Đối với chúng mà nói bầu trời chính là tịnh thổ thần thánh nhất...
Mà đối với rất nhiều Long tộc không cách nào trở lại Vạn Khung Long Uyên của mình, chúng chọn bầu trời làm mộ địa thần thánh nhất!
Bầu trời xanh thẫm giống như không có điểm dừng lại, Thiên Thương Thanh Chập Long không ngừng xông phá lực cản không khí bay lên bầu trời xanh nguy nga, đôi cánh thịt của nó không ngừng lại chút nào, trong đôi mắt của nó nhiệt tình và khiêu chiến với tam trọng thiên không ai biết này!
Nó càng bay càng cao, hải dương cũng càng nhỏ thành một khu vực xanh da trời, nó tràn ngập nhiệt huyết, ý chí chiến đấu trùng thiên, thế nhưng mà càng bay xa khỏi đại địa thì tâm của nó mệt mỏi không chịu nổi.
Đầu óc của nó trống trải, nó không biết mình từ đâu mà đến, nhưng mà nó lại biết nơi mình phải quay về.
Nhưng mà nó quên đi tất cả, quên đi cuộc sống mấy trăm năm qua, quên tộc nhân thân nhân của mình ở phương nào, quên luôn Long Uyên cố hương trong mộng của nó nhìn thấy là nơi nào...
Nó có ý định bay tới phía tây Hằng hải tìm kiếm, thế nhưng mà Tù Đảo chi thần lại nói cho nó biết Vạn Khung Long Uyên ở hướng hoàn toàn ngược lại.
Nó biết rõ linh hồn già yếu của mình không cách nào chèo chống khi bay xa như vậy để quay về cố hương, cho nên chỉ có thể lựa chọn loại cố hương bầu trời này mà thôi, bởi vì truyền thuyết đệ nhị trọng có thời tiết bay về hướng Vạn Khung Long Uyên.
Dần dần bầu trời đã không còn là màu xanh thẫm nữa, nó chậm rãi rơi vào trong lờ mờ, mặc dù có ánh mặt trời chiếu xuống nhưng không nhìn thấy nước và đất ở đâu, nhìn ở nơi nào cũng thấy là ánh sáng...
Nương theo không khí rét lạnh, Thiên Thương Thanh Chập Long cảm giác được tốc độ lưu động của huyết dịch chậm lại, nó cảm giác được lân giáp của mình có băng sương đông cứng lại rồi, xương cốt đôi cánh trở nên nặng nề, bay lượn đã trở thành chuyện cố hết sức.
- Vù vù vù hô ~~~~~~
Thiên Thương Thanh Chập Long trùng trùng điệp điệp thở hào hển, chỉ mới vào đệ nhị trọng thiên không bao lâu thì nó cũng đã mỏi mệt thành như vậy, chuyện này làm cho nó cảm thấy hổ thẹn, nó cảm giác mình ít nhất còn cách tam trọng thiên một cái mơi có tư cách yên nghỉ.
...
Trên mặt nước biển cả, Tù Đảo chi thần dùng nước biển tẩy rửa máu tươi trên người của mình, thỉnh thoảng nhìn qua hướng bầu trời.
Tiểu Chập Long vuốt cánh ở bên cạnh, mang theo tâm tình áy náy.
Tù Đảo chi thần liếc mắt nhìn qua tiểu gia hỏa đơn thuần này. Giống như một lão nhân thở dài, chần chờ một lát cuối cùng cảm thấy nên nói cho tiểu Chập Long nghe sự thật thì tốt hơn.
Nói với nó là mẹ nó đã tiếp cận tử vong rồi, mà thiên không táng lễ (tang lễ trên bầu trời) chính là nghi thức thần thánh của Long tộc, nó cảm thấy ít nhất cần tiểu Chập Long biết được, như vậy mới có thể làm cho đời sau cảm thấy tính mạng là đáng ngưỡng mộ thế nào! nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Tù Đảo chi thần dùng tinh thần chi âm quanh quẩn trong óc của tiểu Chập Long, nó mờ mịt nhìn qua Tù Đảo chi thần, thẳng đến khi Tù Đảo chi thần nói với nó là mẹ nó đang bay lên bầu trời tử vong, tiểu Chập Long lúc này như bị sét đánh tỉnh ngộ lại!
