- Bạch Ngữ, ngươi đã trở về!
Một nam tử trung niên từ trong sảnh đi ra ngoài, hắn một mình chạy ra đón.
Nam tử trung niên này dáng người đậm nhưng mà hắn chải chuốt rất sạch sẽ, xem như một lão nam nhân có mị lực.
- Ân? Mấy vị này là?
Tiêu Lăng nhìn qua Sở Mộ, Diệp Hoàn Sinh cùng Triêu thái tử thì trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Liêu Ngữ tiểu tử kia thì Tiêu Lăng đã thuộc như cháo, cho nên trực tiếp bỏ
qua hắn, làm cho hắn kỳ quái là tại sao Bạch Ngữ ở chỗ này không quên
biết ai, tại sao đi ra ngoài thì mang theo mấy người trẻ tuổi trở về.
- Đi vào nói sau.
Bạch Ngữ nói ra.
Tiêu Lăng gật gật đầu, dẫn mọi người đi qua phòng trước vào đại sảnh.
- Liêu Ngữ, ngươi tự đi chơi cho người lớn nói chuyện.
Tiêu Lăng khoát khoát tay, đuổi Liêu Ngữ đi chỗ khác.
Liêu Ngữ vẻ mặt bất mãn, bản thân của mình cũng là một gã Hồn Chủ không ngờ còn bị gọi là tiểu hài tử!
Sau khi đuổi Liêu Ngữ đi thì đám người Sở Mộ đã ngồi trong sảnh đường, Bạch Ngữ quan tâm nhất tự nhiên là con gái của hắn.
- Đừng lo lắng, ta đã đem Băng Tinh Thạch ở chỗ cao nhất trong Thiên Sơn
bỏ vào trong hầm băng rồi, hơn nữa còn có một đóa Thiên Sơn Huyền Liên,
con gái của ngươi chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tiêu Lăng nói ra.
Trên mặt Bạch Ngữ nổi lên một tia đắng chát, không có cái gì ngoài ý muốn? Kỳ thật nàng hiện giờ không khác gì tử vong cả, có lẽ chính mình vẫn
lừa người dối lòng, Ma Linh có thể cứu nàng hay không còn khó nói.
- Trong sơn mạch xuất hiện ma nhân giết rất nhiều người, ta đang muốn
phái người đi tìm ngươi đấy, khá tốt ngươi trở về, không có bị thương
chứ?
Tiêu Lăng nói ra
Tiêu Lăng hiển nhiên không biết Bạch Ngữ hóa thân thành ma, Bạch Ngữ bị băng phong thì Tiêu vương đã rời
khỏi Tân Nguyệt Chi Địa, Tân Nguyệt Chi Địa xảy ra chuyện gì thì hắn
không rõ.
- Đúng rồi, ngươi còn không giới thiệu mấy người trẻ tuổi tuấn tài này đấy.
Tiêu Lăng nói ra.
- Ah, ba người bọn họ tới từ Tân Nguyệt Chi Địa, vị này chính là người kế nhiệm Thiên Hạ Vương sau ngươi một người. Hiện tại cúng là vương giả
của Tân Nguyệt Chi Địa, Sở Mộ.
Bạch Ngữ giới thiệu xong thì cũng không chút khách khí đem thân phận Sở Mộ nói ra.
Trên mặt Tiêu Lăng hiện ra vẻ kinh ngạc, tinh tế đánh giá Sở Mộ, mở miệng nói ra:
- Đúng là trẻ tuổi tuần tài nha, nói như vậy thực lực của ngươi hắn là chúa tể cấp thấp.
- Chuyện này không coi là cái gì, vị bên cạnh chính là Hồn Điện thái tử
Triêu Lãnh Xuyên, vị bên cạnh của Sở Mộ chính là Diệp Hoàn Sinh, đều là
cường giả chúa tể trẻ tuổi của Tân Nguyệt Chi Địa.
Bạch Ngữ nói ra.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Tiêu Lăng càng lớn, một không ngờ Bạch Ngữ mang theo mấy người này tới đây là đồng hương. Thứ hai thực lực của bọn họ cũng
xuất chúng ta, ở tuổi này có thể bước vào cấp chúa tể thì trong Vân Cảnh cũng là nhân vật tiếng tăm đấy.
