Nàng là người duy nhất trong bốn người không có buông lỏng cảnh giác,
Vân Điểu của nàng có cảm giác lực cực mạnh, dưới tình huống ma nhân tán
ma diễm hơi khác so với ma nhân trước kia, nàng cảm giác hình như là ma
nhân này tự tán ma diễm đúng hơn.
Vĩnh Sùng cũng không cho rằng
có thể dễ dàng liệp sát ma nhân, lập tức cho bọn người Ngô Tự cùng Ngô
Trì dùng kỹ năng thăm dò, làm việc đặc biệt cẩn thận.
Tuy Sở Mộ
tán ma diễm đi nhưng phòng ngự bản thân vẫn còn, dùng thân hình ngạnh
kháng mấy kỹ năng, Sở Mộ cảm giác được lực lượng của gông xiềng chậm rãi yếu đi.
Thời điểm này hắn giãy dụa ra khỏi rông xiềng
Ánh mắt ngưng tụ, hào quang màu bạc phóng thích trong gốc mắt, Sở Mộ phóng thích năng lượng trong người!
Ma diễm màu bạc lại thiêu đốt toàn thân của Sở Mộ, ánh lửa của ma diễm không người nào dám nhìn thẳng vào.
Ma diễm thiêu đốt làm thần sắc bốn người đại biến, vội vội vàng vàng thối lui!
Lực lượng của Sở Mộ lần nữa lan tràn ra khắp toàn thân, thời điểm này gia
tăng lực lượng yêu tỏa trên người của Sở Mộ. Nhưng mà thời điểm này tiếp tục gia tăng yêu tỏa cũng không thể hạn chế Sở Mộ được.
Lực lượng toàn thân của Sở Mộ lập tức bộc phát, hắn giống như cuồng ma giãy dụa ra khỏi khóa sắt trói buộc bản thân.
Xiềng xích phát ra từng âm thanh ầm ầm. Sau khi xiềng xích thẳng băng thì Sở Mộ cưỡng ép kéo chúng rời ra khỏi điểm trói buộc.
Sau khi lôi kéo xiềng xích thì Sở Mộ dùng vũ khí quỷ dị giam cầm nó lại,
bứt đứt xiềng xích đang khóa chặt bản thân của mình, hắn dùng xiềng xích quất qua chỗ Vũ Yêu.
- Ba! ! ! ! ! ! !
Yêu tỏa đánh lên người của Vũ Yêu, thân thể của Vũ Yêu bị dây xích này giam cầm, ngay cả phi hành cũng phải cố hết sức.
Sắc mặt kiêu ngạo của Vĩnh Sùng đã sớm tiêu tán. Sợ hãi kêu lên làm cho Tiêu Đàm, Ngô Trì, Ngô Tự bảo hộ hắn.
Ba người khác nhìn thấy dây xích vung lên thì thân thể lại bị giam cầm
ngắn ngủi, loại tình huống này ba người bọn họ làm sao có thể giúp Vĩnh
Sùng.
Vĩnh Sùng ngẩng đầu phát hiện ma nhân đáng sợ kia bay thẳng về hướng của mình, bờ môi của hắn tái nhợt đi, vội vàng niệm chú ngữ.
Triệu hồi một sinh vật cấp chúa tể khác.
Vĩnh Sùng rất nhanh nhảy lên người thú hệ chúa tể này, sau đó cũng không quay đầu lại mà bỏ chạy xa xa, rất sợ mất mạng ở nơi này.
Sở Mộ trực tiếp đuổi theo Vĩnh Sùng, Vĩnh Sùng có chỗ dựa duy nhất là con Vũ Yêu này, giết Vũ Yêu thì
không khác gì phế nửa cái mạng của hắn.
Vũ Yêu bị giam cầm giãy
dụa khỏi xiềng xích, muốn nhanh chóng thoát ra khỏi lực lượng giam cầm,
nhưng mà động tác của Sở Mộ còn nhanh hơn, ma thủ màu bạc của hắn sáng
lên, hào quang mạnh mẽ đánh vào đầu của Vũ Yêu.
Bàn tay nắm chặt. Một cổ lực lượng nghiền nát đánh lên đầu của Vũ Yêu!
- B-A-N-G...GG! ! ! ! ! ! !
Vũ Yêu không có giãy dụa mấy lần, đầu lâu trực tiếp bị bàn tay của Sở Mộ bóp vỡ, óc, huyết dịch bắn tung toé.
Thân thể Vũ Yêu run rẩy kịch liệt, rốt cuộc nó giãy ra khỏi lực lượng gigma
cầm, dù không có đầu lâu cũng mạnh mẽ bay đi, cuối cùng nó đụng vào vách đá. Máu tươi sền sệt bắn ướt vách đá đó.
Thi thể rơi xuống, một chúa tể cấp thấp lại mất mạng, cả chiến trường lập tức hiện ra khí diễm làm lạnh lòng của mọi người.
Đây là chúa tể cấp thấp thứ năm đã chết đi, mặc dù là đại Địa Cảnh, năm chúa tể cấp thấp tuyệt đối là cường giả không kém.
