Sủng Mị

Chương 490: Q.2 - Chương 490: Thác nước Thần Hồ - Vinh quang cao nhất




Phan Trịnh bị thương linh hồn quá nặng hầu như không còn khí lực hành động, trước đó không lâu hắn còn đang cười nhạo đối phương, tưởng rằng đã có cơ hội báo thù cho Hồn sủng của mình. Hiện tại đã biến thành một kẻ đáng thương nằm vật vã trên mặt đất, chỉ cầu mong Sở Mộ tha mạng cho hắn.

"Ta… ta chỉ biết mục đích của nữ chủ thượng là cảnh thứ mười, những chuyện khác hoàn toàn không biết. Nữ nhân kia giữ gìn bí mật rất cẩn thận, tất cả mọi người chỉ biết là hiệu lực cho nàng sẽ nhận được lợi ích rất lớn, vì thế mới bán mạng cho nàng, coi như là Lăng Hà cũng không biết nhiều. Sở Thần… Sở Thần, chúng ta thật ra không có thâm thù đại hận, ngươi không cần thiết đuổi tận giết tuyệt, thả ta một con đường sống, ta có thể cho ngươi rất nhiều chỗ tốt."

Phan Trịnh run rẩy nói.

Sở Mộ khẽ nhíu mày, hắn vốn tưởng rằng Phan Trịnh có thể cung cấp một vài tin tức hữu ích. Nhưng không nghĩ tới Phan Trịnh chỉ là một tay đánh thuê, hoàn toàn không biết một chút gì.

"Vụt !"

Một cái móng vuốt bỗng nhiên lướt qua sau gáy Phan Trịnh, cắm sâu vào trong mạch máu dưới cần cổ hắn.

Phan Trịnh vốn tưởng rằng suy nghĩ Sở Mộ đã dao động vì lợi ích hắn đưa ra. Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói ra chỗ tốt thế nào thì tính mạng đã nhanh chóng biến mất.

Chiến Dã chậm rãi rút móng vuốt trở về, đi tới bên cạnh Sở Mộ.

Sở Mộ vuốt ve đầu Chiến Dã, mỉm cười nói:

"Chiến Dã, ngươi đã làm rất tốt, nghỉ ngơi đi, hiện tại ngươi cần một giấc ngủ thật say."

“Rống !"

Thật ra lực lượng của Chiến Dã vẫn đang suy thoái, nó bây giờ quả thật là cực kỳ mỏi mệt.

Chiến Dã không thích biểu đạt cái gì, trong lúc Sở Mộ niệm chú ngữ, nó cũng đặt xuống hết thảy gánh nặng. Mang theo bộ dạng mỏi mệt trở lại không gian Hồn sủng của mình, an tĩnh nằm xuống, nhắm mắt lại.

Đúng như lời Sở Mộ đã nói lúc nãy, Chiến Dã đã làm tốt lắm rồi, bây giờ nó cần phải nghỉ ngơi, cần một lần ngủ say để bình phục thể lực và tinh thần.

"Ô ô ô !”

Sau khi thu hồi Chiến Dã, Mạc Tà từ cách đó không xa bỗng nhiên vui vẻ chạy trở lại, trên miệng nó đang ngậm một ít đồ vật đặt xuống trước mặt Sở Mộ.

"Đây là…"

Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, nhặt một món đồ trong đó lên, nhất thời mừng rỡ như điên.

"Cấp chín hồn giáp."

Sở Mộ cầm bảo vật trong tay không nhịn được bắt đầu run rẩy.

Cấp chín hồn giáp, đây chính là bảo vật chân chính, giá trị tương đương 4 tỷ kim tệ.

Cấp chín hồn giáp hiển nhiên là ở trên người Lăng Hà. Sở Mộ không nghĩ tới người này còn có bảo vật hộ thân quý trọng như vậy.

