- Thiếu chủ, vị đạo này hình như là Tần Phong Phấn.
Ly Lão Nhi vào lúc này lại đúng là nhảy ra thụ nghiệp giải thích nghi hoặc.
- Cái này lại là làm gì?
Sở Mộ hỏi nói.
- Một loài hoa phi thường hiếm thấy, tác dụng rất phổ biến, hiệu quả ảo
giác, tài liệu làm thuốc giảm đau, hiệu quả cuồng hóa, còn có tác dụng
đối với hồn sủng hoa hệ tiến hành săn sóc ân cần.
Ly Lão Nhi nói rằng.
- Săn sóc ân cần?
Sở Mộ hơi nhíu mày.
- Chính là xúc tiến thực lực hồn sủng hoa hệ đề thăng, cùng huyền vật công hiệu tương đương.
Ly Lão Nhi còn không có nhận thấy được cái gì, vẫn như trước ở nơi đó giải thích.
Nhưng lúc này Sở Mộ lại cảm thấy có chút không thích hợp, bởi vì hắn cảm giác được đệ nhất hồn ước và đệ nhị hồn ước linh hồn đều xuất hiện bất an
dũng động.
- Phấn hoa này thời gian ngửi được là vô sắc vô vị,
hiện tại lại tản mát ra hương vị, nói rõ đã ở xung quanh thiếu chủ bao
phủ một khoảng thời gian.
Ly Lão Nhi tiếp tục nói rằng.
Những lời này để trong lòng Sở Mộ trầm xuống, cùng lúc đó một tiếng cười
duyên cao ngạo từ trong đệ nhất hồn ước truyền ra, nghe đến là câu nhân
tâm phách như vậy lại tràn ngập nguy hiểm!
- Là ngươi đang giở trò quỷ?
Sở Mộ dừng lại, dùng tinh thần cùng nàng giao lưu.
- Sở Mộ, ngươi có còn nhớ hay không, ta nói rồi. Thủ đoạn dằn vặt người của ta có thể so với ngươi nhiều hơn vạn loại?
Thanh âm của Vũ Sa đã không giống lúc trước theo khuôn phép cũ, lời nói nhỏ
nhẹ. Loại nữ vương ngạo nghễ này ở thời khắc đó triển lộ ra không bỏ sót chút nào!
Vừa mới dứt lời, Sở Mộ lập tức cảm giác được một cổ lực lượng tinh thần cường liệt trùng kích thế giới tinh thần của chính mình.
- Ô ô ô!!!
Mạc Tà nhất thời phát sinh tiếng kêu phẫn nộ, ánh mắt kia trực tiếp nhìn
chăm chú vào chỗ sâu trong linh hồn của Sở Mộ, bao quát nữ vương thiện
ác đang làm mưa làm gió!
- Mạc Tà, trước mặc kệ nàng.
Sở Mộ nhìn quanh bốn phía lãnh tĩnh nói rằng.
Không gian xung quanh đang ba động, Sở Mộ đã cảm giác được một nhóm cường giả đang tiếp cận về phía mình. Trong đó có một kẻ thực lực phi thường
cường đại. Nếu là Mạc Tà đi áp chế thiện ác nữ vương, bản thân Sở Mộ sợ
rằng không đối phó được.
Sở Mộ đã sớm đoán được hôm nay trở lại,
bởi vì thiện ác nữ vương rất rõ ràng thực lực đang tăng cường. Mà hồn
niệm của mình vẫn còn đang giẫm chận tại chỗ. Chỉ là Sở Mộ không nghĩ
tới nữ nhân này bị dưới tình huống chính mình vây khốn, còn có thể đủ
thiết đặt kế hoạch.
Thiện ác nữ vương kiêng kỵ lớn nhất chính là
Mạc Tà tồn tại, bởi vì cho dù nàng phá tan hồn ước và phong ấn của Sở
Mộ, Mạc Tà cũng có thể đem nàng bắt trở lại.
