Khí tức vẫn như trước là khi mạnh khi yếu, Sở Mộ nhìn ra biến hóa
rất nhỏ này của Ma Thụ chiến sĩ, trong lòng nhiều thêm vài phần không
yên tâm!
Theo lý thuyết từ chuẩn chủ tể đến chủ tể cấp thấp biến
hóa hẳn là sẽ phi thường rõ rệt, xem như là cải biến về chất. Thế nhưng
Ma Thụ chiến sĩ chỉ là xương cốt bằng mộc cùng với gai độc tăng mạnh.
Điều này trên trình độ nhất định có thể nói rõ Ma Thụ chiến sĩ cường hóa thất bại, chỉ là đề cao thực lực cục bộ mà thôi.
- Xác suất thất bại thấp như vậy, sẽ không phải bị ta đụng phải đấy chứ?
Sở Mộ lo lắng lẩm bẩm.
Bất quá, Sở Mộ vừa mới lẩm bẩm tự nói xong, khí tức của Ma Thụ chiến sĩ đã
mạnh mẽ tăng cường. Khí thế để Sở Mộ trong lòng có chút thất lạc cũng bị dọa nhảy dựng. Bất chợt trong lòng tràn đầy vui mừng như điên!
Khí tức tăng cường chính là dấu hiệu thực lực vượt qua, hơn nữa, liên quan
đến hồn niệm, Sở Mộ đều cảm giác được có chỗ tăng trưởng!
- Cấp thấp...chủ tể cấp thấp, thành công rồi!
Tâm tình lúc này của Sở Mộ tự nhiên là hưng phấn không gì sánh được, phải
biết rằng mấy nghìn năm trong văn minh nhân loại có biểu thị rõ ràng.
Sinh vật cấp chiến tướng vì chủng tộc không thể bước vào đến cấp chủ tể, hôm nay hạn chế này vĩnh viễn đều không thể vượt qua.
Thế nhưng, ngày hôm nay Sở Mộ lại làm được, không chỉ có đem Ma Thụ chiến sĩ cấp
chiến tướng cường hóa đến cấp chủ tể, càng đạt được trình tự chủ tể cấp
thấp.
Điều này ý nghĩa có thể nói tương đối trọng đại, nói vậy
bác học Hàn lão nhân nhìn thấy Ma Thụ chiến sĩ chủ tể cấp thấp cũng sẽ
vì thế mà khiếp sợ!
Khổ tu kết thúc, Sở Mộ tâm tình rất tốt,
khống chế Vong Mộng thẳng tắp hướng phía vị trí nhà gỗ của Hàn lão nhân
bay đi, dự định tới đó lại nếm thử Ôn lão phụ làm món canh thôn quê.
Sở Mộ đối với ăn cái gì cũng chưa bao giờ chú ý, hiếm có được thưởng thức tay nghề của Ôn lão phụ.
Không vực không thể phi hành khái niệm này ở cấp chủ tể này đã vô hiệu. Thử
hỏi lấy đẳng cấp hiện tại của Vong Mộng từ trên bầu trời của bất cứ một
bộ lạc, hay đế quốc nào bay qua, người thống trị nào sẽ có can đảm kêu
to mất hứng? Bọn chúng hẳn nên may mắn vì Vong Mộng chỉ từ trên bầu trời địa bàn của mình bay qua mà thôi.
Ám tử sắc thiểm điện tiêu sái
hoa lệ xẹt qua, ngột dừng lại tại nơi nào đó trên không trung, sau đó
thẳng tắp hạ xuống, đánh vào trên bãi đất trống trước căn nhà gỗ kia.
Sau khi hạ xuống đất, Sở Mộ từ trên người Vong Mộng nhảy xuống, thân thể
Vong Mộng cũng rất nhanh phân hoá ra vô số ám tử sắc Tinh Linh Điệp rơi
lả tả đến trong cánh rừng xung quanh. Cuối cùng xuất hiện ám tử sắc
Thiên Đường Điểu thì vỗ cánh bay tới trên vai của Sở Mộ. Theo Sở Mộ cùng nhau hướng phía trong nhà gỗ của lão nhân đi đến.
