Nói xong Đế Cơ Vũ Sa nghiêng mắt nhìn qua Sở Mộ, cực kỳ bất mãn nói ra:
- Hiện tại Lăng Xiển chết, ta bị ngươi tù khốn, không có người cáo tri
với kẻ thống trị bên ngoài tình huống nơi này. Nếu như người trong lãnh
thổ này không có chút tin tức nào, ngươi có phái người tới tiếp quản lần nữa hay không?
Vũ Sa thấy mọi người không nói lời nào, mà Sở Mộ thì nhìn nàng chằm chằm.
Nói thật nàng cảm giác mình thật sự không cần nói chuyện này với bọn họ, để bọn họ tự sinh tự diệt là tốt rồi, nhưng mà cân nhắc đến Sở Mộ nếu như chết thì mình ở trong không gian hồn sủng của hắn thì diệt vong theo.
Trong nội tâm Vũ Sa thì Sở Mộ vĩnh viễn chỉ là một mãng phu, nàng sợ Sở Mộ
mạnh mẽ đâm tới, đem cục diện làm loạn lên, không cẩn thận thì bị người
mạnh hơn hắn giết chết, sau đó chính cũng biệt khuất chôn cùng.
Sở Mộ cùng Vũ Sa có liên hệ tinh thần, tâm lý nữ nhân này muốn gì thì Sở Mộ mơ hồ biết rõ một ít.
Vũ Sa lại không biết trong lòng Sở Mộ nghĩ là cái gì, dường như sợ Sở Mộ hiểu lầm, lạnh lùng nói:
- Kẻ thống trị bên ngoài Vân Môn rất mạnh, ngươi tự tìm đường chết mà thôi, đừng đem ta chết cùng.
- Kẻ thống trị bên ngoài Vân Môn còn lợi hại hơn ngươi sao?
Sở Mộ hỏi.
Vũ Sa vẫn bộ dáng khinh thường ngạo mạn nói ra.
- Vài năm sau hắn xách giày cho ta còn không xứng.
- Ngươi bây giờ là nô lệ của ta, ngay cả xách giày cho nô lệ còn không xứng thì ta cần sợ hắn sao?
Sở Mộ nghiêm mặt nói.
- Ngươi... Ngươi...
Vũ Sa chỉ vào Sở Mộ muốn mắng, nhưng không tìm được từ mắng.
- Những ngữ khí của người nói vừa rồi làm cho ta cảm thấy không thoải
mái, nhiệt độ ma diễm tăng thêm ba thành, đi tỉnh táo lại đi.
Sở Mộ căn bản không cho Vũ Sa cơ hội mắng, trực tiếp ném nàng vào trong không gian hồn sủng, tiếp tục suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Ly lão nhân cố ý chạy tới Thất Hoang Chi Viên này chinh là noi chuyện này
cho Sở Mộ biết. Dù sao hắn đi lịch lãm rèn luyện cũng một năm rưỡi rồi,
tất cả mọi người có chút bận tâm, hơn nữa cái gọi là người tới tiếp quản đã khiến người Tam đại cung điện hoảng hốt không thôi, có cảm giác như
sắp có mãnh hổ tới nhà.
Sở Mộ tu luyện thành công cũng không cần phải tiêp tục lưu lại Đông Cuồng Lâm, lập tức khống chế Vong Mộng quay về.
Khó co được là Hàn lão nhân và Ôn lão phụ cũng có y định đi ra ngoài một chút, vì vậy cùng đi với Sở Mộ tới thành Vạn Tượng.
...
Tốc độ phi hành của Vong Mộng vô cùng nhanh, không cần bao lâu Sở Mộ đã từ
Đông Cuồng Lâm xa xôi tiến vào lãnh thổ thành Vạn Tượng.
Vong
Mộng cơ hồ trở thành tiêu chi của Sở Mộ, người của Tam đại cung điện
nhìn thấy ám tử sắc lôi điện xẹt qua không trung thì cũng biết Sở Mộ trở về, tất cả mọi người ngẩng đầu muốn nhìn thấy bộ dáng của người mạnh
nhất lĩnh vực nhân loại là gì.
