Đối phương đã có thực lực trung đẳng cấp đế hoàng, vậy thì Thẩm Mặc cũng thuận tiện giúp một phen:
"Thẩm Nguyệt, ngươi mới vừa nói có một tên cực kỳ tự cao mấy bữa nay rất
thích quấy nhiễu ngươi đúng không? Hắn cũng có Hồn sủng trung đẳng đế
hoàng, ta đây không tiện ra tay miễn cho bị người ta nói lấy lớn hiếp
nhỏ. Thôi thì tặng lại cho Sở Phương Trần rèn luyện đi."
"Cái tên kia ?"
Vừa nghe nhắc tới người kia, Thẩm Nguyệt lại tức giận nóng người. Từ nhỏ
đến lớn nàng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ, mặt dày mày dạn cỡ đó.
Nhưng Thẩm Nguyệt vẫn phải thừa nhận cái tên kia đúng là thanh niên tối
cường, nhưng năng lực vô sỉ, hạ lưu lại càng cao hơn một bậc.
"Hắn rất lợi hại, ngươi không phải là đối thủ của hắn."
Thẩm Nguyệt cảm thấy để cho Thẩm Mặc xuất thủ vẫn tốt hơn. Ít nhất cũng bảo
đảm có thể giáo huấn tên kia, tránh cho rảnh rỗi là tìm tới quấy nhiễu
mình.
"Đơn khống, lại là trung đẳng đế hoàng không có vấn đề gì đối với ta."
Sở Mộ nhắc lại lần nữa.
"Đế hoàng chiến đấu đều là đơn khống."
Thẩm Nguyệt bổ sung một câu, sau đó chuyển ánh mắt sang hỏi ý Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc khẽ gật đầu, ý bảo cứ việc làm theo lời Sở Mộ.
"Được rồi, ta sẽ an bài giúp Sở công tử, ngươi so tài bây giờ hay là định thời gian khác ?"
Thẩm Nguyệt hỏi.
"Bây giờ !"
Sở Mộ vốn không thích trì hoãn thời gian, nếu có thể lập tức chiến đấu hiển nhiên là chuyện tốt.
"Tốt, ta đi thông báo cho đối thủ của ngươi. Mặt khác sân đấu chúng ta có quy định đối với Hồn Hoàng, chính là song phương không được tiết lộ tên họ
và thân phận chân thật."
Thẩm Nguyệt lên tiếng nhắc nhở.
Sân
đấu là địa phương tỷ thí luận bàn, phần lớn cường giả Hồn Hoàng đều là
đại nhân vật oai chấn một phương, bọn họ quan tâm thanh danh và địa vị
của mình còn hơn mạng sống. Nếu như tin tức tỷ thí thua trận lan truyền
ra ngoài ngược lại sẽ gây ra ảnh hưởng ngoài dự liệu. Vì thế nhóm quản
lý sân đấu mới đề ra quy định này nhằm duy trì tính chất tỷ thí thuần
túy, không để cho song phương e ngại gây hấn thù hận sau khi quyết đấu.
Nhưng trong quá trình chiến đấu, tuyển thủ cố ý tiết lộ thân phận của mình
lại là chuyện khác, sân đấu cũng không có quyền lợi ngăn cản. Trên thực
tế, cường giả Hồn Hoàng vẫn có thể thông qua lai lịch Hồn sủng, phương
thức tác chiến, hoặc là cảnh giới hồn niệm để xác định thân phận của đối phương.
Sở Mộ không thèm để ý chuyện này, nếu đã là quy định sân đấu thì hắn cứ việc tuân thủ là được.
Trữ Mạn Nhi ưa thích náo nhiệt, lúc này đã có bộ dạng đứng ngồi không yên,
khuôn mặt lộ vẻ mong chờ chứng kiến ca ca chiến đấu. Lúc trước trầm muộn và sợ hãi đã tan thành mây khói.