Đại khái chuyện phiếm vài câu, Tiêu Lăng đã mang mọi người đi tới phòng băng.
Trên đường Triêu thái tử nhỏ giọng nói ra:
- Ta nhớ được Tiêu phu nhân có lẽ chính là thê tử của Tiêu vương a, mặt khác Tiêu Hợi cũng là con của hắn, vị Tiêu vương này đúng là phong lưu
không bị trói buộc nha. Chính mình chạy đến nơi này.
Tiêu Lăng dường như nghe được Triêu thái tử xì xào bàn tán, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, mở miệng nói:
- Kỳ thật ta cũng muốn trở về, vấn đề là lão nhân Vân Môn kia không cho
ta qua, những năm này ta vẫn tận lực nghĩ biện pháp thông hành đấy.
Tiêu Lăng ở Văn thành đã có thê tử khác, nhưng mà nhân vật như hắn ba vợ bốn nàng hầu là bình thường.
Đến phòng băng, đi theo cầu thang tròn xuống dưới, hai bên cầu thang trang
trí băng bích xanh da trời vô cùng chói lọi, chiếu sáng cả băng thất
sáng ngời.
Trên vách tường khảm nạm băng linh vật, hồn tinh, cả
băng thất nhiệt độ rất thấp. Hàn khí có thể trực tiếp đông cứng linh hồn người yếu kém.
Sở Mộ vô cùng quen thuộc với cái lạnh như thế
này, bởi vì trước kia hắn vẫn thường xuyên dùng linh vật băng thuộc tính giảm nhiệt độ linh hồn, loại cảm giác lạnh buốt xuyên qua linh hồn này
hắn lại cảm thấy thoải mái.
Sau khi đi qua cầu thang tròn xuống
dưới, phía dưới còn có một giường tuyết, giường tuyết này thuần trắng,
phía trên điêu khắc đồ án hoàng tộc, cuối giường còn có đuôi Phượng
Hoàng.
Tóc dài màu đen xinh đẹp chảy xuống, mấy sợi tóc dán lên
gương mặt tái nhợt của nàng, chiếc giường thuần sắc trắng biến thành phụ trợ cho nàng.
Sở Mộ nhìn thấy Cẩn Nhu công chúa rất nhiều lần,
nhưng phần lớn thời gian nàng mang theo mạng che mặt. Khắc sâu nhất
chính là con mắt u buồn đã nhắm chặt lại, lông mi thon dài thanh lịch
trang nhã, bờ môi no đủ cùng đôi má không có một tia huyết sắc.
Hai tay trắng nõn của nàng đặt lên ngực, an tường như một vị mỹ nhân đang
ngủ say, nhưng bờ môi và đôi má tái nhợt lại làm cho người ta tan nát
cõi lòng khó hiểu.
Huyết dịch nhuộm quần lụa mỏng cùng tóc dài, Cẩn Nhu công chúa nằm trong vũng máu giống như chuyện mới hôm qua, Sở
Mộ nhìn thấy nàng thì hô hấp có chút hỗn loạn.
Bạch Ngữ đứng ở nơi đó, từ biểu hiện có thể nhìn thấy được hắn có chut khẩn trương.
Ma Linh chính là hy vọng cuối cùng, nếu như vẫn không thể thức tỉnh nàng thì Bạch Ngữ thật không biết nên làm như thế nào.
- Các ngươi đi ra ngoài đi.
Hít thở sâu một hơi, Bạch Ngữ nói với những người khác.
Những người khác gật gật đầu, không có dừng lại trong băng thất.
Thời điểm đi lên cầu thang thì Sở Mộ quay đầu lại nhìn qua Bạch Ngữ, bóng
lưng của Bạch Ngữ nhìn qua rất tiêu điều, có lẽ chính bản thân hắn cũng
không ôm hy vọng quá lớn.
- Khó trách Liêu Ngữ ngốc nghếch lại
chạy đi tới Nghiễm Thông Mê Giới, nhìn thấy nàng ta thậm chí muốn trao
đổi linh hồn với nàng ta.
