Băng Lam không biết vì sao Bán Ma Bạch Ngữ bỏ qua cho bọn họ, nhưng lúc
nàng nàng quan tâm tình huống Sở Mộ nhiều hơn. Bởi vì Sở Mộ mới là người đầu tiên tiếp xúc với Bán Ma Bạch Ngữ, sợ rằng hắn đã gặp chuyện không
may.
Băng Lam đang định bay vào không gian ngủ say, đúng lúc Sở
Mộ cưỡi Mạc Tà dẫn theo Bạch Yểm Ma thoát ra khỏi thông đạo Trấn Yêu Bi.
Nhìn thấy Sở Mộ bình yên vô sự đi ra ngoài, Băng Lam lẹ nóng doanh tròng ôm
chầm Sở Mộ, thời gian chỉ mới qua vài phút nhưng hai người bọn họ đã
trải qua bên bờ sinh tử mấy lần.
"Mẫu thân, ta không sao !"
Sở Mộ thấy tâm tình Băng Lam kích động như thế, vội vàng an ủi nàng.
"Sở Mộ, lúc nãy Bạch Yểm Ma của ngươi nói gì với Bán Ma Bạch Ngữ ?"
Nguyên lão nhìn thoáng qua Bạch Yểm Ma của Sở Mộ, ngạc nhiên hỏi.
"Ừ, Bạch Yểm Ma của ta là hậu duệ của Bạch Yểm Ma Bạch Ngữ."
Sở Mộ gật đầu nói.
"Nhưng mà Bán Ma không có tình cảm."
Nguyên lão hỏi tiếp.
"Khi Bạch Yểm Ma chủ động thôn phệ linh hồn con người mới xuất hiện Bán Ma
không có cảm tình. Thế nhưng, nữ nhi Bạch Ngữ là Bạch Cẩn Nhu đã dùng
hai lần tính mạng thức tỉnh trí nhớ của hắn. Vì thế hắn bây giờ xem như
có một chút ý thức nhân loại."
Sở Mộ nói.
Nghĩ đến cảnh tượng
Cẩn Nhu công chúa chết đi trong không gian ngủ say, trong lòng Sở Mộ cảm thấy chua xót một trận. Một mỹ nhân như hoa như ngọc lại hi sinh tính
mạng giải cứu phụ thân mình, thật sự không biết chuyện này rốt cuộc có
đáng giá hay không. Nhưng hành động của nàng vẫn đáng để người ta khâm
phục.
"Nói như vậy, Bán Ma bây giờ là do Bạch Ngữ nhân tính khống chế ? Hắn có được ý thức giống như ngươi ?"
Nguyên lão vội vàng hỏi tới.
Nguyên lão là người trải qua phong ba Bán Ma trước kia, cho nên trong lòng hắn luôn luôn sợ hãi như chim sợ ná. Hắn lúc này rất muốn biết Bạch Ngữ
đang ở trạng thái nào để lên kế hoạch đối phó.
Sở Mộ lắc đầu nói:
"Không hoàn toàn đúng, Bán Ma Bạch Ngữ không thể nào khống chế hoàn toàn ý
thức của mình. Hẳn là Cẩn Nhu công chúa chỉ thành công một nửa, bây giờ
Bán Ma Bạch Ngữ oán khí rất nặng, thế nào hắn cũng xuất thủ tàn sát
những người từng có thù oán với hắn."
"Lúc nãy hắn bay về phía Vong Giới môn, chắc là đi tới Thiên Hạ thành?"
Băng Lam hoảng hốt nói.
"Chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này, không nên đụng tới hắn, để xem hắn định làm gì rồi lại tính tiếp !"
Sở Mộ chậm rãi nói.
" Bạch Yểm Ma của ngươi có thể khuyên nhủ hắn không ?"
Nguyên lão mở miệng hỏi.