Sở Mộ ngồi trong phòng khách tùy ý hàn huyên mấy câu, kết quả Thẩm Nguyệt
mới ra ngoài chừng mười phút đã mang theo bộ mặt sương lạnh trở về.
"Làm sao quay lại nhanh vậy ?"
Thẩm Mặc nghi hoặc nhìn Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt coi như làm cho người ta đi báo cho tên thanh niên kia, cũng không trở thành nhanh như vậy sao?
"Tên kia lại tới rồi."
Thẩm Nguyệt cắn răng nói, bộ dáng cực kỳ chán ghét người nào đó.
Thẩm Mặc chỉ cười cười không nói, xem ra tiểu tử kia đúng là quấn quít hơi bị chặt đấy.
"Sở công tử, ta đã báo cho hắn, hắn đã tiếp nhận khiêu chiến. Địa điểm là
chiến trường Sa Thạch ở phía bắc thành, thời gian xế chiều hôm nay."
Thẩm Nguyệt nói với Sở Mộ.
"Ừ !"
Sở Mộ gật đầu đồng ý, xác nhận thời gian tỷ thí khoảng ba giờ chiều. Hắn
tùy tiện mang Trữ Mạn Nhi tới khu vực cửa hàng ăn uống, rồi cùng nhau
tản bộ ngắm nhìn phong cảnh Linh thành.
"Hắc, ta cũng không tin trước khi rời khỏi Linh thành không cua được ngươi."
Trên đường phố, một gã thanh niên tự tin sải bước, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang đánh giá bộ ngực và mông các cô nương ở gần đó.
"Ai dà, nữ nhân Linh thành đúng là tiên nữ giáng trần mà."
Ánh mắt hắn rất tự nhiên rơi xuống váy áo của một nữ tử, trong lòng âm thầm khen ngợi dáng vóc của nàng quá tốt.
Mỗi chiều Diệp Hoàn Sinh vốn đi dạo quanh tòa thành theo thói quen, sau đó mới tìm tới sân đấu đùa giỡn Thẩm Nguyệt.
Thế nhưng, ngày hôm nay mới vừa tới đại sảnh đã nghe thấy Thẩm Nguyệt an bài cho mình một đối thủ.
Diệp Hoàn Sinh sống ở Linh thành rảnh rỗi sắp khùng rồi. Diệp Khuynh Tư cả
ngày rúc vào phòng tu luyện linh thuật, có chút thời gian lại luyện chế
dược tề chuẩn bị cho đại hội Linh sư sắp diễn ra.
Đoạn thời gian
qua, Diệp Hoàn Sinh đã đánh bại không ít Hồn Hoàng, bây giờ thật vất vả
mới xuất hiện một tên không sợ chết. Vì thế trong lòng Diệp Hoàn Sinh
vụng trộm vui vẻ, kỳ này sẽ phải biểu hiện càng thêm cường hoành khiến
cho Thẩm Nguyệt sùng bái mình.
Bốn năm nay, Diệp Hoàn Sinh một
đường phát triển vô cùng thuận lợi. Thực lực tăng cường không có bất kỳ
trở ngại nào, hơn nữa còn nhận được một vài kỳ ngộ, chính hắn cũng không dám tưởng tượng vận khí của mình tốt đến thế.
Hiện tại đừng nói
là thanh niên đồng lứa rồi, thực lực của hắn đã có thể tung hoành Vạn
Tượng Cảnh. Thậm chí cường giả Ngân vị của Hồn Minh cũng không cần sợ
hãi.
Chỉ có điều Linh thành có rất nhiều cao thủ, cộng thêm thân
phận hai huynh muội quá nhạy cảm, Diệp Hoàn Sinh không dám làm việc quá
mức rêu rao. Tòa thành này chính là địa phương địch nhân cai quản, cho
nên mỗi lần thi đấu, hắn đều ngụy trang hình dáng và che giấu khí tức
rất kỹ.
