"Tinh !”
Phược Phong Linh tựa như một tù nhân thoát khỏi lao tù, Sở Mộ mới vừa giải phóng gông xiềng thì Phược Phong Linh đã khẩn cấp bay ra.
Phược Phong Linh lập tức phóng thích khí tràng cường đại, nó không cần thi triển bất kỳ kỹ năng nào nhưng chung quanh thân thể vẫn tồn tại một luồng khí lưu lượn lờ. Nguồn Phong lực này không có bất kỳ tác dụng gì đối với vật thể, nhưng chỉ cần Phược Phong Linh chuyển động ý niệm sẽ hóa thành Phong Long Triền uy lực cấp tám đánh văng hết thảy những thứ xung quanh nó.
"Tinh.”
Phược Phong Linh bay vòng vòng quanh quẩn trên bầu trời chiến trường, sau khi phát hiện nơi này có một tầng bảo vệ giam cầm liền tức giận kêu lên một tiếng bén nhọn.
"Ngao ô ô ô !"
Ánh mắt Mạc Tà tập trung vào Phược Phong Linh, trực tiếp tỏ ý khiêu chiến với con tám đoạn Hồn sủng cấp quân chủ kia.
Phược Phong Linh vô cùng tức giận, từ trạng thái Phong lực trên người nó là có thể nhận ra cảm xúc của nó. Sau khi nó phát hiện có một đầu Cửu Vĩ Viêm Hồ cả gan khiêu khích uy nghiêm của một vị quân chủ, Phược Phong Linh nhanh chóng chuyển tức giận chuyển lên trên người Mạc Tà, địch ý càng lúc càng mạnh.
Mạc Tà bình tĩnh đứng ở nơi đó, con ngươi tỏa ra yêu quang lấp lánh, để mặc cho Phược Phong Linh buông thả cuồng phong đánh lên người nó.
Bộ lông trắng bạc tung bay phấp phới trong cơn gió, trên người Mạc Tà bộc phát ra luồng tà khí vô hình giằng co với khí tràng của Phược Phong Linh, không khí trên chiến trường lập tức hỗn loạn, thỉnh thoảng còn vang lên thanh âm lực lượng va chạm quỷ dị.
"Mạc Tà, Vong Tập."
Sở Mộ nhanh chóng hạ chỉ lệnh.
Chiến đấu với Phong hệ Hồn sủng mấu chốt nhất là ở khoảng cách, mặc dù Phược Phong Linh có năng lực cận chiến rất mạnh nhưng không thể nào so sánh được Thú hệ Hồn sủng. Mạc Tà phải tìm cách đến gần Phược Phong Linh may ra mới có cơ hội chiến thắng, nếu không thực lực Mạc Tà cường thịnh cỡ nào cũng không phải là đối thủ của Hồn sủng viễn chiến cấp quân chủ.
"Vụt !"
Thân ảnh Mạc Tà biến mất trong nháy mắt, dùng mắt thường chỉ có thể thấy một luồng sáng bạc lướt xuyên qua lĩnh vực Độn Phong cực nhanh.
Phược Phong Linh chuyển tức giận thành lực lượng Độn Phong - Phong Bạo, chiến trường vô cùng chắc chắn cũng bị vô số Phong Nhận, Phong Liêm chém cho tan nát. Mạc Tà vừa phải né tránh vừa tìm cách tiếp cận Phong hệ Hồn sủng cấp quân chủ quả thật là khó khăn.
"Vù vù vù vù!”
Chỉ lát sau Phong Bạo đã biến thành một hình lưỡi liềm thật lớn, độ cao vượt lên gần trăm thước tạo thành một đạo Phong Tường tràn đầy khí tức hủy diệt. Mặc cho tốc độ Mạc Tà mau hơn nữa cũng không thể nào tới gần Phược Phong Linh.
Ở dưới khoảng cách này, Phược Phong Linh thi triển bất kỳ kỹ năng Phong hệ nào cũng có thể tạo thành uy hiếp đối với Mạc Tà, Mạc Tà đành phải dựa vào ưu thế tốc độ không ngừng di động chung quanh Phược Phong Linh trong phạm vi bảy mươi thước, tạm thời chưa có biện pháp xâm nhập sâu hơn.
Gió lớn càn quét bừa bãi, các loại kỹ năng Phong hệ không ngừng phóng tới công kích Mạc Tà. Khu vực chính giữa Phược Phong Linh và Mạc Tà không còn một mảng đất nào nguyên vẹn, từ đó có thể thấy được sức mạnh bá đạo của Phong hệ Hồn sủng cấp quân chủ, đặc biệt là cho nó có đầy đủ thời gian và khoảng cách thì lực lượng công kích còn kinh khủng hơn nữa.
Cao cấp Độn Phong có lực sát thương rất mạnh, bốn người ngồi trên đài cao nhìn Phược Phong Linh liên tục thi triển kỹ năng Phong hệ cơ hồ chưa từng dừng lại một lần nào. Từ góc độ ánh mắt của bọn họ có thể quan sát tình cảnh Phược Phong Linh khống chế lĩnh vực Độn Phong rất rõ ràng. Ở trong lĩnh vực của nó, bất cứ sinh vật nào cũng đừng mơ tưởng tiếp cận, còn bản thân nó có thể tự do theo gió di động, tùy ý lựa chọn mục tiêu công kích.
"Cơ hồ mỗi kỹ năng Phong hệ đều có uy lực cấp tám, dưới tình huống công kích dày đặc như vậy, cho dù là một quân đoàn Hồn sủng cũng khó lòng đến gần Phược Phong Linh. Phong hệ Hồn sủng trung đẳng cấp quân chủ đúng là bá đạo."