Sở Mộ ngược lại không thích xuất
đầu lộ diện, tuy hài tử ba tuổi tơi lão giả trăm tuổi của thế giới này
đều biết tên của hắn, nhưng chính thức nhìn thấy Sở Mộ không bao nhiêu
người, thật sự có thể nói là thần long thấy đầu không thấy đuôi, thần bí cùng cao thâm tới cực điểm.
Thành Vạn Tượng trải qua hai năm
trùng kiến thì hiện tại đã khôi phục huy hoàng ngày xưa, Sở Mộ bay qua
không trung thì cảm giác không có vết thương chiến tranh mang lại trên
tường thành.
So sánh với thành Hướng Vinh, thành Vạn Tượng càng
rầm rộ hơn, giống như trái tim mạnh mẽ đang đập rộn ràng, sau chiến
tranh thì phồn vinh và phát triển nhanh hơn.
Trên bầu trời Sở Mộ nhìn bao quát thành trì to lớn hùng vĩ. Bao quát người hành tẩu như con thoi trên các con đường lớn.
Nhớ rõ lần đầu tiên bước vào thành trì này thì mang cho Sở Mộ cảm giác là
vênh váo hung hăng, mà bây giờ hắn đã đứng ở chỗ cao nhất...
Bay
qua không trung khu chợ, cho dù là các binh sĩ tuần tra trên bầu trời
hai là thủ vệ dưới đất của thành Vạn Tượng vô cùng sâm nghiêm, đối mặt
với ám tử sắc thiểm điện lao qua thì mặt mũi tràn ngập ao ước và kính nể nhìn qua bóng lưng hoa lệ tiêu sái trên người Vong Mộng rời xa.
Xuyên qua nội thành, Sở Mộ nhìn thấy vị tri Vạn Tượng Đàn xuất hiện cung điện màu bạc, màu vàng, màu xanh da hỗn trợ lẫn nhau.
Ba màu sắc khác nhau này phân biệt đại biểu ba thế lực của Tam đại cung
điện. Nhưng sau khi trải qua nguy hiểm cực kỳ to lớn thì Tam đại cung
điện đã chặt chẽ liên hệ với nhau, cao tầng cũng cùng chọn lựa chế độ
nguyên lão, trưởng lão, điện chủ, cung điện cùng cung điện không còn thế lực ngăn cách nữa, mà là nhiều hành lang hoa lệ đan xen vào nhau không
dứt.
Thời điểm Sở Mộ rời đi thì nơi này còn đang tu sửa chưa hoàn thành, chỉ chớp mắt đã huy hoàng bàng bạc như thê, hủy diệt thì nhanh,
trùng kiến văn minh cũng nhanh.
Chính giữa Tam đại cung điện có
một tòa đại điện khí thế nguy nga hùng vĩ, tòa cung điện này có ba màu
sắc đan xen vào nhau, lập trụ, mái hiên tạo thành hợp trụ cho ba đại
cung điện, Ly lão nhân giới thiệu đây là cung điện hội nghị cao nhất,
bình thường chỉ có quan hệ tới đại sự tồn vong của Vạn Tượng Cảnh mới
được tổ chức ở nơi này. Chỉ cần tu kiến cung điện này cũng đủ chi phí
kiến tạo mấy tòa giới thành.
Nhìn thấy cung điện hoàn mỹ xuất hiện thì Sở Mộ lại vững tin Tam đại cung điện tài đại khí thô thừa sức làm việc này.
- Ồ? Tại sao phòng nghị sự mở ra ngày hôm nay, chẳng lẽ có đại sự phát sinh?
Ly lão nhân đưa mắt nhìn qua phòng hội nghị của chủ cung điện, mở miệng nói ra.