- Ô ô ô ô! ! ! ! ! ! !
Tiểu Chập Long ngẩng đầu nhìn qua bầu trời gầm rú!
Bỗng nhiên nó mở cánh ra, thân thể tiểu Chập Long bay lên trời. Nó vượt qua mây mù trước mặt của mình, nó đuổi theo quỹ tích của Thiên Thương Thanh Chập Long vừa bay.
Tốc độ bay của Tiểu Chập Long so với Thiên Thương Thanh Chập Long còn nhanh hơn, trên cánh của nó có vô số hồn phách lượn lờ, những hồn phách này trở thành nó lực lượng phá tan trở ngại không khí, khiến nó hóa thành ánh sáng màu lam, thẳng tắp bay lên bầu trời xanh thâm thúy.
Tiểu Chập Long chậm rãi xâm nhập vào nhị trọng thiên, không gian này lạnh giá như nội tâm của nó.
Ánh mắt của nó nhìn xuyên qua hào quang lờ mờ, nó xa xa trông thấy chỗ rất cao của trên đệ nhị trọng thiên có một thân ảnh già nua màu xanhd đang phe phẩy cánh, không ngừng bay lên cao hơn.
Bóng lưng này làm con mắt tiểu Chập Long mơ hồ, nó chưa từng gặp qua bóng dáng tiêu điều của mẹ nó như vậy...
- Ô ô ô ô! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Tiểu Chập Long phát ra một tiếng rên rĩ. Tần suất cánh càng nhanh hơn, không ngừng rút linh hồn trong Hồn Châu cường hóa đôi cánh của mình, nó muốn đuổi theo Thiên Thương Thanh Chập Long.
Thiên Thương Thanh Chập Long nghe được tiếng kêu của tiểu Chập Long thì hoạt động cái đầu cứng ngắt, bao quát nhìn qua thân ảnh nhỏ nhắn màu xanh lá của nó.
Trong hai mắt mệt mỏi hiện ra thần sắc vui mừng, chỉ có điều Thiên Thương Thanh Chập Long cũng không có đình chỉ lần khiêu chiến tính mạng cuối cùng này, cơ hồ phe phẩy hai cánh hoàn toàn đóng băng của nó, từng chút từng chút tiến vào không gian lờ mờ trên cao.
- Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~ ~~~~~~~~~~
Băng sương bao trùm toàn thân của nó, có lẽ huyết dịch đã không còn lưu động nữa. Hoàn toàn nương tựa vào nghị lực chèo chống bay lên.
- Ô ô ô ô! ! ! ! ! ! ! ! !
Tiểu Chập Long ra sức gào thét, nó đuổi theo Thiên Thương Thanh Chập Long càng ngày càng gần, nhưng mà luôn có một đoạn khoảng cách, nó có thể cảm giác được khí tức sinh mệnh của mẹ mình vô cùng yếu, yêu tới mức sắp tử vong.
Nó không rõ vì cái gì nó phải rời khỏi phiến linh địa lúc trước. Rời khỏi nơi nó đã sống lâu mấy năm kia, lựa chọn loại phương thức này để chấm dứt tính mạng của mình.
- Vù vù vù vù vù ~~~~~
Cuồng phong của đệ nhị trọng thiên lạnh thấu xương, xen lẫn băng hàn làm cho tiểu Chập Long cảm giác được mỗi lần vỗ cánh là bị tra tấn.
Tiểu Chập Long ăn khổ, loại tàn phá này nước mắt tứ tung, muốn nó buông tha bay lên.
Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy càng gần thân ảnh già nua màu xanh kia nó lại không dám buông tha, cắn răng kiên trì bay lượn!
Bầu trời tối đen lạnh như băng, thể xác và tinh thần mỏi mệt màu của thân ảnh màu xanh già nua kia không ngừng khiêu chiến cực hạng tính mạng, dần dần trở nên nhỏ bé, chậm chạp. Mà ở phía dưới nó có tiểu thân ảnh quật cường không ngừng gia tốc, không ngừng gia tốc, từ đầu đến cuối đuổi theo mẹ mình...
...
Tầm mắt Thiên Thương Thanh Chập Long càng ngày càng mơ hồ, thời điểm nhìn thấy không phải bầu trời tối đen của nhị trọng thiên, ở phía trước là một thân ảnh màu xanh của cự long, trong phiến thiên không này có vô sô cự long bay lượn, quen thuộc, lạ lẫm...
Đây là bầu trời của Long tộc, là nơi quy túc của Long tộc. Thiên Thương Thanh Chập Long cảm giác tầm mắt mệt mỏi của mình chưa bao giờ an tường như thế này...
- Ba ~~~~~~~~~
Một tiếng giòn vang,, thân thể đóng băng của Thiên Thương Thanh Chập Long đã bị cuồng phong thổi tan.
Thời khắc nó nhìn thấy hình ảnh cuối cùng này thì tính mạng của nó đã đi tới điểm cuối cùng.
Linh hồn của nó được nghỉ ngơi cho nên nhìn thấy thế giới này vô cùng dễ gần và hòa ái, sau khi thân thể của nó bị cuồng phong thổi tan thì hóa thành vô số băng tinh óng ánh phiêu tán trên bầu trời, những tinh quang này vô cùng xinh xắn...
Những băng tinh xinh xắn này rơi xuống bên cạnh tiểu Chập Long, lại nhanh chóng biến mất theo gió.
Tiểu Chập Long vẫn cố gắng vỗ cánh như cũ, muốn đem toàn bộ băng tinh này thu lại, nó muốn lần nữa tổ hợp lại thân thể của mẹ mình, nhưng mà băng tinh quá nhiều, chúng theo gió bay đi, muốn lấy cũng không được...
Thiên Thương Thanh Chập Long mai táng trên phiến thiên không này, trong không gian bóng tối của đệ nhị trọng thiên trở nên tươi hơn, nhưng mà sau đó gió lạnh mang theo tiếng gào thét của hài tử mắt đi mẹ của mình, trên phiến thiên địa này chỉ còn lại thân ảnh nhỏ bé đang rượt đuổi băng tinh...
...
...
Đông Cuồng Lâm. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Mùa xuân đã đến, tuyết của mùa đông đã tan đi hình thành từng dòng suối róc rách trong rừng.
Sở Mộ một mình đứng trên bờ suối, nhìn qua những tảng đá cuội đang rủ bỏ lớp áo băng giá của mình, bất tri bất giác sa vào trong trầm tư. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
- Sở Mộ, làm sao vậy, tại sao không nói lời nào?
Âm thanh thanh thúy dễ nghe từ sau lưng vang lên.
Sở Mộ quay đầu lại nhìn qua gương mặt kinh diễm chân thành của Diệp Khuynh Tư đi tới, khóe mắt hiện ra một tia vui vẻ ôn hòa, xem ra vẫn là Khuynh Tư hiểu mình, cảm xúc rất nhỏ như vậy nàng cũng bắt được.
Sở Mộ ôm thân thể ngọt ngào của nàng vào ngực, nhưng không có lên tiếng, chỉ yên tĩnh nhìn bầu trời.
Diệp Khuynh Tư khéo hiểu lòng người tựa vào người của hắn, cũng không nói gì, chỉ từ biểu lộ và ánh mắt của Sở Mộ ánhlà nhìn ra được hôm nay hắn có bi thương.