Sở Mộ lắc đầu nói:
"Bạch Ma Quỷ của ta đúng là đời sau của con ma quỷ kia, nhưng mà quan hệ
huyết thống trong chủng tộc Bạch Yểm Ma luôn luôn tồn tại xung đột,
chúng nó bẩm sinh đã là đối thủ lẫn nhau. Nếu không phải hồn niệm của ta đủ mạnh, tạm thời cưỡng chế không cho Bạch Ma Quỷ thôn phệ linh hồn. Sợ rằng lúc này ta đã Bán Ma hóa đại chiến với Bán Ma Bạch Ngữ rồi."
"Đây... chuyện này … vậy chúng ta bám theo hắn, giữ vững khoảng cách nhất định."
Sắc mặt nguyên lão cực kỳ khó coi, nhưng tạm thời không thể tìm biện pháp hữu dụng nào.
Vốn là nguyên lão cho rằng Bán Ma Bạch Ngữ có ý thức, vậy thì hắn sẽ nghĩ
biện pháp ngăn cản tên kia tru diệt Thiên Hạ thành. Nhưng bây giờ nhìn
lại trận tai nạn này vẫn khó thoát khỏi, điểm đáng mừng chính là Bán Ma
Bạch Ngữ sẽ không xuất thủ đối với Sở Mộ.
"Mộ nhi, bây giờ ngươi rất khó khống chế Bạch Yểm Ma của mình?"
Băng Lam đã nhận ra ý tứ trong lời nói của Sở Mộ, cho nên nàng kinh hãi không dứt vội vàng dò hỏi.
"Ta cũng không biết, nó bây giờ oán khí rất nặng. Ta dốc toàn lực cũng chỉ tạm thời áp chế mà thôi."Share by "tung hoanh.com"
Sở Mộ quay đầu lại nhìn lướt qua Bạch Ma Quỷ tính tình có chút bạo động ở phía sau.
“Đồng Tộc Lệ Hi.”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Bạch Ma Quỷ ra đời tới nay, trong lòng nó sinh ra cảm giác căm thù mãnh liệt đối với đồng tộc.
Sở Mộ không nghĩ tới Bạch Ma Quỷ nhìn thấy phụ thân mình lại bộc lộ cảm
xúc cường liệt như thế. Lúc nãy ở trong thế giới ngủ say, nó từng mạnh
mẽ chiếm lấy quyền khống chế thân thể Sở Mộ muốn đánh một trận với Bán
Ma Bạch Ngữ.
Cũng may Sở Mộ kịp thời phát hiện dùng hồn niệm đè
xuống cái tên tính tình bất hảo này, nếu không hắn đã bị cưỡng chế hóa
thân thành Bán Ma rồi.
"Sở Mộ, hình như Bạch Yểm Ma của ngươi có
liên quan gì đó với Yểm Ma lão tổ. Nếu không, nó làm sao sinh ra chiến
niệm mãnh liệt như vậy."
Nguyên lão suy tư hồi lâu bỗng nhiên hô lên một tiếng.
"Làm sao lại nhấc lên quan hệ với Yểm Ma lão tổ rồi ?"
Sở Mộ không thể hiểu được chuyện này, chẳng lẽ Bạch Ma Quỷ của hắn lại có lai lịch lớn như vậy?
Thế nhưng, vấn đề lai lịch huyết thống của Bạch Ma Quỷ đúng là bí ẩn rất
lớn đối với Sở Mộ. Theo quá trình nuôi dưỡng và huấn luyện nó trưởng
thành, Sở Mộ cảm thấy không có con Bạch Yểm Ma nào tính tình bất hảo,
hung hăng hiếu thắng như Bạch Ma Quỷ. Lần này nó biểu hiện lại càng khoa trương hơn, vừa mới nhìn thấy phụ thân của mình lập tức bộc phát oán
khí và sát khí khổng lồ, xém chút nữa Sở Mộ thất thủ dưới tay của nó.
Nguyên lão không chậm trễ thời gian, vội vàng khống chế Mính Tiên Điểu bay tới Vong Giới môn, nhân tiện giải thích tình huống Đồng Tộc Lệ Hi của chủng tộc Bạch Yểm Ma.
