Thanh Chập Long chậm rãi vỗ cánh bay đi, lúc này đã không còn bất luận kẻ nào dám ngăn trở con rồng bá đạo này rời khỏi nữa rồi, cả đám cao thủ đã bị sỉ nhục liên tục chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Chập Long dần dần bay về phương xa.
Trận chiến này đánh từ giữa trưa kéo dài đến tận ban đêm, ánh trời chiều đỏ bừng chiếu xuống Ly thành in lên từng khuôn mặt mỗi người.
Bầu trời sau trận đại chiến có vẻ thoáng mát và diễm lệ hơn trước rất nhiều, cả tòa Ly thành rơi vào trạng thái an tĩnh quỷ dị, chỉ có mỗi tiếng gió xào xạc và ánh nắng là chứng minh thời gian còn tồn tại mà thôi.
Ánh mắt Tiết lão tiên sinh vô cùng tang thương nhìn lên thân ảnh màu xanh càng bay càng xa, hồi lâu sau rốt cuộc thở dài một hơi, quét mắt qua Ly lão thành chủ đờ đẫn tựa như mất đi linh hồn, chậm rãi nói:
"Ly Sanh, lần này cái được không bù đắp nổi cái mất a...aa…!"
Tiết lão tiên sinh nói xong, ánh mắt lại chuyển một vòng nhìn xuống nội thành Tây Nhai đã hóa thành phế tích, tiếp tục nói:
"Cần phải gầy dựng nơi này lại cho tốt, không có thời gian mấy năm xem ra rất khó hoàn thành nổi. Những năm sau này, ngươi mau chóng khôi phục Ly thành lại nghiêm chỉnh đi, nếu không chủ nhân Ly thành kế nhiệm nói không chừng sẽ phải thay đổi rồi."
Thành chủ Ly thành cũng chính là giới chủ của Trạm Ly giới, mà địa vị giới chủ không phải là Ly Sanh tự phong, đó là do nhiều vực chủ đức cao vọng trọng cùng nhau chọn lựa ra người uy vọng lớn nhất rồi đưa lên thành giới chủ.
Trải qua chuyện lần này, thực lực Ly Sanh đã giảm mạnh, lại còn làm cho Ly thành bị tổn thất nặng nề. Nếu như không thể kịp thời tiến hành bù đắp sai lầm, vậy thì thân phận giới chủ của hắn khẳng định khó lòng giữ được.
Hồn Điện - Vũ Thượng ngồi trên lưng mười đoạn Quang Minh Giác Thú lẳng lặng quan sát tình thế, lần này Hồn Điện và Yểm Ma cung hầu như không có tham dự vào trong chiến đấu. Thế lực Yểm Ma cung bởi vì phó thành chủ Tây Hồng tỏ thái độ quá mức cuồng nhiệt đối với Bán Ma nên không có một người nào nguyện ý làm trái với ý tứ của hắn, vì thế toàn bộ thành viên Yểm Ma cũng đều đứng nhìn bàng quan.
Về phần Hồn Điện - Vũ Thượng từ lúc mới bắt đầu đã có cách nhìn vô cùng tiêu cực rồi, ánh mắt của hắn chưa bao giờ rời khỏi Ma Quân, trên mặt luôn luôn trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó. Bởi vì cần phải lo lắng nhiều thứ cho nên hắn hoàn toàn không có hứng thú đối với trận chiến này, điều này cũng giúp cho hắn và thành viên Hồn Điện bảo đảm an toàn tuyệt đối.
Từ trước tới nay thế lực Hồn Điện đều giữ vững hình tượng chính nghĩa và công minh, vì thế sau khi đại chiến kết thúc, trên chiến trường hiện ra một đống nạn nhân vết thương chồng chất. Các thành viên Hồn Điện vội vàng triệu hồi ra Thủy hệ Hồn sủng tiến hành trị liệu cho Hồn sủng và những người đang bị thương tổn.
