Cái kết giới này vô cùng cường đại, kỹ năng của Ti Dạ Chi Hoàng căn bản không cách nào phá vỡ được, Bạch Hổ cũng đánh phi trảo nhưng chỉ lưu lại bóng mờ trong đó, chuyện này làm nội tâm Mục Thanh Y nóng như lửa đốt.
Sát trận đáng sợ như thế, kết giới phòng nưự nghiêm mật như thế, nữ nhân kia muốn đưa nàng vào chỗ chết.
- Điện hạ, cần gì phải rời đi vội vã như thế, để Mạch Lăng của ta luận bàn với ngài được chứ?
Một âm thanh âm dương quái khí truyền tới, làm cho Mục Thanh Y lập tức rùng mình!
Mục Thanh Y liếc quét nhìn qua, trong giây lát phát hiện Thái Nga Cự Nhân co lại còn mười mét xuất hiện ở sau lưng nàng, mà trên bờ vai Thái Nga Cự Nhân chính là Hùng Mạt Mạch Lăng!
Khóe miệng Mạch Lăng hiện ra một tia cười lạnh, trông thấy nữ chiến thần Mục Thanh Y chật vật như thế, bị thương hoảng sợ thì hắn ngược lại cảm giác khoái ý.
Trước kia ỷ vào Quan Hoàng Vương cấp chúa tể tuyệt đối, Mạch Lăng luôn phải khuất nhục cúi người trước mặt nữ nhân này, mà làm cho Mạch Lăng sớm sinh ra tức giận với Mục Thanh Y, hôm nay dưới bẫy rập tầng tầng như thế thì Mạch Lăng hôm nay nhất định phải lưu nữ nhân cao ngạo này lại!
Sắc mặt Mục Thanh Y càng ngày càng tái nhợt, cặp mắt của nàng tức giận nhìn chằm chằm vào Hùng Mạt Mạch Lăng bỏ đá xuông giếng.
Mục Thanh Y không quan tâm tới trào phúng của Mạch Lăng, mà ánh mắt tức giận đặt lên người của nữ nhân giả nhân giả nghĩa kia, lạnh lùng nói.
- Tứ Hùng cũng đã nghe ngươi hiệu lệnh, ngươi muốn làm nữ vương sao?
- Nữ vương? Không có hứng thú. Chỉ là trong lòng có chút oán niệm mà thôi.
Đế Cơ bình thản nói ra.
Thời điểm lời này vừa ra, sát trận của Đế Cơ loại xuất hiện lần nữa, ngăn cản Quan Hoàng Vương ở trước mặt của mình, làm cho nó cảm nhận được bi thông vạn kiếm xuyên tim!
Mục Thanh Y xoay người, nước mắt đã chảy ra, nhưng mà trong ánh mắt màu vàng kia lại là bình tĩnh và an bình, lúc này đây Quan Hoàng Vương không có chút thống khổ nào.
- Chịu chết đi!
Mạch Lăng cười lên như điên, mệnh lệnh Thái Nga Cự Nhân đánh một quyền vào Bạch Hổ cùng Mục Thanh Y!
Quyền của Thái Nga Cự Nhân nặng vạn cân, một kích này đánh Bạch Hổ cùng Mục Thanh Y bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp nện lên kêt giới, máu tươi bắn ra ngoài!
Mạch Lăng tiếp tục đi lên, muốn một quyền đem Bạch Hổ đánh thành thịt vụn, thời điểm này Ti Dạ Chi Hoàng phiêu khởi, thân thể dính vào người của Thái Nga Cự Nhân.
Thái Nga Cự Nhân đang muốn đánh rơi, bỗng nhiên sau lưng của nó xuất hiện bóng dáng quỷ dị, bóng dáng này này cơ hồ hoàn toàn giông như Thái Nga Cự Nhân, thời điểm Thái Nga Cự Nhân đánh xuống thì bóng dáng này cũng đánh vào người Thái Nga Cự Nhân, lúc này Thái Nga Cự Nhân lay động một hồi, thân thể hơi nghiêng đấm lên kết giới!