Thời gian vẫn còn sớm, Diệp Hoàn Sinh trở lại đình viện, thấy Diệp Khuynh Tư đang đứng ở trong sân nghĩ ngợi gì đó.
"Chuyện lạ nha! Ngươi cũng biết ra ngoài phơi nắng? Thành công rồi?"
Diệp Hoàn Sinh cười cười hỏi.
"Còn thiếu chút nữa !"
Diệp Khuynh Tư nhàn nhạt hồi đáp.
Diệp Hoàn Sinh còn muốn nói vài câu, kết quả phát hiện mấy ngày gần đây hắn
rất khó hiểu được tâm lý muội muội đang nghĩ gì. Vì thế hắn nhanh chóng
tìm đề tài kéo dài câu chuyện:
"Xế chiều ta sẽ đi tỷ thí ở chiến
trường bắc thành. Ha hả, có một tên không sợ chết khiêu chiến ta, ngươi
cũng đi ra ngoài đổi khí một chút, ở trong nhà mãi cũng không tốt !"
Diệp Hoàn Sinh lựa lời trêu đùa, cũng không có để ý tới đối thủ của mình.
Bởi vì hắn nhìn ra được rất có thể Thẩm Nguyệt mời người kia tới đối phó mình, Diệp Hoàn Sinh ngược lại không sợ, hắn cũng không tin Thẩm Nguyệt có năng lực mời tới cường giả chân chính.
"Không đi !"
Diệp Khuynh Tư lắc đầu, hoàn toàn không có hứng thú với trận đấu của Diệp Hoàn Sinh.
"Được rồi được rồi. Nhớ đó, không được sử dụng kỹ năng kia nữa."
Diệp Hoàn Sinh không có biện pháp gì đối với nàng, đành phải dặn dò một câu.
Diệp Khuynh Tư cũng lười quản hắn, chỉ lẳng lặng đứng dưới ánh mặt trời thất thần hồi lâu, không biết nàng đang suy tư chuyện gì.
Diệp Hoàn Sinh thở dài bất đắc dĩ, trở lại gian phòng của mình tĩnh tu.
Mặt trời chênh chếch dưới rặng núi, cả tòa thành chìm trong ánh sáng vàng cam ảm đạm.
Phía bắc vốn là khu vực cây cỏ sinh trưởng tươi tốt, thế nhưng ở chính giữa
lại đột ngột hiện ra một bãi chiến trường rộng lớn toàn cát và sỏi. Hẳn
là nơi này vẫn luôn có người tu bổ duy trì ở trạng thái tốt nhất.
Bãi chiến trường trải qua Nham hệ Hồn sủng cải tạo cứng rắn hơn mặt đất
bình thường gấp trăm lần, miễn cưỡng có thể thừa nhận được sinh vật cấp
đế hoàng tàn phá.
Sở Mộ đúng hẹn đi tới, bên cạnh là tiểu mỹ nữ mặt mày hưng phấn, nói ríu rít không ngừng.
Vì lý do an toàn, Sở Mộ dẫn Bạch Yểm Đế theo bên cạnh. Ít nhất thời điểm hắn chiến đấu cũng có người bảo vệ Trữ Mạn Nhi an toàn.
Chiến trường rất trống trải, không có xây dựng hay trưng bày đồ vật gì cả.
Bởi vì mỗi một lần Hồn sủng đế hoàng thi triển kỹ năng có tính phá hoại
rất lớn, một trận chiến qua đi đều biến chiến trường thành một bãi phế
tích đúng nghĩa.
Sở Mộ chậm rãi tiến vào chiến trường, nhân loại ở nơi này chỉ là một dấu chấm đen nhỏ nhoi. Lúc này trên mặt hắn đang đeo một tấm mặt nạ bằng bạc.
Phía trên khán đài cũng không có mấy
người xem cuộc chiến, bởi vì mỗi trận chiến đều không công khai nhằm bảo đảm tính bí mật cho song phương tỷ thí.