Ads
Tiêu chí của Tân Nguyệt hải quân chậm rãi chạy vào bến cảng thành Quan Hải
Thành Quan Hải là cương thành quan cương, là hàng xóm ở Ô Bàn đại địa với Tân Nguyệt Chi Địa.
Tòa cương thành này chính là nơi đóng quân của Ô Bàn hải quân cửu bộ.
Hải cảng thành Quan Hải rất lớn, có thể dung nạp mấy trăm thuyền lớn, Tân
Nguyệt hải quân chạy nhanh vào cảng thì chỗ đó đã neo rất nhiều thuyền
bè, ba mươi thuyền lớn như vậy chạy vào hải cảng hấp dẫn ánh mắt của
nhiều người, đứng ở trên thuyền nhìn qua Tân Nguyệt hải quân đang đi vào hải cảng, nhiều người đi ra dò xét, hơn nữa còn đang kinh ngạc nghị
luận.
Muốn chế tạo đội tàu như vậy, tốn hao tài chính tuyệt đối
rất khổng lồ, cho dù là thành Quan Hải cũng khó chế tạo được đội thuyền
lớn như vậy.
Trải qua cho phép, ba mươi chiến thuyền đỗ trong hải cảng.
- Chúng ta nghỉ ngơi ở nơi này vài ngày, sau đó lại xuất phát đi tòa đảo kia.
Tang Anh nói ra.
Lưu một bộ phận thuỷ thủ trông giữ đội tàu, những người khác có thể tự do
đi lại trong thành Quan Hải, Viên Tuế dặn dò đám thủy thủ trước kia ra
khỏi tàu là không được gây chuyện thị phi, nói như thế nào đây cũng là
cương thành, gây phiền toái bọn họ cũng xử lý không tốt.
Viên Tuế phụ trách chiêu nạp nhân viên, tất cả thuỷ thủ đều trải qua hắn lựa
chọn, phương diện tố chất rất cao, điểm ấy từ hai tháng hải trình trên
Nguyệt Hải Sở Mộ đã cảm nhận được.
- Hắc, các ngươi khỏe chứ, ta chờ ở đây một hồi rồi đấy.
Vừa rời thuyền thì có nữ tử phong tình bá mị đi tới.
- Là Lam Nhiêu.
Bàng Duyệt liếc nhận ra nữ hồn sủng sư đóng ở thành Vạn Tượng vài năm trước.
Hai người tương đối quen thuộc nhau, Bàng Duyệt lập tức đi ra phía trước.
Lam Nhiêu tại thành Vạn Tượng ngây ngốc vài năm. Thành Vạn Tượng độc lập
thì nàng rời đi, Lam Nhiêu nghe nói Tân Nguyệt Chi Địa xây dựng hải
quân, hơn nữa sắp tới nơi này, cho nên cố ý sai người trông coi bến
cảng, Tân Nguyệt hải quân lái thuyền tới thì thông tri cho nàng.
- Sở vương, có từng nhớ rõ tiểu nữ tử?
Lam Nhiêu vũ mị cười nói, mở miệng nói với Sở Mộ.
- Nhớ rõ. Ngươi cố ý tới nghênh đón chúng ta?
Sở Mộ nói ra.
- Đúng vậy a, ngài tự mình tới Ô Bàn đại địa chúng ta, ta làm sao có thể
không đến nghênh đón đây. Có cái gì cần trợ giúp ngài cứ nói.
Lam Nhiêu rất nhiệt tình.
Tại thành Vạn Tượng ngây ngốc mấy năm, Lam Nhiêu cũng có cảm tình với nơi
đó, hơn nữa nàng cùng Bàng Duyệt rất quen thuộc nhau. Vừa mới gặp mặt đã thân mật.
- Vậy phiền toái ngươi.
Sở Mộ gật gật đầu.
