"Thế nào, đừng nói là ngươi
muốn toàn bộ nha? Không có cửa đâu. Ta đây đã cực khổ mấy tháng, dù sao
cũng phải có chút ít lợi tức."
Sở Mộ mỉm cười mị mị, hai mắt híp lại đánh giá Đằng Lãng.
Thật ra trong đầu Đằng Lãng lúc này đã sóng gió ngập trời rồi, làm gì còn có tâm tư đùa giỡn nữa.
Bỗng nhiên Đằng Lãng buột miệng mắng to:
"Ngươi có bệnh hả? Dưới tình huống như thế ngươi hoàn toàn có thể lờ
đi chiếm hết làm của riêng. Ngươi có biết con đường tu luyện gian nan cỡ nào không, có biết câu nói ‘con người không phải bản thân mình trời tru đất diệt’ không ?"
Sở Mộ ngây ngẩn cả người, sau đó chợt hiểu ra vấn đề liền mỉm cười vui vẻ. Thật ra một nửa Linh nguyên đã đủ rồi, nếu như tài nguyên không đủ, hắn khẳng định không bao giờ giao ra.
Sở Mộ cười nhạt nói:
"Cầm lấy đi, ngươi đừng có giả bộ với ta !"
"Ta … ta … !”
Đằng Lãng lắp bắp mãi không thể nói được tròn câu.
Cuối cùng Đằng Lãng vẫn chấp nhận thu hồi phần đại lễ quý giá này.
Hai người không nói mấy câu, nhưng trong lòng Đằng Lãng đã âm thầm đề
cao tình cảm với gã nam tử trước mắt này lên mấy tầng, ít nhất đây cũng
là bằng hữu đáng tín nhiệm, bất chấp gian nguy. Lấy thân phận Đằng Lãng
trước giờ cũng không có bao nhiêu người đạt tới mức này.
Đằng Lãng nghĩ ngợi một lát, rồi nói:
"Quán Quán nói với ta, hình như Thiên Cơ không muốn ngươi tham chiến.
Nghe lời ca ca đi, tranh thủ thu nữ Chiến thần vào tay, nam nhân trên
đời có hai lý tưởng cao đẹp. Thứ nhất là bước lên cảnh giới chí tôn Hồn
sủng sư, hai là đẩy ngã hai vị nữ thần."
"…"
Sở Mộ lại câm lặng.
Vào giữa đêm, Sở Mộ còn chưa có nơi nào để về, cuối cùng đành phải lựa chọn một Tàng thư quán trong Tuyết thành.
Mỗi lần đến một tòa thành, Sở Mộ đều có thói quen ghé qua Tàng thư
quán, những địa phương khác nhau sẽ có cách giải thích Hồn sủng và các
phương hướng chiến đấu độc đáo. Hiện tại không có Ly lão nhi ở bên cạnh, mỗi lần Sở Mộ có nghi hoặc sẽ đi đến Tàng thư quán tìm hiểu.
Tàng thư quán nửa đêm hiển nhiên không có mấy người đọc sách, thời
điểm Sở Mộ đi vào Tàng thư quán đúng lúc nhìn thấy một nữ tử rời khỏi.
Y phục trên người nàng là một bộ trường y màu trắng, dáng người thon
thả, khí chất xuất trần. Lúc nàng đi ngang qua Sở Mộ chợt quay đầu nhìn
sang, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
"Ngài là … ngài là tổng soái đại nhân?"
Nữ tử nở nụ cười vui sướng, không ngờ rằng lại có thể gặp được vị tổng soái trẻ tuổi ở nơi này.
"Ừ, ngươi là ...?"
Sở Mộ không nhớ mình gặp qua nữ tử này ở nơi nào.
"Ta là phó quân thống trựcthuộc quân đoàn Hồn Chủ, chịu trách nhiệm
phụ trợ chiến đấu. Khi ngài tiến vào quân doanh hẳn là không chú ý tới
ta, ta tên là Trác Uyển, là thành viên Hồn sủng cung."
