhận
lúc mới đi tới nơi này thì hắn xác thực không có đem người nơi này đặt
vào mắt, loại thái độ kiêu ngạo này khó làm cho người bản thổ có hảo
cảm.
- Chúng ta đi thôi.
Trịnh Thác quét mắt nhìn qua thi thể, đưa mắt nhìn qua ba người sau lưng.
Ba người bây giờ có chút kiêng kỵ Sở Mộ, dù sao bọn họ cũng là người ngoài tới đây, nếu như thật sự chọc giận hắn, nói không chừng bọn họ cũng rơi vào kết cục của bốn người Lý Cuồng.
Sở Mộ cũng không có ngăn cản, tùy ý bọn họ rời đi.
...
- Sở Mộ, mấy người kia có mưu đồ đấy.
Mục Thanh Y nhìn qua bốn người tới từ Ám Thiên Hải này, thấp giọng nói ra.
- Có lẽ không có.
Sở Mộ khoát khoát tay.
Bọn họ tới bảo hộ nơi này lại là chuyện tốt, chỉ có điều thái độ của những
người nào không có chút hữu hảo, Sở Mộ không có giết bọn họ chỉ là không muốn phá hư hảo ý của Trữ Mạn Nhi.
Thành Vạn Tượng lại sóng êm
gió lặng lần nữa, nhưng mà có thế lực bên ngoài tồn tại bao nhiêu cũng
làm cho Tam đại cung điện lâm vào bất an.
Hiện tại tam đại cung
điện đang do dự, phải chăng có nên công bố tình huống thế giới bên
ngoài ra hay không, thời đại trước mỗi người thống trị đều phong tỏa tin tức này, trong đó sự kiện Phong Khẩu cũng có liên quan tới thế lực bên
ngoài, loại chuyện này có lợi có tệ.
Lợi tự nhiên là có thể làm
cho người ở Tân Nguyệt Chi Địa có mục tiêu phấn đấu thật cao, ý thức
được chủng tộc lâm nguy, tệ chính là có thể xuất hiện một hồi rung
chuyển cực lớn, dù sao không có người nào thừa nhận mình kém hơn một
bậc.
...
Chuyện này Sở Mộ không cách nào quyết định, bản
thân hắn không phải là kẻ thống trị hợp cách, hết thảy đều do Liễu Băng
Lam ra quyết định.
Liễu Băng Lam lúc này có một ít suy đoán về
người bên ngoài Vân Môn, hiện tại người bên ngoài Vân Môn lại phái người chính thức tới đây, tự nhiên đã đả đảo toàn bộ những ý kiến không xem
chuyện này là thật.
Nhưng nếu đã xuất hiện như vậy thì phải đối mặt. Liễu Băng Lam quyết định công khai chuyện này.
Nhưng mà nàng lựa chọn chính sác nhu hòa một chút, chính là từng bước công khai hóa chuyện này.
Trước tiên cho người ở Thiên Hạ Cảnh cùng Vạn Tượng Cảnh biết được kỳ thật
bên ngoài cấm vực còn có lãnh thổ nhân loại khác, sau đó chậm rãi đem
một ít chuyện không người nào có thể tiếp nhận được thông qua các con
đường truyền bá ra ngoài, làm cho người ở Tân Nguyệt Chi Địa lúc ban đầu là nghi hoặc. Đến nhận thức, đến suy đoán chính là tiếp nhận.
Bất luận là một đế quốc nào. Muốn hưng thịnh và cường đại hơn mà thiếu
khuyết không gian khổ cực tồn tại, Thiên Hạ Cảnh cùng Vạn Tượng Cảnh
cũng giống như thế, có ý thức gian nan khổ cực, đầu tiên nội đấu sẽ giảm bớt cực nhiều, mục tiêu cường giả sẽ phóng ra xa hơn nữa, hơn nữa có
cảm giác áp bách tồn tại sẽ có đột phá mới, nếu không kéo dài thì chủng
tộc sẽ suy bại.