Kết giới lập tức lắc lư kịch liệt, phía trên cơ hồ xuất hiện dấu hiện vỡ vụn.
Bạch Hổ phun máu tươi, nhưng thời điểm nó nhìn thấy vết rách trên kết giới thì nó lập tức vùng lên, lệ trảo hung hăng đánh vào trị ví vết vỡ giao nhau.
- Phanh! ! ! ! ! !
Kết giới vỡ vụn giống như tấm gương.
Bạch Hổ căn bản không dám có nửa điểm do dự, cái đuôi cuốn lại quấy lấy Mục Thanh Y, sau đó cũng không quay đầu lại thoát ra từ vết vỡ.
- Thứ rác rưởi, ta muốn giẫm nát ngươi!
Mạch Lăng thấy Mục Thanh Y đào tẩu, bản thân mình lại bị Ti Dạ Chi Hoàng quấn quít, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, mệnh lệnh Thái Nga Cự Nhân quay người đối phó Ti Dạ Chi Hoàng!
Tuy Ti Dạ Chi Hoàng có thể hóa ảnh, nhưng mà khả năng biến ảo của nó cũng có hạn, mấy kỹ năng vừa ra Ti Dạ Chi Hoàng liền bị Thái Nga Cự Nhân dẫm nát dưới chân.
Bạch Hổ bay lên trên không trung, Mục Thanh Y đã ngồi trên lưng hổ, thời điểm xuy yếu nhìn lại thì trơ mắt nhìn Ti Dạ Chi Hoàng bị điên cuồng chà đạp...
Hình ảnh tàn nhẫn này cách nàng càng xa, tâm của Mục Thanh Y càng ngày càng đau nhức, thẳng đến khi linh hồn đứt gãy thì nàng bất tỉnh.
Mục Thanh Y không dám trở lại, bởi vì nàng vô cùng rõ ràng trở lại thì Bạch Hổ cũng có thể chết đi.
Kim sắc hỏa diễm vẫn tranh thủ thời gian cho nàng chạy đi.
Mà khóe miệng Mục Thanh Y máu tươi tràn ra, trơ mắt nhìn thành Vạn Vật bên dưới.
Tòa thành thị này vốn thuộc về nàng, nhưng hiện giờ nàng không biết nên trốn đi nơi nào...
Đêm khuya, thâm cung Hồn Điện
Sở Mộ một mình một người ngồi trong sân, đêm nay Diệp Khuynh Tư cũng luyện chế thâu đêm, Sở Mộ không thể quấy nhiễu cho nên chỉ có thể ngồi trong sân uống trà.
Trước kia vào ban đêm Sở Mộ luôn hy vọng tĩnh tu, hiện tại tĩnh tu cũng không có tác dụng, mà Sở Mộ ngủ lại cảm thấy lãng phí, cho nên lúc này tùy tiện cầm vài quyển sách hồn sủng đọc.
Lần này Sở Mộ đọc sách vở thuộc về hoàng tộc, đối với loại hoàng tộc này Sở Mộ còn có rất nhiều chỗ khó hiểu, có thể triệt để phân tích ra thì chỉ huy chiến đấu sẽ thuận lợi và thuần thục, thậm chí còn có thể tạo ra một ít tác dụng quyết định.
- Thì ra mỗi hoàng tộc khác nhau thì có kỹ năng bảo vệ tính mạng khác nhau, Vong Mộng có kỹ năng bảo vệ tánh mạng là cái gì?
Sở Mộ lật xem vài quyển sách cổ xưa.
Chỉ tiếc trong sách vở này chỉ ghi lại hai hoàng tộc, một chính là hỏa hệ Quan Hoàng Vương, Sở Mộ từng thấy.
Còn có một chính là Phong Phượng Hoàng, dục hệ cùng phong hệ kết hợp, chắc hẳn Phong Phượng Hoàng này là sinh vật có khả năng không chiến mạnh mẽ nhất.
