*Mục thị thế triêu: ý nói chi nhánh nào của Mục gia, cũng có ý nói một mạch họ Mục.
Sau một lát bọn người Sở Mộ trở lại phủ thành chủ, lý thành chủ trông thấy
tất cả mọi người ở đây, hơn nữa còn nhiều ra hai người, bọn họ như trút
đợc gánh nặng.
- Xem ra các ngươi bình yên vô sự, tảng đá trong lòng của ta cũng rơi xuống.
Lý thành chủ nói ra.
- Thành chủ còn lo lắng chúng ta không về được?
Sở Mộ nói ra.
- Có thể không sao, tin tức truyền về bảo chỗ Ma Linh có xuất hiện hai
ma nhân, giết chết một nửa cường giả cấp chúa tể, nghe nói thực lực hai
ma nhân đáng sợ và rất hung tàn...
Lý thành chủ nói ra.
Mặt của Sở Mộ không đổi sắc nói ra:
- Chúng ta không có đụng phải ma nhân.
- Không có đụng phải ma nhân? Các ngươi thực may mắn ah.
Thành chủ cảm khái một tiếng.
Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y đều nhịn cười xuống, trong nội tâm thầm nghĩ nếu như lão thành chủ biết rõ hai ma nhân kỳ thật đang đứng trước mặt
của hắn, không biết biểu hiện trên mặt sẽ đặc sắc thế nào.
Lý
thành chủ rất nhiệt tình, tỏ vẻ bọn họ nên ở lại đây nhiều thêm vài
ngày, hơn nữa hỏi thăm bọn người Sở Mộ có nguyện ý hiệu lực cho hắn
không.
Mọi người có ấn tượng tốt với thành chủ này, nhưng mà
chuyện của Bạch Cẩn Nhu không thể trì hoãn được, phải nhanh một chút đi
cùng Bạch Ngữ đến Văn thành cứu sống Cẩn Nhu công chúa mới được.
- Đã như vầy ta cũng không giữ lại.
Lý thành chủ có chút đáng tiếc nói ra.
- Ách, chúng ta cũng không nói lập tức đi, những huyền trong tay ngươi chúng ta muốn, chúng ta dùng Ma Linh trao đổi a?
Sở Mộ nói ra.
- Ân? Các ngươi còn thu hoạch được Ma Linh?
Mục Nguyễn Ân sững sờ, có chút kinh ngạc hỏi.
Lý thành chủ cùng Mục Nguyễn Ân biểu lộ nhất trí, bọn họ không gặp được ma nhân, theo lý thuyết hẳn không có được Ma Linh mới đúng.
- Thành chủ không phải giao cho chúng ta bắt Ma Linh sao, không có bắt được Ma Linh thì chúng ta nào trở về.
Triêu thái tử nói ra.
- Các ngươi nói các ngươi không gặp được ma nhân, ta nghĩ đến đám các ngươi...
Lý thành chủ ho khan một tiếng không có nói toàn bộ, treo trên mặt tươi cười,
- Vậy các ngươi đi theo ta.
Lý thành chủ mang theo đám người bọn họ đi tới nơi cất chữa, Mục Thanh Y
thật sự không có theo chân bọn họ, nàng ở lại địa sảnh đương nhiên là
muốn nói chuyện với tam gia gia rồi.
Mục Nguyễn Ân trông thấy Mục Thanh Y cũng có chút ngoài ý muốn, bởi vì hắn có thể cảm giác được cháu gái trước mặt của mình đã là cường giả cấp chúa tể.
Tân Nguyệt
Chi Địa thì Mục Nguyễn Ân có đi qua, trong ấn tượng của hắn là thiếu tài nguyên, muốn ở chỗ đó đạt tới cấp chúa tể phải cố gắng hơn người ta ở
chỗ khác gấp vài lần.
Đối với vị tam gia gia này, Mục Thanh Y ấn
tượng phi thường mơ hồ. Nàng vẫn mang theo vài phần nghi hoặc nhìn qua
hắn, chờ hắn mở miệng trước.