Đám thủy thủ được tự do hoạt động, Lam Nhiêu dẫn đường ở phía trước, một
đoàn người Sở Mộ, Diệp Hoàn Sinh, Triêu Lãnh Xuyên, Tang Anh, Viên Tuế,
Tằng Bang Dương đi theo Lam Nhiêu vào trong thành.
Lam Nhiêu đã sớm chuẩn bị tốt tòa nhà ở trung tâm, có thể trực tiếp cung cấp nơi nghỉ ngơi cho bọn họ.
Xuyên qua con đường phồn hoa, lần đầu tiên tiến vào Cương thành thì Sở Mộ cảm thấy tòa thành này rất phồn vinh, cũng không phải Cương thành lớn hơn
Cảnh thành bao nhiêu, mà khí thế của nơi này không phải Cảnh thành có
thể so sánh.
- Các ngươi muốn đi tiêu diệt Ám Hải hải đảo?
Nghe bọn người Sở Mộ nói mục đích đi tới nơi này, trên mặt Lam Nhiêu cũng hiện ra thần sắc kinh ngạc.
- Có cái gì không ổn sao?
Tang Anh nói ra.
- Không ổn thật không có, nhưng mà u ác tính trên Ám Đảo hải đảo thật
không dễ thanh trừ, hải quân cửu bộ chúng ta nhiều lần vây quét nó. Lần
cuối cùng để cho chúng đào thoát, hơn nữa theo tin tức nho nhỏ thì Ám
Hải hải đảo rất hung hăng càn quấy, có một đám tướng lãnh cao cấp của
hải quân vì phạm lỗi cao bị trục xuất gia nhập vào hải đội của Ám Hải
hải đảo. Thực lực của bọn chúng tăng nhiều, treo giải thưởng cũng từ
chín ngàn huyền lên ba vạn huyền.
Lam Nhiêu nói ra.
- Khoa trương như vậy, ba vạn huyền?
Tang Anh sững sờ.
Tang Anh tích súc cả đời cũng không gom đủ ba vạn huyền, nếu đem ba vạn
huyền này đầu nhập vào kiến thiết hải quân, khẳng định có thể tiến tới
gần thực lực quân đoàn ba.
- Ba vạn huyền này là treo giải giết
được tướng lãnh hải quân Trác Thanh và tiêu diệt hải tặc Ám Hải hải đảo. Mặt khác còn có rất nhiều treo thưởng, hải tặc chia làm nhiều nơi, ban
bố treo giải thưởng cũng trên cả trăm, những giải thưởng này gom lại
cũng rất lớn. Đáng tiếc là người đi tới tiêu diệt phần lớn là có đi
không về, mỗi lần hải quân cửu bộ vây quét thì đám hải tặc kia không qua lại nữa, sau khi chờ vây quét qua đi lại đi cướp bóc thành thị.
Lam Nhiêu nói ra.
Thời gian trước hải tặc Ám Hải hải đảo cũng thường xuyên uy hiếp các thành
thị, mà bây giờ bọn này càng hung tàn đáng sợ, trước đó không lâu còn
tàn sát một tòa tiểu thành, nghe nói là Trác Thanh cố ý khiêu khích hải
quân cửu bộ, hải quân cửu bộ không tìm thấy bóng dáng của chúng, hiện
tại dân chúng đã bắt đầu công khai lên án hải quân cửu bộ vô năng.
Như thế quân bộ hải quân không thể không tăng giải thưởng lên, nhất là thủ
lĩnh Trác Thanh tội ác tày trời, treo giải thưởng đã lên tới ba vạn
huyền.
Nghe được Lam Nhiêu miêu tả, Sở Mộ quay đầu lại hỏi thăm Tang Anh.
- Ngươi có thể xác định nơi đó là hang ổ của chúng không?
