Thiên Đồng Ma Thụ khó chơi nhất là vì chúng nó có ngàn con mắt mọc khắp
cơ thể, hiệu quả tương tự với Dị Đồng của Sở Mộ có thể nhìn rõ tất cả
động tác của địch nhân.
Ma Thụ chiến sĩ chiến đấu sẽ bị kiềm chế
rất lớn, tất cả kỹ năng không thể nào thoát khỏi tầm mắt chúng nó thông
thường uy lực suy giảm đáng kể. Cũng may Ma Thụ chiến sĩ có năng lực
Sinh Mệnh Duyện Hấp đủ sức chơi trò tiêu hao chiến, nếu không Ma Thụ
chiến sĩ thật sự khó lòng chống lại một con Thiên Đồng Ma Thụ.
Khi nào Ma Thụ chiến sĩ mỏi mệt, Sở Mộ sẽ để cho Tần và Quỷ Quân luân phiên chiến đấu bảo đảm chuyến lịch lãm này đạt được hiệu quả lớn nhất.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, Sở Mộ cảm giác Tần đã gần chạm vào cánh cửa cao đẳng đế hoàng.
Chiến lực Tần vốn sánh ngang cao đẳng đế hoàng, một khi thành công đột phá sẽ có thể chiến đấu với Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong cơ hồ bất bại.
Linh vật phụ trợ hiển nhiên cần thiết, lần này lịch lãm Sở Mộ tranh thủ lượn một vòng thu thập linh vật phù hợp cường hóa Tần.
Ma Thụ chiến sĩ và Quỷ Khung Quân Vương đạt tới trình độ trung đẳng đế hoàng không lâu, chúng nó cần phải chiến đấu rất nhiều.
Lần này Sở Mộ chủ yếu rèn luyện năng lực chiến đấu và hấp thu kinh nghiệm,
khu vực này đúng là thích hợp với Ma Thụ, Quỷ Quân và Tần lịch lãm. Về
phần Mạc Tà và Bạch Ma Quỷ thực lực quá mạnh, hoàn toàn không có cơ hội
xuất thủ.
Sở Mộ liên tục di chuyển tìm kiếm địa phương có nhiều
Hồn sủng hoang dã nhất, từ từ tiến sâu vào Ngưỡng Phong Lĩnh theo phương hướng Đoàn lão đầu hướng dẫn.
"Lại là một cỗ thi thể, Tinh Linh Điệp đế hoàng."
Sở Mộ nhíu mày nghĩ ngợi, nhìn thấy con Tinh Linh Điệp đã mất đi tính mạng mà trong lòng trĩu nặng.
Tinh Linh Điệp thuộc về số ít chủng tộc Hồn sủng không bị hận thù, phân
tranh ảnh hưởng, chúng nó không bao giờ chủ động công kích những sinh
vật khác và ngược lại. Quãng thời gian Sở Mộ đi lại trong Ngưỡng Phong
Lĩnh, ít nhất đã phát hiện trên trăm đầu Tinh Linh Điệp cấp quân chủ trở lên tử vong bất thường.
Ngưỡng Phong Lĩnh bao trùm diện tích
khổng lồ, sơn mạch, rừng rậm nối liền không dứt. Sở Mộ càng đi càng nghi hoặc khó hiểu, khó trách Đoàn lão đầu coi trọng chuyện này. Chỉ mới
tính toán đơn giản sợ rằng có hơn ngàn vạn Tinh Linh Điệp bị tàn sát.
Vào ngày nọ, Sở Mộ đã tiến vào khu vực được Đoàn lão đầu chú ý, dự doán rằng nơi này đang có thứ gì đó tác quái.
Vẫn là cổ thụ to lớn cao chọc trời, nhưng khu rừng không có một chút ánh
sáng mặt trời. Hoàn cảnh chung quanh âm u, tăm tối khiến cho người ta
cảm giác quỷ dị đáng sợ.
Tinh Linh Điệp sống trên tán cây, không
phải bụi cỏ. Bởi vì không có ánh mặt trời nên mặt đất chỉ tồn tại dây
leo và rễ cây chằng chịt, dõi mắt nhìn quanh hoàn toàn không thấy bất kỳ cọng cỏ nào. Trong lòng Sở Mộ thoáng bất an, cúi đầu suy nghĩ.
"Ma Thụ, thử công kích tán cây này."