Qua hồi lâu Sở Mộ mới chậm rãi mở miệng nói:
- Thiên Thương Thanh Chập Long không còn dấu hiệu sinh mạng nữa.
Bản thân Sở Mộ trở qua bích tuyền thánh huyết tẩy lễ, mà bích tuyền thánh huyết chính là tới từ Thiên Thương Thanh Chập Long, một khi nó nhạt nhòa thì Sở Mộ liền có thể cảm giác được huyết dịch này đang ảm đạm...
Diệp Khuynh Tư ngẩng mặt nhìn qua Sở Mộ, nàng đã nghe qua Sở Mộ miêu tả câu chuyện giữa hắn và Thiên Thương Thanh Chập Long rồi, tuy nàng không cách nào cảm nhận được đoạn cảm tình ngắn ngủi này, nhưng nàng từ trong ngữ khí miêu tả của Sở Mộ thì biết được đây là sinh vật Sở Mộ kính trọng nhất!
Diệp Khuynh Tư cũng không biết nên an ủi Sở Mộ như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt lưng của hắn.
- Kỳ thật lần trước ta gặp lại nó thì ta biết ngay linh hồn nó đã rất già rất già...
Sở Mộ chậm rãi nói.
Tính mạng đáng kính trọng, nó rời đi làm cho nội tâm Sở Mộ đau đớn.
Cho tới nay Thiên Thương Thanh Chập Long cường đại làm cho Sở Mộ vô hạn hướng tới, khát vọng có một ngày cũng có thể được chiến đấu vui vẻ và hưng phấn như vậy.
Hiện tại rốt cuộc chính mình cũng đứng cùng độ cao với nó rồi, thế nhưng mà nó đã đi vào tuổi già, nó lại rời đi ở bầu trời không biết tên...
- Thiệt nhiều sao?
Diệp Khuynh Tư thấy tâm tình Sở Mộ dần dần bình thản lại, ôn hòa mở miệng hỏi.
Sở Mộ gật gật đầu, nếu có thể gặp lại, tánh mạng luân hồi, Sở Mộ chỉ có thể cảm khái cuộc đời của Thiên Thương Thanh Chập Long nhấp nhô, dần dần đã điều chỉnh tốt cảm xúc, dù sao cho dù là tính mạng nào cũng phải đi tới điểm cuối cùng, đem chúng giấu trong trí nhớ của mình, ngẫu nhiên nhớ lại nhớ lại mà thôi...
- Tiểu Chập Long hình như đang ở Hằng hải, ta vừa mới cảm giác được linh hồn chấn động của nó.
Sở Mộ nói ra.
Diệp Khuynh Tư cũng tận mắt nhìn thấy tiểu Chập Long sinh ra đời, nghĩ tới ấu long khả ái đó thì nàng tươi cười, nói:
- Có lẽ hiện giờ nó rất lợi hại a?
- Ân, nhưng mà nó không cảm ứng được ta.
Sở Mộ nói ra.
- Ân?
Diệp Khuynh Tư không rõ vì cái gì có cảm ứng này.
- Ta lo lắng nữ nhân phản bội cảm ứng được ta tồn tại, cho nên hạn chế linh hồn cảm ứng, trừ phi là Chiến Dã đi theo ta rất nhiều năm mới có thể hoàn toàn cảm ứng được vị trí của ta, tiểu Chập Long nhỏ tuổi hơn nó, tạm thời còn chưa thành lập liên hệ linh hồn sâu như vậy, cho nên nó không cảm ứng được ta.
Sở Mộ nói ra.
- Ah, vậy ngươi muốn tìm nó trở về hay không?
Diệp Khuynh Tư hỏi.
- Rời đi có chút xa, muốn tìm được nó có lẽ thời gian sẽ rất lâu, trước tiên đem giai đoạn của Vong Mộng tăng lên đã, ta nghĩ khi bay về hướng đông có lẽ nó sẽ cảm ứng được ta.
Sở Mộ nói ra.