"Thật ra Bạch Yểm Ma vốn là một trong Bát Đồ
Thánh Sủng, chúng nó cũng có truyền thừa đặc thù của chủng tộc. Thông
thường những Hồn sủng có huyết thống vương thất sẽ sinh ra oán khí rất
mạnh khi gặp đồng tộc. Bởi vì chúng nó cảm thấy mình mới là vương giả
chủng tộc, chính là tồn tại độc nhất vô nhị, không thể thay thế được."
"Mặc dù thực lực Bạch Ngữ - Bạch Yểm Ma không có đạt tới cấp bậc Yểm Ma lão
tổ, nhưng bởi vì nắm giữ lực lượng Bán Ma cho nên nó hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Bạch Yểm Ma vương giả. Bạch Yểm Ma của ngươi chảy xuôi
huyết mạch vương thất mới sinh ra khát vọng đánh bại phụ thân của mình.
Thật ra đây cũng là lý niệm tồn tại trong rất nhiều chủng tộc Hồn sủng,
tương tự nhân loại chúng ta cũng có cảm giác vẻ vang khi đánh bại cha
chú của mình. Quan trọng nhất là nếu như có thể đánh bại đối phương,
huyết thống và thực lực Bạch Yểm Ma sẽ tăng cường trên phạm vi lớn,
trong tương lai gặp phải đồng tộc có thể dùng khí thế vương giả áp chế
đối phương."
Nghe nguyên lão nói lời này, Sở Mộ thật sự kinh
ngạc, xem ra lai lịch Bạch Ma Quỷ rất ghê gớm, không chỉ có là hậu duệ
của Bạch Ngữ - Bạch Yểm Ma, mà còn có huyết thống vương thất của Yểm Ma
lão tổ. Xem ra hắn còn phải tạ ơn Hạ Nghiễm Hàn đưa cho mình một phần
đại lễ.
"Nói cách khác, nếu như Bạch Ma Quỷ của ta có thể đánh bại phụ thân của nó, thực lực nó sẽ lập tức tăng mạnh ?"
Sở Mộ nghi ngờ hỏi lại.
"Ừ, thế nhưng Bạch Yểm Ma của ngươi còn kém xa lắm."
Nguyên lão nói.
“Khặc khặc !”
Bạch Ma Quỷ nghe thấy nguyên lão nói câu kia nhất thời thẹn quá thành giận,
không ngừng kêu lên phản đối, ma diễm trên người bốc cháy bừng bừng.
"Bạch Ma Quỷ, đàng hoàng chút, bây giờ không phải thời điểm lộn xộn."
Sở Mộ trừng mắt nói với Bạch Ma Quỷ.
Bạch Ma Quỷ bị Sở Mộ cảnh cáo đành phải đàng hoàng cúi đầu, từ từ thu hồi ma diễm trở về.
Nhìn thấy Bạch Ma Quỷ lộ vẻ biệt khuất như thế, Sở Mộ cũng biết trong lòng
tên này khẳng định không cam tâm. Nhưng lần này phải nhờ nó ngăn cản Bán Ma Bạch Ngữ, tạm thời vẫn còn có tác dụng nhất định nên chưa thể thu
hồi.
Đối với chiến tranh quy mô lớn, cho dù là lực lượng cấp đế hoàng cũng vô cùng bé nhỏ.
Nhưng trên thế giới này vẫn còn tồn tại cực mạnh, một mình hắn đứng yên tại
chỗ lại có thể ngăn cản chiến tranh bộc phát. Share by "tung hoanh.com"
Bán Ma Bạch Ngữ lơ lửng ở giữa không trung, ánh mắt hờ hững nhìn xuống
chiến trường hỗn loạn. Bởi vì sự hiện hữu của hắn cho nên trận chiến
giữa trận doanh nhân loại và quân đoàn Hồn sủng bạo loạn đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì ánh mắt Bán Ma Bạch Ngữ tràn ngập sát khí, tất
cả sinh vật bạo loạn đều nằm sấp dưới đất, không dám có bất kỳ cử động
nào.