- Ta nói, hài tử này cũng quá câu chấp đi. Cũng đã đi hơn một năm rồi.
Thanh âm của Ôn lão phụ chậm rãi truyền đến.
- Ừm, chấp nhất là chuyện tốt, nhưng đem chấp nhất dùng trên một ít
chuyện không cần thiết... Hắn và phụ thân hắn như nhau, không thay đổi
hồn sủng, như vậy hồn sủng lúc ban đầu thu phục cấp chiến tướng sẽ kéo
hắn lui về phía sau, dù sao chủ sủng của hắn cũng đều đến cấp chủ tể
rồi.
Hàn lão nhân nói rằng.
Ở trong phòng nói chuyện, rõ
ràng hai lão nhân không có nhận thấy được Sở Mộ đi tới, thẳng đến nghe
được tiếng bước chân của Sở Mộ đạp lên thang gỗ lúc này mới ý thức được
có người qua đây.
- Ai, xem ra thực già rồi. Gần như vậy cũng không có nhận biết được.
Hàn lão nhân cười khổ nhìn Sở Mộ đã đi tới cửa.
Ôn lão phụ thì chỉ là mỉm cười, mở miệng nói:
- Ngươi là ngửi được hương vị mà đến?
Sở Mộ nhìn một nồi canh nóng đặt trên bàn một cái, cũng cười, tới sớm không bằng tới đúng lúc a.
Tiểu Vong Mộng so với Sở Mộ càng tham ăn hơn, đập cái cánh loạng choạng khả
ái hạ xuống trên bàn, trong mắt tràn đầy lấp lánh nhìn Ôn lão phụ.
Nhìn dáng dấp tham ăn của gia hỏa này, Ôn lão phụ cười đến toe toét. Múc cho nó một chén, thuận tiện lại lấy một ít trái cây đến.
- Thế nào, đã hơn một năm rồi có thu hoạch gì không?
Mặc kệ nói như thế nào, Hàn lão nhân cũng vẫn là rất bội phục nghị lực của
Sở Mộ. Thực lực đã đạt được cực mạnh, lại còn có thể tốn thời gian dài
như thế đi lịch lãm.
- Ừm. Thu hoạch lớn.
Sở Mộ cười đáp.
- Thu hoạch lớn? Ngươi không phải lịch luyện Ma Thụ chiến sĩ sao?
Hàn lão nhân nghi hoặc hỏi.
Sở Mộ gật đầu nói:
- Nó đã đến cấp chủ tể.
Hàn lão nhân đang muốn mở miệng nói, sau khi nghe được câu này của Sở Mộ, ngôn ngữ sinh sôi nuốt trở lại, thất thần nhìn Sở Mộ.
Sở Mộ biết Hàn lão nhân không tin, lập tức niệm lên chú ngữ, đem Ma Thụ chiến sĩ triệu hồi ra đến.
Khí tức nội liễm, thế nhưng Hàn lão nhân lại cũng không có thật già đến mức ngay cả sinh vật cấp chủ tể đứng gần trước mặt mình đến như vậy cũng
đều không phận được rõ ràng lắm!
- Thực.... Thực sự là cấp chủ tể...Ngươi.... Ngươi là làm như thế nào được?
Hàn lão nhân khiếp sợ hồi lâu mới phun ra câu này.
Mà ở một bên Ôn lão phụ cũng là ngơ ngác nhìn con Ma Thụ chiến sĩ cấp chủ tể kia, đều đã quên mất múc thêm canh cho Vong Mộng.
- Không đúng...Điều này....Nó hình như là chủ tể cấp thấp!
Hàn lão nhân rất nhanh lại phát hiện ra cái gì đó, nội tâm lại một lần nữa cuồn cuộn nổi lên gợn sóng kịch liệt!
Chủ tể cấp thấp! Trên thế giới này cư nhiên xuất hiện một con Ma Thụ chiến sĩ chủ tể cấp thấp!