Hiện tại Quỷ Khung Quân Vương phòng ngự là cấp chín trung kỳ, nếu như sử dụng cấp chín hồn giáp thì phòng ngự khẳng định đạt tới cấp chín toàn kỳ. Lực phòng ngự cỡ này tuyệt đối là dư sức chống đỡ chín đoạn cao giai Hồn sủng trung đẳng quân chủ trở xuống. Trừ phi có kỹ năng đặc thù, nếu không rất khó có thể tạo thành thương tổn đối với Quỷ Khung Quân Vương.

Quỷ Khung Quân Vương đã có cấp tám hồn giáp, hơn nữa phòng ngự bản thân đã là cấp chín trung kỳ. Cho nên nó có tác dụng rất tốt tại bậc thang thứ hai, nếu muốn tăng cường phòng ngự phải tìm cách để cho Quỷ Khung Quân Vương lột xác từ tám đoạn lên chín đoạn.

Bây giờ tự nhiên lượm được bảo bối tăng cường hiệu quả trang bị lên tới mức lớn nhất. Trải qua một trận đại chiến này, tất cả công lao đều quy về cho Chiến Dã.

Lúc trước Chiến Dã sử dụng cấp bảy hồn giáp, trong quá trình chiến đấu liên tục đã bị hủy mất rồi. Hơn nữa, thực lực Chiến Dã tăng cường rất nhanh, cấp bảy hồn giáp hầu như không còn tác dụng nhiều lắm. Cho nên Sở Mộ dự định đưa cấp chín hồn giáp cho Chiến Dã sử dụng.

Chiến Dã đánh thức thành công lực lượng Giác thú viễn cổ ẩn trong huyết mạch, đồng thời thực lực bạo tăng trong quá trình chiến đấu. Trải qua trận chiến cực hạn tẩy lễ thể xác lẫn tinh thần, thực lực Chiến Dã đột ngột tăng mạnh lên tới chín đoạn bốn giai.

Sở Mộ tạm thời không thể xác định đẳng cấp chiến lực của Chiến Dã có tăng cường hay không. Cũng không biết lực lượng Thú hồn viễn cổ thức tỉnh là do năng lực Dũng Triết Chi Tâm lột xác đến hình thái mười đoạn mới kích phát, sau khi hiệu quả Dũng Triết Chi Tâm mất rất có thể sẽ biến mất theo.

Cho nên Sở Mộ chỉ suy đoán bảo thủ thực lực Chiến Dã khoảng chừng là chín đoạn bốn giai - trung đẳng cấp quân chủ.

Thực lực này đã là tồn tại cực mạnh tại bậc thang thứ hai, bây giờ cho dù là cường giả ẩn giấu cũng chưa chắc là đối thủ của Sở Mộ. Vấn đề duy nhất chính là Sở Mộ đối mặt không chỉ là tuyển thủ bậc thang thứ hai, mà còn có Hạ Nghiễm Hàn và thiếu nữ phản bội âm thầm bố trí các loại cạm bẫy.

Sở Mộ bây giờ vẫn còn khả năng tăng cường thực lực Hồn sủng trên biên độ rất lớn, Chiến Dã đạt tới chín đoạn bốn giai và sử dụng cấp chín hồn giáp sẽ gia tăng lực phòng ngự lên tới cấp chín trung kỳ, đến gần hậu kỳ. Chuyện này tương đương với tăng cường thực lực tổng thể lên hai cấp bậc.

Quan trọng nhất là Chiến Dã rất cần phòng ngự, năng lực chống cự của nó càng mạnh, chiến đấu càng lâu thì thực lực tăng cường càng nhiều. Bởi vì như thế, kế tiếp Sở Mộ chỉ cần bảo đảm Chiến Dã không bị hạn chế, phong ấn, trói buộc … vậy thì một mình Chiến Dã có thể tự do càn quét bậc thang thứ hai rồi.

Trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười rất tươi, thực lực Lăng Hà hẳn là tương đương với Hồn Minh Tư Thiên, thanh niên tối cường tại bậc thang thứ hai. Bây giờ Chiến Dã bộc phát toàn lực đã có tư cách đánh một trận với hắn, vinh quang cuối cùng của bậc thang thứ hai đã gần hơn một bước rồi.