"Vũ đại điện chủ, ngài dự cảm thật là mạnh nha! Nếu như chúng ta cũng tham dự chiến đấu, vậy thì lần này Hồn sủng của chúng ta khẳng định sẽ phải chịu liện lụy không nhỏ rồi." Phó điện đưa tay lau đi lớp mồ hôi tinh mịn trên trán, quay đầu sang cười cười nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, Vũ đại điện chủ thật là anh minh, quyết đoán."
Đám thành viên Hồn Điện cũng lập tức bu vào phụ họa, thật ra trong lòng những người này vẫn còn đang sợ hãi không dứt, bởi vì Chập Long và Bán Ma biểu hiện ra thực lực quá mức kinh khủng rồi.
Ánh mắt Vũ Thượng nhìn chăm chú về phía ngọn núi ở phương xa, lúc này thân ảnh Thanh Chập Long đã dần dần biến mất phía sau lưng núi. Chẳng qua là vẻ mặt Vũ Thượng vẫn còn trầm trọng kỳ lạ, nội tâm hắn lúc này tràn đầy kinh ngạc và nghi ngờ, kinh ngạc là vì lực lượng Bán Ma, nghi ngờ là bởi vì hình tượng Bán Ma làm cho hắn nhớ tới Sở thiếu chủ tự nhiên biến mất tung tích.
Dĩ nhiên Vũ Thượng đã biết được tin tức Vu Hạ bị giết chết trong di tích cổ dưới lòng đất từ miệng thủ hạ. Hắn cũng biết đó là kết quả do Sở Mộ tạo ra, vì thế Vũ Thượng đã âm thầm nhớ kỹ phần nhân tình này, bất kể cái tên Bán Ma kia có phải là Sở thiếu chủ hay không? Vũ Thượng ít nhất vẫn luôn giữ vững hứa hẹn của mình.
"Thật là đáng tiếc, thật là đáng tiếc, tại sao không có tiêu diệt hết toàn bộ đám người Hồn Minh chứ? Còn có cái tên Tiêu Nhâm kia nữa, để cho hắn sống sót làm gì vậy, ai dà !" Diệp Hoàn Sinh nãy giờ chạy trốn mất dạng đột nhiên nhô đầu lên hô to thống khoái.
Lúc trước Diệp Hoàn Sinh đối diện Hồn Minh - Tiêu Nhâm đã âm thầm nhẩm tính đại sự không tốt, đang suy nghĩ làm thế nào thoát khỏi sự chú ý của người này thì kết quả phát sinh dị biến nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn. Cả đám cao thủ Hồn Minh đều chết thảm hoặc trọng thương dưới Ma Ấn, ngay cả Tiêu Nhâm thực lực mạnh nhất bây giờ cũng không còn khí lực bước đi. Nếu không phải vì bên cạnh Tiêu Nhâm còn có một vài cao thủ hộ vệ, có lẽ Diệp Hoàn Sinh sẽ lập tức xông tới giết rụng cái tai hoạ ngầm này.
Thanh Chập Long đã bay đi xa, Diệp Khuynh Tư vẫn tiếp tục ngó chừng hướng đó đến xuất thần, lúc này bất kỳ ngôn ngữ gì cũng không có cách nào hình dung hết nội tâm rung động của nàng. Bởi vì chỉ có một mình nàng biết cái tên ma quỷ tà ác kia, hễ giơ tay nhấc chân là khiến cho đông đảo cao thủ Ly thành vẫn lạc chính là Sở Mộ biến thành.
Sinh vật Bán Ma đứng ở trên một độ cao làm cho nàng cảm giác quá mức xa xôi, thế mà đêm hôm trước nàng từng đàm luận với hắn một lần.