Khó có thể tin, ghi chép mấy nghìn năm qua của nhân loại. Sinh vật giới
chủng tộc không thể đánh vỡ quy tắc, Sở Mộ dĩ nhiên đánh vỡ được, quá
khó tin tưởng!
- Sở Mộ, ngươi rốt cuộc làm như thế nào được?
Hàn lão nhân lần thứ hai dò hỏi.
Sở Mộ cũng không có giấu diếm, đại khái đem sự tình chậm rãi nói cho Hàn lão nhân.
Trên thực tế Sở Mộ đối với Trữ Mạn Nhi tất cả hiểu biết cũng rất ít. Hắn
đang muốn từ chỗ Hàn lão nhân hiểu được một ít tình huống cụ thể.
Nghe xong Sở Mộ miêu tả, sau đó vẻ khiếp sợ trên mặt Hàn lão nhân càng sâu
sắc, bởi vì ngay cả hắn cũng thật không ngờ một thiếu nữ nho nhỏ dĩ
nhiên sẽ có đại năng như vậy. Có thể lấy bản thân làm linh nguyên đối
với hồn sủng tiến hành săn sóc ân cần, đồng thời hầu như có thể cùng với toàn bộ sinh vật hoang dã tiến hành câu thông.
Năng lực của Trữ
Mạn Nhi hoàn toàn vượt qua phạm trù lý giải của Hàn lão nhân, trong lúc
nhất thời hắn cũng không ra đưa ra được đáp án cụ thể.
- Hàn lão. Ám thiên hải thế giới nơi đó có phải là còn tồn tại những lãnh thổ khác của nhân loại?
Sở Mộ mở miệng hỏi.
- Một bên khác của Ám Thiên Hải thế giới ta không có đi qua. Đối với nơi
đó hiểu biết không sâu. Thế nhưng ngươi nói đến sự tình về nữ hài kia,
sợ rằng chứng minh bên kia của Ám Thiên Hải thế giới đúng là có một đế
quốc rộng lớn, thậm chí so với khái niệm đế quốc càng khổng lồ hơn.
Hàn lão nhân nói rằng.
- Khái niệm so với đế quốc càng không lổ hơn là cái gì?
Sở Mộ hỏi.
Sau khi đến cấp Đế Hoàng, Sở Mộ biết được khái niệm tộc đàn, bộ lạc, đế
quốc và địa vực, địa giới, địa cảnh. Đồng thời mỗi giai tầng xuất hiện
mười cấp.
- Cái này ta cũng không biết, có một chút có thể khẳng
định là, dựa theo cổ nhân chúng ta lưu lại đẳng cấp phân tầng, thiên hạ
cảnh là Nhất cấp địa cảnh, Vạn Tượng Cảnh là Tam cấp Địa Cảnh, đương
nhiên bởi vì ngươi xuất hiện, hẳn là có thể quang vinh thăng làm Tứ cấp
Địa Cảnh. Về phần bên kia của Ám Thiên Hải thế giới lãnh thổ khác của
nhân loại đến tột cùng là ở dưới hay là ở trên chúng ta, những điều này
cũng không có người nghiên cứu qua.
Hàn lão nhân mở miệng nói rằng.
- Tứ cấp Địa Cảnh...
Sở Mộ thì thào tự nói.
Tứ cấp Địa Cảnh đã tương đương với Tứ cấp đế quốc, U Minh Hồ Tôn loại sinh vật này cũng đã xuất hiện, cùng với nó nổi danh còn có mấy sinh vật
khác. Điều này đã nói lên trong thế giới hồn sủng hẳn là còn tồn tại hơn Tứ cấp đế quốc. Huống hồ bản thân Hàn lão nhân cũng biểu thị Tội Hồ
mạnh nhất trong Thất Tội Hồ thậm chí có khả năng vượt lên trước cấp chủ
tể.
