Sủng Mị

Chương 1169: Q.2 - Chương 1169: Một trận chiến cao thấp, Mạc Tà chiến Dực Long




Nhìn qua yêu khí màu tím che khuất bầu trời, mang cho người ta cảm giác giơ tay là chạm tới, những yêu vân này là lĩnh vực của U Minh Hồ Tôn Tử Đế.

Yêu vân không ngừng ép xuống, một phương diện mang cho địch nhân cảm giác bị đè nén, một loại khác là che chắn ánh mắt của người ta.

Nếu như bay lên độ cao nhất định thì có thể quan sát được nội thành to lớn, sinh vật ánh mắt lợi hại có thể nhìn thấy bọn người Sở Mộ ở đâu.

Những yêu vân này có tác dụng che chắn trên không trung!

Hiện tại bọn người Sở Mộ đang đánh trung thành ở hướng đông nam, khi bọn họ phát hiện phía trước có cao thủ thì Hắc Hạt Thú Liệp Giả cùng với thủ hạ Ngô Trấn nhân số hơn hai mươi người, hơn nữa từ di động của bọn họ thì có lẽ đã bị phát hiện hành tung, dường như đang không ngừng tụ tập tại đây.

Trong hai mươi tên cường giả thì có năm tên là chúa tể cấp thấp, Bạch Ngữ đi trước mở đường, nhưng năm tên cường giả chúa tể cấp thấp tạo thành trở ngại không nhỏ cho hắn, huống chi trừ năm tên cường giả chúa tể cấp thấp ra thì còn có mười lăm tên chuẩn chúa tể, cổ lực lượng này không thể khinh thường.

Sở Mộ vẫn không ngừng khống chế phía sau, bởi vì Thạch Dực Long đã cách bọn họ không xa.

Ngô Trấn cũng không phải dễ lừa gạt như vậy, hiện tại thằng này xác thực giống như âm hồn bất tán.

Nếu như không có Thạch Dực Long tồn tại. Sở Mộ có thể mang theo Mạc Tà quét ngang. Làm sao phải như hiện giờ.

- Nghệ NGAO! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Rốt cuộc Thạch Dực Long cũng phát hiện bọn họ, cánh của nó mở rộng ra, từ trên yêu vân lướt về phía đông nam.

Mà lúc này hai mươi tên chúa tể đã hình thành xu thế vây quanh. Làm cho con đường tiến lên không còn thuận lợi như trước nữa.

Sở Mộ không có bỏ chạy nữa, con mắt nhìn chằm chằm vào Thạch Dực Long khí thế bàng bạc, mở miệng nói với Mạc Tà:

- Ngươi có thể chiến đấu thỏa thích!

- Ô ô ô ô! ! ! ! ! ! ! ! !

Mạc Tà phát ra tiếng kêu hưng phấn, bốn vó của nó có hỏa diễm bao phủ bay lên không trung, trượt ra một đạo đường vòng cung sau đó đánh thẳng về hướng Thạch Dực Long!

Trước kia Thạch Dực Long ăn hại chịu thiệt nên thẹn quá hóa giận, trên lực lượng thì nó không quá thua kém.

Thạch Dực Long vỗ cánh, làm tốc độ của mình tăng lên cực hạn, thời điểm này Thạch Dực Long triệt để hóa thành vẫn thạch hủy diệt lao tới!

Mạc Tà vẫn lao tới trước, nó thông minh đương nhiên sẽ không cứng đối cứng với gia hỏa có phòng ngự cứng như nham thạch này.

Thời điểm Thạch Dực Long tiếp cận thì thân thể Mạc Tà phân thành chín đạo, chín hồ ảnh này chạy theo các hướn khác nhau, sau đó bỗng nhiên biến tướng. Một đọa xiềng xích màu tím khổng lồ đan vào Thạch Dực Long!

Cửu Vĩ Liên!

Chín hồ tôn đồng thời huyễn hóa, năng lượng hủy diệt trùng kích lên chín cái đuôi, xu thế vọt tới đã giảm mạnh.

Cửu Vĩ Liên phi thường nhu hòa. Năng lượng vẫn thạch của Thạch Dực Long lao tới càng mạnh thì Cửu Vĩ Liên càng thêm chắc chắn.

- Ô ô ô ô! ! ! ! ! ! ! ! !

Bản tôn của Mạc Tà ngẩng đầu lên. Phát ra một tiếng gáy gọi duy ngã độc tôn, thoáng chốc tám phần thân ảnh bắn ra từng đoàn lưu tinh, lửa mạnh thiêu đốt bầu trời!

Tám đạo lưu tinh buộc chặt lấy Thạch Dực Long, Thạch Dực Long muốn nương tựa vào thể trọng nặng nề của mình kéo sinh vật này xuống đất, nhưng mà Mạc Tà lại dùng sức, sinh sinh đem Thạch Dực Long kéo lên yêu vân.

