- Ta có nói cho các ngươi rời đi chưa?
Lê Hồng đứng trên người
Cửu Dực Long Xà, cao cao nhìn xuống mọi người bên dưới, khí thế lập tức
đè xuống, làm cho người ta có cảm giác như bị núi đè.
Huynh muội Diệp gia vô cùng ăn ý với nhau, vẫn mang theo Hạ Chỉ Hiền quay người rời đi.
Mà các trường lão khác do dự một chút, cắn răng, cảm nhận được Lê Hồng cường đại cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.
Bọn họ biết rõ cấp chúa tể chiến đấu thì bọn họ căn bản không có chút tác dụng nào cả.
Lê Hồng thấy mọi người rời đi thì đuổi theo, mà lúc này Triêu thái tử đã
nhảy lên lưng Vạn Triêu Thú, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lê Hồng, mở miệng nói:
- Trừ phi ngươi có thể giẫm qua người của ta!
Cửu Dực Long Xà ngừng trên không trung, Lê Hồng nhìn qua nam tử vẻ mặt cương quyết này, cười nhạt một tiếng nói:
- Ngươi thực cho rằng có thể ngăn cản được ta sao?
- Không thử làm sao biết?
Triêu Lãnh Xuyên nói ra.
Từ thời thiếu niên mỗi lần thất bại thì hắn tự nói với mình rằng. Một
cường giả chính thức phải có nội tâm tự tin. Nhất định phải lấy một mục
tiêu trở nên mạnh và đi xa hơn, thất bại giữa đường không có nghĩa là
thất bại cuối cùng, nếu như ngã mà không đứng lên được thì đó mới là
thất bại hoàn toàn. Thất bại này sẽ mở rộng vô hạn, sẽ quấn lấy tâm
tình.
Hắn hiểu được vì vậy vứt bỏ tất cả táo bạo và quần là áo lượt. Hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện.
Thân là một thái tử, người chướng quản Hồn Điện tương lai, hắn lại không
hiểu được nên liên hệ với người khác thế nào, bởi vì hắn đem toàn bộ
thời gian xã giao đặt lên tu luyện...
Triêu Lãnh Xuyên rất sớm
nghĩ tới tương lai mình sẽ đứng cùng độ cao với Lê Hồng, nhưng thật
không ngờ lại đứng ở mặt đối lập, một trận chiến này tới sớm hơn tưởng
tượng của Triêu Lãnh Xuyên rất nhiều!
- Tốt, ta cho đồng bọn của ngươi thời gian năm phút để chạy trốn.
Lê Hồng quả nhiên không có đuổi theo, ánh mắt cao ngạo nhìn chằm chằm vào Triêu Lãnh Xuyên.
Triêu Lãnh Xuyên đã không nói thêm gì nữa, ánh mắt của hắn trở nên chuyên chú và hiếu chiến. Toàn thân của Vạn Triêu Thú hiện ra áo giáp thần thánh,
như lâm đại địch nhìn chằm chằm vào đầu long xà khí tức cường đại kia!
- Hống hống hống! ! ! ! ! ! !
Vạn Triêu Thú mở to miệng dùng tiếng hô đánh vỡ giằng co. Thân hình màu
vàng của nó lóe lên, giống như hào quang chói mắt lao về phía Cửu Dực
Long Xà!
- Tê tê xé ~~~~~~~
Cửu Dực Long Xà phát ra tiếng
gáy gọi bén nhọn. Thân hình thật dài của nó bao phủ trong gai nhọn, nó
vung vẩy thân thể thì hóa thành những huyết tiên khổng lồ, từ không
trung đánh xuống thật mạnh.
Thân hình màu vàng của Vạn Triêu Thú
không có né tránh, sau khi lần lượt thi triển kỹ năng thì mãnh liệt bắt
lấy phần đuôi của Cửu Dực Long Xà, nương vào man lực kéo nó xuống thật
mạnh!
Lê Hồng nhìn qua Vạn Triêu Thú cường mãnh như vậy, khinh thường hừ lạnh một tiếng thì ra lệnh cho Cửu Dực Long Xà!