Liên tưởng đến thời gian Trữ Mạn Nhi bị mang đi, Trịnh Vũ
Nhân tự xưng là Cương Thống kia bộ dáng tự ngạo, thái độ khinh thường,
sợ rằng bên kia của Ám Thiên Hải thế giới quốc gia nhân loại so với
Thiên Hạ Cảnh, Vạn Tượng Cảnh mạnh hơn!
- Đông...đông...đông...!
Vài tiếng bước chân đơn giản truyền đến, Sở Mộ vừa mới quay đầu đến, đã thấy một con báo chân tay ngắn ngủn chạy tới.
- Ha ha, có canh uống quá tốt rồi!
Lão ly miêu lập tức nhảy đến trên bàn, muốn đem cả khuôn mặt đều nhét vào
trong nồi canh. Kết quả bị Vong Mộng ở bên cạnh quyệt miệng sét đánh một cái, bị giật đến cả người tê dại, động tác đột nhiên dừng lại.
- Đồ vật nhỏ, đừng quên năm xưa vẫn là ta đem ngươi chạy trốn. Đừng tưởng rằng ngươi niết bàn tái tạo đã rất nổi bật!
Ly Lão Nhi nhất thời chỉ vào tiểu Vong Mộng trách mắng!
Sở Mộ thất thần, nhìn Ly Lão Nhi không biết từ khi nào chạy tới, vẻ mặt nghi hoặc, đồ vật này như thế nào lại ở đây?
Ly Lão Nhi chậm rãi uống một ngụm canh, sau đó, thoải mái ngồi ở trên bàn, nhìn Sở Mộ và Hàn lão nhân đang ngây ngời, vuốt chòm râu bị dính canh
của nó, bí hiểm nói rằng:
- Hắc hắc, xem ra các ngươi đang cần ta đến giải thích nghi hoặc cho các ngươi đấy!
Ly Lão Nhi hiển nhiên là nghe được Sở Mộ và Hàn lão nhân nói chuyện, lại bắt đầu ở nơi đó đắc ý.
- Trên thực tế, nhân loại rất nhiều cổ học giả cũng đã đưa ra, ở ngoài
cấm vực là còn có những lãnh thổ khác của nhân loại. Dù sao chỉ cần một
người hơi có trí tuệ một chút cầm lấy địa đồ nhân loại của chúng ta nhìn một trận là có thể đủ đoán ra được đại khái.
Ly Lão Nhi chậm rãi nói rằng.
Địa đồ nhân loại bản khối là hình Nguyệt Nha. Nguyệt Nha cực tây quả thực
là hằng hải vô biên vô hạn, cực nam là Nam Cấm Vực. Nam Cấm Vực bị như
xúc tua duỗi vào lĩnh vực của nhân loại chia Ám Thiên Hải thành hai
phần, chia thành tiểu Nam Cấm Vực và đại Nam Cấm Vực. Tiểu Nam Cấm Vực
là một địa bàn trắng. Đại Nam Cấm Vực có vẻ phi thường khổng lồ, chỉ
biết là tồn tại một Yểm Ma đế quốc càng to lớn hơn.
Sau đó phía
Bắc, bên trái là lãnh thổ của Trùng Hệ Đế Quốc, bao la hoang vắng, phía
Bắc hướng tới Đông chính là Băng Xuyên Thế Giới, thẳng hướng tới vị trí
Đông Bắc chính là Thiên Sơn xa xa vô bờ bến.
Băng Xuyên Sơn Mạch
hướng nam mở ra, liên miên ra một mảng lớn sơn lâm, bồn lâm, tùng lâm,
dãy núi chính là Đông Cuồng Lâm nổi danh, cũng chính là vị trí sở tại
của Sở Mộ.
Đông Cuồng Lâm chính là Đông Cấm Vực, sau khi đi qua
Thất Hoang Chi Viên vẫn như trước là rừng rậm mênh mông vô bờ. Sở Mộ tạm thời còn không có tiếp tục hướng phía Đông tìm kiếm qua.