"Nè nè, tiểu tử Sở Mộ đã chạy đi đâu rồi, lúc nãy không phải là ngươi trợ giúp hắn bức lui Đoạn Tân Hà hay sao? Vì sao Bán Ma vừa mới xuất hiện thì tiểu tử này đã bỏ chạy mất tăm mất tích rồi, cũng may là Bán Ma thấy ngươi lớn lên xinh đẹp nên không có giết ngươi. Nếu không tiểu muội muội bảo bối của ta đã hương tiêu ngọc vẫn rồi, ai dà, không được, Khuynh Tư … Khuynh Tư, ngươi đang nghĩ gì đó, nói chuyện đi nào !"
Nội tâm Diệp Khuynh Tư vẫn chưa thể bình tĩnh lại, chẳng biết tại sao sau khi Sở Mộ và Thanh Chập Long biến mất ở phía chân trời, trái tim của nàng bỗng nhiên hụt hẫng, trống rỗng rất nhiều.
"Hắc hắc, tiểu hồ ly, mau đi tìm chủ nhân của ngươi đi, đứng ở chỗ này làm cái gì hả?"
Diệp Hoàn Sinh thấy Diệp Khuynh Tư không để ý tới hắn, cho rằng nàng còn đang kinh ngạc vì lực lượng của Bán Ma kinh thế.
"Ô ô ô !”
Trên người Mạc Tà chậm rãi bốc cháy Miện Diễm, dần dần bao trùm thân thể màu trắng bạc rồi bắt đầu thu nhỏ lại, chín cái khả ái nhẹ nhàng vung vẩy qua lại.
"Ô ô ...”
Mạc Tà nhảy một cái nhẹ nhàng đứng trên bả vai Diệp Khuynh Tư, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm gương mặt của nàng tựa hồ cảm tạ vì hành động lúc trước.
Diệp Khuynh Tư cảm giác trên mặt tự nhiên ướt át mát lạnh, lúc này mới kịp thời phản ứng, nhưng mà không đợi Diệp Khuynh Tư nhìn kỹ tiểu Mạc Tà thì nó đã phe phẩy cái đuôi nho nhỏ, thân thể thoáng cái biến mất ở trước mặt Diệp Khuynh Tư hóa thành một tia sáng mỹ lệ đuổi theo phương hướng Sở Mộ rời khỏi.
Diệp Khuynh Tư ngẩn người ra, trong lòng vốn muốn đuổi theo Mạc Tà tìm kiếm tung tích Sở Mộ.
Nhưng mà nàng bỗng nhiên dừng bước lại, hồi tưởng lại Chập Long bá đạo ở bên cạnh Sở Mộ, Diệp Khuynh Tư bỗng nhiên ý thức được có lẽ nàng và hắn vẫn còn một khoảng cách nhất định.
"Có cơ hội sẽ gặp lại sau !” Cuối cùng Diệp Khuynh Tư khẽ cắn đôi môi mỏng, quyết định không đuổi theo Mạc Tà.
Diệp Khuynh Tư biết mục đích chuyến đi này của Sở Mộ chính là Thiên Hạ thành, mà nàng và ca ca Diệp Hoàn Sinh cũng muốn đi tới đó.
Màn đêm đầy sao, trên một dãy núi rộng rãi, thoáng đãng.
Gió mát nhẹ nhàng thổi qua mang đến cho người ta cảm giác thư thích, giống như là một bàn tay mềm mại vuốt ve làn da trên người mình vậy.
Hoa lá lắc lư nhịp nhàng, lá cây nghiêng ngã theo làn gió, bên cạnh một đầm nước trong suốt là thân ảnh khổng lồ nằm gục tại chỗ, hai tròng mắt to lớn bắn ra khí thế uy mãnh không gì sánh nổi.
Thanh Chập Long hạ thấp thân thể lựa chọn một góc nằm thoải mái nhất, trong miệng phun ra từng ngụm nướt bọt màu xanh vẽ loạn lên trên vết thương, chỉ chốc lát sau những khe hở và thương tích đó dần dần khôi phục lại như cũ.