Liễu Băng Lam quyết định cân nhắc vì lâu dài. Bởi vì nhân loại ở bên ngoài sẽ tới đây nhiều lần, như vậy một số năm sau
bọn họ sẽ phải người như Lý Cuồng đi tới nơi này. Mà cũng không phải mỗi thời đại đều có thể xuất hiện người như Sở Mộ đánh bại người ở bên
ngoài. Khi đó thủ hộ lãnh thổ này chính là nhiệm vụ của mọi người.
...
...
Người bên ngoài Vân Môn xâm nhập đã trôi qua một tháng.
Thành Vạn Tượng còn tiếp tục phát triển. Cân nhắc đến bây giờ đã có kẻ thù
bên ngoài xuất hiện, tường thành Vạn Tượng cần có thêm cường giả thủ hộ.
Về phần cường giả ngoài Thiên Sơn đi tới, Liễu Băng Lam đã bắt đầu cho
người đem chuyện này truyền ra chậm rãi, đầu tiên là lấy một trận chiến
của Sở Mộ cùng Lý Cuồng làm dẫn, lại cho người trong lãnh thổ nhân loại
biết được người bên ngoài có tồn tại, hơn nữa thực lực phi thường mạnh
mẽ.
Chuyện này xác thực xảy ra oanh động không nhỏ, hơn nữa từ khi chuyện này truyền ra đã mang truyền tới tất cả khu vực, địa vực.
Có một số việc phải đối mặt, trốn tránh cũng không có chút ý nghĩa nào cả, Sở Mộ cũng hiểu được Liễu Băng Lam quyết định công khai chuyện này.
Trong một tháng qua Sở Mộ không có đi tới nơi nào, bắt đầu từ chỗ Ly lão nhân thu hoạch các tin tức về cấm vực, như vậy mình bước vào khối lãnh thổ
đó cũng không có ngỡ ngàng.
...
- Sở vương, Lam Nhiêu của bên kia Ám Thiên Hải cầu kiến.
Thánh vệ cung kính thi lễ, lại nhìn Sở Mộ đang tĩnh tu bên hồ nói ra.
- Nàng chưa có chạy sáo? Lại cho nàng tới.
Sở Mộ nhàn nhạt nói ra.
Thánh vệ lại thi lễ, lúc này mới lui ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, thánh vệ liền dẫn Lam Nhiêu đi tới, sau đó bản thân hắn cũng lui lại.
Lam Nhiêu thoáng hạ thấp người, ôn nhu thi lễ, gương mặt xinh đẹp cười nói:
- Cảm tạ Sở vương nguyện ý tiếp kiến.
Sở Mộ liếc mắt nhìn Lam Nhiêu, nữ nhân này cấp bậc lễ nghĩ đầy đủ
hơn trước nhiều, sau khi nhìn thấy thực lực của hắn lần trước thì nữ
nhân ưa thích mị hoặc và đùa bõn đã thu liễm hoàn toàn.
- Không phải cho các ngươi quay về sao?
Sở Mộ không rõ Lam Nhiêu này lưu lại vì cái gì.
- Trịnh Thác và Trữ Trường Thanh xác thực đã trở về, mặc dù nói dùng thực lực của Sở vương căn bản không cần vẽ vời cho ra chuyện, nhưng phải
thông báo rõ ràng cho thỏa đáng, chúng ta tốt xấu gì cũng phải làm rõ,
đúng không?
Lam Nhiêu tầm mắt buông xuống, bờ môi nhếch lên, lộ ra vài phần phong tình cùng hấp dẫn.
- Tùy ngươi vậy, có chuyện gì không?
Sở Mộ cũng bất vi sở động.
Loại nữ nhân này thì các nàng nhìn phi thường dễ dàng tiếp cận, rất dễ dàng
đạt được nàng ưu ái, loại hấp dẫn tràn ngập lòng người này hết lần này
tới lần khác câu dẫn nam nhân, nếu có ai ý đồ truy cầu nữ nhân này nàng
lại thủy chung bảo trì một đường với nam nhân, sau đó tới khi người tiến không được lui không xong thì ngươi sẽ bị nàng khống chế hoàn toàn.
