Ngô Quảng tươi cười, chuyện của Diệp Khuynh Tư sự chỉ là một sự trùng
hợp, nhưng mà nhớ tới Sở Phương Trần hôm nay không đặt hắn vào trong
mắt, trong nội tâm Ngô Quảng tức giận càng lớn, trong nội tâm đã sớm thề nhất định phải đánh cho gia hỏa này thương tích đầy mình rồi mới giết
chết.
- Thiên tử, minh chủ hắn hiện giờ ở nơi nào, nếu như minh
chủ hiện thân thì Tam đại cung điện căn bản không đủ gây sợ, chúng ta
cũng không cần phải sợ hãi rụt rè như vậy.
Mạch Lăng thăm dò hỏi một câu.
- Còn không phải lúc, Hồn Điện bảy đại Thánh Vương cũng không phải bày
trí, hiện tại Hồn Điện phi thường mẫn cảm, vì bảo tồn gia nghiệp ngàn
năm của mình nhất định sẽ đập nồi dìm thuyền, không tiếc triệu hoán bảy
đại Thánh Vương...
Ngô Quảng nói ra.
Tam đại cung điện tự
nhiên cũng có át chủ bài của mình, nếu không dưới tình huống không có
cường giả cấp chúa tể đã sớm bị diệt không còn một mống.
- Thiên tử nói đúng, việc này có cần thương nghị với Đế Cơ hay không.
Mạch Lăng nói ra.
- Không cần, ta có thể giải quyết.
Thiên tử Ngô Quảng vô cùng tự tin vào bản thân của mình.
Mục Thanh Y vốn không có ý định bảo Sở Mộ tham dự chuyện lần này, dù sao Sở Mộ đã giúp nàng rất nhiều.
Nhưng mà hắn và thiên tử Ngô Quảng trước mặt bao người nói chuyện ác ngữ,
chắc hẳn cho dù Mục Thanh Y không muốn làm Sở Mộ tham dự, Sở Mộ là một
nam nhân chắc chắn cũng không bỏ qua như vậy.
Nhưng mà Mục Thanh Y cuối cùng có chút bất an, nếu thiên tử dám đưa ra phương thức quyết đấu này hắn khẳng định có nắm chắc, không có khả năng chỉ làm cho có, sau
đó lại đưa Mạch Lăng cho mình giết.
...
Trong sân, Diệp Khuynh Tư đang chữa thương cho hồn sủng của Mục Thanh Y.
Mục Thanh Y cuối cùng là một người đối phó nhiều địch nhân, trên người của hồn sủng ít nhiều vẫn có nhiều vết thương.
- Không nói được hai câu đã chọc ra tình huống xấu nhất, tốt xấu gì cũng
nên chờ hồn sủng của ngươi tăng lên tới mức mạnh nhất chứ.
Diệp Khuynh Tư trợn mắt nhìn Sở Mộ, cảm thấy Sở Mộ lần này có chút vội vàng.
- Hắn nói rõ là sẽ tìm ra gây phiền toái, trốn cũng trốn không hết vậy
thì cần gì phải khách khí với hắn? Hơn nữa ta không muốn có nam nhân lắc lư trước mặt của nàng, nếu như vậy ta đi ra ngoài sẽ có lo lắng.
Sở Mộ nói ra.
Diệp Khuynh Tư xoa bóp Sở Mộ, vụng trộm đưa mắt nhìn qua Mục Thanh Y cách đó không xa, trong nội tâm âm thầm nói thầm, thằng này tại sao nói chuyện
không phân biệt nơi vậy.
Nhưng mà nhìn thấy Sở Mộ đối đãi tình địch có thái độ kiên quyết như vậy, trong nội tâm Diệp Khuynh Tư vô cùng vui thích.
- Người nọ có khả năng rất lợi hại, ngươi chỉ có một Bạch Yểm Ma, tại sao dám đánh với người khác?
Diệp Khuynh Tư nói ra.
- Không phải còn có Mục Thanh Y sao?
Sở Mộ nhíu mày, liếc mắt nhìn qua Mục Thanh Y đang chiếu cố hồn sủng của mình.
