Chẳng qua là Sở Mộ vẫn đang chần chờ không quyết, mấy ngày qua hắn dần
dần thay đổi cách nhìn với Mục Thanh Y, không biết mình có nên giết nàng hay không.
Mấy ngày sau đó, Sở Mộ vẫn luôn suy tư vấn đề này.
"Sở Phương Trần !"
Mục Thanh Y bỗng nhiên gọi Sở Mộ.
Sở Mộ quay đầu lại nhìn vào Mục Thanh Y.
"Chuyện gì ?"
Sở Mộ nghi ngờ hỏi.
Mục Thanh Y không nói gì, mà chỉ chỉ hướng trên đầu mình.
Sở Mộ ngẩng đầu lên lập tức phát hiện không gian phía trên mình trống
không một mảnh, hình dáng giống như là một cái giếng nối liền với mặt
đất.
Nếu như nó không ngừng kéo dài lên trên, có lẽ đây là con đường đi lên mặt đất nhanh nhất rồi.
Nhưng mà Sở Mộ cảm thấy khó hiểu chính là tại sao lúc nãy mình không có nhận
thấy cái giếng này? Mà vẫn tiếp tục đi tới như không có chuyện gì khác
lạ.
"Ngươi đừng động !"
Sở Mộ đang định quay trở lại bỗng nhiên nghe thấy Mục Thanh Y nhắc nhở.
Sở Mộ lập tức dừng lại, theo bản năng cúi đầu xuống bỗng nhiên phát hiện dưới chân mình có một cái đồ án cổ quái.
Đến lúc này Sở Mộ càng thêm khó hiểu.
"Đây là kết giới ẩn giấu. Ngươi dẫm lên đó kích hoạt kết giới mở ra, cho nên trên đầu ta mới xuất hiện cái lỗ hổng này. Nhưng mà ở giữa chúng ta lại hình thành kết giới ngăn cản."
Mục Thanh Y nói rất nghiêm túc.
Sở Mộ vội vàng buông thả hồn niệm ra cảm ứng chung quanh, quả nhiên là ở
giữa hắn và Mục Thanh Y không biết từ lúc nào lại xuất hiện một bức
tường trong suốt. Tuy rằng bức tường vô hình này không ngăn cản tinh
thần và hồn lực, nhưng Sở Mộ lại không thể đi xuyên qua nó.
"Vù vù vù vù vù !”
Lại là một trận cuồng phong thổi tung mái tóc Sở Mộ.
Hướng gió chính là thổi tới cái giếng chỗ kết giới kia. Nhưng Sở Mộ lại sởn
tóc gáy một trận, đó là vì hắn cảm thấy khí tức quen thuộc ở đầu bên kia hang động, lực lượng hấp xả này khẳng định xuất phát từ một cái Phong
Huyệt.
Nếu như Phong Huyệt rút sạch không khí trong hang động,
đồng thời lực lượng hấp xả càng mạnh, vậy thì Sở Mộ tuyệt đối là chết
chắc rồi.
"Ực, Phong Huyệt… không tới năm trăm thước …"
Sở Mộ nuốt xuống một ngụm nước miếng, sợ hãi đến mức mặt mày tái nhợt.
Dựa vào hồn niệm cảm giác, Sở Mộ hoảng sợ phát hiện cách mình năm trăm
thước đột nhiên xuất hiện một cái Phong Huyệt. Đáng sợ hơn nữa chính là
hắn hoàn toàn không có chỗ nào trốn tránh.
Ở khoảng cách thế này, cho dù là cấp chúa tể cũng không thể chạy thoát hấp lực của Phong
Huyệt. Kết quả cuối cùng chắc chắn là bị nó kéo vào trong khu vực không
gian phong bạo.
Phong Huyệt phát ra lực hút quá mạnh, Sở Mộ còn
chưa kịp phản ứng đã bị kéo đi vài chục thước. Thậm chí bởi vì hang động quanh co, thân thể hắn không ngừng va đập vào tường băng đau nhức vô
cùng.
Càng lại gần hấp lực càng mạnh, Sở Mộ bị đập mấy lần đầu
váng mắt hoa, lúc này không dám do dự nhiều nữa, vội vàng tiến hành Bán
Ma hóa.
Trước giờ Sở Mộ chưa từng nghĩ tới sau khi mình đạt tới cấp chúa tể lại gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng kiểu này.
Sở Mộ biết rằng phản kháng cỗ lực lượng này chắc chắn không có hiệu quả,
trừ phi thực lực Bán Ma có thể đột phá một cấp bậc mới có khả năng kiềm
chế. Nếu không, chốc lát sau hắn sẽ triệt để vùi thây bên trong Phong
Huyệt đáng sợ kia.
Ở thời khắc nguy cấp này, Sở Mộ hiển nhiên để
cho mình bị hút đi quá xa, tiếp cận Phong Huyệt một thước nguy hiểm sẽ
lớn hơn một phần. Hắn lập tức co người lại, biến hóa góc độ giảm bớt lực va đập vào tầng băng cứng, trong lúc đó cố gắng suy nghĩ tìm biện pháp
thoát khốn.
Một lát sau, Sở Mộ chỉ còn cách Phong Huyệt không tới ba trăm thước.
Sở Mộ cắn răng tụ tập lực lượng vào bàn tay, sau đó đánh một quyền vào
tầng băng cứng, cố gắng giữ chặt thân hình không bị kéo đi thêm nữa.
"Rắc rắc rắc !” nguồn tunghoanh.com
“Xẹt !”
Thân thể Sở Mộ đúng là chậm lại một chút, nhưng phần thân dưới vẫn bị kéo đi phát ra thanh âm rợn người. Hai bàn tay hắn cắm sâu vào tường băng cũng bị kéo đi lưu lại hai cái khe thật lớn.