Về phần hắc ám thuộc tính hoàng tộc Vong Mộng, lĩnh vực nhân loại không có ghi lại tương quan, Sở Mộ hiện tại chỉ có thể thông qua một ít văn hiến hoàng tộc bình thường tìm hiểu mà thôi.
Sở Mộ uống một ngụm trà, ý định lật trang kế tiếp nhìn xem, đột nhiên nghe thấy tiếng gió thổi cỏ lay trong cánh rừng nhỏ bên cạnh.
Sở Mộ lúc này phi thường cường đại, khu rừng nhỏ bên cạnh thì rừng cây trực tiếp thuộc lâm viên của Hồn Điện, cách cục có thể nói vô cùng quen thuộc.
Năng lực cảm giác của Sở Mộ phi thường mạnh mẽ, gió thổi cỏ lay là Sở Mộ cảm thấy có vài phần không tầm thường, ánh mắt hiện ra một tia ngân sắc quang mang nhìn qua.
Bỗng nhiên trong rừng có đôi con ngươi hào quang màu trắng bạc lao về phía Sở Mộ.
Sở Mộ sững sờ, đây không phải là Bạch Hổ của Mục Thanh Y sao?
Chẳng biết tại sao khí tức của Bạch Hổ hiện tại mạnh hơn khi Sở Mộ nhìn thấy lúc đầu, rất có thể đã vượt qua Đế Hoàng cao cấp. Nhưng mà cổ khí tức cường đại này không ổn định.
Xuất hiện loại tình huống này là thực lực đột phá, trong nháy mắt đột phá sẽ kích phát tiềm lực của bản thân, thời điểm thực lực đạt tới đỉnh phong ngắn ngủi. Nhưng mà sinh mệnh của Bạch Hổ phi thường suy yếu, khiến cho Bạch Hổ nhìn không còn uy phong như thường ngày. Ngược lại lộ ra mỏi mệt không chịu nổi.
Khi Bạch Hổ đến gần thì Sở Mộ phát hiện trên lưng của nó có tử tử thân thể mềm mại đang nằm, tóc của nàng rủ xuông trên mặt, gương mặt tái nhợt tới cực điểm, khóe miệng có vết máu tràn ra.
Sở Mộ ngơ ngẩn, cô gái này không phải là Mục Thanh Y sao?
Đường đường cường giả cấp chúa tể tại sao có thời điểm như thế này, hơn nữa nhìn qua là bị thương rất nặng.
- Chuyện gì xảy ra?
Sở Mộ bước lên phía trước. Vịn lấy Mục Thanh Y nửa mê nửa tỉnh, đem nàng đưa vào gian phòng của mình.
Mục Thanh Y dường như không có khí lực nói chuyện, dựa vào Sở Mộ đi vào
phòng của hắn, thời điểm nằm xuống thì nàng nhắm mắt lại.
Sở Mộ
nhìn ra được Mục Thanh Y hẳn là nương tựa vào ý chí cường đại mà đi tới
nơi này, nhưng mà Sở Mộ không rõ vì cái gì Mục Thanh Y lại bị thương
nặng như thế, còn đi tìm mình là sao?
- Rống!
Bạch Hổ cũng bị tổn thương nặng, nó phủ phục bên giường của Mục Thanh Y. Cặp mắt kia híp nửa, không cho bất cứ kẻ nào tới gần chủ nhân hôn mê của nó.
Sở Mộ thấy thương thế Bạch Hổ cũng rất nặng, từ trong không gian giới chỉ
lấy bình thuốc chữa thương Diệp Khuynh Tư luyện chế ra cho Bạch Hổ ăn
vào.
- Ngươi ở nơi này trông coi. Ta đi tìm người trị liệu cho nàng.
Sở Mộ nhìn Bạch Hổ nói ra.
- Rống!
Bạch Hổ rống ra một tiếng, gọi Sở Mộ lại, dùng tinh thần chi âm nói cho Sở
Mộ đừng cho kẻ nào biết nơi ẩn thân của chủ nhân mình.
Ý của Bạch Hổ làm choSở Mộ có chút khó khăn, đầu tiên Sở Mộ không thể đi tìm Diệp
Khuynh Tư, bởi vì Diệp Khuynh Tư hiện tại đang ở trong trạng thái bế
quan, quấy rầy nàng sẽ tạo thành tổn thương cắn trả.