Mạc Tà không thuận theo không buông tha, đem Thạch Dực Long kéo lên trên yêu vân xong thì bản tôn của Mạc Tà đột nhiên biến mất, một đôi mắt lạnh như băng, uy nghiêm, cao ngạo hiện ra trên yêu vân

Người trong tòa thành cơ hồ nhìn thấy đôi mắt nàêu vân đầy trời không ngừng tụ tập lại, nhanh chóng biến thành một vòng xoáy.

...

- Cái kia... Đây có phải là Thạch Dực Long không?

Trên lầu cao của Tiêu phủ, Liêu Ngữ mặt mũi tràn đầy khiếp sợ chỉ vào bầu trời xa xa.

Cả Văn thành có ai không nhận ra Thạch Dực Long, Tiêu Lăng đứng ở bên cạnh thật lâu không nói gì.

Cho dù hắn không có thấy, nhưng là hắn cũng có thể đoán được, cả thành thị này bạo động cũng là mấy người Bạch Ngữ làm ra, càng làm cho hắn không thể tin được là, Cương Thống Ngô Trấn và Thạch Dực Long cũng tham dự vào chiến đấu.

Vốn cho rằng sẽ nhanh chóng bắt bọn người Bạch Ngữ lại, lòng hắn càng tâm thần bất định bất an, nhưng hắn thật sự không ngờ trong tòa thành lại xuất hiện sinh vật có thể chống lại Thạch Dực Long.

Bầu trời giống như thiếu đi một khối, yêu vân như thủy triều rót vào đó, vị trí trung ương nhất chính là Thạch Dực Long.

Khoảng cách này làm cho Thạch Dực Long hóa thành một điểm hắc sắc, nhưng mà ánh mắt màu bạc còn khổng lồ hơn, loại cảm giác áp bách ác liệt này gần trong gang tấc, làm cho không người nào dám đối mặt với đôi mắt trên yêu vân.

- Vù vù vù vù vù vù hô! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Ánh mắt ngưng tụ, đột nhiên cả phiến không trung có hỏa diễm bốc cháy.

Hỏa diễm đem không trung của Văn thành thiêu đốt không có khe hở, khí tức nóng rực làm cho ai nhìn vào cũng phải cảm thấy mắt nóng rát.

Hỏa diễm rung động mang đi tất cả, yêu vân tụ tập từ phương xa tiến hành thiêu đốt Thạch Dực Long thật điên cuồng.

Ngọn lửa khổng lồ, thân hình của nó bị hỏa diễm bao phủ, làm cho ai trong thành thị cũng nhìn thấy Thạch Dực Long đang lâm vào hạ phong.

Thạch Dực Long gào thét thống khổ trong hỏa diễm, làn da nham thạch của nó nứt vỡ.

Nham thạch tróc ra, thân hình Thạch Dực Long bị hỏa diễm thiêu đốt lảo đảo, nó bay đã có chút bất ổn, tùy thời đều có thể ngã xuống khỏi bầu trời.

Thạch Dực Long chật vật như thế lọt vào tầm mắt của người trong thành thị, người toàn thành mở to mắt, có chút không dám tin tưởng con mắt bọn họ nhìn thấy.

Thủ hộ thần biên cương của Vân Cảnh bị bức tới mức này?

- Cái con mắt kia... Cái con mắt kia rốt cuộc là gì, vì cái gì Thạch Dực Long không phải đối thủ của nó?

Liêu Ngữ ngơ ngác nhìn qua Thạch Dực Long.

Tại Văn thành bất luận là trong nội tâm hồn sủng sư nào, Thạch Dực Long cũng là tồn tại mạnh nhất không thể chiến thắng, không có người nào quên cảnh Thạch Dực Long gầm gú diệt sát quân đoàn hồn sủng khổng lồ, cũng không có ai tin tưởng Thạch Dực Long không thể bị đánh bại trong Vân Cảnh lại chật vật như vậy, nhưng hiện tại Liêu Ngữ nhìn thấy Thạch Dực Long vô địch bị thương, ngay cả lân giáp cũng bị tồn tại thần bí đốt rụng.

Chẳng biết tại sao Liêu Ngữ luôn cảm giác đôi mắt màu bạc trên yêu vân kia càng nhìn càng quen thuộc...

Triêu thái tử cùng Diệp Khuynh Tư cũng đứng trên lầu các xa xa, Mạc Tà dị biến thành U Minh Hồ Tôn Tử Đế thời gian cũng được vài năm, nhưng đến bây giờ bọn họ còn không hiểu Mạc Tà đang ở cấp bậc nào.

Diệp Khuynh Tư xem như người hiểu Sở Mộ và Mạc Tà, mỗi một lần dị biến thì thực lực của Mạc Tà trực tiếp đề thăng một cấp, mà lần chiến đấu với Thiện Ác Nữ Vương thì Mạc Tà dường như cũng vượt qua một cấp bậc, nhưng mà Ly lão nhân lại không thừa nhận Mạc Tà trực tiếp đạt tới chúa tể đỉnh phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.