Sở Mộ chỉ tới một gốc cây thô to ở gần đó.
Cánh tay Ma Thụ chiến sĩ quấn quanh rễ tay tăng trưởng kích thước lên tới mười mấy thước, hung hăng đập mạnh vào thân cây.
“Ầm !”
Ma Thụ chiến sĩ lực lượng kinh người, chỉ đánh một cái khiến cho một dãy
cây cối ngã trái ngã phải, thanh âm chấn động truyền ra phạm vi mấy dặm.
"Phốc phốc phốc phốc phốc phốc !"
Bỗng nhiên những đường vân đen trên tán cây bay lên rồi nhanh chóng tản ra, giống như là vô số lá cây bị đánh rời ra.
Thế nhưng, những bóng đen kia lại kinh hoảng bay lên, sau khi bay được một
đoạn ngắn lại hạ xuống tán cây hòa mình vào khung cảnh tăm tối y như cũ.
Ma Thụ chiến sĩ công kích đã làm Tinh Linh Điệp sợ hãi, nhưng chúng nó
trời sinh tính tình nhu hòa lại nhanh chóng quên mất chuyện vừa phát
sinh.
Sở Mộ thấy như vậy một màn cũng ngây ngẩn cả người.
"Công kích tất cả cây cối ở chung quanh."
Sở Mộ nói với Ma Thụ chiến sĩ.
Cánh tay Ma Thụ chiến sĩ vươn dài thêm mấy chục thước, trực tiếp quét ngang một đường hung mãnh.
“Rầm rầm rầm !”
"Phốc phốc phốc phốc phốc phốc !"
Trong chốc
lát, hằng hà sa số Tinh Linh Điệp màu đen vỗ cánh bay lên. Hai tròng mắt Sở Mộ trừng lên thật to không hề che giấu thần sắc kinh hãi.
Những đường vân màu đen ở trên cành lá trong rừng cây lại là Tinh Linh Điệp
bám vào. Sau khi chúng nó rời đi lập tức lưu lại cả khu rừng trụi lủi,
trống hoắc.
Hồi lâu sau, Sở Mộ vẫn còn kinh ngạc không nói nên
lời. Hắn chầm chậm xoay người nhìn quanh rừng rậm, một gốc cây cổ thụ có khoảng ngàn vạn Tinh Linh Điệp màu đen. Vậy thì nguyên một khu rừng bát ngát sẽ có bao nhiêu con đây?
Trước đó Sở Mộ đã tìm hiểu rất nhiều tin tức về Hướng Vinh thành, vì thế hắn không hề xa lạ chủng tộc Tinh Linh Điệp.
Từ xưa tới nay, Tinh Linh Điệp có đủ loại màu sắc, mỗi loại Tinh Linh Điệp không giống nhau sẽ có được năng lực khác nhau.
Tinh Linh Điệp màu đen thuộc về tồn tại đặc thù, trong Hướng Vinh thành và dã ngoại cũng rất hiếm thấy.
Tinh Linh Điệp màu đen không được nhân loại hoan nghênh, bởi vì chúng nó là
sinh vật nhạy cảm, thậm chí có thể tiếp xúc đến linh hồn con người.
Mà Tinh Linh Điệp màu đen tượng trưng cho tử vong, tật bệnh và hắc ám,
trong Hướng Vinh thành đôi khi sẽ xuất hiện vài con. Nhưng chúng nó đều
bị cư dân xua đuổi, hoặc là bị đồng tộc chèn ép.
Theo lý thuyết,
Tinh Linh Điệp màu đen chỉ thích sống trong những mảnh đất u ám tràn đầy chướng khí. Nhưng mà bất kể thế nào đi nữa, số lượng Tinh Linh Điệp màu đen cùng tồn tại trong cùng một khu vực chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thế mà Sở Mộ bây giờ nhìn thấy chính là hàng tỉ Tinh Linh Điệp màu đen. Hắn nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi tại sao số lượng chúng nó lại khổng lồ như thế, lớn đến mức khiến cho người ta khiếp sợ.
"Phốc phốc phốc phốc phốc !"
Tiếng vỗ cánh vang lên bên tai Sở Mộ. Tinh Linh Điệp màu đen lãnh diễm, cao
ngạo, đồng thời còn có địch ý đối với những người quấy nhiễu chúng nó.