Mà thiện ác nữ vương bề ngoài giống như vào lúc này đang an bài một người thực lực rất mạnh
đến chế trụ Mạc Tà, trợ giúp nàng chạy trốn.
- Ám Tông đều cùng người có liên hệ, ngươi thiết kế tấm lưới này thực không nhỏ?
Sở Mộ hừ lạnh một tiếng, đối với Vũ Sa đang nỗ lực tránh thoát khỏi hồn ước cùng phong ấn nói rằng.
- Thế giới của ta so với ngươi tưởng tượng được muốn khổng lồ hơn, bất
quá không sao cả, chờ ngươi sau khi trở thành nô lệ của ta. Ta sẽ chậm
rãi biểu diễn cho ngươi xem.
Vũ Sa cười nói.
- À, nguyên
lai ngươi còn không muốn giết ta? Ta cũng đã dằn vặt ngươi như vậy, ngay cả bản thân ta đều cảm thấy tàn nhẫn đến cực điểm a.
Sở Mộ nói rằng.
- Cái này lại có thể tính là gì chứ?
Vũ Sa lãnh đạm cười nói.
Mà lúc này, Sở Mộ đã có thể cảm giác được rõ ràng đệ nhị hồn ước thiện ác nữ vương linh hồn đang thăng hoa!
Cùng với lúc trước trưởng thành đều bất đồng, lúc này đây thiện ác nữ vương
tựa hồ đang phát sinh lột xác, thực lực cũng đang mạnh mẽ tăng lên!
Sở Mộ để Mạc Tà bảo hộ chính mình, chính mình thì ngồi dưới đất. Nhắm mắt lại, tiến nhập đến trạng thái tĩnh tu.
Thiện ác hoa vương đồng dạng cũng là hồn sủng của Sở Mộ thực lực của nó đề
thăng. Bởi vì thực lực của nó vượt qua Sở Mộ không ít, do đó sẽ đối với
linh hồn của Sở Mộ tiến hành trùng kích cường liệt, xuất hiện lại một
lần nữa hiện tượng trốn tránh.
Thời gian Sở Mộ trực tiếp tiến nhập tĩnh tu, đám thành viên Ám Tông truy tung Sở Mộ kia theo Không Thính Chi Yêu đã tới gần.
- Là hắn sao?
Lý Tác Đằng mang theo mặt nạ, nhìn nam tử khoanh chân mà ngồi kia.
Nam tử này hẳn là tuổi còn rất trẻ, khuôn mặt hắn bị một tầng oán khí như
có như không che phủ, mơ mơ hồ hồ căn bản thấy không rõ.
Người
này không giống như là người khảo hạch, bởi vì người khảo hạch không có
khả năng mạo hiểm chạy đến loại địa phương nguy hiểm này.
- Trước bắt lại rồi nói sau đi.
Một tên tiên phong nói ra.
Mười người rất nhanh triệu hoán hồn sủng của bọn họ, trực tiếp đối với Sở Mộ phát động công kích.
Sở Mộ an vị tại chỗ. Hắn có thể cảm giác được một ít tình huống xung quanh.
Mười người này hẳn đều là thành viên của Ám Tông phái đi giết chết những
người khảo hạch kia. Người kia thực lực mạnh nhất tạm thời không có xuất hiện, xem ra cũng không ở phụ cận.
Nếu như người nọ không có xuất hiện, như vậy những người này thật có chút không đủ nhìn.
Sở Mộ may mà không hề để ý tới bọn họ, bởi vì hắn tin tưởng Mạc Tà có thể bảo đảm chính mình không bị một tia thương tổn.
Trong đệ nhất hồn ước và đệ nhị hồn ước đã nhấc lên tinh thần cự lãng. Không
ngừng trùng kích linh hồn của Sở Mộ, một tiếng cười kiêu ngạo tán loạn
đã quanh quẩn ở trong đầu Sở Mộ.