- Thì ra ngươi trông cậy vào nàng, còn tưởng rằng ngươi có đòn sát thủ nào chứ, bằng không tại sao tự tin như vậy?
Diệp Khuynh Tư nói ra.
- Ách... Đòn sát thủ cũng có. Nhưng mà rất không linh...
Sở Mộ gãi đầu nói ra.
- Vì sao không linh?
Diệp Khuynh Tư vội vàng hỏi.
Sở Mộ cảm giác mình có nói cũng không rõ, lắc đầu.
- Nghệ ~~~~~~~
Thời điểm này tiểu Vong Mộng tỉnh ngủ, phát ra tiếng kêu trong không gian của Sở Mộ.
Vong Mộng giai đoạn này vẫn còn tương đối thấp, cần nhiều thời gian hoạt
động ở bên ngoài, Sở Mộ cho tiểu Mạc Tà quay lại tổ mà ngủ. Triệu hoán
Vong Mộng ra ngoài.
Vong Mộng ám tử sắc lông vũ sạch sẽ xinh đẹp, khéo léo quý phái cực kỳ làm người ta ưa thích, Diệp Khuynh Tư trông
thấy Sở Mộ gọi tiểu Vong Mộng ra ngoài, lập tức vươn tay bảo nó bay lên
ngón tay của mình.
Tiểu Vong Mộng thường xuyên ăn linh vật và đồ
ăn dinh dưỡng của Diệp Khuynh Tư điều phối, cho nên đặc biệt kề cận với
Diệp Khuynh Tư. Nhiều khi Sở Mộ hoài nghi tiểu Phượng Hoàng tham ăn này
có phải là hồn sủng của Diệp Khuynh Tư hay không.
- Tiểu gia hỏa này là một đoạn lục giai, nắm giữ kỹ năng gì?
Diệp Khuynh Tư vuốt ve bộ lông của nó nhẹ giọng hỏi.
- Nghệ ~~~ nghệ ~~~~~
Tiểu Vong Mộng lập tức đập cánh, bay vòng quanh Diệp Khuynh Tư phi vài vòng, quỹ tích nó phi hành xuất hiện lôi điện ám tử sắc, hơn nữa hóa thành
điện quang rậm rạp khuếch tán ra chung quanh, giống như lôi miệng của
tiểu Vong Mộng.
Diệp Khuynh Tư nhìn qua lôi lực kết tinh của tiểu Vong Mộng. Trong lòng tự nhủ may mắn bản thân chủng tộc tiểu Vong Mộng
đẳng cấp cao, bằng không thì Diệp Khuynh Tư còn không biết phải phối chế linh vật có ám lôi thuộc tính cho tiểu Vong Mộng dùng thế nào.
Sở Mộ không có tính toán cho Vong Mộng có thêm thuộc tính nào khác, cho
nên trong quá trình bồi dưỡng Sở Mộ có thể dùng linh vật gia tốc tốc độ
phát triển Vong Mộng lột xác, cũng không cần như tiểu Chập Long, tìm cho nó linh vật thuộc tính u linh và nhiều linh vật khác.
- Sở Phương Trần. Ta cảm thấy Ngô Quảng hẳn là có át chủ bài nào đó, đến lúc đó ngươi cẩn thận nhiều một ít đi, có thể giết Mạch Lăng hay
không còn khó nói.
Mục Thanh Y chậm rãi đi tới, nhìn Sở Mộ nói ra.
Mạch Lăng chẳng qua chỉ là đầy tớ, Mục Thanh Y muốn lấy mạng của hắn là giết gà dọa khỉ mà thôi, nếu thật sự vì trận chiến này làm Sở Mộ lâm vào
trong nguy hiểm, vậy thì được không bù mất.
- Kỳ thật ta cũng
muốn biết Ngô Quảng kia rốt cuộc có thực lực gì, nếu không buộc hắn lộ
ra ngoài. Ngược lại sẽ càng khó lòng phòng bị hắn hơn. Thằng này đối với chúng ta mà nói là ẩn họa khó lường.