Lam Nhiêu hiển nhiên là chủng loại này, nàng ưa thích nhìn nam nhân là vứt
mị nhãn, nhất là người còn trẻ như Sở Mộ thế này, cường đại, anh tuấn,
khí phách, nàng biết rõ trong lòng của nam nhân đều có được một con mèo
tanh, nếu có con cá thì con mèo sẽ nhảy ra ăn ngay.
Lam Nhiêu tự
nhận tư sắc, dáng người, mị lực đều là thượng đẳng, thực lực lại đạt tới cấp chúa tể, tuy nàng có thể khẳng định vị Sở vương này hẳn không thiếu mỹ nữ nhưng không có nghĩa là trong lòng hắn không có mèo.
Đương nhiên Lam Nhiêu đi tới nơi này mục tiêu chính yếu nhất không phải câu dẫn Sở vương, mà là có chuyện cần báo với Sở vương.
- Ngươi giết Lý Cuồng, tại Vân Cảnh này kẻ thống trị xem ra không thấy
người tiếp quản thông báo, cho nên qua hai ba năm không có tin tức thì
Vân Cảnh nhất định sẽ phái người đến, hơn nữa phái người có thực lực
mạnh hơn nữa...
Ngữ khí của Lam Nhiêu ôn nhu nói ra, mỗi
một câu nói đều đi từng bước nhỏ tới gần Sở Mộ, hắn có thể nghe được
hương thơm trên người của nàng.
- Nói tiếp.
Sở Mộ nói ra.
- Cho nên đâu rồi, các ngươi ở nơi này sẽ bị xâm phạm, có lẽ ngươi có
khả năng khu trục người xâm phạm, nhưng mà ta nghĩ ngươi không có khả
năng thời thời khắc khắc tọa trấn nơi này, muốn giải quyết có hai chủng
biện pháp, loại thứ nhất chính là trực tiếp bám vào một thế lực, nói thí dụ như thế lực của chúng ta, như vậy tương đương với chúng ta cho các
ngươi danh nghĩa bảo hộ, nhân vật như Lý Cuồng khẳng định không dám tới
xâm phạm.
- Loại thứ hai thì sao?
Sở Mộ hỏi
- Loại
phương pháp thứ hai thì có chút phiền phức, bởi vì đầu tiên Tân Nguyệt
Chi Địa các ngươi là lãnh thổ của Vân Cảnh, không muốn bị quản hạt cho
nên thoát ly ra ngoài. Phương pháp thoát ly là đi vào trong Thần Tông,
báo cho người Thần Tông rằng Tân Nguyệt Chi Địa là lãnh thổ tư nhân của
ngươi, người của Thần Tông sẽ thông qua các phương pháp thu thập tin
tức, xác nhận ngươi chính là vương được mọi người trong lãnh thổ công
nhận, hơn nữa hai phần ba cường giả Hồn Hoàng trong lãnh địa muốn thoát
ly, như vậy Tân Nguyệt Chi Địa sẽ phân tách ra khỏi lãnh thổ của Vân
Cảnh.
Lam Nhiêu nói xong cố ý liếc mắt nhìn Sở Mộ, thấy Sở Mộ vẫn trấn định tự nhiên nhìn mình thì hơi có chút thất vọng, đành phải tiếp
tục nói:
- Có lẽ ngươi cũng hiểu, thời điểm lãnh thổ này thoát ly làm lãnh địa tư nhân thì thế lực bị tách ra khẳng định sẽ muốn dùng vũ
lực đoạt lại. Cho nên một khắc khi ngươi tỏ vẻ muốn thoát ly và độc lập
thì ngươi sẽ làm cho kẻ thống trị Vân Cảnh tức giận.
- Thần Tông
quy định lãnh thổ lựa chọn độc lập thì sẽ bị người ta thu hồi lại, song
phương có thể trực tiếp tiến hành công thành chiến với quân số trên trăm vạn, các ngươi thắng thì độc lập, trong mười năm không có bất luận thế
lực nào xâm chiếm các ngươi. Mà đối phương thắng thì thu hồi thổ địa,
cũng có thể tiến hành đồ sát tùy ý bên thua trặng, nói thí dụ như bắt
các ngươi làm đầy tớ nô lệ...