Mà không thể để cho người khác biết nàng ở đây, thương thế của nàng làm sao bây giờ, chẳng lẽ hiện giờ mình chỉ có thể sơ cứu một chút với Mục Thanh Y.
- Ai, tính toán. Dù sao cũng làm một lần rồi.
Cứu người quan trọng hơn, Sở Mộ cũng không nghĩ nhiều, từ không gian giới chỉ lấy nước thuốc chữa thương ra.
Giơ tay lên, ngón tay Sở Mộ hóa thành hư không nhận, đơn giản mở quần áo
của Mục Thanh Y, lập tức thân hình trắng nõn như ngọc hiện ra trước mặt
Sở Mộ
Sở Mộ thất thần trong nhay mắt. Chợt nở nụ cười khổ, tại sao lại giống như lần trước thế này.
Sở Mộ xác thực cũng không có tâm tư thưởng thức gì đó, bởi vì cũng giống
như lần trước, trên người Mục Thanh Y có không ít vết thương.
Tất cả nước thuốc bày ra, Sở Mộ ngưng tụ giường hư không ở bốn phía, hình
thành một giường vạc, sau đó đem nước thuốc đổ vào, lại cho Mục Thanh Y
ngâm bên trong, đoán chừng qua một lát sẽ tỉnh lại.
Sở Mộ vốn
muốn hỏi một chút Bạch Hổ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Bạch Hổ trừ một ít
phương thức trao đổi nghe hiêu ra, muốn chính thức từ trên người của nó
hiểu được chuyện gì xảy ra là không thể nào, Sở Mộ cũng chỉ có thể ngồi
chờ mà thôi.
...
Đại khái lúc trời vừa sáng thì thương thế trên người Mục Thanh Y cũng khép lại.
Đương nhiên những thứ này chỉ là ngoại thương, có nước thuốc của Diệp Khuynh
Tư ngâm thì khôi phục thật nhanh, nhưng mà tinh thần Mục Thanh Y bị tổn
thương rất mạnh, hơn nữa linh hồn còn bị nhục, những thứ này cần phải
điều thường thật lâu.
Ánh sáng mặt trời đỏ bừng chiếu sáng chân trời, Mục Thanh Y rốt cục cũng mở to mắt.
Nàng nhìn qua Sở Mộ gục đầu ngủ ở bên cạnh mép giường, sau đó lại nhìn qua
thân thể của mình bạo lộ trước mặt của hắn, may mà Sở Mộ bây giờ nhắm
mắt lại, cũng không có làm cho nàng xấu hổ quá nhiều.
Thân thể Mục Thanh Y phiêu lên, từ trong không gian giới chỉ lấy áo choàng che thân thể lõa lồ lại.
Nàng không có lập tức đánh thức Sở Mộ, chỉ tựa vào mép giường, đối mắt ảm đảm nhìn qua Sở Mộ.
Chính cô ta cũng không biết tại sao lựa chọn trốn tới nơi này, có lẽ là ban
đầu ở Kiền Khôn Băng Môn được hắn cứu nàng, nếu hắn muốn gây bất lợi cho nàng thì lúc ấy có thể giết chết chính mình.
Đương nhiên Mục Thanh Y cũng không biết trước đó Sở Mộ xác thực có ý định giết nàng...
- Sở Phương Trần.
Mục Thanh Y nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Sở Mộ mở to mắt, nhìn qua Mục Thanh Y đã mặc lại xiêm y. Trên thực tế vừa
rồi hắn giả bộ ngủ, chỉ cảm thấy mở mắt nhìn người ta mặc quần áo thật
sự quá không có lễ phép.
Đáng tiếc là nước thuốc cũng đục ngầu, cho nên Sở Mộ kỳ thật không rảnh thưởng thức thân thể của nàng.
- Không có ai biết ta ở đây chứ?
Mục Thanh Y cắn trắng bờ môi, thấp giọng hỏi.