"Mạc Tà có tốc độ rất nhanh, chẳng qua là Phược Phong Linh khống chế lĩnh vực Phong hệ không chê vào đâu được, kỹ năng hàm tiếp không có xuất hiện bất kỳ sơ hở nào. Phong hệ Hồn sủng cường đại chân chính phải biểu hiện giống như nó."
"Mạc Tà, Cửu Vĩ Mê." Sở Mộ nhàn nhạt nói.
Chờ đợi một hồi lâu, rốt cuộc Sở Mộ tìm ra một khe hở nhỏ, trước tiên ra lệnh cho Mạc Tà thi triển kỹ năng né tránh nhanh nhất.
Mạc Tà mở rộng chín cái đuôi ra giấu thân thể ở phía sau, một luồng huyễn ảnh từ từ dâng lên bao trùm toàn thân nó.
Chính giữa hai đạo Cụ Phong là một khe hở rất nhỏ, từ đó có thể phát hiện một thân ảnh nhẹ nhàng chạy xuyên qua xuất hiện ở vùng trung tâm Phong Bạo trong nháy mắt.
"Xuyên qua rồi."
Sở Trữ lập tức hưng phấn kêu lên, đối phó Nguyên Tố giới Hồn sủng quan trọng nhất là khoảng cách. Chỉ cần có thể vượt qua một loạt kỹ năng viễn trình công kích sẽ có hi vọng tiếp cận Phược Phong Linh. Đến lúc này Mạc Tà mới có thể tạo thành uy hiếp đối với Phược Phong Linh.
"Phược Phong Linh không phải là Hồn sủng cận chiến kém chứ?" Diệp Khuynh Tư nhỏ giọng hỏi.
"Nguyên Tố giới Hồn sủng có tốc độ di chuyển tương đối chậm. Hẳn là Tứ đệ có hi vọng chiến thắng nó." Sở Trữ nói.
Có một vài thường thức người nào cũng biết, Nguyên Tố giới Hồn sủng kinh khủng chân chính là vì chúng nó có năng lực sát thương cường đại, viễn trình công kích cực kỳ bá đạo. Chỉ cần cho chúng nó đầy đủ khoảng cách, cho dù thực lực cao hơn cũng sẽ bị đánh cho thương tích đầy mình.
Đám Hồn sủng loại hình này lực sát thương mạnh, đồng thời cũng có nhược điểm trí mạng, đó là năng lực cận chiến cực kém. Bởi vì chiến đấu ở khoảng cách gần hầu như không có thời gian niệm chú ngữ, lại càng không có khả năng thi triển kỹ năng cao cấp.
Dựa theo Sở Trữ hiểu biết, chỉ cần Sở Mộ - Mạc Tà đột phá lĩnh vực của Phược Phong Linh, tiến hành công kích liên tục sẽ có thể kết thúc trận chiến này.
Vốn trước kia Sở Mộ cũng nhậ thức như vậy đối với Nguyên Tố giới Hồn sủng, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Phược Phong Linh chiến đấu với Lâm Dận Thú, tư tưởng và kiến thức của hắn đã tăng trưởng không ít.
Bản thân Phược Phong Linh là trung đẳng cấp quân chủ, là chủng tộc Hồn sủng có địa vị cực cao trên kim tự tháp tiến hóa. Sở dĩ chúng nó có thể đứng ở trên đỉnh cao trong vô số chủng tộc Hồn sủng là bởi vì trời sinh có thiên phú thuộc tính và năng lực cường đại, hầu như không thể nào xuất hiện nhược điểm.
Phược Phong Linh là Phong hệ Hồn sủng nhưng nó không có cực hạn di động giống như Nguyên Tố giới Hồn sủng truyền thống. Mà né tránh năng lực và tốc độ của Phược Phong Linh tuyệt đối không thua kém Mạc Tà.
"Tinh !”
Phược Phong Linh có năng lực khống chế khí lưu hoàn mỹ, phi hành là bản năng thành thạo nhất, giống như cá bơi trong nước vậy. Chúng nó di chuyển nhẹ nhàng, lưu loát rất khó nắm bắt quỹ tích, cho dù Mạc Tà thuộc về loại hình Hồn sủng nhanh nhẹn cũng không thể khóa định mục tiêu trong thời gian ngắn.
Phược Phong Linh tự do bay lượn trong chiến trường rộng lớn, sau khi Mạc Tà cố hết sức đột phá lĩnh vực Phong hệ của nó, kết quả là tiếp tục truy đuổi khắp chiến trường. Từ lúc chiến đấu bắt đầu đến bây giờ, Mạc Tà còn chưa phát động một cái kỹ năng công kích nào.
Nhìn thấy Mạc Tà với tốc độ kinh khủng vẫn bị Phược Phong Linh đùa bỡn như thế, bốn người kia cùng lúc lộ ra thần sắc kinh hãi. Phải biết rằng trong dĩ vãng đều là Mạc Tà dùng tốc độ của mình trêu đùa đối thủ mới đúng.
"Cuối cùng ta đã hiểu cái gì gọi là ưu thế chủng tộc, Phược Phong Linh không hổ là một trong bảy đại Thánh sủng của Hồn Điện, năng lực khống chế Phong hệ cao siêu, có tốc độ và né tránh sánh ngang Yêu Linh, bẩm sinh thiên phú chiến đấu ưu việt. Một con Phong hệ Hồn sủng kiểu này có thể nói là hoàn mỹ."
Sở Hưng lần đầu tiên nhìn thấy Hồn sủng trung đẳng cấp quân chủ chiến đấu chân chính, trong lòng âm thầm cảm khái một trận.