Sau khi đi ra khỏi băng thất thì Triêu thái tử mở miệng nói ra.
- Người làm phụ thân mới thương tâm...
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
- Chỉ mong có thể thành công a.
Tiêu Lăng bất đắc dĩ lắc đầu.
Sở Mộ cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ chờ đợi mà thôi.
...
Nhiều loại hoa như gấm trên đường phố, Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y ngừng chân lại trước một tòa cung điện rộng lớn.
Linh vật bây giờ đối với Diệp Khuynh Tư đã không có bao nhiêu lực hấp dẫn, nàng liếc mắt nhìn Mục Thanh Y mở miệng nói:
- Nơi này có lẽ có huyền chất.
Mục Thanh Y hiện giờ còn thiếu huyền chất dực hệ, trên tay Diệp Khuynh Tư
còn có hai trăm huyền của Sở Mộ, đại khái trao đổi được năm mươi huyền
chất dực hệ, Diệp Khuynh Tư có nắm chắc luyện chế ra huyền vật dực hệ.
Hai nữ tiến vào cung điện đấu giá, đồ vật bên trong dùng những thứ cường
giả cấp chúa tể làm chủ, nhưng mà cung điện này rộng lớn cao lớn nhưng
phi thường quạnh quẽ.
Nơi này là chỗ cường giả cấp chúa tể bước
vào, tự không có khả năng tiếng người huyên náo như những nơi khác.
truyện được lấy từ website tung hoanh
Trong cung điện quạng quẽ
này có một người đi cùng hai nữ tử đi ra ngoài, ánh mắt hữu ý vô ý đánh
giá các nàng, dường như suy đoán thân phận của các nàng.
Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y đều không quan tâm tới ánh mắt của hắn. Trực tiếp đi vào đại sảnh đấu giá.
- Huyền chất cấp một dực hệ sao? Chỗ này của chúng ta có nhưng cần thời gian một ngày liên hệ với chủ nhân vật phẩm, mặt khác đấu giá Ma Linh
mười ngày sau sẽ cử hành, hai vị đến lúc đó cũng có thể quang lâm.
Quản sự trung niên của đấu giá nói ra.
- Chúng ta chỉ cần huyền chất.
Diệp Khuynh Tư nói ra.
- Các ngươi là dùng cái gì trao đổi, cũng dùng huyền chất sao?
Trung niên quản sự hỏi.
- Ân.
Diệp Khuynh Tư gật gật đầu.
Nếu như ngày mai mới có thể trao đổi, Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y cũng
không dừng lại chỗ này quá nhiều, nhưng mà rời đi thì bỗng nhiên Diệp
Khuynh Tư trông thấy một cái lồng tinh mỹ trên giá.
Trong lồng
chứa là một tiểu gia hỏa hồ ly đáng yêu, nó nửa híp mắt phát ra âm thanh đáng thương. Tiểu trảo gãi lên lồng muốn tránh thoát ra ngoài.
- Thanh Y, chờ một chút.
Diệp Khuynh Tư dừng lại, đi tới bên người tiểu gia hỏa này, mở miệng hỏi trung niên nhân kia, nói:
- Ấu sủng này bán thế nào?
Quản sự trung niên lắc lắc đầu nói:
- Đây là Thiên Tiên Băng Trớ Ấn Yêu Hồ, đẳng cấp chủng tộc vô cùng cao. Hơn nữa cơ hồ là độc nhất vô nhị, thuộc hàng không bán.
- Ngươi ra giá.
Diệp Khuynh Tư nói ra.
- Không bán.
- Hai mươi huyền.
- Ách... Không bán...
Đi ra chỗ đấu giá thì Diệp Khuynh Tư mang theo cái lồng nhỏ, tiểu băng hồ bên trong có thể tự do hoạt động.
Thiên Tiên Băng tiểu băng hồ nhanh chóng leo lên bờ vai của Diệp Khuynh Tư,
hiếu kỳ đánh giá Diệp Khuynh Tư trên người đầy hương khí, con mắt không
hề nửa híp mà là chớp chớp.