Lúc này Vũ Sa giống như là một
nữ yêu đứng ở trên sóng gió điên cuồng gào thét, không ngừng thức tỉnh
hải dương xao động, đánh bổ hàng rào trên hải ngạn. Sở Mộ đã cùng với
hắn đều trong trạng thái tĩnh tọa như nhau, vững như bàn thạch, tâm tình cũng không có bởi vì yêu nữ làm mưa làm gió mà nổi lên bất cứ gợn sóng
gì. Ngược lại phi thường chuyên chú cùng với hai linh hồn này tiến hành
đối kháng.
- Hừ, sau khi lột xác kết thúc, ngươi nhất định sẽ chết!
Vũ Sa thấy Sở Mộ cư nhiên trấn định như thế, hừ lạnh một tiếng nói.
Thiện Ác Hoa Vương vẫn như trước đang lột xác, chỉ có hoàn thành lột xác mới
có thể thu được lực lượng mạnh nhất. Lấy thực lực Cửu Niệm Hồn Hoàng
hiện tại của Sở Mộ là tuyệt đối không thể vây khốn nàng được. Trong đầu
nàng đã hiện lên hình ảnh thương cảm Sở Mộ ở trước mặt chính mình quỳ
xuống đất cầu xin tha thứ.
Thời gian lột xác cũng không dài. Cánh hoa thánh lam sắc và huyết hồng sắc của Thiện Ác Hoa Vương không ngừng
thay thế, màu sắc của chúng dung hợp cùng một chỗ, lại hình như từng màu rõ ràng. Ở trên cánh hoa kia nửa người trên nữ ma đang ngửa mặt lên,
đem phấn hoa tản ra trong không khí xung quanh toàn bộ thu nạp đến trong thân thể của nàng.
Khi thì nàng vẻ mặt hưởng thụ, lúc lại vẻ mặt thống khổ vặn vẹo, trên người tràn đầy như vô số con mãng xà đang điên
cuồng lay động.
Tất cả điều này, Sở Mộ đều là nhìn vào trong mắt. Nữ yêu khi thiện, khi
ác trên cánh hoa kia chính là bộ dáng của Vũ Sa, nhìn qua như vị tiên
tử, nhưng khi ác tính, nữ yêu trên Thiện Ác Hoa kia triệt để biến thành
một ma nữ. Loại gân xanh bại lộ này, bộ dáng dữ tợn rít gào kia, để Sở
Mộ nhìn thấy cũng đều có chút tim đập nhanh.
Mà lúc này, tiên tử
và nữ ma ở trên cùng một khối thân thể, không ngừng chuyển hoán. Thiện
niệm nhu hòa cùng oán niệm khủng bố tràn ngập không gian hồn ước của Sở
Mộ.
Linh hồn trùng kích một lần lại một lần đánh lên tường chắn
tinh thần của Sở Mộ, trong quá trình này, Sở Mộ không ngừng xuất hiện
các loại ảo giác.
Khắp bầu trời hoa tươi phiêu tán, người ta tấp nập. Thần đàn nguy nga tráng lệ.
Trong mơ mơ hồ hồ, Sở Mộ bỗng nhiên thấy một bộ hình ảnh rõ ràng nhất.
Đó là một thiếu nữ, cô lập ở trên vách núi giống như tận cùng thế giới.
Nàng quay đầu lại nhìn một cái, nhãn thần tràn ngập oán, hận, nộ, bi sâu sắc vô cùng!
Bỗng nhiên, nàng nắm tử sắc thủy tinh hình thoi
trước ngực kia, kiên quyết nhảy vào trong bóng tối vô tận. roi xuống,
rơi xuống, vẫn rơi xuống...
Thân thể nàng chậm rãi nhỏ đi, cuối
cùng nhỏ đến chỉ có một tia điểm trắng, Hắc Ám đang chậm rãi nuốt chửng
khối thân thể mềm mại này. Thị giác của Sở Mộ vừa lúc bao quát cả tận
cùng này, nhưng mà vào lúc Hắc Ám triệt để chiếm đoạt thiếu nữ kia,
trong giây lát Hắc Ám tản ra, cả trong tận cùng thâm uyên, Cự Mãng hoa
dữ tợn dây leo chằng chịt quấn lấy nhau, chồng chất nhúc nhích. Mà đến
bên trong thiếu nữ cùng với những đồ vật này so sánh, nhỏ như hạt bụi.
