Lại nhắc tới Sở Mộ đã tiến vào Phược Phong Thánh Vực hơn nửa năm.
Không phải Sở Mộ có ý muốn tu luyện thời gian lâu như vậy, nhưng kẻ tài cao
nên gan cũng lớn, Sở Mộ không nghĩ qua lại đi tới Hỗn Phong Địa Đới, đã
không còn tìm được đường trở về.
Nếu không thể đi ra, Sở Mộ liền
dốc lòng lưu lại tu luyện, nhưng Sở Mộ dần dần phát hiện bên trong Phong Đới có một ít lĩnh chủ cùng bá chủ hình như đều nhận biết hắn, vừa nhìn thấy hắn cùng Tần Khả đều nhanh chân bỏ chạy, căn bản không cho Sở Mộ
cùng Tần Khả cơ hội lịch lãm.
Sở Mộ cười khổ, chẳng lẽ mình đáng sợ như vậy sao?
Đương nhiên điều này cũng nói rõ một vấn đề, trong khoảng thời gian này kỳ
thật hắn luôn chuyển động trong Phong Đới, đã tiến nhập vào một Phong mê cung chân chính.
- Bắt một người tới hỏi thăm đi!
Cuối cùng Sở Mộ phí không ít sức lực bắt được một đại thủ lĩnh của Phong Đới nơi này.
Phong hệ đại thủ lĩnh thần tình buồn bực, bình thường nó luôn trốn tránh vị
ôn thần này, nhưng kết quả vẫn bị rơi vào trong tay nhân loại kia.
Sở Mộ hỏi thăm đường đi xong liền đem vị đại thủ lĩnh kia phóng thích.
Thánh Vực cần duy trì cấp bậc cân bằng, Sở Mộ nếu nhàn rỗi không việc gì hoặc có việc đều đi tàn sát sinh linh lung tung, điều này làm vị đại thủ
lĩnh phong hệ kia bị dọa một thân mồ hôi lạnh!
Nếu sớm biết nhân
loại ôn thần này bị lạc đường trong địa bàn của mình, chính hắn đã sớm
nhảy ra chỉ đường cho hắn đi khuất mắt, cần gì khổ sở trốn đông trốn tây như khoảng thời gian gần đây.
Đương nhiên phong hệ đại thủ lĩnh
kỳ thật còn có ý xấu khi chỉ đường cho Sở Mộ, hắn không chỉ đường quay
về mà chỉ tới Tử Phong Địa Đới càng thêm khủng bố.
Tử Phong Địa
Đới là địa phương ngay cả đại thủ lĩnh phong hệ cũng không dám bước vào, nghe đồn nơi đó có Phong Động tồn tại, nếu không cẩn thận sẽ thổi người tới địa phương quái dị.
Phong Động đối với phong hệ chủ tể đã
trường kỳ ở lại trong Thánh Vực mà nói là hiện tượng tự nhiên phi thường đáng sợ, Phong Động không có lực lượng cường đại đủ đem sinh mệnh xé
nát, nhưng nó lại có hiệu quả rối loạn không gian phi thường cổ quái,
nếu không cẩn thận sẽ bị ném tới địa phương ngoài Thánh Vực, ở chỗ kia
theo chúng ta suy nghĩ chính là địa ngục gì đó…
Sở Mộ tự nhiên sẽ không nghĩ tới một hồn sủng hoang dại chết tiệt kia khi chỉ đường lại
giống như đám tiểu nhân chỉ cho hắn đi vào nơi hung hiểm.
Đi ra
khỏi Hỗn Phong Địa Đới, dần dần tiến vào Tử Phong Địa Đới, Sở Mộ cảm
giác được khí tức không khí nơi này càng mạnh hơn trước, đây đã nói rõ
hồn sủng trong khu vực này có thực lực càng mạnh hơn nữa.
Sở Mộ vừa lúc có tâm tư tiếp tục lịch lãm, vì vậy liền đi vào.
Không nghĩ tới Sở Mộ không có quan niệm về thời gian, hắn chỉ biết bây giờ
nếu có đủ huyền vật thúc đẩy, Phược Phong Linh có thể tiến bước lên
trung đẳng chủ tể.
Vấn đề huyền vật khẳng định phải giao cho
Khuynh Tư giải quyết, Sở Mộ đối với Băng Không tinh linh cùng Quỷ Khung
quân vương đã đạt tới chủ tể cấp tiến hành thêm một phen lịch lãm, đồng
dạng nếu như có huyền vật phụ trợ chúng nó có thể đạt tới đê đẳng chủ
tể.
- Ân? Cơn gió phía trước có chút rối loạn ah…
Sở Mộ đứng nguyên tại chỗ, cảm thụ cơn gió thổi tới từ phía trước.
Trên thực tế gió bên trong Tử Phong Địa Đới chưa từng bình thường qua chút
nào, Sở Mộ nói nó có chút rối loạn kỳ thật là vô cùng quái dị.