Mục Nguyễn Ân mở miệng nói chuyện với Mục Thanh Y:
- Ta thật không ngờ ngươi sẽ tới Vân Cảnh này, trên thực tế gia gia của ngươi lại hy vọng ngươi ở trong Tân Nguyệt Chi Địa.
Mục Thanh Y không nói gì, chỉ dùng con ngươi thanh tịnh nhìn qua Mục Nguyễn Ân.
Mục Nguyễn Ân thở dài, tiếp tục nói:
- Có lẽ ngươi không biết tình huông Mục thị a?
Mục Thanh Y gật gật đầu,trước kia nàng cho rằng mình đã vô cùng hiểu Mục
thị, nhưng sau khi đi tới Vân Cảnh thì nàng phát hiện Mục thị dường như
khổng lồ hơn tưởng tượng của nàng.
- Vân Cảnh có hai người thống
trị. Một người là nhị gia gia Mục Ứng Kiều, một người khác là cảnh chủ
Lý Mang, mà Mục Ứng Kiều ở tại Vân Cảnh gây dựng Mục thị gia tộc là
Cương thành Mục thị thế triêu Mục Thoản nhất mạch.
Mục Nguyễn Ân nói ra.
- Có chút phức tạp.
Mục Thanh Y nói ra.
- Mục thị của chúng ta rất khổng lồ. Lớn đủ để thống trị một biên giới.
Mục Xuyên Cương Chủ bây giờ là thế hướng kẻ thống trị của chúng ta, dưới Mục Cương Chủ còn chia ra nhiều chi mạch, trong đó nhất mạch có Mục
Thoản mạch. Mục Thoản là huynh đệ tằng tổ phụ của ngươi, một mạch của
chúng ta dùng hắn cầm đầu.
Mục Nguyễn Ân nói ra.
Mục Thanh Y hiểu được gia phả, nhưng mà nàng không nghĩ tới gia phả gia tộc mình
khổng lồ như vậy, phải biết rằng khi nàng còn bé thì Mục thị gia tộc cho nàng cảm giác vô cùng phức tạp, nhưng so với những gì Mục Nguyễn Ân nói về gia phả Mục thị thế triêu thì tộc đàn này giống như đế quốc.
Tằng tổ phụ của Mục Thanh Y ở thành Vạn Tượng ở trong miệng mọi người là Mục Vương, Mục Vương mở Vạn Tượng Cảnh, một tay đem Thiên Hạ cảnh sát nhập
vào đế quốc và làm nó hưng thịnh lên, tuy không lâu sau đế quốc này đổi
chủ nhưng công tích của hắn vẫn được ghi vào sử sách.
Về phần Mục Nguyễn Ân nói Mục Thoản nhất mạch, Mục Thanh Y chưa từng nghe qua, cũng không có nghe nói tằng tổ phụ của mình có huynh đệ.
- Lực ngưng
tụ nhất mạch chúng ta không đủ, nguyên nhân chủ yếu vẫn là lão gia tử
hắn trời sinh tính lang thang không bị trói buộc, ít khi nhúng tay vào
chuyện của gia tộc. Đến bây giờ chúng ta cũng không biêt hắn dạo chơi ở
đâu.
Mục Nguyễn Ân cười khổ nói nói.
Mục Thanh Y biết rõ
lão gia tử trong miệng Mục Nguyễn Ân chính là chỉ Mục Vương, cho tới nay mọi người của Tân Nguyệt Chi Địa đều cho rằng Mục Vương đã an vi nhập
thổ, không nghĩ tới hắn còn sống, hơn nữa còn sông rất tiêu sái.
- Vậy gia gia của ta hiện giờ đâu rồi?
Hiện tại Mục Thanh Y quan tâm là vấn đề này.
Gia tộc lại khổng lồ, Mục Thanh Y chính thức quan tâm cũng chỉ có những
người có huyết thống trực tiếp với nàng, nàng rất sớm đã mất đi mẫu thân và phụ thân. Sau này là do gia gia nuôi lớn, nhưng ma gia gia của nàng
không có qua vài năm thì rời đi khó hiểu, sau này nhân khẩu trong gia
tộc trở nên quạnh quẽ, nhà trong nội tâm Mục Thanh Y bỗng nhiên biến
thành một mình nàng.