Thế nhưng, động tác này
chỉ có tác dụng giảm xóc, Sở Mộ vẫn không thể thoát khỏi lực lượng hấp
xả kinh khủng kia. Xương cốt toàn thân hắn bị lôi kéo căng cứng, cảm
giác đau nhức khiến đầu óc hắn dần dần mơ hồ.
Bán Ma nắm giữ lực
lượng Dị hệ có thể xé rách không gian tìm đường chạy trốn. Nhưng nơi này lại là thế giới khác, lực lượng không gian phong bạo mạnh hơn bên ngoài gấp trăm ngàn lần. Sở Mộ lo lắng chính mình không thể thừa nhận nổi lực lượng phá hoại ở trong khu vực phong bạo, vừa tiến vào sẽ chết ngay lập tức.
Một khi gặp phải thời khắc nguy hiểm càng phải tĩnh táo, Sở Mộ cắn chặt răng vận lực bám vào tường băng, đầu óc nhanh chóng suy tư.
"Nghệ !”
Bỗng nhiên một luồng hỏa diễm màu vàng kim từ phía bên kia chiếu tới, ánh
sáng ngọn lửa xuất phát từ miệng giếng lúc nãy Mục Thanh Y đang đứng.
Lúc này hỏa diễm hoàng kim cũng bị lực lượng Phong Huyệt ảnh hưởng, bốc cháy hừng hực theo chiều ngang vô cùng quỷ dị.
Sở Mộ ngây ngẩn cả người, không ngờ Mục Thanh Y lại quyết định bỏ qua chạy trốn, mà lựa chọn phá tan kết giới chạy tới đây cứu mình.
Đây là kết quả Sở Mộ không bao giờ nghĩ tới, lấy thực lực của nàng chắc chắn
không thể ngăn cản lực hút của Phong Huyệt. Tại sao nàng lại mạo hiểm
chạy tới cứu viện hắn?
Chính nàng có thể sống sót hay không còn là vấn đề, đừng nói là lấy đâu ra sức lực dư thừa cứu hắn.
Sở Mộ bây giờ đã hoàn thành Bán Ma hóa, mặc dù lực lượng ma diễm không bộc lộ ra ngoài, nhưng con ngươi hắn đã biến thành màu bạc thủy ngân. Chỉ
cần Mục Thanh Y nhìn một cái là nhận ra lai lịch của hắn.
Thế
nhưng, hỏa diễm hoàng kim đúng là giúp đỡ Sở Mộ trên một trình độ nhất
định. Mục Thanh Y từ xa bay tới, nhìn thấy Sở Mộ bám chặt tường băng vội vàng ra lệnh cho Quan Hoàng Vương tiến lại gần, đưa tay kéo Sở Mộ ngồi
cạnh mình.
Mục Thanh Y không có thời gian quan sát Sở Mộ. Lúc này chỉ cần sai lầm một chút khẳng định hai người tránh không khỏi vận mệnh tử vong.
Chỉ có điều Mục Thanh Y cũng không nghĩ tới gã nam tử
ngồi sau lưng mình đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Khuôn mặt
hắn lúc này chỉ có một màu bạc thuần nhất, khí thế tà dị không thể so
sánh nổi.
Hình như Quan Hoàng Vương đã nhận ra có chỗ nào đó
không đúng, thế nhưng Phong Huyệt ở phía đối diện mới là nguy hiểm trí
mạng. Cho nên nó tạm thời bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt, cố gắng đào
thoát khỏi nơi này rồi lại tính sau.
Dựa vào năng lực phi hành
cường đại, Quan Hoàng Vương điên cuồng vỗ cánh giảm bớt lực hút phát ra
từ Phong Huyệt. Đồng thời Mục Thanh Y bộc phát hồn niệm lên tới cảnh
giới cao nhất, cố gắng tìm xem còn có ngã rẽ hay là lối thoát nào khác.
Nhưng mà khoảng cách càng lúc càng gần, sắc mặt Mục Thanh Y cũng tái nhợt dọa người, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm y phục.
Nếu không thể tìm ra đường thoát trước khi lọt vào phạm vi một trăm thước,
lấy năng lực của Quan Hoàng Vương cũng đối kháng không nổi lực hút của
Phong Huyệt. Tất cả mọi người sẽ phải chết tại nơi này rồi.
Mục
Thanh Y hiển nhiên không muốn phát sinh chuyện này, lần này xem ra chạy
trời không khỏi nắng rồi. Ít nhất nàng cũng được an ủi vì không đến nổi chết trong cô độc.
"Ầm ầm ầm !"
Một hồi lâu sau, Quan
Hoàng Vương rốt cuộc mệt mỏi cơ hồ vỗ cánh cũng không nổi, thân thể nó
không ngừng va đập vào hang động phát ra thanh âm chói tai.
Lực
lượng va chạm này còn mạnh hơn sinh vật cấp chúa tể thi triển kỹ năng.
Trải qua mười mấy lần va chạm, Quan Hoàng Vương cuối cùng rơi vào trạng
thái hôn mê bất tỉnh. Còn Mục Thanh Y là Hồn sủng sư chín niệm Hồn Hoàng lại càng không có khả năng bảo tồn ý thức.
Đầu óc nàng trở nên
mơ mơ hồ hồ, trong nháy mắt trước khi bất tỉnh, Mục Thanh Y cảm giác gã
nam tử phía sau ôm chặt eo mình, sau đó kéo nàng dựa vào trong lòng ngực hắn. Nàng loáng thoáng cảm giác được thân thể hắn âm lãnh dị thường,
nhưng lúc đó nàng cũng triệt để mất đi ý thức.