Đồng dạng như thế, tất cả Hồn sủng sư và Hồn sủng thuộc trận doanh nhân loại cũng bị đóng băng ngay tại chỗ, căn bản không thể sinh
ra ý niệm phản kháng.
"Tam... Tam đệ..."
Diệp Đào trưởng lão cực kỳ kinh hãi, hắn cứ ngỡ là mình đang nằm mơ.
Lão không nghĩ tới Ma Đế Bạch Ngữ bị phong ấn trong Trầm Thụy thế giới lại
có thể thức tỉnh. Hơn nữa trong tay hắn chính là Bạch Cẩn Nhu nằm yên
bất động.
Trên đời này có rất ít người biết Diệp Đào trưởng lão
là đại ca Ma Đế Bạch Ngữ. Lúc này nhìn thấy đệ đệ cháu gái xuất hiện ở
nơi này, trong lòng lão quả thật rung động như sóng thần cuồn cuộn.
Ngoại ô Bất Hủ thành, những khu vực chung quanh Vong Giới môn đã bị quân đoàn sinh vật bạo loạn chiếm cứ, trận doanh nhân loại chỉ có thể đau khổ
phòng thủ. Đối mặt với từng đợt từng đợt hung thú cường đại cấp quân
chủ, cấp đế hoàng ập đến, bọn họ không biết mình chống đỡ được bao lâu.
Thế mà hiện tại cho dù là đế hoàng hay quân chủ, toàn bộ chiến trường yên
tĩnh dị thường. Chỉ có duy nhất Diệp Đào trưởng lão lắp bắp mãi không
nói được trọn vẹn một câu.
Trên bầu trời, Bán Ma Bạch Ngữ nhìn
xuống chiến trường đông nghịt, nhưng trong mắt hắn đó chỉ là đàn kiến
tương đối cường tráng mà thôi. Hồn sủng cấp quân chủ một giẫm là chết,
cấp đế hoàng cũng một giẫm tử vong, hoàn toàn không có chỗ nào khác
biệt.
Hắn từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, bay vào trong trận doanh nhân loại.
Tất cả Hồn sủng sư cứng ngắc toàn thân, ngay cả năng lực suy tư cũng mất đi triệt để.
Bán Ma Bạch Ngữ hoàn toàn bỏ qua bọn họ, làm như không thấy người nào tồn
tại. Hắn trực tiếp đi xuyên qua phòng tuyến nhân loại, rồi tiến vào Vong Giới môn.
Quá trình này vô cùng ngắn ngủi, chỉ có mấy giây…
Nhưng đối với mấy ngàn Hồn sủng sư lại là đoạn thời gian rất dài, bởi vì lúc nãy tử thần mới đi ngang qua bên cạnh bọn họ.
Quân đoàn Hồn sủng bạo loạn hàng nghìn hàng vạn, trận doanh nhân loại mấy
ngàn Hồn sủng sư cao cấp, đây là lực lượng cường đại nhất một địa cảnh.
Thế mà không có bất kỳ tiếng động lạ nào phát ra, chỉ có duy nhất một
người, hoặc có thể nói là một bóng ma chậm rãi lướt ngang qua chiến
trường.
"Bán Ma Bạch Ngữ đâu?"
Nguyên lão chạy vào trong quân đoàn nhân loại, vội vàng hỏi thăm Diệp Đào trưởng lão.
Diệp Đào trưởng lão đến bây giờ còn chưa có hoàn toàn phục hồi tinh thần, thấy nguyên lão trở về mới hoảng sợ nói:
"Nguyên lão, đây không phải là sự thật chứ? Đệ đệ của ta… hắn... làm sao …?"
Nguyên lão trầm trọng gật đầu xác nhận:
"Việc đã đến nước này, hắn không có xuất thủ với các ngươi đã là may mắn lắm rồi."
"Vậy... vậy chúng ta làm gì bây giờ ?"
Diệp Đào trưởng lão hỏi.
"Các ngươi tiếp tục thủ tại chỗ này, không cho bất kỳ sinh vật phong ấn nào
chạy tới Thiên Hạ thành. Còn Bán Ma Bạch Ngữ cứ giao cho ta, hẳn là có
biện pháp dẫn hắn rời khỏi Thiên Hạ thành."