Sở mực lắc đầu, mở miệng hỏi:
- Ai làm ngươi bị thương thành thế này?
Mục Thanh Y cũng không muốn nói, nàng cảm thấy chuyện này không quan hệ tới Sở Mộ, không nên để Sở Mộ dính vào mới tốt.
- Đợi ta điều dưỡng tốt thì chúng ta tiến vào Yêu Cảnh, ở chỗ ngươi an toàn chứ?
Mục Thanh Y nói ra.
- An toàn thì an toàn...
Sở Mộ cười khổ.
Mục Thanh Y đem Bạch Hổ thu vào trong không gian hồn sủng, cho nó an tâm điều dưỡng, nhưng mà hai người lại trầm mặc.
Mục Thanh Y thỉnh thoảng thất thần, mỗi lần nghĩ đến Ti Dạ Chi Hoàng bị
chôn sống chà đạp tới chết thì nàng luôn nhịn không được muốn rơi lệ,
hết lần này tới lần khác nàng lại kiên cường không muốn Sở Mộ nhìn thấy
bộ dáng này của mình, chỉ có thể ngồi ở chỗ kia thỉnh thoảng ngẩn người, thương tâm một mình.
Sở Mộ nhìn ra được Mục Thanh Y nhất định là có hồn sủng bị giết, hắn cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ
ngồi nhìn nàng không nói chuyện.
Thế nhưng mà ngồi ngồi thì khóe mắt Mục Thanh Y lại ướt át.
Mục thị thật sự là hoàng tộc của Vạn Tượng Cảnh, nhưng mà từ khi Mục Vương
mất tích, hậu nhân của Mục Vương chỉ treo danh tiếng hoàng tộc ở Vạn
Tượng Cảnh, nhân khẩu đơn bạc, đến đời Mục Thanh Y đã là nhất mạch đơn
truyền.
Hôm nay Vạn Tượng Cảnh đã sớm bị Hồn Minh cùng Tam đại
cung điện chia cách, có thể Mục thị chỉ giữ lại một ít quyền lực cổ xưa, thậm chí đã chủ động đem tất cả quyền khống chế các thành thị giao cho
hai phe.
Nhưng mà kết quả là đám lòng muông dạ thú không tôn trọng Mục thị, càng muốn diệt trừ nàng triệt để.
Giang sơn đã nhượng xuất, Mục thị đã lựa chọn thoái ẩn, thậm chí đã lựa chọn
ràng buộc an nguy lên người của mình, vì sao còn muốn đuổi tận giết
tuyệt như thế!
Tất cả những chuyện này làm Mục Thanh Y cảm thấy khuất nhục và tức giận không hiểu!
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói với ta đi.
Sở Mộ nhìn thấy nữ chiến thần kiên cường như nàng cũng phải chảy nước mắt, vẫn có chút không nhịn được mở miệng dò hỏi.
Mục Thanh Y ngẩng đầu nhìn qua Sở Mộ, nước mắt hiện ra trong khóe mắt.
Nhưng mà nàng không có thói quen thổ lộ với người khác, nàng càng không biết nên mở miệng thế nào.
Dù sao chuyện này tuyệt đối không có khả năng là bẫy rập ám hại nàng như
vậy, Mục Thanh Y không tin được trong một tháng mà Mục thị rất có thể
triệt để biến mất trong Vạn Tượng Cảnh, thậm chí còn có khả năng mang
theo vô số buê danh.
Sở Mộ thấy Mục Thanh Y không nói lời nào, chỉ thở dài nói:
- Tính toán, ngươi ở đây an tâm dưỡng thương đi, ngươi ở nơi này rất an toàn.
Nói xong Sở Mộ đứng dậy ra khỏi phòng, để cho Mục Thanh Y ở một mình tự điều tiết.
- Ngươi có thể giúp ta rời khỏi thành Vạn Tượng sao?
Bỗng nhiên Mục Thanh Y nhẹ giọng hỏi một câu.
- Rời khỏi thành Vạn Tượng rất khó sao?
Sở Mộ khó hiểu hỏi.