Sở Mộ chăm chú nói ra.
- Ngươi nói nói cũng có đạo lý, cẩn thận nghĩ lại thì chúng ta buông tha là không thể nào.
Mục Thanh Y phân tích.
Sở Mộ gật gật đầu, bản thân mình có được năng lực phòng ngự cấp chúa tể,
cho nên Sở Mộ không lo lắng mình sẽ gặp nguy hiểm gì, phương diện thắng
bại Sở Mộ ngược lại không có quan tâm quá nhiều. Có thể hiểu được thực
lực chân chính của Ngô Quảng thì thua cũng không sao. Sở Mộ không cảm
thấy có gì mất mặt.
Huống chi chuyện này còn có thêm Mục Thanh Y bưu hãn mà? Sở Mộ cũng không cảm giác mình sẽ thua.
- Ta đi ra ngoài thành, Khuynh Tư theo ta chứ?
Sở Mộ cũng không thích lãng phí thời gian, ý định tiến ra cánh rừng thấp
đoạn ở bình nguyên ngoài thành huấn luyện cho tiểu Vong Mộng.
- Ân.
Diệp Khuynh Tư gần đây không có gì làm, bồi dưỡng tiểu hồn sủng thì rất nhàn nhã.
...
...
Hồn Sủng Cung
Hồn Sủng Cung cùng Hồn Điện, Yểm Ma Cung là giống nhau, có được thánh vực độc lập của mình
Chỗ khác nhau là thánh vực và chủng tộc hồn sủng bên trong vô cùng phức
tạp, Hồn Sủng Cung rất khó hình thành bản đồ thánh sủng như Hồn Điện và
Yểm Ma Cung có chủng tộc Yểm Ma khổng lồ, chuyện này làm cho hồn sủng
của thành viên Hồn Sủng Cung không có bám vào khuôn mẫu, cũng không có
xu hướng chủng tộc nào rõ ràng.
Tài nguyên ấu sủng Hồn Sủng Cung
đều tới từ thánh vực, thường ngày các thành viên Hồn Sủng Cung cũng tiến vào trong lịch lãm rèn luyện, xuất nhập nhiều lần.
Thánh vực Hồn Sủng Cung phi thường bao la, hơn nữa còn có cấp bậc cao cấp!
Từ nô bộc cấp thấp nhất đến cấp Đế Hoàng, thậm chí sâu trong thánh vực
còn có cấp chúa tể, thánh vực của Hồn Sủng Cung cơ hồ thỏa mãn cho tất
cả các cấp bậc tiến vào lịch lãm.
Cửa vào Hồn Sủng Cung cũng rất
thấp, thu nạp tất cả hồn sủng sư các cấp độ. Nhưng mà thánh vực này cũng không phải ai cũng tùy tiện tiến vào trong, bởi vì tài nguyên bên trong quý giá, Hồn Sủng Cung có quy định, thánh vực chỉ có thành viên bên
trong mới tiến vào.
Cái gọi là thành viên bên trong giống như
thành viên bên ngoài và thành viên dòng chính của gia tộc, về phần các
thành viên khác cũng chỉ có thể đi tới những vùng đất khác của Hồn Sủng
Cung lịch lãm rèn luyện, trừ phi bọn họ có một ngày bước vào thành viên
bên trong của Hồn Sủng Cung.
Đi qua, Bàng Duyệt phần lớn là tiến
hành lịch lãm bên trong thánh vực, lần này đi cùng Mục Thanh Y, Sở Mộ đi tới Yêu Cảnh, Bàng Duyệt thu hoạch đúng là hơn xa so với đi lịch lãm
vài năm trong thánh vực, vì thế Bàng Hình Bàng nguyên lão hưng phấn
không thôi, nghĩ đến dùng không bao lâu con gái của mình có thể trở
thành người tiếp nhiệm nguyên lão!
- Bàng Duyệt, chờ hồn sủng của ngươi tăng lên có thể đi chỗ sâu trong thánh vực rồi, người của Hồn
Sủng Cung chúng ta dám đi vào sâu trong thánh vực tìm tài nguyên không
nhiều.