Đông Cuồng Lâm giống như mê cung rừng rậm, càng đi sâu vào trong thì càng không tìm được phương hướng.
Hiện tại mọi người đã đi tới vị trí suối tĩnh dưỡng, ở chỗ này nghỉ ngơi một lúc mới có ý định nhắm phương hướng và đi tiếp..
Suối tĩnh dưỡng là tiêu chí của Đông Cuồng Lâm, cường giả nhân loại tiến vào sâu trong Đông Cuồng Lâm muốn bảo đảm không bị lạc thì đầu tiên phải thấy suối tĩnh dưỡng.
Đông Cuồng Lâm tổng cộng có mười suối tĩnh dưỡng, phân bố ở các hướng khác nhau, thời điểm mất phương hướng thì chỉ cần đi tới suối tĩnh dưỡng là có thể biết rõ nên làm sao rời khỏi nơi này.
Nước suối thanh tịnh, tiếng nước rì rào, tiểu Vong Mộng trông thấy nước suối này thì tiến vào trong nước ngay, nó bắt đầu uống nước.
- Ah, ta chết khát mất rồi, sớm biết như vậy ta sẽ mang theo nhiều nước hơn, quỷ biết rõ sương sớm ở nơi này có độc a.
Diệp Hoàn Sinh trông thấy nước suối thì lập tức có ý định uống thả cửa một phen, kết quả vừa đem đầu vào nước suối thì như điện giật lùi lại, lập tức kêu đau.
- Tiểu chút chít của ngươi dám dùng điện giật ta!
Diệp Hoàn Sinh thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn qua tiểu Vong Mộng nghịch ngợm, giương nanh múa vuốt đánh về phía tiểu Vong Mộng.
Dù sao Tiểu Vong Mộng uống no bụng, đập cánh trôn lên vai của Sở Mộ phát ra một tiếng cười.
- Nên cho ngươi chút giáo huấn, miệng thúi của ngươi đưa vào trong thì chúng ta làm sao dám uống cơ chứ!
Trầm Nguyệt trừng mắt nói ra.
- Nước suối nhiều như vậy, cho dù dính chút nước miếng thì pha loãng cũng không có gì.
Diệp Hoàn Sinh lẽ thẳng khí hùng nói ra.
Hắn vừa nói như vậy Mục Thanh Y vốn còn uông một ngụm liền do dự một hồi, cuối cùng vẫn lấy nước trong giới chỉ mang theo đên bên cạnh chậm rãi uống, Diệp Khuynh Tư ngược lại dùng bình chứa một ít nước suối sau đó bỏ vào trong không gian giới chỉ, dùng những nước suối này tư cách nước pha loãng thuốc thì ít tạp chất hơn nhiều, có thể ít trình tự luyện chế hơn.
Sở Mộ kéo địa đồ ra ngoài. Nhìn thấy địa hình rậm rạp nơi này thì bắt đầu tìm kiếm tầm nhìn tiếp theo.
Tiểu Mạc Tà mỗi lần thấy Sở Mộ đọc sách hoặc xem địa đồ thì luôn đem đầu gom góp tới, mặc kệ có nhìn hiểu hay không đều muốn giả ra bộ dang suy nghĩ, sau đó lại chỉ lung tung lên đó.
- Đừng quấy rối.
Sở Mộ dịch chuyển trảo của nó ra chỗ khác, dùng tay vẽ một con đường trên đó. Lúc này lẩm bẩm nói:
- Nơi này phải đi qua một bộ lạc. Hẳn là thích hợp cho Vong Mộng lịch lãm rèn luyện, sau này cấp bậc tương đối cao thì cho Vong Mộng thử khiêu chiến vượt cấp, như vậy mới có lợi cho phát triển ngày sau.
Sở Mộ đi trên con đường khiêu chiến vượt cấp, loại phương thức này cũng có nguy hiểm, nhưng chỉ có dưới nguy hiểm mới kích phát tiềm năng...