Hiện tại gia tộc của mình trở nên vô cùng
khổng lồ, nhưng mà khổng lồ thì như thế nào, không có thân nhân thì gia
tộc căn bản không làm nàng động tâm.
Thực lực đến cấp Hồn Hoàng
thì tuổi thọ kéo dài đại khái là hai trăm năm, tuổi thọ của cấp Hồn Tể
càng dài hơn, xuất hiện ngũ đại đồng đường là bình thường, nhưng cảm
tình của con người không vì tình cảm mà phóng đại, chính thức có thể
thành lập tình cảm huyết thống vĩnh viễn cũng chỉ trong ba đời.
- Gia gia của ngươi Mục Tả Ly chính là phiên bản của lão gia tử, chúng ta thật nhiều năm không gặp hắn. Tộc chủ Mục Thoản của chung ta bổ nhiệm
hắn làm Cảnh tương quân của Vân Cảnh, dưới tình huống bình thường thì
hắn ở lại trong Vân thành này. Nhưng mà dùng tính cách của hắn thì mười
năm có một năm ở Vân thành đã là khó có được rồi.
Nói đến Mục Tả
Ly thì tâm tình Mục Nguyễn Ân hình như không tốt lắm, nhưng mà cho dù
khôn thích đệ đệ này, Mục Nguyễn Ân cũng không đem oán khí đặt lên người cháu gái của mình, nghĩ tới cháu gái vẫn lẻ loi hiu quạnh tại Tân
Nguyệt Chi Địa, trong nội tâm Mục Nguyễn Ân vẫn có chút áy náy, chính
mình sớm nên phái người từ Vân Cảnh đưa nàng về mới đúng, Mục Tả Ly cùng lão gia tử chưa bao giờ quan tâm chuyện gia tộc, dù sao chính mình cũng phải chăm sóc tốt bọn họ.
Mục Nguyễn Ân lúc này lại giảng một ít chuyện của Mục Tả Ly cho Mục Thanh Y nghe, Mục Thanh Y nghe được rất chân thành.
Đại khái sau khi nói xong thì bỗng nhiên đại sảnh trầm mặc, Mục Nguyễn Ân
đắm chìm trong chuyện xưa của gia tộc, bỗng nhiên ý thức được như vậy
cũng không tốt, chuyển chủ đề nói:
- Các ngươi vì sao đột nhiên
xuất hiện ở Vân Cảnh, Vân Môn chỗ đó không phải có lão đầu trông coi
sao, hắn cho phép các ngươi đi qua?
Mục Thanh Y cảm thấy có quan
hệ tới chuyện Vạn Tượng Cảnh thì không cần thiết giấu diếm Mục Nguyễn
Ân, dù sao có một trưởng bối chỉ rõ thì còn có thể hiểu nhiều hơn
nữa....
Lập tức Mục Thanh Y đem tình huống Vạn Tượng Cảnh miêu tả một lần.
Sau khi Mục Nguyễn Ân nghe xong thì cái cằm không khép lại được, qua một hồi lâu mới nhìn Mục Thanh Y nói:
- Ngươi... Ngươi nói là, các ngươi có ý định... Ý định làm cho Tân Nguyệt Chi Địa độc lập với Vân Cảnh sao?
Mục Thanh Y chăm chú gật gật đầu.
- Cháu gái. Lời này sau này đừng nói...
Mục Nguyễn Ân hạ giọng, hơn nữa rất nhanh niệm chú ngữ hình thành kêt giới trong đại sảnh.
Tam đại cung điện ở Tân Nguyệt Chi Địa sừng sững mấy ngàn năm, bọn họ vẫn
có chức trách thủ hộ Tân Nguyệt Chi Địa, trong lịch sử ghi lại mấy lần
tai nạn là do Tam đại cung điện dẹp loạn, Mục Thanh Y cảm thấy không có
thế lực nào thích hợp hơn Tam đại cung điện chưởng quản Tân Nguyệt Chi
Địa, nếu đặt lên tay của người khác. Nhất là như Lăng Xiển, Lý Cuồng,
Mục Thanh Y sao có thể đáp ứng?