- Khuynh Tư, ngươi muốn ký kết hồn ước với nó sao?
Mục Thanh Y hỏi.
Thiên Tiên Băng Trớ Ấn Yêu Hồ cấp bậc không kém hơn Thiên Đình Nữ Hoàng Xà,
loại hồn sủng này dùng cấp chúa tể mà cân nhắc, Diệp Khuynh Tư muốn tân
hồn sủng thì Thiên Tiên Băng Trớ Ấn Yêu Hồ quả thật không tệ. Đương
nhiên nó cũng tốn năm mươi huyền, cuối cùng có chút tiểu xa xỉ, năm mươi huyền có thể giúp Diệp Khuynh Tư mua sắm đủ huyền chất luyện thành
huyền vật cấp một đấy.
Diệp Khuynh Tư lắc đầu, nhìn Mục Thanh Y nói ra:
- Đưa cho Cẩn Nhu công chúa.
Diệp Khuynh Tư nhớ Cẩn Nhu công chúa có một tiểu băng hồ, chuyện này có nói với Mục Thanh Y một lần.
- Ah, đây là lễ vật tốt nhất sau khi nàng tỉnh lại đấy.
Mục Thanh Y gật gật đầu.
Hai người không có đi dạo loạn, dựa theo địa chỉ Bạch Ngữ cho tìm được nhà của Tiêu Lăng.
Có người dẫn hai nữ đi vào trong băng thất, các nàng trông thấy Sở Mộ,
Diệp Hoàn Sinh, Triêu thái tử cùng với một trung niên nhân đang đứng bên ngoài băng thất.
Cửa lớn mở rộng ra, thời điểm các nàng đi tới hào khí hơi cổ quái. Ai cũng không nói gì.
Thời điểm này Bạch Ngữ đang đi từ từ ra ngoài, tiếng bước chân trầm trọng tới cực điểm.
Một lát sau Bạch Ngữ đi ra khỏi băng thất đầy hàn khí.
Hắn đi xuyên qua mọi người, lại nói một câu, từ bước chân của hắn mọi người có thể thấy được...
Bạch Ngữ đi qua bên người Diệp Khuynh Tư thì dừng bước lại.
Nhìn thấy trong ngực Diệp Khuynh Tư ôm một tiểu băng hồ thì toàn thân Bạch Ngữ run lên.
Tiếng kêu của băng hồ yếu ớt như trẻ sơ sinh vậy, Bạch Ngữ nhớ lại lần mình
bắt được Lăng Băng Chi Trớ Ấn Yêu Hồ chính là khi tiểu Cẩn Nhu vừa ra
đời...
Bạch Ngữ chưa bao giờ vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào trên mặt, nhưng mà tiểu băng hồ lập tức làm tinh thần của Bạch Ngữ sụp đổ!
Rốt cuộc không ngăn được bi thường tràn ngập trong lòng, đôi mắt trống rỗng có nước mắt chảy xuống, lạnh như băng, xé tâm, thống khổ không thể hô
hấp.
Hắn lúc này nghiêng đầu lên, không muốn ai nào nhìn thấy
nước mắt của hắn. Cuối cùng hắn đi tiếp nhưng không biết nên đi nơi nào.
Tất cả mọi người nhìn qua hắn, trầm tĩnh thật lâu không có người nào nói chuyện cả.
Sở Mộ rất muốn theo sau, nói cho Bạch Ngữ mình có biện pháp giác tỉnh Bạch Cẩn Nhu, nhưng Tiêu Lăng vẫn ngăn Sở Mộ, lắc đầu ý bảo Sở Mộ nên cho
Bạch Ngữ tỉnh táo lại một chút.
Ma Linh cũng không thể giác tỉnh linh hồn của Cẩn Nhu công chúa, nàng vẫn yên tĩnh ngủ say như trước.
Loại tuyệt vọng cùng bất lực này khó mà dùng lời lẽ hình dung được, Bạch Ngữ không phải người dễ dàng nhụt chí nhưng mà thời gian không còn nhiều
lắm.
Hắn đã không biết nên làm như thế nào.