Nữ tử lập tức tự giới thiệu mình.
Trác Uyển nhìn qua có vẻ bằng tuổi với Sở Mộ, thế mà một nữ tử xinh
đẹp, tính cách ôn hòa như thế lại sắp sửa tham gia quyết chiến tàn khốc.
Dĩ nhiên, nàng được nhóm cao tầng cho đảm nhiệm chức vụ phó quân thống của quân đoàn Hồn Chủ, hiển nhiên là thực lực tương đối xuất chúng,
năng lực phụ trợ phải mạnh mẽ hơn người.
"Thật có lỗi, ta chỉ nhớ mấy vị quân thống và quân sư."
Sở Mộ cũng không nói nhảm nhiều lời, khẽ mỉm cười chào hỏi với nàng.
Mấy vị quân thống và quân sư sẽ chịu trách nhiệm chỉ huy chiến đấu,
bản thân Sở Mộ chưa có kinh nghiệm chiến đấu quy mô lớn, cho nên hắn chỉ việc nhớ kỹ mấy nhân vật mấu chốt và lưu ý phương thức tác chiến là
được.
"Ngài tới đây là muốn tìm sách?"
Trác Uyển rất là kỳ quái, không hiểu vì sao vị tổng soái trẻ tuổi lại tìm đến Tàng thư quán trễ như thế.
"Ừ, ta đang tìm bộ sách về Thất Tội Hồ."
Sở Mộ gật đầu nói.
Hắn đang vô cùng đau đầu vấn đề làm sao tăng cường thực lực Mạc Tà, từ phương diện thuộc tính cho đến dị biến đều thuộc loại đặc thù. Vào lúc
này hắn thật sự tưởng niệm Ly lão nhi, trước kia có lão đi kè kè bên
cạnh tại sao không nhận ra giá trị của lão nhỉ?
"Thất Tội Hồ? Đây là chủng tộc Hồn sủng trong truyền thuyết, ngay cả Tàng thư quán cũng có rất ít bộ sách nói về nó."
Trác Uyển nói đến đây chợt nở nụ cười vui vẻ, thanh âm bỗng nhiên kéo dài ra tựa như tiểu nha đầu đang làm nũng:
"Thế nhưng, ngài tới đúng chỗ rồi. Ta từng thấy nó ở trên tầng năm."
"Thật sự có?"
Sở Mộ mừng rỡ hỏi lại lần nữa, hắn tìm kiếm tài liệu viết về Thất Tội
Hồ đúng là khổ cực. Không ngờ Tàng thư quán trong Tuyết thành lại có lưu trữ bộ sách quý hiếm này.
"Ừ, ta dẫn ngài đi !"
Trác Uyển nhiệt tình nói. Đúng lúc trợ giúp Sở Mộ giải quyết một vấn đề lớn.
Quả nhiên, Tàng thư quán Tuyết thành không có làm cho Sở Mộ thất vọng. Sau đó hắn tìm thấy một bộ sách có nội dung liên quan đến lịch sử Thất
Tội Hồ. Thậm chí còn có ghi tên những Hồn sủng sư đời trước từng sở hữu
Thất Tội Hồ.
"Đẳng cấp chủng tộc Thất Tội Hồ là cao đẳng đế hoàng và đế hoàng đỉnh
phong, bởi vì từ khi ra đời lưng đeo Tội Ấn mới khiến cho thực lực giảm
xuống. Chỉ cần tìm ra phương pháp giải trừ Tội Ấn, như vậy thực lực
chúng nó sẽ trực tiếp đề thăng tương tự huyết mạch dị biến. Trên phương
diện cường hóa, Thất Tội Hồ là một trong những chủng tộc Hồn sủng khó
cường hóa nhấ, tỷ lệ phân phối thuộc tính sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thực
lực Thất Tội Hồ. Không cẩn thận một chút sẽ dẫn đến tình huống thuộc
tính chênh lệch và thoái hóa. Một vị tiền bối từng đề cập tới tốt nhất
là dùng phương pháp chuộc tội, không nên sử dụng linh vật cưỡng ép tăng
cường thực lực.”