Bầu trời trên đầu Sở Mộ đã bị che kín, một đoàn Tinh Linh Điệp màu đen đẳng cấp cao không ngừng bay qua bay lại mang đến áp lực cực lớn cho Sở Mộ
và Ma Thụ chiến sĩ.
Vô số cặp mắt màu đỏ nhìn xuống Sở Mộ và Ma
Thụ chiến sĩ, khí tức rét lạnh và u ám bao trùm toàn bộ không gian. Theo thời gian dần dần trôi qua, Tinh Linh Điệp màu đen hóa thành cuồng
phong từ bốn phương tám hướng tụ tập về nơi này tựa như nhận được mệnh
lệnh triệu hoán vô hình.
Sở Mộ ngẩng đầu lên liền phát hiện không gian phía trên đầu mình đã biến thành vòng xoáy đen tối ẩn chứa lực
lượng đáng sợ, phấn hoa màu đen như đám mây bụi mù từ trên trời giáng
xuống đầu Sở Mộ và Ma Thụ chiến sĩ. Hắn khẽ nhíu mày vì không biết hiệu
quả của loại phấn hoa quỷ dị này.
Sở Mộ lập tức nhớ lại thời điểm ban đầu ở Vạn Đoạn Triết Cốc, quân đoàn Thiên Ma Trùng đông đảo từng
làm tâm linh hắn rung động thật lớn.
Tinh Linh Điệp vốn là sinh
vật ưu nhã, hoa mỹ, cho dù là Tinh Linh Điệp màu đen cũng thế. Khi chúng nó quần kết thành đội bay vờn quanh trên đầu Sở Mộ, cảnh tượng kinh
diễm giống như một đóa hồng đen nở rộ, tuy đẹp đẽ nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm. Đồng thời còn có hiệu quả kỳ dị khiến cho Sở Mộ quên mất suy tư.
"Chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này !"
Cảm thấy Tinh Linh Điệp màu đen lộ rõ địch ý, Sở Mộ không dám tiếp tục lưu lại chỗ này quá lâu.
Trên đầu Sở Mộ lúc này sợ rằng có tới ngàn vạn Tinh Linh Điệp màu đen, một
khi chúng nó phát động công kích tập thể sẽ khiến cho Ma Thụ chiến sĩ bị thương tổn.
Hơn nữa, nếu như bị quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen bao vây, Sở Mộ sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ. Dù sao Hồn sủng hoang
dã thích nhất là chơi trò vây công, mỗi một lớp tiến công tre già măng
mọc sẽ làm cho địch nhân đau đầu không dứt.
Sở Mộ không biết Tinh Linh Điệp màu đen từ đâu đến, nhưng mà hắn rõ ràng không nên trực tiếp
đối địch với chúng nó. Trước tiên hắn phải trở về thông báo chuyện này
với Đoàn lão, sau đó tìm hiểu thêm chi tiết về loại Tinh Linh Điệp đặc
thù này.
Sở Mộ rời khỏi Ngưỡng Phong Lĩnh, đứng trên đỉnh núi cao nhất quay đầu nhìn lại rừng rậm đen nhánh kia.
Cả khối đại địa rộng lớn bạt ngàn nằm trong tầm mắt hoàn toàn nguyên vẹn,
tâm thần hắn càng thêm trầm trọng, dãy núi, thung lũng, rừng rậm, sơn
cốc chỉ có một màu đen tuyền duy nhất. Cho dù Sở Mộ đã là cường giả cấp
chúa tể cũng phải chấn động
Cuối cùng ở trong đó có bao nhiêu Tinh Linh Điệp màu đen?
Khi hắn trở lại Hướng Vinh thành đã qua hai tháng thời gian.
Hướng Vinh thành vẫn được hàng đàn Tinh Linh Điệp phủ lên màu sắc sặc sỡ,
chúng nó bay lượn khắp nơi giống như là vũ điệu mê hoặc lòng người. Tuy
rằng chỉ là tiểu sinh mạng nhỏ nhoi, nhưng chúng nó mang lại cho mọi
người sự yên bình, an tường và thanh thản, giá trị tinh thần không gì
sánh nổi.
Ở chỗ này cơ hồ không thấy Tinh Linh Điệp màu đen, Sở
Mộ nhớ lại cảnh tượng trong khu rừng Ngưỡng Phong Lĩnh chợt có cảm giác
đối lập chênh lệch rất lớn. Tinh Linh Điệp màu đen giống như là quân đội trang bị vũ khí tận răng, mà đám Tinh Linh Điệp ở nơi này lại là bình
dân thiện lương, thuần phác.