- Không sai, nếu như không phải hang ổ bọn chúng thì không có lý do gì
đem tài phú chất ở đó. Hiện tại chúng ta đã giải quyết khí hậu của Ám
Thiên Hải, chờ Tân Nguyệt Chi Địa chúng ta phát triển thì hải đảo này
nhất định sẽ tới gây phiền toái, chúng ta phải diệt trừ chúng đã.
Tang Anh nói ra.
Hải tặc đều là vì tài phú, ở đâu dễ khi dễ thì đi tới nơi đó, Tân Nguyệt
Chi Địa vừa mới phát triển, hơn nữa nghe Địa Cảnh khác đồn đãi là giàu
tới chảy mỡ, nhất định sẽ có rất nhiều người ngấp nghé.
Sở Mộ vốn cảm thấy giải thưởng chín ngàn huyền thì không cần mình ra tay làm gì,
nhưng mà bây giờ treo giải thưởng tới ba vạn huyền, chuyện này làm Sở Mộ rất động tâm, phải biết rằng bản thân hắn vơ vét yêu đảo cũng chỉ mang
về sáu vạn huyền a, đương nhiên trọng yếu nhất chính là đám hải tặc này
uy hiếp an nguy của Tân Nguyệt Chi Địa.
- Vậy nhân mấy ngày này
nên thu thập tư liệu của chúng đi, hải đảo này là u ác tính thời gian
dài như vậy, cũng chưa hẳn là dễ đối phó như thế.
Sở Mộ nhìn Tang Anh nói ra.
Tang Anh gật gật đầu, công tác điều tra phải làm tốt.
Đến nhà cửa thì bọn họ phiêu đãng trên biển hai tháng đã cảm thấy mệt mỏi.
Lam Nhiêu lập tức phân phó những nữ tỳ mang bọn họ đi nghỉ ngơi.
- Các ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, những nữ tỳ này là ta lựa chọn, nhu
thuận, nghe lời, tư thái tốt, rất xinh đẹp, các ngươi ưa thích... Ta
không nói các ngươi cũng hiểu.
Lam Nhiêu cười rộ lên, con mắt có hào quang lập lòe mà nam nhân nào cũng hiểu.
Diệp Hoàn Sinh, Tang Anh, Tằng Bang Dương lúc này sáng mắt lên, Lam Nhiêu
này thật sự quá hiểu nam nhân, nhất là nam nhân phiêu bạt trên biển hai
tháng chưa từng thấy nữ nhân.
- Lam tỷ. Tại sao ngươi lại như vậy!
Bàng Duyệt ở bên kia thở phì phì nói ra, thời điểm phát hiện đám người kia mang theo nữ tỳ rời đi thì đôi má hồng lên.
Mặc dù nói ọi người là người trưởng thành. Nhưng mà loại chuyện này bày ra ngoài sáng quá không thích hợp a.
- Ha ha, còn tốt hơn là bọn họ đi tìm những nơi không sạch sẽ.
Lam Nhiêu chẳng hề để ý nói ra.
Bàng Duyệt phát hiện Sở Mộ, Triêu Lãnh Xuyên, Viên Tuế ngược lại không có
động tĩnh gì, trong nội tâm cũng có chút an ủi, xem ra cũng không phải
nam nhân đều có tính trăng hoa như vậy.
Triêu thái tử có đoạn
thời gian là đi lang thang, bị Diệp Hoàn Sinh mang xấu, nhưng hiện giờ
toàn bộ tâm tư đặt vào Hạ Chỉ Hiền, đã không còn hứng thú với nữ nhân
nào khác.
Sở Mộ là loại giữ mình trong sạch thì không cần nhiều
lời, còn nữa, mỹ nhân hắn gặp nhiều, đối với những nữ bộc được xem là
xinh đẹp này hắn cũng không có quá nhiều hứng thú.
Hùng Thủ Viên
Tuế cũng không cảm thấy hứng thú, thê tử của hắn rời xa nhân thế. Về sau hắn không có tái giá, cũng có thể nhìn ra tính cách của hắn.