- Nhất mạch của chúng ta tại Vân
Cảnh chỉ có thể coi là đại gia tộc, nhưng chính thức chưởng quản Vân
Cảnh vẫn là người họ Lý. Vốn Vạn Tượng Cảnh mở ra nên đưa vào lãnh thổ
tư nhân của lão gia tử, về sau lão gia tử nháo sự, quyền quản lý lãnh
thổ bị Thần Tông cướp đoạt. Hiện tại Tân Nguyệt Chi Địa của các ngươi là do Vân Cảnh Lý thị chưởng quản, các ngươi giết Lăng Xiển thì không có
gì, giết Lý Cuồng thì có phiền toái, dù sao Lý Cuồng phụng lệnh đi tới,
các ngươi giết hắn thì cấp trên của Lý Cuồng sẽ tức giận.
Mục Nguyễn Ân xoa huyệt Thái Dương, vấn đề này có chút khó giải quyết.
- Chúng ta cũng không được lựa chọn.
Mục Thanh Y nói ra.
- Bất kể thế nào nói thì chuyện độc lập chính là hạ hạ sách, các ngươi
mới từ Tân Nguyệt Chi Địa đi ra ngoài, không biết kẻ thống trị nơi này
cường đai thế nào. Ngươi nói chính là Sở Mộ, hắn cũng còn trẻ ah, hắn
không có khả năng địch nổi cường giả cấp bậc Cảnh Chủ của Vân Cảnh, hơn
nữa một khi hắn thất bại thì Tân Nguyệt Chi Địa các ngươi về sau không
còn lại cái gì nữa.
Mục Nguyễn Ân nói ra.
- Ta cảm thấy hắn có thể làm được.
Mục Thanh Y nói ra.
Mục Nguyễn Ân nhìn qua con mắt Mục Thanh Y. Dường như đọc được cái gì đó trong mắt của nàng, thở dài:
- Ta sẽ phái người tìm lão gia tử, lão gia tử tại Vân Cảnh còn có chút
lực uy hiếp, nếu như có thể đè chuyện này xuống, các ngươi cũng đừng có
nói cái gì độc lập, đem quyền quản lý đặt vòa trong tay Lý Tự Nhiễm đi.
Lý Tự Nhiễm thằng này mặc dù có chút già mà hồ đồ, nhưng mà làm người
nhân hậu. Tân Nguyệt Chi Địa các ngươi là tự trị, ngẫu nhiên báo cáo một ít tình huống sau đó dựa theo quy định Vân thành nộp chút thuế là được.
Cái gọi là nộp thuế vật lên trên, kỳ thật chính là hồn hạch, hồn tinh, linh thạch, dược liệu các loại linh vật,chuyện này trước kia là do Lăng Xiển làm, về sau Lăng Xiển đem chuyện này giao cho Đế Cơ Vũ Sa.
Tài
nguyên của Tân Nguyệt Chi Địa cũng rất thiếu thốn, lại bị trùng trùng
điệp điệp cấm vực bao quanh, nếu linh vạt nộp lên trên theo tiêu chuẩn
của Vân Cảnh thu của các Địa cảnh cấp ba khác thì đoán chừng Tân Nguyệt
Chi Địa về sau sẽ không còn nhiều cường giả cấp chúa tể, thậm chí Hồn
Hoàng cùng Hồn Chủ cũng giảm bớt trên phạm vi lớn.
Nhưng mà Mục
Thanh Y cũng hiểu được phàm là có đường lui cũng tốt, nếu như Mục Vương
có thể ra mặt giải quyết việc này thì không thể tốt hơn, chuyện nộp linh vật thì chính mình cần cù hơn là được, từ trong một it mê giới của Vân
Cảnh đạt được tài nguyên đem nộp lên trên, như vậy có thể cho Tân Nguyệt Chi Địa phát triển rất tốt.