"Mạc Tà, Bạch Ma Quỷ, các ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về không gian Hồn sủng nghỉ ngơi đi."

Sở Mộ nhẹ giọng nói.

Mạc Tà và Bạch Ma Quỷ đã được triệu hoán ra ngoài nhiều ngày rồi, quả thật là cả hai đã mệt mỏi không ít. Sở Mộ niệm chú ngữ thu hồi chúng nó vào không gian Hồn sủng.

Mạc Tà và Bạch Ma Quỷ chỉ tiêu hao thể năng, nghỉ ngơi một đoạn thời gian là có thể khôi phục như cũ.

Sở Mộ lai niệm chú ngữ triệu hoán Dạ Lôi Mộng Thú ra trước mặt mình.

"Dạ, chúng ta phải tranh thủ thời gian."

Sở Mộ nói với Dạ Lôi Mộng Thú.

"Hí !"

Dạ Lôi Mộng Thú tung người nhảy lên, trên người phát ra một trận khí lưu cuồn cuộn phóng thẳng về phía đông.

Lần này hẳn là không có bao nhiêu khả năng giành lấy vinh quang cao nhất cảnh thứ bảy, nhưng ít ra Sở Mộ phải tới được Thần Hồ để hoàn thành nhiệm vụ đột phá cảnh.

Thần Hồ là một khu vực tương đối tách biệt với rừng rậm và núi non. Nơi này có bãi cỏ xanh tươi, có thác nước tuyệt đẹp đổ xuống mặt hồ trắng xóa.

Từng cơn gió thổi qua bờ hồ cuốn theo mùi cỏ thơm ngát, trộn lẫn mùi bùn đất ngai ngái giống như dấu hiệu lúc trời mới đổ cơn mưa. Ánh mặt trời xuyên qua rừng rậm, chiếu xuống mặt hồ tỏa ra quang mang lấp lánh vô cùng đẹp đẽ.

Từ địa điểm ngoài cùng chạy đến sơn mạch, vượt qua thung lũng rồi đến rừng rậm chỉ có thể tính là một nửa Mê giới. Trên thực tế, vùng đất phía sau khu rừng nơi này mới là địa phương nguy hiểm nhất.

Rừng rậm nơi này có diện tích rộng lớn không thể tính hết, từng dãy núi kéo dài liên miên bất tuyệt. Một khi tiến vào rất dễ dàng lạc mất phương hướng, hoặc là sinh ra cảm giác hình như chỉ đi vòng quanh một chỗ.

Thần Hồ tọa lạc tại một góc phía đông Mê giới, trên một trình độ nhất định nếu đi tới Thần Hồ có nghĩa là đã thoát khỏi vùng đất nguy hiểm.

Hiện tại chung quanh Thần Hồ đã xuất hiện rất nhiều tuyển thủ bậc thang thứ hai, phần lớn những người này mặt mày mệt mỏi, dáng vẻ bơ phờ ngồi trên bãi cỏ nghỉ ngơi, có một số tạo thành tổ đội, có vài người ngồi riêng biệt ở một nơi.

Thần Hồ là một trong những điểm cuối Mê giới. Những người này vượt qua sơn mạch, chạy qua thung lũng, xuyên qua rừng rậm đã sức cùng lực kiệt, hoàn toàn không có dư lực tranh đoạt vinh quang cao nhất tại thác nước Thần Hồ.

Thần Hồ là điểm cuối, mà khu vực thác nước chính là địa điểm tranh đoạt vinh quang. Vị trí Thần Hồ cách thác nước cũng không xa, nhưng tất cả mọi người đều biết chỉ cần bước lên con đường đi tới thác nước cũng có nghĩa là bị cuốn vào một trận hỗn chiến giữa cường giả và cường giả. Bởi vì những người muốn nhận được vinh quang cao nhất của bậc thang thứ hai sẽ không cho phép người khác tiến vào khu vực thác nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.