Cửa lớn của hợp điện mở ra. Trên cầu thang dẫn vào cung điện có hơn một
ngàn thủ vệ đang đứng, thảm nghiêm trang trải từ cửa cung điện xuống
dưới bậc thang, đây là cho thấy đang tổ chức hội nghị quan trọng.
- Chẳng lẽ ngoại nhân bên ngoài Vân Môn đã tới?
Sở Mộ tự nhủ.
Cái gọi là tới sớm không bằng trùng hợp, Sở Mộ tới thật trùng hợp, lập tức
Sở Mộ trực tiếp khống chế Vong Mộng hạ xuống quảng trường trước cửa lớn.
Sở Mộ, Hàn lão nhân, Ôn lão phụ, Ly lão nhân cũng nhảy ra khỏi người của Vong Mộng.
Thánh vệ trong thấy bọn họ tiêu sái, lãnh diễm, cuồng dã nhảy ra khỏi người
Vong Mộng thì tự nhiên biết ai trở về. Đồng loạt nửa quỳ hành lễ với Sở
Mộ.
Hơn một ngàn thánh vệ trang phục trang nghiêm đồng loạt hành lễ như vậy, Sở Mộ chưa từng có chuẩn bị trong lòng.
Thanh vệ trưởng Trác Nông nhìn qua Sở Mộ, trên mặt lập tức tươi cười, nói:
- Sở vương, ngươi cuối cùng cũng quay về.
- Sở vương...
Sở Mộ cười khổ, ai lại cho mình phong hào hoa lệ như vậy chứ, muốn ít xuất hiện cũng không được.
Sở Mộ khoát khoát tay nhìn Trác Nông, nói:
- Trác đại thúc, cho mọi người đứng lên đi, làm cho ta cảm thấy hơi sợ đấy.
- Cấp bậc lễ nghĩa là cần thiết.
Thánh vệ trưởng Trác Nông rất chân thành nói ra.
- Tình huống bên trong thế nào?
Sở Mộ mở miệng hỏi.
- Là người thế giới bên kia Ám Thiên Hải.
Trác Nông nói ra.
- Không phải người ngoài Vân Môn sao?
Ly lão nhân cũng sững sờ, âm thầm kỳ quái nói.
Trác Nông tự nhiên không biết cái gì gọi là bên ngoài Vân Môn, nghi hoặc nhìn qua Ly lão nhân.
- Tính toán, chúng ta vào đi thôi.
Sở Mộ nói ra.
- Cần thông báo sao?
Trác Nông lập tức hỏi.
- Thông báo cái gì, ta không quen.
Sở Mộ lắc đầu, nói xong thì đi lên tấm thảm trải rộng trên bậc thang đi vào trong cung điện.
Sở Mộ cùng phu thê Hàn lão nhân bước vào trong cung điện, không lâu thì
người trẻ tuổi bên cạnh thánh vệ trưởng Trước Nông lúc này bạo động lên.
- Trác vệ trưởng, ngài quen với Sở vương ah!
Thánh vệ trẻ tuổi kích động nói ra.
- Vừa rồi không có nghe Sở vương còn xưng Trác vệ trưởng là ‘ Trác đại thúc ’ ư!
Lại có người nói ra.
Sau khi có người nói chuyện thì những thánh vệ khác cũng kích động nói về
Vong Mộng là hoàng tộc hoa lệ mạnh mẽ, bắt đầu nhao nhao lên.
- Hừ, thời điểm canh gác ai cho phép nói chuyện, thân là thánh vệ nên làm tốt chức trách của mình.
Trác Nông không chút nể tình quát những thánh vệ trẻ tuổi kia. Thời điểm
thánh vệ canh gác không được nói chuyện, thời khắc phải bảo trì hồn niệm bao trùm, những quy củ này phải tuân thủ.
Tất cả mọi người không dám nói thêm gì nữa, nhưng mà những thánh vệ khác cũng có thể nhìn thấy tươi cười trên mặt của Trác Nông, xem ra lão nam nhân này đang đắc ý
đấy, vậy mà giả bộ bình tĩnh được.
...