Sau khi đạt tới cấp đế hoàng, tài nguyên trở nên khan hiếm, linh vật
ba loại thuộc tính chẳng khác gì lông phượng sừng rồng. Hơn nữa tỷ lệ
thất bại cực cao, cho dù hao tốn thời gian và tiền bạc cũng chưa chắc
được như ý nguyện.
"Phải đi đâu tìm kiếm phương pháp chuộc tội ?"
Sở Mộ chậm rãi khép quyển sách lại, cười khổ không dứt.
Hiện tại đã quá nửa đêm, Trác Uyển cũng không tiện lưu lại nơi này. Vì thế cả Tàng thư quán chỉ còn mỗi Sở Mộ và lão nhân giữ cổng.
Tiểu Mạc Tà nằm trên vai Sở Mộ ngủ thiếp đi, vừa ngủ vừa ngáy, nước miếng văng tung tóe ướt đẫm vạt áo của hắn.
Hắn dự định tăng cường thực lực tiểu Mạc Tà lên tới trung đẳng đế
hoàng trước khi quyết chiến, vì thế mới cố ý đi tới thư viện tìm hiểu
một phen.
"Hay là dùng linh vật cường hóa xem sao! Mạc Tà cũng lưu lại trình độ sơ đẳng đế hoàng lâu lắm rồi."
Sở Mộ cảm thấy mấy ngày này nên thử thu thập linh vật hỗ trợ cường hóa Mạc Tà. Tốt nhất là tăng lên một cấp bậc trước khi khai chiến, tiểu tử
này đã lâu không chiến đấu, cả ngày hết ăn rồi ngủ, móng vuốt cũng sắp
cụt ngủn rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trận quyết chiến chuẩn bị mở màn.
Trong khoảng thời gian này, ba thế lực lớn cũng không có keo kiệt tài
nguyên, nhóm cao tầng Tuyết thành dốc toàn lực trợ giúp những Hồn sủng
sư vượt qua bình cảnh, lần lượt tấn chức. Chẳng qua là thời gian có hạn, phần lớn người không có cơ hội tìm hiểu, ổn định thực lực của mình.
Mấy ngày cuối cùng, Sở Mộ không ngừng đảo quanh Tuyết thành thu thập
linh vật cho tiểu Mạc Tà. Đồng thời bỏ ra một chút thời gian đọc tình
báo song phương, dù sao người xưa đã nói rõ đạo lý ‘biết địch biết ta,
trăm trận trăm thắng’. Thực lực càng mạnh càng không thể coi thường
chuyện này.
Rốt cuộc thời khắc quyết chiến đã đến.
Quân đoàn Hồn sủng sư từ Tuyết thành lên đường đi đến Bắc Tuyết bình
nguyên, thám báo mang về cho ba thế lực lớn một tin tức xấu.
"Tần Vũ, tên kia tại sao đột nhiên xuất hiện?"
Đằng nguyên lão đã điều tra cẩn thận lai lịch và thực lực tất cả địch
nhân, mấy ngày qua nhóm cao tầng đã bàn bạc đưa ra đối sách hợp lý.
Nhưng kế hoạch quả thật cản không nổi biến hóa, Tần Vũ xuất hiện lập
tức khiến cho cán cân thăng bại nghiêng hẳn về phía Hồn Minh.
Trong lúc nhất thời mọi người đều bị tin tức xấu này hù dọa mặt mày
tái nhợt. Thực lực Tần Vũ mạnh hơn Cổ Hà rất nhiều, hơn nữa kinh nghiệm
chiến đấu phong phú. Nếu không có ai ngăn cản chính diện, hắn sẽ biến
thành đồ tể tàn sát đám cao thủ Tuyết thành.