Nguyên lão nói.
"Có thể không? Hắn có thù hận rất lớn đối với Yểm Ma cung, Hồn Điện và Hồn
sủng cung, chỉ sợ sẽ trực tiếp hủy diệt Thiên Hạ thành mất thôi !"
Diệp Đào trưởng lão nói.
"Tóm lại, trước tiên thủ vững nơi này. Bạch Cẩn Nhu đã thức tỉnh trí nhớ
Bạch Ngữ, hiện tại phải tìm cách tiêu trừ thù hận và oán khí trong nội
tâm của hắn, có lẽ vẫn còn hi vọng giữ được Thiên Hạ thành."
Nguyên lão nói.
"Cẩn Nhu? Cẩn Nhu thế nào ?"
Lúc nãy Diệp Đào trưởng lão đã thấy Cẩn Nhu công chúa nằm trong ngực Bạch
Ngữ ôm vào, nhưng hắn không biết nàng đã là người chết.
Nguyên
lão bây giờ không có thời gian giải thích mọi chuyện rõ ràng, hiện tại
sự tình cấp bách nhất là nghĩ biện pháp tiêu trừ tức giận của Bán Ma
Bạch Ngữ. Một khi oán khí biến mất, nhân tính Bán Ma sẽ chiếm cứ vị trí
chủ đạo, đến lúc đó sẽ dễ dàng trao đổi hơn.
Nguyên lão dặn dò Diệp Đào cẩn thận, sau đó tự mình chạy tới Vong Giới môn đuổi theo Bạch Ngữ.
Sở Mộ và Băng Lam bay ở phía sau, bọn họ cũng biết Bạch Ngữ đang định làm chuyện gì.
"Trời đất, các ngươi nhìn kìa! Trên trời là cái gì vậy?"
Trên đường phố dòng người đông nghịt, tất cả mọi người kêu la hoảng loạn khi nhìn thấy Ma ảnh đột ngột xuất hiện trên bầu trời Thiên Hạ thành.
Khi Bán Ma Bạch Ngữ xuất hiện ở nơi này lập tức buông thả oán khí và ma diễm che kín bầu trời.
Trước một khắc trời xanh mây trắng, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi. Giờ phút này thiên địa mờ mịt, ma diễm biến thành biển lửa sôi trào đẩy người dân
vào trong hoảng loạn.
Ở trong mắt Bán Ma, tính mạng con người
bình thường lại càng hèn mọn. Hàng trăm vạn cư dân Thiên Hạ thành đối
với hắn chỉ là con số, còn không xứng để hắn xuất thủ.
"Tiểu nhân hèn hạ, cũng dám xưng vương ?"
Bỗng nhiên ma âm truyền khắp không gian, thanh âm như sấm chấn động cả tòa
thành. Những người năng lực chống cự hơi kém lập tức bị đánh thủng màng
nhĩ, máu tươi tràn ra thất khiếu (bảy lỗ, tai mắt mũi miệng).
Bán Ma Bạch Ngữ tựa như Thuấn Di xuất hiện phía trên Thiên Hạ vương điện,
ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn xuống bức tượng Lê Hồng được đúc bằng hoàng
kim.
“Xẹt !”
Ngay lúc đó, từ cặp mắt của hắn bắn ra hai luồng Dị quang.
“Ầm ầm ầm !”
Bức tượng vương giả Lê Hồng cao hàng trăm thước trực tiếp tan nát, biến
thành vô số mảnh vụn bắn ra bốn phía. Rất nhiều nhà cửa, phòng ốc bị đè
sập, đường phố ngổn ngang gạch đá.
Sau khi hủy diệt bức tượng điêu khắc Lê Hồng, ánh mắt Bán Ma Bạch Ngữ lại chuyển sang Thiên Hạ cung điện.
Tòa cung điện hoàng kim này nguy nga tráng lệ vô cùng. Thế nhưng, nó cũng
không có bao nhiêu may mắn. Bán Ma Bạch Ngữ tùy ý phất tay một cái, linh hồn ma diễm hiện ra thiêu đốt cung điện thành đống tro tàn.