Trong đại điện tổng cộng có ba vị trí cao nhất. Vị trí quyền lực trung ương có màu vàng,
huy hoàng khí phách, nhìn qua giống như có mãnh hổ đang phủ phục trên
đó.
Hai bên chủ vị màu vàng là màu bạc và màu xanh da trời, trên
chủ vị màu vàng trống không, vị trí màu bạc có Liễu Băng Lam đang ngồi,
vị trí màu vàng chính là Triêu thái tử.
Triêu thái tử phát triển rất nhanh, hôm nay vẻ thư sinh của hắn dã rút đi. Trên mặt hiện ra vài phân trang nghiêm và uy nghiêm.
Triêu thái tử có thể nói là trong vòng một đêm thành thục rất nhiều, nhất là
khi phụ thân chết đối với hắn không thể nghi ngờ là một lần kích thích.
Bên dưới ba chủ vị là những chỗ ngồi cao khác, mà mấy chỗ ngồi này có Mục
Thanh Y, Bạch Ngữ cùng với những cường giả cấp chúa tể tương lai, nhưng
mà hôn nay trên vị trí này chỉ có một mình Mục Thanh Y.
Phía dưới Mục Thanh Y có Tam đại cung điện Ma Đế, nguyên lão, đại trưởng lão theo thứ tự mà ngồi. Phân biệt có Khương Ma Đế, Liễu nguyên lão, Trầm nguyên lão, Bàng nguyên lão, Tiếu nguyên lão, Đức trưởng lão, Mai trưởng lão,
Huống trưởng lão cùng với trẻ tuổi Diệp Hoàn Sinh, Trầm Mặc, Bàng Duyệt, Đằng Lãng, Tần Ngữ Đồng, Tiêu Hợi.
Có chút vị trí ghế trống,
nhưng đại bộ phận là người có chức vị đang ngồi, đương nhiên cũng có
không ít gương mặt mới xuất hiện, những gương mặt này tới từ thế lực
trung lập hay các cường giả bị Hồn Minh áp bách mà ẩn cư.
Những người này tạo thành thế lực cao tầng của Tam đại cung điện, nhân số có hơn ba mươi người.
Sau ba mươi người này chính là trưởng lão, khách khanh trưởng lão, Đại điện chủ, điện chủ, thánh Vệ thống lĩnh, Giới Chủ, thành chủ các địa giới,
phó thành chủ các loại.
Nhóm người này cộng lại cũng hơn ba trăm, mà thực lực hơn ba trăm người này thấp nhất là Hồn Hoàng, thậm chí một
ít Hồn Hoàng cấp thấp đều không có tư cách ngồi ở chỗ nầy.
Trong
ba trăm người này có mấy người là Sở Mộ nhận ra, Sở Mộ vào thời điểm Hồn Hoàng cấp thấp hóa thân thành ma, sau khi trải qua tôi luyện ma hóa thì giai đoạn này nhảy vọt sau đó thực lực tăng nhiều, cho nên trong giai
cấp này không nhận ra bao nhiêu người.
Sở Mộ nhảy qua giai cấp
này nhưng không có nghĩa là những người này không tồn tại, từ số lượng
có thể nhìn ra những người này tạo thành lực lượng hạch tâm của Vạn
Tượng Cảnh cùng Thiên Hạ Cảnh, thiếu khuyết những người này thì Thiên Hạ Cảnh và Vạn Tượng Cảnh sẽ hỏng bét.
Xuất hiện trong tòa đại điện này có chừng bốn trăm người, trong một cung điện có sức chứa bốn trăm
người nhưng khi Sở Mộ đi vào tòa đại điện này lại có cảm giác trống
trải.
- Các ngươi cứ việc yên tâm, người của Vân Môn cứ giao cho
chúng ta, tuy chúng ta rất không nghĩ tới nơi của các ngươi, nhưng mà
chúng ta lại phụng lệnh cấp trên cư trú ở nơi này năm năm, thẳng đến khi nhét các ngươi vào lãnh thổ của chúng ta, đương nhiên chúng ta cũng
không phải tiếp quản các ngươi, chủ nhân của chúng ta bàn giao không cho phép chúng ta can thiệp vào bất cứ sự phát triển nào ở nơi này.