Sở Mộ trở về đình viện của mình, thú vị chính là cả đàn Tinh Linh Điệp ngoài sân bởi vì Sở Mộ xuất hiện lập
tức bối rối tản mất, thoáng một cái đã không còn tăm tích.
"Nhìn thấy chúng nó kinh hoảng chạy trốn, ta liền biết ngươi trở lại !"
Diệp Khuynh Tư đứng ở trong vườn hoa, nở nụ cười chào đón hắn.
Sở Mộ tiến lên khoác tay qua vòng eo mềm mại của nàng, chẳng biết từ lúc
nào Diệp Khuynh Tư đã có thêm vẻ quyến rũ của nữ nhân thành thục. Mỗi
một cử chỉ đều để lộ nét phong tình và mị ý khiến cho hắn mê luyến.
Hơn nữa, kể từ khi ăn trộm trái cấm, Sở Mộ càng thêm say mê thân thể Diệp
Khuynh Tư. Hai tháng này tách ra nhưng hắn cảm giác như là mấy năm dài
đằng đẵng.
Hai người thân mật trong vườn hoa một lát, sau đó Sở
Mộ tường thuật lại câu chuyện Tinh Linh Điệp màu đen cho Diệp Khuynh Tư
biết.
Diệp Khuynh Tư kinh ngạc thật lâu, nàng cư ngụ ở Hướng Vinh thành thời gian hai tháng đã hiểu được Tinh Linh Điệp màu đen vô cùng
hiếm thấy. Hơn nữa, chúng nó còn đại biểu cho điềm xấu sắp tới.
"Phốc phốc phốc phốc !"
Trong lúc nói chuyện, Sở Mộ đột nhiên cảm giác làn gió nhẹ thổi tới, trên vai mình lại có thêm một vật.
Diệp Khuynh Tư trợn tròn mắt, chỉ vào con Tinh Linh Điệp màu đen trên vai hắn nói:
"Sở Mộ, đây là … là Tinh Linh Điệp màu đen ?"
"Tên tiểu tử này hình như sống ở gần đây, hai tháng trước nó theo ta chừng mấy ngày."
Sở Mộ dùng đưa ngón tay trêu chọc con Tinh Linh Điệp màu đen kia.
"Nó có thể đến từ rừng rậm phía nam Ngưỡng Phong Lĩnh không ?"
Diệp Khuynh Tư tò mò hỏi.
Sở Mộ lắc đầu nói:
"Tên tiểu tử này là ấu sủng, lấy tốc độ phi hành của nó phải bay vài năm mới tới đây, khả năng này không lớn. Có lẽ nó ra đời chỉ mấy tháng mà thôi
!"
"Hình như toàn bộ Hướng Vinh thành chỉ có một con Tinh Linh Điệp màu đen này."
"Theo ta đi Đồ Thư Quán một chuyến."
Sở Mộ cảm thấy chuyện này không đơn giản, tốt nhất là tìm Đoàn lão tiên sinh bàn luận một chút.
"Sở Mộ, ta luyện chế linh vật cường hóa Ma Thụ chiến sĩ đẳng cấp hơi thấp,
ngươi tốt nhất rèn luyện Ma Thụ cho kỹ mới có hi vọng đột phá lên tới
cao đẳng đế hoàng. Ngoài ra ta xài hết linh rồi, ngươi suy nghĩ biện
pháp kiếm thêm đi !"
Diệp Khuynh Tư nói với Sở Mộ.
Nửa câu đầu làm cho Sở Mộ vui mừng vô hạn, nửa câu sau hắn chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Mỗi Linh sư cao cấp đều là cái lò đốt tiền, Sở Mộ trước đó vơ vét không ít
tài nguyên từ ba thế lực lớn vốn có dự định để dành. Kết quả còn không
đủ cho Diệp Khuynh Tư luyện dược hai tháng.
"Ta sẽ giải quyết, không thành vấn đề."
Sở Mộ nói.
Đồ Thư Quán, Đoàn lão tiên sinh không có ở trong hậu viện. Sở Mộ đúng lúc nhìn thấy nữ tử tưới hoa lúc trước.
Nữ tử này tính tình tương đối tốt, biết được Sở Mộ có chuyện trọng yếu liền dẫn hắn tới nhà Đoàn lão tiên sinh.