Chín đôi cánh thịt mở rộng ra, lực nâng cực mạnh làm Cửu Dực Long Xà bay vào không trung, không chỉ có không có bị Vạn Triêu Thú túm xuống, ngược
lại kéo thân hình cường tráng của Vạn Triêu Thú lên không trung.
Cửu Dực Long Xà trên không trung lộn một vòng, đem Vạn Triêu Thú ném lên trời cao..
- Tử Hình Phủ.
Lê Hồng căn bản không có ngẩng đầu, nhìn Cửu Dực Long Xà phát ra lệnh dùng kỹ năng.
Thân hình Cửu Dực Long Xà lúc này hiện ra hào quang kỹ năng cực mạnh hóa thành cái lưỡi của Tử Hình Phủ!
Cửu Dực Long Xà lao thẳng lên cao, đầu lâu của nó chính là bộ phận lưỡi của Tử Hình Phủ, lưỡi búa tử vong kia chém thẳng vòa Vạn Triêu Thú!
Nếu như thiên địa đảo ngược thì sẽ phát hiện lưỡi búa của Cửu Dực Long Xà giống như cây búa treo trên kệ, đang xé rách trời cao.
Vạn Triêu Thú ở trên không trung nên không cách nào né tránh, nó phát ra
một tiếng gầm rú hùng hồn, lập tức hào quang màu vàng hiện ra ngoài, hóa thành một thánh khải bao phủ người của nó.
- Ping!
Một
tiếng giòn vang, áo giáp bị Tử Hình Phủ chém thành mảnh vỡ rơi lả tả,
lại chém lên da thịt dày của Vạn Triêu Thú, trên lưng của nó xuất hiện
vết thương sâu thấy xương.
Vạn Triêu Thú gào thét thống khổ,
cưỡng ép quay người lại, bốn vó giẫm mạnh vào không tủng, giẫm ra một
đạo lực sóng chấn lên người Cửu Dực Long Xà !
Phản ứng của Cửu
Dực Long Xà phi thường nhạy cảm, lực lượng còn chưa đánh vào người của
nó thì nó đã huy động chín đôi cánh thịt kéo dài khoảng cách, sau đó
ngừng lại trên không trung, con mắt lạnh lùng nhìn qua đối thủ đang đổ
máu!
Triêu thái tử liếc mắt nhìn qua vết máu thật dài trên người Vạn Triêu Thú, lập tức cắn chặt răng.
Phòng ngự của Vạn Triêu Thú căn bản không cách nào ngăn cản công kích của Cửu Dực Long Xà, hắn phải tìm được điểm đột phá trong trận đấu này, nếu
không hắn căn bản không cách nào kiên trì năm phút trước mặt Lê Hồng cả.
- Tiến công!
Triêu thái tử cũng không có suy nghĩ bao lâu, sau khi điểu chỉnh một chút lại ra lệnh cho Vạn Triêu Thú phát ra công kích!
Vạn Triêu Thú mở bộ pháp nặng nề, thân hình như sắt thép lao thẳng vào Cửu
Dực Long Xà, một cổ năng lượng hủy diệt ngưng tụ trên sừng của Vạn Triêu Thú!
- Mãng phu, ngu xuẩn.
Lê Hồng đạm mạc nói một câu.
Vạn Triêu Thú lao mạnh như thế căn bản không thể là gì Cửu Dực Long Xà linh hoạt được.
Quả nhiên lực lượng hủy diệt này vẫn đánh vào không khí, ngay sau đó thân
hình tràn ngập lực lượng của long xà quấn lên người Vạn Triêu Thú, đao
phong của lân phiến ngoài da hiện ra.
- Bá bá bá! ! ! ! ! !
Cửu Dực Long Xà rút thân thể lại, mỗi một mảnh lân phiến đều có lưỡi đao đâm vào người của Vạn Triêu Thú!
Áo giáp trên ngời Vạn Triêu Thú bị quấy toái, làn da cùng cơ bắp hiện ra
ngoài, mạch máu bị ngăn cách nên máu tươi phún ra ngoài, trong khoảnh
khắc đem Vạn Triêu Thú cùng Cửu Dực Long Xànhuộm đỏ! !