Sở Mộ gật gật đầu, đại khái hiểu ý của Lam Nhiêu.
- Không có việc khác thì ngươi có thể trở về đi.
Sở Mộ mở miệng nói ra.
Lam Nhiêu thi lễ, mở miệng nói ra:
- Sở vương, nếu như có quyết định thì có thể nói với ta.
Sở Mộ gọi một thánh vệ tới bảo hắn mang theo Lam Nhiêu đến đình viện khách mời, lại cho Lam Nhiêu tùy tiện chọn một nơi ở lại.
Có qua có lại, Sở Mộ cũng lười so đo với người ở Ám Thiên Hải tới, tóm lại nếu bọn họ bảo hộ nơi này vậy lưu lại đi, xem như gia tăng sức chiến
đấu cho Vạn Tượng Cảnh một ít.
Sau khi Lam Nhiêu rời khỏi thì Sở Mộ niệm chú ngữ, đem Vũ Sa triệu hoán đến trước mặt mình.
Vừa rồi Lam Nhiêu nói chuyện thì Sở Mộ cũng cởi bỏ cấm chế hồn ước đầu
tiên, sau khi triệu hoán nàng ra ngoài thì Sở Mộ cũng trực tiếp hỏi:
- Nàng nói là thật hay không?
- Ân.
Vũ Sa gật gật đầu.
Trải qua hai năm dạy dỗ, vị nữ vương tâm cao khí ngạo này cũng ý thức được
bản thân mình trong thời gian ngắn không cách nào đào thoát khỏi tay của Sở Mộ, cho nên nếu so với lúc ban đầu thì nghe lời nhiều, bình thường
Sở Mộ hỏi gì sẽ trả lời ngay.
Đương nhiên Sở Mộ biết rõ dùng tính cách của nữ nhân này, tuyệt đối không thể thuận theo tự nhiên như vậy,
về phần nàng suy nghĩ cái gì thì tâm lý của Sở Mộ đại khái có nắm chắc.
- Chiến tranh quy mô trăm vạn, Vạn Tượng Cảnh thua không nghi ngờ ah, có phương pháp nào khác hay không?
Sở Mộ nói ra.
- Có, Vân Cảnh có quyền lực thu hồi, độc lập có được quyền lực lựa chọn
phương thức chiến đấu, chiến tranh quy mô trăm vạn chỉ là một phương
thức, còn có một loại phương thức là người có được lãnh thổ tư nhân phải quyết đấu, phải đánh bại kẻ thống trị trước kia để giành độc lập cho
lãnh địa của mình.
Vũ Sa hồi đáp.
- Kẻ thống trị Vạn Tượng Cảnh là ai?
Sở Mộ hỏi.
- Không biết.
Vũ Sa nói ra.
- Không biết?
Vũ Sa thời điểm đảm nhiệm Đế Cơ dường như đã tìm hiểu tình huống của Vân
Cảnh thật tốt, ai là kẻ thống trị thì nàng phải hiểu biết rõ ràng mới
đúng.
Vũ Sa liếc mắt nhìn Sở Mộ, thấy thằng này dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, hừ lạnh một tiếng nói:
- Loại nhân vật đó ta đi nhớ tên của hắn làm cái gì.
- Vậy thực lực của hắn như thế nào?
Sở Mộ hỏi.
- Không biết.
Vũ Sa tiếp tục mặt không biểu tình trả lời.
- Vậy ngươi trở về đi.
Sở Mộ niệm chú ngữ, muốn ném nàng vào trong không gian hồn sủng.
Nghe được bị ném trở về thì Vũ Sa lập tức gấp lên, trong mắt quật cường mang theo một tia cầu khẩn, một bộ dạng muốn nói lại thôi.
- Tốt, có lời gì cứ nói.
Sở Mộ có lòng từ bi khó có được.
- Cho ta tu luyện ba ngày.
Vũ Sa vội vàng nói ra. Từ khi hồn niệm của Sở Mộ kết hợp với lực lượng của Bạch Ma Quỷ, lực lượng của Vũ Sa cũng kết hợp với hồn niệm của Thiện Ác Hoa Vương.