- Chuyện này trước hết như vậy đi.
Tư chất ngươi không tệ, ta có chút ít biện pháp giúp ngươi tăng lên cấp
Hồn Tể, như vậy thực lực ngươi sẽ tăng lên rất nhiều, ngươi trước ngây
ngốc ở chỗ ta a, chậm nhất ba năm thì ngươi có thể bước vào cấp Hồn Tể,
khi đó ta lại cho ngươi đi tới chỗ của tộc chủ Mục Thoản, đến Cương
thành thì không gian tăng lên của ngươi sẽ nhiều hơn.
Mục Nguyễn
Ân đã nghĩ kỹ, cháu gái này dưới tình huống không có chút giúp đỡ nào
vẫn tăng lên cấp chúa tể, đây là nhân tài khó có được, nên có thể trở
thành nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của Mục thị thế triêu thì quá tốt.
Mục Thanh Y lắc lắc đầu nói:
- Ta muốn đi lịch lãm rèn luyện cùng với bằng hữu của mình, hơn nữa ta
cảm giác được hồn niệm có chỗ buông lỏng, cố gắng không cần ba năm là có thể đột phá a.
- Thanh Y, ngươi nên biết đạt được tộc chủ thưởng thức thì tương lai của ngươi có thể đứng ở rất cao, dễ dàng vượt qua
bằng hữu của ngươi.
Mục Nguyễn Ân nói ra.
Mục Thanh Y vẫn
lắc đầu, nàng cũng không có muốn đứng ở rất cao, chỉ muốn chấp nhất đơn
thuần trên con đường hồn sủng như Sở Mộ là đủ rồi, quan trọng hơn là
nàng dần dần phát hiện của sổ tâm hồn của nàng không có đóng lại như
trước kia.
Tư vị cô độc không phải tốt, Mục Thanh Y từ nhỏ đã
nhấm nháp nó rồi, dù bỗng nhiên nổi tiếng ở Tân Nguyệt Chi Địa trở thành người được kính ngưỡng xưng là thiên cơ, nàng vẫn cô lập ở chỗ cao, lại muốn bảo vệ cơ nghiệp của gia tộc, sau đó không biết dùng lý do gì kiên cường tiếp..
Khi đó không có người nào như Diệp Khuynh Tư cùng
nói chuyện lặng lẽ với nàng, không có ai như Diệp Hoàn Sinh trêu chọc
không kiêng nể gì cả, cũng không có ai như Sở Mộ vậy...
Sở Mộ quả thật rất muốn đạt được kiện huyền vật tam cấp phong hệ kia, như vậy có
thể giúp cho Phược Phong Linh tăng lên chúa tể cấp thấp.
Nhưng mà cân nhắc liên tục thì Sở Mộ cảm thấy đem tiểu Ma Linh này cho Diệp
Khuynh Tư vẫn tốt hơn, trình độ luyện chế của Diệp Khuynh Tư thành lập
trên hồn niệm của nàng, tăng thực lực của Diệp Khuynh Tư lên thì tốt hơn đổi linh vật nhiều.
Lý thành chủ nhìn qua thì dễ nói chuyện,
nhưng vấn đề giao dịch lại rất rõ ràng, bọn người Sở Mộ tổng cộng thu
thập được ba trăm huyền chất, trao đổi huyền chất với Lý thành chủ xong
đại khái còn thừa lại một trăm, một Ma Linh cấp Quân Chủ có giá trị
tương đương một trăm huyền chất, huyền vật tam cấp phong hệ cần năm trăm huyền chất Lý thành chủ mới chịu bán, thiếu khuyết hơn một trăm huyền
chất, lão thành chủ kiên quyết không chịu giảm giá.
Bất đắc dĩ Sở Mộ chỉ có thể đem những vật cần thiết đưa cho Diệp Khuynh Tư dùng để
mua lại huyền chất, thuận tiện dùng giá cả một trăm huyền đổi một Ma
Linh cho Lý lão thành chủ.