- Ti…
Phược Phong Linh bay lượn chung quanh Sở Mộ, đôi mắt to nhìn chằm chằm phía trước.
Ngón tay nhẹ nhàng chỉ ra, đầu ngón tay vẽ ra một cơn gió nhẹ nhàng hình
xoắn ốc, cơn gió nhẹ nhàng đem dòng khí rối loạn phía trước chậm rãi đẩy ra, tựa như vừa mở ra một cánh cửa.
Sở Mộ vốn có tinh thần mạo hiểm, không chút do dự liền bước vào bên trong dòng khí quái dị kia.
Có Tần Khả tạo ra phong thuẫn, Sở Mộ không cần lo lắng sẽ bị cơn gió quái
dị kia gây bị thương cho mình, hắn thẳng đường đi tới, loáng thoáng như
nhận ra điều gì.
- Kỳ quái, không gian nơi này hình như không được ổn định…
Sở Mộ thì thầm tự nhủ.
Sở Mộ nắm lực lượng không gian trong tay, đối với dao động cùng dị tượng của không gian tự nhiên hiểu rõ như lòng bàn tay.
Không biết lại đi thêm bao lâu, Sở Mộ dần dần ý thức được Tử Phong Địa Đới này phi thường giống không gian lốc xoáy!
- Chẳng lẽ có thể thông hướng một thế giới khác?
Sở Mộ có chút vui vẻ nhìn vào tập điểm của không gian lốc xoáy.
Không gian lốc xoáy đều tồn tại lực lượng xé rách không gian cường đại, người thường còn chưa kịp đến gần Phong Động trung ương không gian lốc xoáy
chỉ sợ đã bị xé thành phấn vụn.
Mà bản thân Sở Mộ có được năng
lực dị hệ, thực lực đã tiếp cận cao cấp chủ tể, loại không gian lốc xoáy thế này còn chưa tạo được uy hiếp tính mạng đối với hắn.
Sở Mộ cũng không quản quá nhiều, thân hình bốc cháy lên ngân sắc ma diễm liền dẫn Tần Khả trực tiếp bay vào Phong Động.
Phong Động tương đương như một cánh cửa không gian, Sở Mộ thật sự phi thường
tò mò cánh cửa không gian giấu bên trong Phược Phong Thánh Vực rốt cục
đi thông nơi nào.
- Hô hô hô hô…
Cơn gió mạnh mẽ rít gào bên tai, ngân sắc ma diễm trên người Sở Mộ cơ hồ đều bị thổi tắt.
Cuối cùng đi tới Phong Động, Sở Mộ nhìn thân hình mình nhiễm lên ngân sắc ma diễm, nở nụ cười khổ. Hắn có chút xem thường sức mạnh của không gian
lốc xoáy, nếu không phải có kỹ năng của Tần Khả, vừa rồi trong quá trình xông tới hắn nhất định đã bị thương nặng.
Không thể lỗ mãng, không thể lỗ mãng! Trong lòng Sở Mộ tự cảnh cáo mình.
Khi đi tới Phong Động, toàn bộ lực lượng trận gió đều biến mất, Sở Mộ thuận thế xuyên qua hành lang không gian, hướng con đường từ Phong Động đi
thông thế giới khác tiến đến.
Hành lang không gian có chút kéo
dài, Sở Mộ không nhớ rõ bản thân mình đã đi được bao lâu, thậm chí làm
cho hắn hồi tưởng lại ngày trước cùng Mục Thanh Y đi thông đạo dưới lòng đất dài đăng đẵng kia.
Rốt cục Sở Mộ cảm thấy phía trước có năng lượng dao động, rất rõ ràng đã xuất hiện một Phong Động khác!
Đi ra khỏi hành lang không gian, Sở Mộ lập tức gặp phải không gian phong
bạo thổi quét, vì đã có chút kinh nghiệm, hơn nữa thực lực đã trở nên
mạnh mẽ, hắn không đến nỗi chật vật như lúc ban đầu.
Hắn thong dong tránh thoát vài đạo không gian phong bạo mạnh mẽ, đi tới vị trí của Phong Động bên kia.
Xuyên qua Phong Động, trước mặt Sở Mộ là cuồng phong lốc xoáy, hiện tại việc
hắn phải làm chính là lao ra khỏi không gian lốc xoáy kia.
Lốc
xoáy lấy Phong Động làm trung tâm tạo ra lực lượng hấp xả, xâm nhập vào
lốc xoáy tiến tới Phong Động thì có chút dễ dàng, nhưng muốn xông trở ra khó khăn tăng lên rất nhiều lần.
Lần này Sở Mộ cũng không làm
ẩu, quyết đoán để tiểu Mạc Tà cùng tiểu Chập Long giúp hắn hộ tống, miễn cho việc không cẩn thận sẽ bị kéo giật trở về.
- Di, nơi này nhìn rất quen mắt ah?
Sở Mộ ngẩng đầu, nhìn thấy giếng sâu thật lớn trước mắt.