Biển lửa không chỉ đốt cháy Thiên Hạ cung điện, đường phố và nội thành ở
chung quanh cũng bị liên lụy, không biết có bao nhiêu người mất mạng oan uổng dưới cái phất tay tùy ý của hắn.
Một lát sau, Bán Ma Bạch Ngữ bay vào trong đống phế tích Thiên Hạ Vương.
Lúc này nguyên lão, Băng Lam cùng với Sở Mộ đã chạy tới, bọn họ lập tức
nhìn thấy ma diễm thiêu đốt một mảng lớn nội thành, vô số cư dân bình
thường kêu rên thảm thiết rồi biến mất trên cõi đời này. Cả ba người
nhất thời lòng đau như cắt, nhưng không có cách nào ngăn cản tai họa
phát sinh.
"Ông ngoại, hắn tiến vào Thiên Hạ vương điện là muốn làm gì?"
Sở Mộ nhỏ giọng hỏi.
"Hẳn là... là vì cứu nữ nhi của hắn."
Băng Lam lập tức hồi đáp.
"Cứu nàng, chẳng lẽ còn có biện pháp cứu sống nàng?"
Sở Mộ thật sự ngạc nhiên, vội vàng hỏi tới.
"Bên trong Thiên Hạ vương điện có ẩn giấu một hồ nước Bất Hủ tuyền. Cái gọi
là Bất Hủ tuyền thủy thật ra là một loại linh vật cung cấp năng lượng
sinh mệnh cực lớn, tất cả sinh vật bị phong ấn trong Bất Hủ thành sở dĩ
không chết đói, hoặc là chết vì năng lượng thiếu hụt, đó là do hủ khí
tồn tại."
"Bạch Ngữ bây giờ muốn thả nha đầu kia vào hồ nước Bất
Hủ tuyền thủy ở trong Thiên Hạ vương điện, hẳn là muốn ngưng tụ tính
mạng của nàng. Nha đầu kia đã không còn khí tức sinh mệnh, Bạch Ngữ phải cung cấp hơn phân nửa hủ khí trong đó mới có cơ may sống lại. Ài, nhưng đó chỉ là cơ may mà thôi, trên đời này làm gì có thứ gì thật sự bất
hủ."
Nguyên lão lên tiếng giải thích.
Ba người Sở Mộ không dám cách Bán Ma Bạch Ngữ quá gần, chỉ có thể chậm chạp bay theo phía xa xa.
Mặc dù nguyên lão tỏ vẻ hủ khí có thể giúp cho Cẩn Nhu công chúa sống
lại.Nhưng mà đây chỉ là suy đoán, bởi vì từ cổ chí kim vẫn không có
người nào sử dụng hủ khí hồi sinh người chết thành công.
"Lấy
kinh nghiệm nhiều năm của Ly lão nhi ta, tuy rằng hủ khí có thể giúp cho sinh vật bị phong ấn trăm năm không có đói chết. Nhưng nó không có cách nào làm cho người chết sống lại."
Vào lúc này, Ly lão nhi mới đưa ra nhận định của mình.
Nguyên lão nhìn thoáng qua Ly lão nhi, chính hắn cũng chỉ tạm thời suy đoán
như thế. Bởi vì đó là cách giải thích duy nhất khi thấy Bạch Ngữ tiến
vào Thiên Hạ vương điện.
"Trên cái thế giới này có linh vật ẩn
chứa năng lượng sinh mệnh khổng lồ, nếu như cho người chết không lâu
phục dụng hẳn là có cơ hội sống lại. Nhưng Bất Hủ tuyền thủy không có
công hiệu này, nhiều nhất chỉ giúp cho thi thể tiểu công chúa ngàn năm
không hủy mà thôi. Hơn nữa, trong một đoạn thời gian nhất định cũng bảo
tồn linh hồn của nàng, không đến nổi lập tức tiêu tan."
Ly lão nhi tiếp tục nói.