Đoàn lão tiên sinh ở trong một khu phố vắng vẻ, căn nhà khá nhỏ được xây
dựng từ vật liệu gỗ, quang cảnh trong nhà rất là đơn sơ, giản dị.
"Vị ca ca này, tại sao trên bả vai ngươi lại có một con Tinh Linh Điệp màu
đen? Đây là chuyện rất hiếm thấy, mấy lão nhân gia thường nói Tinh Linh
Điệp màu đen không tốt, tiếp xúc nhiều sẽ bị bệnh."
Nữ tử mở miệng hỏi.
"Ha hả, không cẩn thận ngã bệnh hẳn là tên tiểu tử này rồi."
Diệp Khuynh Tư cảm thấy buồn cười, lên tiếng trêu chọc Sở Mộ.
"…"
Sở Mộ thở ra một hơi thật dài, chỉ biết cười khổ.
Đám người đi vào trong sân đã nghe thấy Đoàn lão tiên sinh giận dữ mắng
lớn. Có lẽ lão gia hỏa này không thích có người lạ đến nhà mình.
Thế nhưng, lão nhân gia nhanh chóng phát hiện người đi phía trước chính là
cháu gái Lê Nghiễm, biểu hiện trên mặt lập tức biến hóa nghiêng trời
lệch đất. Hắn tươi cười niềm nở, khí sắc ôn hòa tiến lên nghênh đón.
"Đoàn lão, ngài tính tình không tốt, phải thay đổi."
Nữ tử giả bộ không vui, mở miệng trách cứ.
"Không đổi được, không đổi được !"
Đoàn lão không muốn tiếp tục vấn đề này, lập tức nhìn thoáng qua Sở Mộ, nghi ngờ hỏi:
"Tiểu tử ngươi tại sao còn ở nơi này, không phải đã đi Ngưỡng Phong Lĩnh rồi sao ?"
"Ta đã đi một chuyến !"
Sở Mộ không thèm để ý thái độ của lão già này, lạnh nhạt hồi đáp.
"Đi qua rồi? Ngươi lịch lãm hay đi du lịch ?"
Đoàn lão tiên sinh nghi ngờ nói.
"Đoàn lão, ngươi không phải muốn ta điều tra khu vực phía nam Ngưỡng Phong
Lĩnh hay sao? Ta đến đó không có phát hiện thứ gì tác quái. Chỉ có điều
vô tình nhìn thấy tiểu tử này."
Sở Mộ chỉ chỉ Tinh Linh Điệp màu đen trên bả vai mình.
"Nơi đó xuất hiện Tinh Linh Điệp màu đen hả? Thấy mấy con? Hẳn là không có chuyện gì ly kỳ."
Đoàn lão kiến thức rộng rãi, cũng không ngạc nhiên với Tinh Linh Điệp màu đen.
"Ta nhìn thấy một đàn."
Giọng nói Sở Mộ vô cùng chân thành.
"À? Một đàn? Như vậy đúng là hiếm thấy rồi."
Đoàn lão nhíu mày kinh ngạc, suy nghĩ một hồi mới tiếp tục nói:
"Tinh Linh Điệp màu đen còn được gọi là ‘Điệp Hồn lưu lại nhân gian’. Chúng
nó ra đời sau khi một sinh vật tử vong, trong hoàn cảnh khí tức hắc ám
đầy đủ mới xuất hiện, tỉ lệ sống sót cực thấp. Cho nên những lúc bình
thường không thể nào thấy được chúng nó."
Đoàn lão nói câu này thấy nữ tử lộ vẻ hứng thú, hắn mỉm cười tự đắc tiếp tục nói:
"Khi một sinh mạng chết đi, trong hoàn cảnh đặc thù sẽ xuất hiện một cái
Điệp Noãn (trứng bướm) màu đen. Sau khi quả trứng nở ra sẽ biến thành
Tinh Linh Điệp màu đen, bởi vì nó là sinh mệnh ra đời từ linh hồn tử
vong. Cho nên rất nhiều người liên tưởng nó với linh hồn không tiêu tán, vẫn còn lưu luyến với nhân gian. Mà sự thật chính là như thế, tính mạng tử vong, linh hồn luân chuyển, thế nhưng trên một trình độ nhất định sẽ hóa thành Điệp Noãn."