- Ta cũng không phiền hà, phiền toái ngươi dẫn chúng ta đi tới quân bộ cửu bộ, ta muốn xem tư liệu hải tặc.
Sở Mộ nhìn Lam Nhiêu nói ra.
- Tốt. Nhưng mà quân bộ hải quân cũng không phải là nơi tùy tiện đi vào.
Lam Nhiêu nói ra.
...
Quân bộ hải quân cách nơi nghỉ ngơi của bọn người Sở Mộ khá xa, tổng doanh là một tòa thành.
Tòa thành hải quân nằm trên một mỏm núi lớn trông ra biển, tòa thành này lưng dựa vào núi.
Cờ xí cao cao bay phất phơ trong gió, có mấy ngàn chiếc thuyền đậu nơi đây làm Sở Mộ cảm thấy khiếp sợ vài phần..
Số thuyền này có thể dung nạp mấy vạn người?
Chỗ núi cao là tòa thành nhìn vào thành Quan Hải, cả tòa thành có màu xám trắng, có tháp hải đăng cao cao.
Đây là một tòa quân thành, tương đương với tiểu thành, từ xa nhìn lại có
thể nhìn thấy chung quanh tòa thành có nhiều hồn sủng dực hệ tuần tra,
đội ngũ tuần tra vô cùng chỉnh tề, giao thoa từng ngọn cờ xí cao cao,
giống như biểu diễn trên không trung vậy.
- Quân bộ hải quân này
đúng là khí phách, thành Phong Vũ chúng ta nếu xây tòa thành này, đừng
nói là hải tặc, đám hải quân chính quy cũng không dám bước vào hải cảng.
Triêu Lãnh Xuyên cảm khái một câu.
- Đây chỉ là tòa thành của quân bộ cửu bộ, tòa quân thành nhất bộ... Các ngươi có cơ hội nhất định phải đi nhìn xem.
Lam Nhiêu không tìm ra từ ngữ thích hợp hình dung.
- Đệ nhất bộ hải quân có lẽ đều là cao thủ a.
Triêu Lãnh Xuyên hỏi.
- Đó là tự nhiên, có thể tiến vào đệ nhất bộ hải quân đều là cao thủ ngàn dặm chọn một, người trong đệ nhất bộ đều là đại nhân vật.
Lam Nhiêu nói ra.
Đi qua tòa thành này, thời điểm lưng chừng núi đã có người cản lại.
- Các ngươi tới tìm đại thủ lĩnh? Vậy xin chờ một chút, chúng ta sẽ đi thông báo.
Vệ binh nói ra.
Vệ binh tiến đến thông báo, bọn họ chờ ở chỗ này, Lam Nhiêu rất ngạc
nhiên, Sở Mộ chưa từng tới Ô Bàn đại địa tại sao lại quen biết đại thũ
lĩnh của quân đoàn số ba.
Từ Khuông ở thành Quan Hải chính là đại thủ lĩnh danh tiêng, lại là cao thủ với tính tình cổ quái
Thời điểm đang suy nghĩ thì chỉ thấy trong thành hải quân có một nam tử đang cưỡi hồn sủng chạy tới chỗ bọn họ.
Lam Nhiêu xem xét, người nọ không phải là đại thủ lĩnh Từ Khuông sao?
- Ha ha, Sở huynh đệ, ta biết ngay ngươi sẽ đến.
Từ Khuông người còn chưa tới âm thanh đã tới.
- Thằng này còn tự mình ra ngoài nghênh đón?
Lam Nhiêu có chút kinh ngạc, Từ Khuông này chính là đại thủ lĩnh quân đoàn
số ba, nghe nói thằng này ngay cả phó thành chủ cũng không cho sắc mặt
đấy, tại sao lại nhiệt tình với vương giả của Tân Nguyệt Chi Địa như
vậy, còn đích thân ra ngoài nghênh đón.