Lúc này Ngô Trì cùng Vĩnh Sùng đã hối hận xanh ruột, nếu biết rằng ma nhân
khủng bố như vậy thì bọn hắn nói cái gì cũng không vì Ma Linh cấp Đế
Hoàng mà đi chém giết.
Nhất là Vĩnh Sùng, Vĩnh Sùng có được thân
phận Cương Tương, có thể trở thành phụ tá đắc lực của thành chủ, bởi vì
hắn có được một chúa tể cấp thấp này, mà mất đi chúa tể cấp thấp thì hắn cũng mất đi thứ dựa vào, quan trọng hơn là lần này suất lĩnh sai lầm
làm chết nhiều cao thủ cấp chúa tể, thành chủ nhất định sẽ trọng phạt
hắn!
Ngô Trì nhìn qua ma nhân đáng sợ này, căn bản không còn chiến ý trong lòng.
Hắn tổn thất cũng không quá nghiêm trọng, cường giả cấp chúa tể cấp thấp
chỉ tử vong một người, hai tên ngu xuẩn khác đang chiến đấu với Chiến
Thú Mặc Dã.
Hiện tại Ngô Trì cũng không còn tâm tư mắng hai người kia, hắn liếc mắt nhìn Ngô Tự.
- Thiếu gia, an toàn làm trọng!
Ngô Trì nói ra.
Ngô Tự cũng hoàn toàn bị bóng mờ sợ hãi bao phủ, không có nửa điểm chiến ý, vội vàng gật đầu, cơ hồ không chút do dự khống chế hồn sủng của mình bỏ chạy đi.
Ngô Trì cũng đuổi kịp, cũng ra lệnh cho thủ hạ dùng tốc độ nhanh nhất trốn đi.
Ma nhân cường đại tất cả mọi người đã nhìn thấy được, chuẩn cấp chúa tể đã sớm thoát ly khỏi cuộc chiến đấu này, nhận được mệnh lệnh thì chạy càng nhanh.
Vĩnh Sùng bên kia thì không cần phải nói, sắc mặt âm trầm dữ tợn và oán hận trong nội tâm của hắn nhiều hơn, hắn không dám ở lại
nơi này thêm chút nào nữa.
Năm tên cường giả cấp chúa tể cấp thấp hiện giờ chỉ còn lại hắn và Tiêu Đàm, Tiêu Đàm hiện tại cũng rút ra
khỏi vòng chiến, Vĩnh Sùng trông thấy hắn bay tới thì lập tức nảy lên
Vân Điểu của nàng.
- Còn nhìn cái gì! Đi mau!
Vĩnh Sùng có chút táo bạo nhìn Tiêu Đàm nói ra.
Tiêu Đàm vẫn bộ dáng lãnh đạm như trước, nhưng nhìn qua Vĩnh Sùng gào thét thì bất mãn, liếc mắt lạnh như băng nói ra:
- Ngươi cảm thấy bây giờ còn có tư cách rào to với ta sao?
Vĩnh Sùng hít một hơi, phổi của hắn lúc này như muốn nổ tung.
Nữ nhân này, nữ nhân này không ngờ dám dùng ngữ khí này nói chuyện với hắn như vậy.
Hồn ước đứt gãy truyền tới thống khổ làm cho Vĩnh Sùng ý thức được mình bây giờ xác thực thấp hơn nàng một cấp, Vĩnh Sùng ngũ quan đã có chút vặn
vẹo, đối mặt ánh mắt lãnh ngạo của nữ nhân này làm cho hắn không dám nói câu nào.
Tốc độ chúa tể thú hệ của Vĩnh Sùng cũng không phải rất nhanh, nếu như Ngân Sắc Ma Nhân một lòng muốn giết chết hắn thì không
có Vân Điểu của Tiêu Đàm thì hắn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên
bất kể như thế nào hắn cũng phải nhịn cơn túc này.
Thủ hạ khác của Vĩnh Sùng cũng không dám ham chiến, chăm chú đi theo sau lưng Vân Điểu của Tiêu Đàm, chạy trối chết.
Những người này thoát đi rất nhanh, máu của Vũ Yêu trên tay của Sở Mộ chảy
xuông, khu vực rộng lớn nhanh chóng biến thành không người.
Sở Mộ cũng không có đuổi theo, mà hắn bay về chỗ của Bạch Ngữ.
Bạch Ngữ trải qua ba loại gia trì tăng lên, hiện tại trạng thái cũng khôi
phục, hắn chậm rãi mở to mắt nhìn qua địch nhân chạy thoát đi, hắn lại
nhìn qua Sở Mộ đang tiếp cận.
- Còn tốt đó chứ?
Ma diễm trên người Sở Mộ dần dần rút đi, nhìn qua Bạch Ngữ tổn thương toàn thân, nói ra một câu.
Bạch Ngữ gật gật đầu, nói:
- Ngươi cũng tới nơi này... Nhưng mà chỗ này với ngươi không có ý nghĩa gì.
Trong mắt Bạch Ngữ xem ra, mặc dù bên ngoài Vân Cảnh là một khối thổ địa rộng lớn, người trẻ tuổi trước mặt này giống như một hùng ưng đang bay trên
bầu trời, tầm mắt của hắn, tỉnh táo, đạm mạc lại ẩn chứa hào quang tranh đấu với trời cao.