Sau đó Sở Mộ lại phát hiện hai bên giếng sâu có hai hang động nằm ngang!
Đây không phải là giếng sâu mà lúc trước mình cùng Mục Thanh Y tiến vào trong Băng Cung hay sao?
Sở Mộ nhớ thật rõ ràng lúc trước mình cùng Mục Thanh Y đi tới dưới băng xuyên.
Bên dưới băng xuyên là một giếng sâu cực lớn, dưới đáy giếng là một phong huyệt vô cùng khủng bố.
Lúc ấy Sở Mộ nhớ rõ vị trí cách không gian lốc xoáy chừng trăm thước ở
trong cùng nhất có một hang động, hang động đi thông Băng Cung, mà ở vị
trí hai mươi thước lại là một hang động khác, hang động kia với thực lực của hắn cùng Mục Thanh Y lúc ấy không thể đi vào, bởi vì một khi vào
sâu hơn hai người sẽ bị phong huyệt vô tình cuốn vào trong không gian
hỗn độn.
Làm Sở Mộ kinh ngạc chính là lúc này hắn từ trong phong
huyệt chạy ra, hang động trăm thước đi thông Băng Cung thật không xa, mà hang động hai mươi thước cơ hồ có thể đụng tay đến.
- Phược Phong Thánh Vực làm sao lại nối liền thông suốt cùng cái đáy của Càn Khôn Băng Môn?
Trong đầu Sở Mộ tràn đầy dấu chấm hỏi.
- Thiếu chủ, hiện tượng này kỳ thật không kỳ quái!
Tránh bên trong hồn bộ giới chỉ của Sở Mộ, thanh âm Ly lão nhân truyền ra.
- Ân, ngươi giải thích tỉ mỉ cho ta nghe!
Sở Mộ cũng không vội vàng tiến vào hang động kia.
- Thiếu chủ, trước đó ta có nói qua, thế giới bị chia làm thật nhiều
tầng. Mà giữa tầng cùng tầng là hỗn độn mà sinh vật không thể sinh tồn.
Chúng ta cứ giả như Phược Phong Thánh Vực là tầng không gian bình thường tiếp theo, mà Càn Khôn Băng Môn đồng dạng là tầng không gian bình
thường kế tiếp, theo ý nghĩa này nếu thiếu chủ theo phương hướng đó đi
tới, như vậy sẽ có một ngày ngươi sẽ từ Phược Phong Thánh Vực đi tới Càn Khôn Băng Môn!
- Nhưng có một điều thiếu chủ phải nhớ kỹ, ngoại trừ thế giới của chúng ta, những thế giới khác đều tàn phá!
- Không gian sinh tồn giống như là lục địa, không gian hỗn độn giống như
biển cả. Thế giới của chúng ta là một lục địa hoàn toàn thông suốt một
chỗ. Mà thế giới của vị diện khác đều là một mảnh mênh mông, ngẫu nhiên
sẽ có một chút hòn đảo phân tán. Cho nên chỉ cần ngươi có thể bơi qua
biển, đi tới đảo kia, vậy thì cũng giống như đem không gian độc lập bất
đồng nối liền cùng một chỗ!
Lời giải thích này của Ly lão nhân
xem như dễ hiểu, nói như vậy bản thân Sở Mộ ở trong Phược Phong Thánh
Vực gặp được Phong Động lại giống như một cây cầu, cầu này cũng không
vượt qua vị diện mà chỉ là từ hòn đảo này đi tới hòn đảo kia mà thôi.
Ly lão nhân lại nói với Sở Mộ, một ít không gian độc lập cùng vị diện có
thể sẽ có Phong Động tương liên cùng cánh cửa không gian, nhưng đại bộ
phận đều còn độc lập, Phược Phong Thánh Vực cùng Càn Khôn Băng Môn có
cây “cầu” giống nhau nhất định là có chỗ đặc thù.
Tính hiếu kỳ của Sở Mộ thật nặng, làm rõ ràng tình huống xong hắn phi thường quyết đoán chui vào động quật hai mươi thước kia.
Lúc trước thực lực không đủ, Sở Mộ cùng Mục Thanh Y đều không dám tiếp cận
hang động hai mươi thước này, hiện tại Sở Mộ có hai đại cao cấp chủ tể
hộ tống, lực lượng của gió đã không thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Nhiều khi làm được những chuyện mà trước kia mình không làm được, tâm tình
liền vô cùng vui sướng, hiện tại Sở Mộ đang nằm trong loại trạng thái
này.
Lúc trước khi tiến vào Băng Cung, Sở Mộ đạt được một ít ưu
đãi, như vậy trong động quật thứ hai này sẽ có gì đó càng thêm kỳ diệu!
Thứ kỳ ngộ này chính là đi vào địa phương mà không ai từng dám đi qua, lấy được thứ mà chưa có ai lấy được!
Đương nhiên có phải là kỳ ngộ hay không còn rất khó nói, hiện tại Sở Mộ chính là tự chủ quan nghĩ ngợi ảo tưởng một phen mà thôi.