Sở Mộ ở xa xa
nhìn chằm chằm vào Bạch Ngữ, tại thành Vạn Tượng thì không ngờ Bạch Ngữ
ra tay thì chính mình khẳng định không cách nào an toàn đem mọi người
của Tam đại cung điện cứu ra ngoài, Sở Mộ cảm giác mình phải trợ giúp
Bạch Ngữ.
- Ly lão nhân, giác tỉnh linh hồn cần làm những gì?
Sở Mộ rất chân thành hỏi.
- Thiếu chủ, loại vật này muốn có phải xem cơ duyên, bia khóc có thể giác tỉnh linh hồn, cũng giống như Thiếu chủ ma hóa thì linh hồn tỉnh lại,
nhưng mà loại vật như bia khóc không phải tìm là gặp được. Kỳ thật theo
lý thuyết thì Ma Linh có thể giác tỉnh linh hồn đủ để cứu tiểu công chúa tỉnh lại, nhưng không biết vì sao lại thất bại.
Ly lão nhân nói ra.
Ly lão nhân vẫn không có cách nào cả, Sở Mộ càng nghĩ có lẽ Vũ Sa sẽ biết
cái gì đó, lập tức cởi bỏ cấm chế, hơi thăm nàng có phương pháp nào hay
không.
Vũ Sa thời gian gần đây vô cùng nghe lời, nghe lời tới mức làm cho Sở Mộ cảm thấy giả tạo. Nhưng mà hiện giờ Sở Mộ chẳng muốn đi
lục đục với nữ nhân này, nàng đùa bỡn thủ đoạn gì thì đùa bỡn đi.
- Dùng linh hồn của mình giác tỉnh linh hồn người khác, nghi thức chú ngữ này cần phải hy sinh bản thân. Bạch Ngữ thức tỉnh linh hồn thì công
chúa nhất định phải tử vong. Lại muốn công chúa thức tỉnh thì biện pháp
đơn giản nhất cần dùng linh hôn của mẫu thân hoặc thân huynh muội của
Cẩn Nhu công chúa là được, chú ngữ hi sinh không cách nào nghịch chuyển, cho nên linh hồn Bạch Ngữ không có ý nghĩa.
Vũ Sa nói ra.
Cẩn Nhu công chúa hiện tại có mối quan hệ thân sinh duy nhất là Bạch Ngữ. Loại biện pháp hi sinh này khẳng định không thể làm.
- Ma Linh chỉ mô phỏng linh hồn con ngươi mà không phải khởi tử hồi sinh, cho dù thành công thì tối đa cũng chỉ mô phỏng linh hồn công chúa là
một khôi lỗi mà thôi, cũng không cách nào dung hợp với nàng ta đạt tới
hiệu quả sống lại chính thức.
- Có thể tìm biện pháp khởi tử hồi sinh ở đâu?
Sở Mộ hỏi.
- Hoàng Tuyền, U Minh, Âm Tào, Cửu U, Nại Hà, đây là năm sinh vật bất tử
trong truyền thuyết. Nại Hà là hồn sủng hoa hệ thiện tính, nàng là sinh
vật bất tử có kỹ năng khởi tử hồi sinh,
- Khởi tử hồi sinh?
Sở Mộ sửng sốt. Cho tới nay hắn vẫn cho rằng kỹ năng khởi tử hồi sinh chỉ
là truyền thuyết, thật không ngờ khởi tử hồi sinh thật sự tồn tại,
chuyện này thật khó tin.s
Nhưng mà Sở Mộ rất nhanh ý thức được vấn đề, tiếp tục hỏi:
- Nếu ngươi là hoa hệ thuỷ tổ - Thiện Ác Nữ Vương, kỹ năng thiện tính có hiệu quả này không?
- Không có, ta có một linh hồn khác là hoa hệ thuỷ tổ là đúng, nhưng giới sinh vật phân liệt thành hai hệ khác nhau, một loại là xu thế tiến hóa, một loại khác là xu thế nhược hóa. Thiện ác thuỷ tổ là sinh vật mạnh
nhất trong hoa hệ, nhưng đây là tổn hợp thuộc tính thiện và ác mà thôi.