Loại đối lập này là nhìn mà sợ hãi như vậy, để toàn thân linh hồn của Sở Mộ đều bắt đầu lạnh run.
Ngay trong nháy mắt lạnh run này toàn bộ ảo giác đều biến mất. Sở Mộ đã trở lại trong hiện thực.
Chỉ tiếc là, lúc này Sở Mộ cảm giác được hai hồn ước của chính mình rõ ràng trống không sạch.
Sở Mộ cũng không có mở mắt ra, dù cho hắn biết được Thiện Ác Nữ Vương đã
đứng ở trước mặt hắn, đang dùng nội tâm phẫn nộ không gì sánh được còn
bảo trì nụ cười xinh đẹp nhìn chằm chằm vào chính mình.
Thiện Ác Nữ Vương xác thực đứng ở trước mặt Sở Mộ, nàng chạy trốn đi ra được rồi.
Bất quá, nàng không dám mạo muội xuất thủ đối với Sở Mộ, thứ nhất là giết
chết Sở Mộ, linh hồn của nàng cũng sẽ bị thương. Thứ hai, con hồ ly thối kia ở ngay phía sau lưng nàng đang nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng không
dám khẳng đinh tốc độ xuất thủ của chính mình có nhanh hơn nó không.
- Bệ hạ!!!
Một thanh âm nam tử có vẻ dị thường kích động, thậm chí mang theo vài phần khóc nức nở từ bên cạnh truyền đến!
Người phát ra thanh âm này chính là vị đà chủ Ám Tông Vạn Trọng kia. Vạn
Trọng hầu như muốn quỳ rạp xuống đất, mừng rỡ như điên nói rằng:
- Người...người thực không có....không có chết!
Trên người Thiện Ác Nữ Vương huyết hồng sắc dần dần rút đi, hóa thân thành
bộ dáng nhân loại. Vũ Sa muốn cho muốn cho bộ hạ trước đây của chính
mình thấy được một bộ mắt khác của bản thân.
- Vạn Trọng, ngươi đã sa ngã.
Thấy cố nhân, Vũ Sa cũng hiện lên một dáng tươi cười khổ sáp.
- Dạ...đúng, thuộc hạ đáng chết, người đi rồi. Chúng ta hẳn là kiên trì tín niệm...
Vạn Trọng vạn phần xấu hổ nói rằng.
Một bên Lý Tác Đằng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn đà chủ Vạn Trọng.
Rất khó tưởng tượng, một vị đà chủ Ám Tông cư nhiên ở trước mặt một vị nữ
tử tự xưng là thuộc hạ, hơn nữa còn là tất cung tất kinh, không có bất
cứ vẻ ngạo khí chút nào, hoàn toàn giống như là một nô bộc trung thực!
Phải biết rằng đà chủ Ám Tông thực lực đó là còn ở trên Cương Thống, Lý Tác
Đằng rất khó tưởng tượng người như vậy cũng sẽ có lúc chịu thần phục.
- Tín niệm, buồn cười.
Trên gương mặt của Vũ Sa hiện lên một nụ cười nhạo.
Đà chủ Vạn Trọng thấy biểu tình này của Vũ Sa sau đó thất thần một trận,
bởi vì ở trong thời gian quá khứ, hắn chưa bao giờ gặp qua nàng lộ ra
dáng tươi cười như vậy. Phải biết rằng ở trong lòng Vạn Trọng, dáng tươi cười của nàng là hoàn mỹ nhất trên thế giới này, không dính bất luận
tục khí nào, cũng không có bất cứ tâm kế gì cả. Loại tinh thuần này căn
bản không thể diễn tả bằng ngôn từ.