Bàng Hình nhìn Bàng Duyệt nói ra.
- Ân.
Bàng Duyệt gật gật đầu, nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi:
- Lại nói vị lão giả cứu mạng ta từ trong thánh vực đã trở về chưa nhỉ?
- Đúng vậy a, hắn mang theo Chiến Thú Mặc Dã tiến vào sau trong thánh vực đã thời gian rất lâu rồi, nói là đi tìm linh vật tăng lên cho hồn sủng, không biết có đi vào sâu trong thánh vực hay không. Đi đã được một năm
rưỡi rồi.
Bàng Hình cảm khái một câu.
Bàng Hình vốn tưởng
rằng Ly lão nhân cùng Chiến Dã đặt chân tới Hồn Sủng Cung thì co thể nhờ bọn họ viện thủ, ít nhất có thể trấn được một chân, ai biết họ vừa vào
Hồn Sủng Cung đã đi tới thánh vực, hơn nữa đi một năm rưỡi không có ra,
phái người đi tìm phát hiện dấu chân của bọn họ, nhưng mà dấu chân lại
đi vào rất sâu, không người nào dám theo vào.
...
Thánh
vực mênh mông, bao nhiêu năm qua thành viênHồn Sủng Cung chưa có người
nào mang tin tức điểm cuối cùng của thánh vực trở về.
Rất nhiều
lần phỏng đoán, thánh vực có thể là một thế giới khác, thế giới này còn
rộng lớn hơn lĩnh vực của nhân loại, mức độ nguy hiểm không thua gì so
với cấm địa, hoàn toàn không cách nào khảo cứu.
Thánh vực bị chia làm ba khu vực, bên ngoài, trung bộ, cùng chỗ sâu nhất.
Bên ngoài phi thường bao la, có các loại hồn sủng cấp thấp nghỉ lại, hơn
nữa linh vật cấp thấp có thể tùy ý tìm thấy được, ấu sủng cũng rất
nhiều.
Mỗi một hồn sủng sư đều trải qua giai đoạn cấp thấp, cho dù là giai đoạn nào thì hồn sủng sư cấp thấp cũng là nhiều nhất...
- Sinh vật hắc hổ hổ hình kia có phải là Chiến Thú Mặc Dã hay không?
Một tên thiếu niên mang theo hồn sủng cấp Chiến Tướng cùng các đồng bạn
trốn sau rừng cây, xa xa nhìn chăm chú lên một sinh vật cường đại đang
đi qua trên bình nguyên.
- Xác thực là Chiến Thú Mặc Dã, hơn nữa tuyệt đối là mười đoạn, ở bên ngoài làm gì có được sinh vật cường đại như vậy.
Nam tử trung niên đi theo thiếu niên kia lịch lãm cau mày nói.
Nam tử trung niên là một hồn sư dùng hồn niệm của hắn nhiều nhất chỉ đoán
được sinh vật mười đoạn, nhưng căn bản không cách nào từ khí tức mà phán đoán được cấp bậc.
- Vì cái gì nó không có khí tức.
Thiếu niên hiếu kỳ hỏi.
- Cái này... Có khả năng là sinh vật này thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Trung niên hồn sủng sư thấp giọng nói ra.
Thiếu niên cái hiểu cái không gật gật đầu.
...
Trên đồng cỏ, Chiến Thú Mặc Dã lông đen lẫm lẫm nện bước đi chậm rãi, đi tới phương hướng rời khỏi thánh vực.
Nó đã liên tục chạy hơn mười ngày, hiện tại có chút mỏi mệt, cho nên mới
thả chậm tốc độ, chậm rãi đi về phía trước, đổi lại bình thường thì
thiếu niên kia cùng trung niên hồn sủng sư căn bản không nhìn thấy bóng
dáng của nó.
- Có chút thời điểm càng muốn tìm vật gì đó lại không tìm thấy.
Ly lão nhân ngồi ở trên lưng Chiến Dã có chút tức giận nói ra.