Vạn Triêu Thú thống khổ gầm rú vang vọng khắp sườn núi. Ánh mặt trời chiếu vào thân thể của nó sáng rõ!
Giống như không muốn bị máu tươi làm bẩn xiêm y của mình. Lê Hồng lại bảo Cửu Dực Long Xà dùng cánh bảo vệ chính mình, sau khi Cửu Dực Long Xà hoàn
thành công kích thì vừa nhanh chóng bay đi. Giữ khoảng cách với Vạn
Triêu Thú!
Cửu Dực Long Xà thoát ly thân hình của Vạn Triêu Thú
thì máu tươi giống như nước bắn ra khắp bốn phương tám hướng, đứng trên
người Vạn Triêu Thú nên đôi má và tóc của Triêu thái tử xuất hiện máu
tươi nóng hổi.
Triêu thái tử chùi chùi máu tươi trên mặt. Con mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào đối thủ.
Cho dù là cấp bậc hay kinh nghiệm chiến đấu thì người trước mắt này mạnh hơn hắn quá nhiều.
Mùi huyết tinh xông vào mũi, Triêu Lãnh Xuyên dùng tay vuốt ve cổ của Vạn Triêu Thú, trong nội tâm tràn đầy áy náy.
- Rống rống! ! ! ! ! ! !
Vạn Triêu Thú có thể cảm ứng được tâm tình của chủ nhân, ương ngạnh áp chế
thống khổ thịt xương chia lìa, phẫn nộ chuyên chú nhắm vào địch nhân
trước mặt.
Triêu Lãnh Xuyên hít thở sâu một hơi, ánh mắt mang theo áy náy biến thành kiên nghị, mở miệng nói:
- Huyết dịch dung luyện!
Đông tử Vạn Triêu Thú lúc này thay đổi liên tục, con mắt lập tức biến thành màu vàng. Hơn nữa kim quang bắn ra ngoài.
Hào quang bao phủ người của Cửu Dực Long Xà, lập tức những huyết dịch nhuộm khắp người của Cửu Dực Long Xà trở nên nóng hổi giống như dung nham.
Bắt đầu cháy lân giáp long xà của Cửu Dực Long Xà!
- Xì xì xì ~~~~~~
Lân giáp long xà bốc khói trắng. Huyết dịch nóng hổi xuyên qua lân phiến
của Cửu Dực Long Xà, lửa mạnh đốt cháy làn da của nó. Thậm chí bắt đầu
cháy vào huyết nhục!
- Tê tê xé! ! ! ! ! !
Toàn thân của
Cửu Dực Long Xà bị máu tươi nóng hổi bao phủ, lập tức phát ra tiếng kêu
vô cùng bén nhọn, thân hình không ngừng giãy dụa ở giữa không trung, ý
đồ đem những huyết dịch này dứt ra ngoài.
Mỗi một giọt huyết
dịch bị hào quang màu vàng chiếu xuống hóa thành dung nham, không ngừng thiêu đốt thân thể Cửu Dực Long Xà da tróc thịt bong!
Lê Hồng tự nhiên không ngờ Triêu Lãnh Xuyên lại dùng thủ đoạn như vậy, nhìn qua
Cửu Dực Long Xà bị thương, ánh mắt hờ hững của hắn biến thành lạnh như
băng, cũng chậm rãi có sát ý dâng trào.
- Ngươi có thể xuống dưới đoàn tụ với phụ thân của mình!
Lê Hồng phẫn nộ nói ra.
Cả người của Triêu Lãnh Xuyên là máu nên căn bản cũng không biết sợ hãi, ngược lại điên cuồng cười to!
Hắn không cần nghe Lê Hồng trào phúng cùng bố thí trong chiến đấu, hắn muốn chính là chiến đấu ngươi chết ta sống.
Cho dù biết rõ thực lực không bằng hắn thì như thế nào, đối mặt đối thủ
đánh không lại hắn sẽ không có sợ hãi và trốn chạy, bởi vì như vậy sẽ
thua không nghi ngờ, chỉ có buông tay đánh cược mới có một tia sinh cơ.