- Bỏ đi, ngươi như vậy cũng tốt. Chúng ta đi thôi!
Vũ Sa bước ra một bước, hướng phía Vạn Trọng đi đến.
Vạn Trọng cung kính gật đầu, cũng phẫn nộ nhìn nam tử dám can đảm vây nhốt
Vũ Sa kia một cái. Lúc này nam tử kia vẫn như trước nhắm mắt lại ngồi ở
chỗ kia, hình như đối với sự tình bên ngoài chẳng hề quan tâm.
- Thuộc hạ trước hết giết tên phàm phu tục tử dám khinh nhờn bệ hạ này!
Vạn Trọng tức giận nói rằng.
- Đừng động đến hắn, trước rời khỏi nơi này đã, có một người rất mạnh đang tới gần, hẳn là người của Thần Tông.
Vũ Sa đồng dạng tức giận nhìn liếc mắt một cái.
Kỳ thực, cho dù cường giả của Thần Tông không có tới, Vũ Sa cũng không dám động thủ với Sở Mộ, bởi vì nàng phi thường rõ ràng thực lực chân chính
của con hồ ly kia!
Nếu là muốn cưỡng ép giết chết Sở Mộ, con hồ
ly kia khẳng định sẽ trực tiếp đứt đoạn hồn ước cùng với Sở Mộ, bộc phát ra lực lượng lực lượng, khi đó Vũ Sa và Vạn Trọng liên thủ cũng không
phải là đối thủ của U Minh bất tử trong truyền thuyết này, còn muốn chạy đi cũng đều không được nữa.
Vạn Trọng có chút oán giận liếc mắt nhìn những cỗ thi thể xung quanh Sở Mộ một cái.
Vạn Trọng cũng không có đuổi tới nơi đây trước tiên, bởi vì hắn phải thiết
đặt một ít cản trở cho Lục Ngọc Cầm, bằng không nàng đến được nơi đây,
Vạn Trọng đừng nói là muốn cứu ra Vũ Sa, hắn cùng với những thủ hạ này
đều có khả năng táng mạng ở đây.
Thế nhưng, chính là trong một
chút thời gian Vạn Trọng thiết đặt chướng ngại vật như vậy, hồn sủng của gia hỏa này cư nhiên đã giết chết năm tên thủ hạ hồn sủng của hắn, tự
nhiên là ghi hận trong lòng.
Vạn Trọng theo Vũ Sa rất nhanh rời khỏi. Bọn họ hướng phía Lục Ngọc Cầm nhằm phương hướng ngược lại đi đến.
- Bệ hạ, người nọ là ai, vì sao không cho ta giết hắn đây, cho ta mười giây đồng hồ đã có thể giải quyết được hắn.
Đà chủ Vạn Trọng nói rằng.
Vạn Trọng rơi xuống từ đầu đến bây giờ, thực lực của hắn đã xưa đâu bằng
nay, hắn cũng bức thiết muốn chứng minh thực lực của chính mình.
- Xú hồ ly bên cạnh gia hỏa
kia là một trong ngũ đại sinh vật bất tử trong truyền thuyết U Minh Tử
Đế. Thực lực của nó bởi vì hồn niệm của hắn thấp mà bị áp chế. Nếu là
chúng ta giết hắn, U Minh Tử Đế sẽ bộc phát ra toàn bộ thực lực, ngươi
cảm thấy ngươi có thể địch nổi một con sinh vật thập đoạn bất tử trong
truyền thuyết sao? Dù cho nó không có trải qua bất cứ tấn cấp, cường hóa nào!
Vũ Sa nói rằng.
- Cái này....!
Đà chủ Vạn
Trọng sửng sốt, hắn xác thực thật không ngờ đó là một con U Minh trong
truyền thuyết, thảo nào có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy đem
thủ hạ của mình đều giết chết cả. Vạn Trọng quay đầu lại nhìn vị trí của Sở Mộ một cái, lòng còn sợ hãi.