Chiến Dã bảo trì tính cách tỉnh táo trầm mặc của mình, nghe Ly lão nhân không ngừng lải nhải bên tai của mình.
- Thánh vực Hồn Sủng Cung này cũng quá không đáng tin cậy, lớn như vậy mà chúng ta cũng dạo hơn phân nửa chỗ sâu nhất, rõ ràng không có thấy thứ
tốt xuất hiện.
Ly lão nhân lải nhải.
- Ai, tính tính toán
toán, cứ như vậy trở về đi, thế cục Tam đại cung điện cùng Hồn Minh có
lẽ rất hỗn loạn, chúng ta đi tìm nữ tôn điện hạ, nhìn xem có thể giúp
đỡ cái gì hay không... Nữ tôn là ai? Đần ah, mẫu thân của Sở Mộ... Nói
nhảm, đương nhiên là phải giúp... Không có việc gì, ngươi chỉ cần không
bị vây công mới có thể một mình đảm đương một phía, nếu như bị vây công, chạy là được, chiến thuật đơn giản này ta đã dạy ngươi vô số lần rồi...
Trước ba ngày quyết đấu, cả thành Vạn Tượng đã có tin tức truyền ra.
Cuộc quyết đấu này còn ảnh hưởng lớn hơn sa so với Sở Mộ cùng Mạch Lăng
chiến đấu với nhau, không chỉ có hai người xuất hiện, còn có quật khởi
Mục Thanh Y và thiên tử thần bí, chắc hẳn là cường giả quyết đấu bằng
hồn sủng cấp chúa tể!
Cả thành Vạn Tượng bởi vì việc này mà xôn
xao lên, thậm chí có người truyên ra tin tức bởi vì trận chiến này mà
hai trận doanh sẽ bộc phát đại chiến, thắng bại trực tiếp ảnh hưởng đến
cả hai trận doanh thậm chí là cả Vạn Tượng Cảnh!
Mặc kệ tin đồn
gì tóm lại cuộc quyết đấu này long trọng vượt xa so với các cuộc chiến
đấu trước! truyện được lấy từ website tung hoanh
Hồn Minh, Tam đại cung điện đều vì lần chiến đấu này bắt tay vào chuẩn bị, phóng phòng ngự mọi chuyện có thể xảy ra.
Nhưng mà tất cả mọi người đang bận rộn khẩn trương thì người trong cuộc Sở Mộ vẫn đang nhàn nhã nói cười với thê tử của mình ở bên ngoài, ân ái có
thừa, bộ dáng dương dương tự đắc, căn bản không giống như người trong
cuộc.
Sở Mộ đi ra ngoài thành đương nhiên là rèn luyện tiểu Vong
Mộng, tiểu Vong Mộng phi thường hiếu chiến, hơn nữa với tư cách là hoàng tộc vừa niết bàn, nó kế thừa ám thuộc tính Vong Mộng một ít kỹ xảo
chiến đấu, thậm chí kinh nghiệm chiến đấu cũng tương đối phong phú, Sở
Mộ lúc trước rèn luyện tiểu Chập Long thì phải cầm tay chỉ việc, còn
phải tiến hành quán thâu đủ kiểu, mà ám lôi Vong Mộng trời sinh đã là
tiểu quái vật chiến đấu, thời điểm một đoạn đã tiến hành khiêu chiến
tiểu bá chủ của cánh rừng ngoài thành, kết quả những tiểu bá chủ kia
nhìn thấy tiểu Vong Mộng là trốn, cũng không dám hoành hành bá đạo ngoài thành nữa, ngược lại Vong Mộng cảm thấy sinh vật ở đây cấp bậc quá
thấp, không đủ kích thích.
Thời gian ba ngày Sở Mộ cùng Diệp Khuynh Tư liếc mắt đưa tình thì Vong Mộng đã tăng lên một giai, một đoạn thất giai.
Loại tốc độ phát triển này có vẻ chậm, lần quyết đấu này chấm dứt, Sở Mộ
muốn qua chuyện lần này sẽ đem nước Thành Trường Tuyền đưa tới.