Mà lý niệm chiến đấu này thể hiện ra ở nơi này, cho nên Triêu Lãnh Xuyên muốn cười, cười như điên cuồng!
Nghe tiếng cười của Triêu Lãnh Xuyên thì sắc mặt Lê Hồng càng ngày càng âm
trầm, mà Cửu Dực Long Xà của hắn sát khí hiện ra ngoài.
Sau khi
vỗ cánh thì thân hình Cửu Dực Long Xà che đậy trời chiều, bóng ma tử
vong bao phủ, đôi mắt màu vàng giống như thần chết nhìn qua Triêu Lãnh
Xuyên cùng Vạn Triêu Thú.
...
Trời chiều đỏ thẫm như máu, ở sườn núi xa xa vang vọng âm thanh gào thét của Vạn Triêu Thú, hùng hồn lại bi tráng!
Trầm Nguyệt đã che lỗ tai, không dám nghe âm thanh này...
Nhưng mà không biết qua bao nhiêu lâu, Diệp Hoàn Sinh lại kéo tay của nàng, thấp giọng nói cho hắn biết:
- Không có âm thanh.
Không có âm thanh, vậy ý nghĩa...
Toàn thân Trầm Nguyệt run lên, nghĩ đến Triêu thái tử có khả năng đã cùng
Vạn Triêu Thú của hắn nằm trong vũng máu, Trầm Nguyệt lập tức rơi nước
mắt như mua, khóc không thành tiếng.
Mà Trầm Mặc ở chung với Triêu thái tử thời gian dài cũng hít một hơi khí lạnh, nắm chặt nắm đấm.
Trước kia Trầm Mặc không ngừng cười ngạo Triêu thái tử e thẹn như nữ nhân,
lại giống như hài tử không chịu lớn và châm chọc nhiều chuyện khác, luôn "Bội phục bội phục" khiêm tốn quá mức...
Mà vừa rồi Triêu Lãnh
Xuyên kiên nghị cùng khí phách còn có tiếng cười điên cuồng lúc cuôi
cùng làm cho Trầm Mặc lần đầu tiên chính thức khâm phục vị thái tử này,
đây mới thực sự là nam nhân khí phách, hiện tại nhìn thấy Triêu thái tử
thì trong nội tâm Trầm Mặc suy nghĩ đệ nhất nhân phải là như vậy.
Chỉ chẳng biết tại sao Triêu Lãnh Xuyên lại làm cho Trầm Mặc tức giận, bởi
vì thằng này làm Trầm Mặc giờ phút này cho rằng mình là nữ nhân, mím môi rơi nước mắt...
Trên sườn núi.
Trời chiều chậm rãi thu hồi ánh mặt trời cuối cùng, bóng tối lờ mờ hàng lâm đại địa.
Cửu Dực Long Xà chèo chống thân hình của mình, cao ngạo ngẩng đầu nhìn chăm chú lên bóng tối bắt đầu bao phủ thiên địa.
Ánh mắt Lê Hồng cũng nhìn chằm chằm vào chỗ đó, hắn lúc này vô cùng tứ giận nhưng chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ nhìn qua Triêu Lãnh Xuyên cứ như
vậy đào tẩu trước mặt của mình!
- Rốt cuộc là ai!
Ánh mắt Lê Hồng vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú lên chỗ đó, nhìn qua bóng lưng nam tử mang theo Triêu Lãnh Xuyên đi xa!
Hồi lâu Lê Hồng dần dần dẹp loạn cảm xúc, một lần nữa nhảy lên người Cửu
Dực Long Xà, khống chế lấy Cửu Dực Long Xà bay theo phương hướng bọn
người Diệp Khuynh Tư đang bỏ chạy.
...
Sau khi Lê Hồng rời đi không lâu, một thân ảnh màu tím chậm rãi xuất hiện trong lờ mờ.