Nam nhân trẻ tuổi ngồi ở vị trí khách mời vô cùng ngạo mạn nói ra.
Trên vị trí khách mời có bốn người, nói chuyện là người đã ra dáng thủ lĩnh, người này Liễu Băng Lam từng gặp qua, bởi vì hắn từng tới dây một lần,
cũng mang Trữ Mạn Nhi đi, Trữ Trường Thanh ngạo mạn.
- Sở Mộ trở về!
- Là Sở vương!
Trữ Trường Thanh nói tới lời này thì người trong đại điện chú ý tới ba người đi vào.
Ánh mắt bốn người Trữ Trường Thanh nhìn qua ba người đang đi tới.
Sở Mộ nghiêng mắt nhìn qua bốn người này, cũng không nói gì mà đi thẳng tới vị trí cao nhất.
- Sở vương?
Thời điểm này ánh mắt Trữ Trường Thanh quét qua người Sở Mộ, cuối cùng nhìn lên người Hàn lão nhân, mở miệng nói:
- Ngươi chính là Sở Vương mạnh nhất Tân Nguyệt Chi Địa theo lời bọn họ nói?
Hàn lão nhân không hiểu gì cả, nhưng phát hiện người của thế giới bên kia
Ám Thiên Hải đang nhìn mình chằm chằm, lập tức hiểu ra được.
- Khục khục, ngươi nói sai rồi.
Hàn lão nhân ho khan một tiếng.
Trữ Trường Thanh cùng ba người khác đều sững sờ, thời điểm đang nghi hoặc
thì phát hiện nam nhân bọn họ bỏ qua lại đi tới vị trí chủ vị cao nhất.
Hắn bình tĩnh ngồi ở vị trí quyền lực trung ương, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bao quát bốn người bọn họ.
Trên mặt bốn người hiện ra thần sắc ngạc nhiên, thời điểm ba người đi tới
thì bọn họ vô ý thức cho rằng người có tư lịch già nhất trong ba người
chính là Sở vương, thật không ngờ Sở vương lại là thanh niên mà bọn họ
lựa chọn bỏ qua.
Thời điểm bọn họ đang thương lượng thì Trữ
Trường Thanh và đám người tới từ Ám Thiên Hải mới lưu ý tới, người ở đây đối với người gọi là Sở vương phi thường tôn kính, lại đưa hắn trở
thành người có thực lực cao nhất Vạn Tượng Cảnh.
Người như vậy
không đủ mạnh bao nhiêu trong nơi của bọn họ, cũng không đáng chú ý tới, trọng yếu nhất là người này có liên quan đặc thù với Trữ Mạn Nhi.
Cho tới nay bọn họ cho rằng người gọi là Sở vương là một lão giả cao tuổi
được kính trọng cao, cho dù không phải lão giả cũng phải là trung niên
nhân, dù sao người ở đây cũng cần thời gian dài tích lũy thực lực mới có thể trở nên cường đại hơn.
Cho nên Sở Mộ, Hàn lão nhân, Ôn lão
phụ đi vào trong đại điện thì bốn người vô ý thức cho rằng Hàn lão nhân
chính là Sở vương, nhưng thật sự không ngờ người trẻ tuổi lại chính là
Sở vương, càng kinh ngạc là thằng này còn trẻ không khác bao nhiêu so
với Trữ Trường Thanh!
- Ngươi chính là thủ hộ giả của Trữ tiểu thư?
Nam tử ngồi ở ngoài cùng nhìn qua Sở Mộ, mở miệng hỏi.
- Người giám hộ.
Sở Mộ uốn nắn lời của thằng này, tiếp tục nói:
- Trước tiên là nói thân phận lai lịch của các ngươi đi.
- Chúng ta vừa rồi đã nói qua.
Trữ Trường Thanh nói ra.