- Lấy
nhãn quan của nhân loại các ngươi, nhân loại các ngươi tại trung bộ thế
giới. Sau đó bên ngoài nhân loại bản khối chính là cấm vực, mê giới, hải dương, thất hoang chi địa gì đó. Loại tư tưởng này rất bình thường, mỗi chủng tộc đều là lấy lãnh thổ của mình làm trung tâm, sau đó hướng ra
phía ngoài để nhìn. Sau đó địa phương nhìn không thấy chính là không
biết, về lâu về dài, cả thế giới đã biến thành địa phương bản thân các
ngươi có thể nhìn thấy. Cái gọi là không biết dần dần biến thành không
tồn tại, tương tự như ếch ngồi đáy giếng.
Ly Lão Nhi vuốt chòm râu nói rằng.
Một phen lý luận này của Ly Lão Nhi Sở Mộ mơ hồ cảm thấy đã nghe qua. Tựa
hồ tao lão đầu này trước đây cũng đã nói qua cho mình. Rất nhiều lúc
không thể lấy nhãn quan của nhân loại để đối xử nhân loại.
Trước
đây bản thân Sở Mộ còn hãm sâu ở trong biển người mênh mông, căn bản là
không có tư cách đàm luận đến cả nhân loại, dù cho cả nhân loại có nhỏ
bé đi nữa, chính hắn vẫn như trước là một thứ càng nhỏ bé hơn ở trong
đó.
Thế nhưng hiện tại Sở Mộ đã thành người mạnh nhất trong nhân loại, đã đến lúc hắn có thể biết được những thứ này.
- Điểm ấy ta nhận thức tương tự. Ta biết ở bên ngoài Thiên Sơn tồn tại
một ranh giới phi thường rộng lớn. Thiên Mang năm xưa mang trở lại Ứng
Vinh kia chính là đến từ bên ngoài Thiên Sơn. Mà linh thuật của hắn rất
rõ ràng là muốn so với chúng ta tiên tiến hơn.
Hàn lão nhân gật đầu.
- Điểm ấy không cần ngươi khẳng định, đã có sự thực chứng minh.
Ly Lão Nhi nói rằng.
- Sự thực gì?
Sở Mộ không giải thích được hỏi.
- Đợi lát rồi nói. Dù sao cũng không thiếu chút thời gian ấy. Ta trước
tiên là nói về một chuyện đối với nhân loại các ngươi đả kích phi thường trầm trọng....Điều này kỳ thực cũng trách không được các ngươi....!
Ly Lão Nhi ngữ khí trở nên chăm chú vài phần.
Sở Mộ và Hàn lão nhân đều không nói lời nào, ánh mắt nhìn chăm chú vào Ly Lão Nhi.
Ly Lão Nhi là hồn sủng, nhãn giới của nó và nhân loại hoàn toàn khác nhau, nó nhìn thấy tự nhiên là rộng lớn hơn xa so với nhân loại.
-
Thiếu chủ, ta có phải là đã từng nói cho ngươi, nhân loại kỳ thực cũng
có thể xem như là hồn sủng, mà hồn ước xem như là kỹ năng.
Ly Lão Nhi nói rằng.
Sở Mộ gật đầu, những lời này Ly Lão Nhi quả thật đã từng nói qua.
- Ta nghĩ những lời này đã đủ rồi. Hiện tại các ngươi biết trong thời đại này của các ngươi hầu hết cũng không có người đột phá Cửu Niệm Hồn
Hoàng bước vào đến Hồn Tể cấp, nguyên nhân là vì sao không?
Ly Lão Nhi hỏi.
Một câu hỏi này, để Sở Mộ và Hàn lão nhân đều cảm giác được một trận mạc danh kỳ diệu.
Bất chợt, hai người hầu như song song ngộ ra cái gì đó. Trên mặt nghi hoặc
bỗng nhiên bị vẻ khiếp sợ và khó có thể tin tưởng chiếm cứ!
Vô
luận thực lực có bao nhiêu cường đại, dù cho nắm giữ đông đảo hồn sủng
cấp chủ tể, lại vẫn như trước không thể bước vào đến Hồn Tể cấp. Vấn đề
này cũng quấy nhiễu Sở Mộ thời gian phi thường dài.