Người khống chế hồn sủng màu tím này nhìn qua vết máu trên đất, ánh mắt xuất
hiện một ít biến hóa, cuối cùng thật nhanh chóng chạy qua một hướng
khác. truyện được lấy từ website tung hoanh
Người khống chế hồn sủng màu tím này chính là Diệp Hoàn Sinh.
Kỳ thật bọn người Diệp Khuynh Tư rời đi không có xa, thời điểm Triêu thái
tử đi về hướng tây bọn họ lựa chọn quấn một vòng trốn tới rừng cây phía
bắc cách Triêu Lãnh Xuyên cùng Lê Hồng chiến đấu chừng trăm dặm.
Tốc độ Cửu Dực Long Xà của Lê Hồng thật nhanh, nếu như chạy về một phương
hướng thì dùng không bao lâu sẽ bị đuổi kịp, lựa chọn con đường ngược
lại mới có khả năng thoát được.
Sau khi chiến đấu kết thúc thì Diệp Hoàn Sinh liền tiến về sườn núi trước đó tìm hiểu tình huống.
Chỉ có điều đem làm Diệp Hoàn Sinh trở về chiến trường kia cũng không có
trông thấy Vạn Triêu Thú cùng Triêu thái tử, chỉ nhìn thấy huyết dịch
tung tóe khắp nơi.
Diệp Hoàn Sinh khống chế Tử Sam Mộng Thú của Diệp Khuynh Tư bay tới, lại hạ xuống cánh rừng mọi người ẩn nấp.
- Như thế nào rồi?
Diệp Khuynh Tư dò hỏi.
Diệp Hoàn Sinh mở miệng nói:
- Lê Hồng đã đi rồi.
- Triêu Lãnh Xuyên như thế nào rồi?
Trầm Mặc lập tức đứng lên, mở miệng dò hỏi.
Diệp Hoàn Sinh lắc lắc đầu nói:
- Chỉ nhìn thấy vết máu...
Mọi người đã không nói lời nào, dù sao Triêu thái tử vì tranh thủ thời gian cho bọn họ mà ở lại, hiện tại sinh tử chưa biết dù ai cũng không cách
nào cảm thấy may mắn gì thoát khỏi cảnh Lê Hồng đuổi bắt.
- Chúng ta đi về hướng đông.
Thời điểm này Diệp Khuynh Tư mở miệng nói ra.
- Hướng đông? Lãnh địa của chúng ta đều nằm ở phía tây, hướng đông chẳng phải là đi vào nơi của địch nhân sao?
Huống trưởng lão nói ra.
- Đúng vậy a, phía đông phần lớn là thành trì của Hồn Minh, hơn nữa
chúng ta còn phải lách qua thành Vạn Tượng. Quá trình này tương đương
nguy hiểm.
Thánh vệ trường nói ra.
- Chúng ta phải nhanh chóng hội hợp với Sở Phương Trần.
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
- Sở Phương Trần? Tìm được hắn thì thế nào, thành Vạn Tượng cũng đã rơi
vào tay giặc, việc cấp bách bây giờ là lùi về phía tây, sửa sang lại
quân đoàn tiến vào thành Vạn Tượng, đem nữ tôn, nguyên lão, các trưởng
lão cứu ra mới đúng!
Huống trưởng lão nói ra.
- Như vậy
đi, chia nhau hành động, Huống trưởng lão ngươi bây giờ trở lại thành
Hướng Vinh, đem tình huống nói cho Đằng nguyên lão lưu thủ thành Hướng
Vinh biết đối sách chúng ta thương nghị. Trọng yếu nhất là đừng làm bọn
họ bối rối. Ta nghĩ Hồn Minh kế tiếp nhất định sẽ giữ con tin làm the
đánh bạc. Cố ý kéo dài thời gian làm cho những thành viên quan trọng của chúng ta tan rã vì thân nhân bị giữ ở thành Vạn Tượng, như vậy phần lớn miền tây không chiến mà bại. Như vậy chúng ta càng không có vốn liếng
chống lại địch nhân nữa, triệt để luân vào cảnh bị địch nhân áp bức, mặc người ta chém giết. Các ngươi cần làm là ổn định cảm xúc của người
khác.