"Thật ra trên đời này có rất nhiều thuyết
pháp về Tinh Linh Điệp màu đen, phần lớn mọi người thiên hướng về những
chuyện không tốt như tử vong, ôn dịch, bệnh hoạn …v…v Ngươi nói đã thấy
một đàn Tinh Linh Điệp màu đen là bao nhiêu, mấy trăm hay là mấy ngàn ?"
Đoàn lão mở miệng hỏi.
Sở Mộ nghe Đoàn lão nói tới mỗi con Tinh Linh Điệp màu đen là một sinh
mạng chết đi, cả người hắn lập tức cứng ngắc, thần hồn ngây dại.
Một tính mạng chết đi là một con Tinh Linh Điệp màu đen xuất hiện, vậy thì
cảnh tượng đàn đàn lũ lũ tạo thành đám mây đen kéo dài trăm ngàn dặm sẽ
có bao nhiêu tính mạng chết đi?
Mấy trăm vạn?
Hay là mấy ngàn vạn?
Triệu triệu tỉ tỉ?
Những tính mạng kia xuất phát từ sinh vật gì, có thật đông đảo đến mức đó không?
"Sở Mộ !"
Diệp Khuynh Tư rõ ràng cảm giác cánh tay Sở Mộ khẽ run rẩy, vội vàng nắm lấy tay hắn trấn an.
Trước đó Diệp Khuynh Tư chỉ nghe Sở Mộ miêu tả đã có thể tưởng tượng cảnh
tượng Tinh Linh Điệp bay ngập trời, khí thế áp bách hẳn là không thua
kém gì sinh vật cấp chúa tể.
Nhưng mà bất luận suy nghĩ như thế
nào cũng không thể đoán nổi đến tột cùng là có bao nhiêu Tinh Linh Điệp
màu đen ẩn trong rừng cây.
Thần sắc Sở Mộ trở nên trầm trọng dị
thường, bởi vì hắn biết đàn Tinh Linh Điệp kia không phải là tính mạng
nhược tiểu hoặc là cấp nô bộc, lúc trước những Tinh Linh Điệp ý đồ công
kích Sở Mộ đều là cấp thống lĩnh, thậm chí cấp đế hoàng cũng có không
ít. Nếu như tính toán cụ thể sợ rằng chúng nó dư sức vây chết đế hoàng
đỉnh phong.
"Rốt cuộc là bao nhiêu? Ngươi là một gã Hồn sủng sư đừng nói với ta một chút năng lực phán đoán cũng không có."
Đoàn lão đầu thấy Sở Mộ bỗng nhiên không nói liền bất mãn trách mắng.
"Một khu rừng lớn…"
Sở Mộ bình tĩnh nói.
"Một khu rừng phương viên trăm dặm đúng không? Đại khái sẽ có một vạn đầu
Hồn sủng cấp chiến tướng, số lượng cấp nô bộc gấp mười lần. Nguyên một
khu rừng rậm chẳng lẽ có hơn một vạn đầu Tinh Linh Điệp màu đen ?"
Không đợi Sở Mộ nói hết lời, Đoàn lão đã lộ ra thần sắc kinh ngạc nói chen vào.
Một vạn đầu Tinh Linh Điệp màu đen hiển nhiên là sự tình vô tiền khoáng hậu đối với Hướng Vinh thành, chúng nó xuất hiện đông đảo nhất định là xảy
ra chuyện gì đó không tầm thường. Vì thế Tinh Linh Điệp màu đen mới ra
đời hàng loạt như thế.
Sở Mộ lắc đầu nói:
"Một khu rừng lớn có bao nhiêu lá, Tinh Linh Điệp màu đen có bấy nhiêu con."
Đoàn lão đầu và nữ tử lập tức bị trấn trụ, ngây người như phỗng.
"Ngươi… ngươi nói là lá cây?"
Đoàn lão đầu trợn trắng mắt ngó chừng Sở Mộ.
"Đúng, nhiều đến mức khó thể tưởng tượng nổi."
Sở Mộ gật đầu xác nhận.
Đoàn lão đầu ngây ngẩn cả người, qua hồi lâu sau lão đầu này bỗng nhiên lắc đầu, tức giận nói:
"Tiểu tử ngươi chớ có nói hươu nói vượn. Làm sao có thể xuất hiện nhiều Tinh
Linh Điệp màu đen như vậy chứ? Ngươi nhất định là cố ý dẫn ta tới đó,
ngươi nhất định có ý đồ..."